Một người có thể tiến lui, vừa công vừa thủ thì hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề.
- Ha hả!
Âu Dương Nạp Hải và Khí Thánh Vương liếc mắt nhìn lẫn nhau rồi đều mỉm cười.
- Tiểu sư đệ, liền cứ theo lời ngươi nói mà xử lý đi.
Khí Thánh Vương thản nhiên nói, tịnh không có tức giận chút nào.
Hai người đối với loại tính cách nhiệt huyết của Lâm Hi thì đều là cực kỳ tán thưởng khen ngợi, ưa thích. Vào lúc bình thường, không tự cao tự đại, hòa đồng với các sư huynh đệ. Nhưng đến khi cần đưa ra quyết đoán thì nghiêm túc quyết đoán, quyết không dài dòng.
Đặc biệt, Lâm Hi bộc lộ tài năng cũng không phải vì bản thân mình mà hăm dọa ầm ĩ tranh đấu quyết liệt, hắn chỉ là suy nghĩ vì tông phái.
Loại tính tình này, đối với phái khác mà nói, tuyệt đối là cực kỳ căm hận. Nhưng đối với sư huynh đồng môn đệ mà nói, tức thì tán thưởng khen ngợi, lại thêm kính nể.
- Đa tạ sư huynh!
- Đa tạ sư huynh!
Đám người Nam Cung Thích lúc này nghe vậy, vội vàng vui mừng.
Mấy người bởi vì một câu nói, thiếu chút nữa lọt vào họa sát thân. Nếu như nói trong lòng không có hận ý, đó là không có khả năng. Chỉ có điều là do lo ngại với hung danh của Thái Bạch hoàng triều mà thôi.
Ở chỗ này nghe nói đám người Lâm Hi không sợ hung danh của Thái Bạch hoàng triều, muốn trút giận, báo thù thay bọn họ thì lúc này ai nấy đều cũng phi thường mừng rỡ.
Mấy người bọn họ không có khả năng là đối thủ của những cường giả Thái Bạch hoàng triều này. Nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không bị thương thành như vậy. Nhưng mà đám người Khí Thánh Vương liền không giống. Thập Đại Thánh Vương của Thần Tiêu Tông, danh tiếng này là quá dư dả. Trừ phi là gặp phải cường giả cảnh giới Tiên Đạo, nếