Thần Tọa

chương 855-856: tấn thăng đại điển

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Thiếu Đế!

- Thiếu Đế!

... Thế cục thay đổi trong nháy mắt, bên trong trận doanh của Hải ngoại thập phái lập tức kinh hô liên tục, một gã đệ tử hải ngoại cả kinh đứng lên.

- Thắng, cư nhiên lại thắng!

- Thần Tiêu tông thắng!

Chung quanh nơi quan sát đấu trường, một gã đệ tử tiên đạo hô lên một tiếng, cả kinh đứng lên, không khí của cả hội trường cũng đều hưng phấn.

Bất kỳ ai cũng không ngờ rằng đang trong lúc giằng co, Lâm Hi một chiêu liền phá địch, trực tiếp đem Kim Vương Tôn đánh tan.

Răng rắc!

Bên trong trận doanh Đâu Suất cung, Thanh Thần trưởng lão mở to hai mắt nhìn, ba một tiếng, bóp nát một cái chén nhỏ trong tay, từng mảnh vỡ rơi ra giữa kẽ tay bay vào chân cũng không chú ý tới.

- Lôi Công đại pháp!

Con ngươi của Thanh Thần trưởng lão mở to, vẻ mặt rung động.

Tuyệt học cuối cùng mà nghiệt chướng của Thần Tiêu tông này thi triển lại giống như Lôi Công đại pháp đã thất truyền trong truyền thuyết của tiên đạo đại thế giới!

- Ta nhận thua!

Thanh âm hoảng loạn của Kim Vương Tôn vang lên trong đấu trường. Hắn cơ hồ là vừa lúc mới đụng vào vách tường trên đấu trường thì lập tức giơ tay lên đầu hàng nhận thua.

Bộ dáng kia cư nhiên là sợ từng đợt công kích của Lâm Hi theo nhau mà đến như lúc đối phó với Lý Tranh Phong, lấy đi một cái tay của hắn hoặc là một cái đầu.

Kim Vương Tôn chân chính rung động rồi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới mình ở dưới đáy biển kỳ ngộ có được Pháp khí pháp trận được tạo thành từ mười hai kiện pháp khí lại bị Lâm Hi oanh mở.

Điểm này, ngay cả Kim Vương Tôn cũng làm không được.

Lôi điện chân khí của Lâm Hi thật quá đáng sợ, so sánh với Thủy Hỏa đại pháp còn phải đáng sợ hơn, đây quả thực là khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng!

Là một thanh niên đệ nhất cao thủ ở thế giới hải ngoại, trời sinh lộc mã bảo hộ, kỳ ngộ không ngừng. Tâm cao khí ngạo cũng là không thể tránh khỏi, Kim Vương Tôn cũng cho rằng, trong thiên hạ có người có thể thắng được chính mình, chỉ sợ Lý Tranh Phong cũng là như vậy, chống đỡ đến cùng thì cũng chỉ là ngang tay.

Lần đầu tiên Kim Vương Tôn cảm giác được mình chân chính gặp được một đối thủ hoàn toàn vượt xa chính mình, so với chính mình còn phải lợi hại hơn.

- Người này, thật là đáng sợ!

Trong lòng Kim Vương Tôn rung động không dứt, trong nháy mắt này chỉ thấy thân ảnh của Lâm Hi tăng trưởng vô hạn, bóng ma trong đầu trầm trọng vô cùng.

Lần đầu tiên đối với một người cùng lứa tuổi mà hắn cảm thấy sợ hãi.

Đề dát!

Vó ngựa giòn vang, tông mao của Tứ Cực Đại Uyển tung bay, chiết xạ ra từng trận tử quang xinh đẹp, Lâm Hi ngồi ở trên lưng từ trong hư không độn xuất ra, rơi vào trên đấu trường.

Lâm Hi nghe được thanh âm nhận thua của Kim Vương Tôn cũng là ngừng xuất thủ.

- Ngươi đã nhận thua, vậy coi như xong.

Lâm Hi nhìn Kim Vương Tôn đang dựa lưng vào tường, máu nhuộm cả vạt áo, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rung động, rất nhanh hắn liền thu hồi ánh mắt lại.

Kim Vương Tôn là người của Hải ngoại thập phái, cùng Lâm Hi cũng không có cừu hận quá lớn, chống đỡ hết nổi cũng chính là ở diễn võ thính doanh thắng Hải ngoại thập phái 330 viên Thuần Dương tiên đan mà thôi.

Hơn nữa đây còn không phải là Tiên Đế cung bọn họ thua.

Cho tới bây giờ, Lâm Hi cũng là cùng với người của Tam Tiên đảo từng có xung đột, nhưng xung đột này so sánh với Thái Nguyên cung cùng Đâu Suất cung thì không thể coi là gì.

- Trưởng lão, có thể tuyên bố kết quả chưa?

Lâm Hi xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Tiên Mộng trưởng lão ở trên đài hội nghị.

- Có thể.

Thân hình của Tiên Mộng trưởng lão nhoáng một cái, tiến vào trong tràng.

- Cuộc tranh tài này là Thần Tiêu tông Lâm Hi chiến thắng!

Thanh âm vang vọng ở trong bầu trời, sau đó quay đầu lại, Tiên Mộng trưởng lão nhìn Lâm Hi, mỉm cười nói:

- Người trẻ tuổi, không tệ!

Lâm Hi cười cười, nói:

- Đa tạ trưởng lão.

- Lâm huynh, chúc mừng.

... Kim Vương Tôn đi lên phía trước, hắn bị thương không nhẹ, bất quá vẫn kiên trì đi lên hướng về Lâm Hi chúc mừng. Đây cũng là cảm tạ Lâm Hi nương tay, giữ lại mặt mũi cho hắn cùng Hải ngoại thập phái.

Nếu như không muốn mà nói, Lâm Hi có thể đối phó hắn giống như với Lục Thanh Thiên cùng Lý Tranh Phong, làm trò trước mặt người trong thiên hạ, một cước dẫm lên trên mặt hắn. Như vậy quả thật thể diện không còn, thể diện của hắn và Hải ngoại thập phái sẽ ném đi mất hết.

- Đa tạ.

Lâm Hi nhàn nhạt trả lời một câu.

Kim Vương Tôn cũng không nhiều lời, thân thể thoáng một cái liền trở về đình thai của Tiên Đế cung.

Sinh mệnh lực của người trong tiên đạo rất ngoan cường, cũng không có thể chết nhanh như vậy. Bất quá nếu như thân thể bị trọng thương, kéo dài không trị, đó cũng là chuyện rất phiền phức. Đặc biệt là Lôi Công chân khí của Lâm Hi có uy lực quá lớn.

- Tốt lắm, chư vị! Cuộc tranh tài này Lâm Hi chiến thắng, danh chí thực quy. Lâm Hi, dựa theo ước định, Trường Sinh quả cùng ba thứ khác đều thuộc về ngươi rồi.

Bàn tay của Tiên Mộng trưởng lão hé ra, tầng tầng tiên khí trải ra, phía trên để một Trường Sinh quả, Thượng cổ Tuyết Ly huyết thống, mười một miếng Tạng Phủ đan, một trăm viên Thuần Dương đan, còn có vật quy nguyên chủ, tiểu động thiên pháp khí của Lâm Hi.

- Đa tạ trưởng lão!

Lâm Hi thở phào nhẹ nhõm, thi lễ một cái, sau đó từ trong tay Tiên Mộng trưởng lão nhận lấy những vật cực kỳ trân quý có giá trị liên thành này.

Oanh!

Trên khán đài, một gã đệ tử tiên đạo cũng hoan hô lên, rối rít vì Lâm Hi mà ủng hộ.

Tiên đạo đại thế giới nhược nhục cường thực, thực lực của Lâm Hi chứng mình rằng địa vị đệ nhất cao thủ trong thế hệ thanh niên Luyện Khí cảnh của tiên đạo đại thế giới.

Đối với cường giả, trừ người của Thái Nguyên Cung, Đâu Suất cung, Thái A tông ra, các phái khác cũng không keo kiệt lời ca ngợi của mình chút nào. Thần Tiêu tông là tiên đạo đại phái, như vậy tuyệt đối có tư cách hưởng thụ phần tôn vinh này.

- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới..., thân phận đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của thập đại tông phái lại rơi trên đầu Thần Tiêu tông.

Lúc này Tiên Trảm trưởng lão đã đứng dậy, nhìn vào trong sân khẽ gật đầu, bày ra ý tôn trọng.

Không thể không thừa nhận, hắn thật sự là coi thường tên đệ tử này của Thần Tiêu tông. Hoặc là không chỉ là như thế, ngược lại coi thường Thần Tiêu tông lại có thể bồi dưỡng được một tên đệ tử như vậy.

- Không phải là thập đại tông phải, là cả tiên đạo đại thế giới!

Một bên, Tiên Không trưởng lão cười cười, cải chính.

Tiên Trảm trưởng lão trầm mặc không nói, hiếm thấy là cũng không nói lại Tiên Không trưởng lão, trong đồng tử đen nhánh chỉ là ảnh ngược thân ảnh của người trẻ tuổi nơi xa kia.

- Thượng cổ Lôi Long huyết thống cùng Tụ Đan đỉnh rốt cuộc tới tay.

Lâm Hi tranh đoạt bỉ tái đệ nhất, cũng lấy được vật tha thiết ước mơ, trong lòng là một mảnh thoải mái, vui sướng.

Hô!

Thân thể tung bay, Lâm Hi liền trở lại khán thai của Thần Tiêu tông.

Cuộc tranh tài này đã kết thúc, kế tiếp chính là Tấn thăng điển lễ của Lạc Anh sư tỷ Tiên La phái. Những cái khác không nói, chỉ bằng vào bảo vật ở trong ngực, lần này tới Tiên La phái cũng là đáng giá.

- Lâm Hi, chúc mừng ngươi. Sư phụ ngươi đúng là thu được một đồ đệ tốt.

Trong đình thai, thấy Lâm Hi trở lại, Ma Kiếm trưởng lão khó có được tán thưởng một câu.

Hắn từ trước đến nay nói tới, lại càng ít ca ngợi một đệ tử nào, ngay cả đệ tử của bổn môn cũng khó giành được một câu tán thưởng của hắn, nhưng đối với Lâm Hi hắn lại khen được một câu.

- Sư bá khen trật rồi.

Lâm Hi khiêm tốn nói.

- A, ta cả đời rất ít khen người, ngươi coi như là phá lệ rồi. Có lẽ, ta cũng nên thay đổi tính tình, thu một đệ tử rồi.

Ma Kiếm trưởng lão có chút ít động tâm nói.

Hắn là người trời sinh yêu thích yên tĩnh, tính cách kỳ quái âm lãnh, người gặp người sợ, cho tới bây giờ cũng chưa thu đệ tử nào. Bất quá hiện tại thấy đồ đệ của cố hữu trong môn phái như vậy, Ma Kiếm trưởng lão cũng không khỏi động 'Phàm tâm', có ý niệm thu đồ đệ trong đầu.

Không biết tại sao, hắn đột nhiên có chút hâm mộ lão gia hỏa đã chán chường hơn một nghìn năm kia rồi.

- Lão Hình người này, ngược lại là có chút phúc khí.

Ma Kiếm trưởng lão quét mắt nhìn Lâm Hi một cái, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, sau đó quy về yên tĩnh.

Trong hội trường, người người di chuyển, nơi này không phải là chỗ luyện công. Lâm Hi chỉ là nhìn thoáng qua liền đem những thứ này thu hồi vào Thứ nguyên tiểu tiên đại.

- Đợi đến khi trở về chỗ ở lại nhất nhất luyện hóa.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Các môn các phái trong tràng, thế lực các nơi đều tham gia tranh tài đến đây coi như là kết thúc. Một lát sau, không khí của cả hội trường sinh động hẳn lên, tiếp đó chính là nghi thức Tấn thăng đại điển rồi.

Chỉ cần chờ tràng nghi thức này kết thúc, lúc đó 'Tiên La quan lễ' coi như là hoàn toàn kết thúc.

Đang! Đang! Đang!

Đột nhiên một trận tiếng chuông vang lên chấn động thiên địa, ở trong Tiên La sơn chợt có một trận Long Tiên hương phiêu đãng ra.

- Bắt đầu rồi!

Thập đại tông phái, Tứ đại hoàng triều, Hải ngoại thập phái cùng với tất cả trận doanh tông phái lớn nhỏ, từng gã trưởng lão, đệ tử rối rít đứng lên.

Mỗi môn phái đều đã từng cử hành qua Tấn thăng đại điển, đối với một bộ nghi thức này quen thuộc vô cùng. Tiếng chuông cùng dị hương này chính là biểu tượng thông tri cho môn phái, nghi thức bắt đầu.

- Đứng lên đi!

Ma Kiếm trưởng lão, Lâm Hi, Bạch Nguyên cũng rối rít từ trong đình thai đứng lên.

Từng đợt tiếng hoan hô mơ hồ như trời long đất lở từ phía sau núi vang lên. Nhưng ngay sau đó trong Tiên La phái lại dâng lên kỳ thải thải phiên, so với trước còn nhiều hơn nhiều lắm. Dị hương nồng đậm xông vào mũi, người trong Tiên La phái là một mảnh vui mừng, tấp nập.

Loại tiếng hoan hô này lây nhiễm đệ tử trong hội trường, trên mặt mang theo vài tia khí tức thoải mái, vui mừng.

- Truyền chân truyền đệ tử Vương Lạc Anh.

Trên bầu trời, chỗ sâu trong thời không, khí tức chí dương chí cương hóa thành một vòng kim nhật sáng tối bất định, mơ hồ có thể thấy được một gã trưởng lão khí thế khôi hoành hiện ra trong đó, thanh âm vang dội từ không trung truyền xuống.

- Đệ tử Vương Lạc Anh bái kiến chư vị trưởng lão trong môn!

Một cái thanh âm vui mừng như chuông cực kỳ dễ nghe từ dưới chân núi truyền đến.

Trên hội trường, tất cả mọi người là trong lòng vừa động, nhất tề hướng về phương hướng mà thanh âm truyền tới nhìn lại, ngay cả Lâm Hi cũng là như vậy.

Chỉ thấy một chỗ cách xa với hội trường vô cùng có hồng quang lóe lên, một tuyệt sắc nữ tử đột nhiên xuất hiện, hoa phục hồng y, mơ hồ đứng ở dưới chân núi.

Xa xa, nhìn thấy không phải là rất rõ ràng, nhưng mà một cổ khí tức phảng phất như liệt hỏa thiêu đốt chói mắt, chỉ là nhìn một cái cũng cảm giác được con mắt như bị thiêu đốt.

- Đây là Lạc Anh sư tỷ của Tiên La phái…

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Tiên La phái Vương Lạc Anh ở cả tiên đạo đại thế giới cũng là tuyệt sắc nữ thanh vô cùng có danh tiếng, thanh danh truyền đi tới các tông phái. Lâm Hi mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng chỉ là một phần hình ảnh hỏa hồng cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác tim đập thình thịch, bản thân như thế nào cũng có thể nghĩ được.

Lần này tham gia điển lễ hơn phân nửa mọi người là có nghe qua mà chưa tự mình gặp được vị mỹ nữ Tiên La phái này.

Xinh đẹp trời sinh hấp dẫn người, mà xinh đẹp lại cường đại càng thêm hấp dẫn gấp trăm lần.

Vị Lạc Anh sư tỷ này chính là như thế.

Được nhiều thiên tài tiên đạo, nhân vật chủ yếu của các môn các phái chú ý như vậy cũng được xưng tụng là vạn chúng chú mục rồi.

Hai nha hoàn xinh đẹp đứng hầu ở bên cạnh, đứng ở giữa chính là Vương Lạc Anh. Sau ba tiếng chuông khánh, điển nghi bắt đầu, kế tiếp chính là một bộ nghi thức rườm rà, hoa lệ.

Lâm Hi bước vào tiên đạo đại thế giới tới nay đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Đúng là tăng trưởng thêm kiến thức.

- Không biết sau này lúc ta tấn chức lên đệ tử chân truyền sẽ có hình dáng ra sao.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Điển lễ mặc dù phồn hoa nhưng mà khô cứng. Bất quá ở trong nghi thức thưởng thức một tuyệt sắc mỹ nữ lại là một chuyện khác. Ít nhất nam đệ tử không ai có cảm giác không nhịn được, bao gồm cả Lâm Hi.

Ước chừng một lúc lâu sau, một đạo tiên khí đúc thành hoàng kim thang giai từ phía trên rũ xuống, từng bước từng bước rơi xuống chân núi. Đại khí, tôn quý.

Vương Lạc Anh một thân hồng y dọc theo tiên khí thang giai thản nhiên, động tác ưu nhã từng bước đi lên đỉnh của tiên khí thang giai.

- Hô!

Trên bình đài cao nhất của bậc thang, tia sáng chợt lóe lên, đột nhiên trong lúc hai đạo thân ảnh lướt đến. Hai đạo thân ảnh này vừa xuất hiện, không khí trong cả Tiên La sơn phảng phất như đọng lại.

Hai đạo uy nghiêm khổng lồ như gần như xa, trải rộng mỗi tấc không gian. Ở dưới cỗ áp lực này, Lâm Hi ngay cả hít thở cũng khó khăn.

- Đây là Chưởng môn cùng Phó chưởng môn của bổn môn, nhanh làm lễ ra mắt.

Thanh âm của Ma Kiếm trưởng lão từ bên cạnh truyền đến.

Đồng thời bên tai truyền đến một thanh âm vang dội:

- Gặp qua hai vị Chưởng môn, Phó chưởng môn!

- Là Chính, Phó chưởng giáo của Tiên La phái!

Trong lòng Lâm Hi rùng mình, giống như mọi người cùng nhau khom lưng hành lễ.

Nhân vật có thể thống trị nhất phái đều là khủng khiếp. Tiểu phái còn như thế huống chi Tiên La vẫn là một trong thập đại tông phái.

- Ở xa tới là khách, chư vị không cần phải khách khí, tùy ý.

Một thanh âm uy nghiêm, tôn quý vang lên trong thiên địa. Sau đó Lâm Hi cảm giác được một đạo mục quang hạo đại từ trong đám người xẹt qua trên lưng mình.

Đạo mục quang kia xẹt qua hư không hàm chứa nhiệt lực chí dương chí cương, thật giống như một vòng thái dương đang thiêu đốt. Mà cảm giác trầm trọng thật giống như là viễn cổ thái sơn khiến cho lòng người rung động, chỉ còn lại kính sợ, không thể sinh ra chút ý khinh nhờn nào.

- Lực lượng thật là cường đại, chỉ là ánh mắt cũng đã giống như núi cao.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Lúc ánh mắt lướt qua, Lâm Hi cảm giác giống như bị một ngọn núi đè lên. Mục quang đơn thuần đã có uy lực lớn như vậy, vậy lực lượng bản thân thì kinh khủng đến bực nào.

Truyện Chữ Hay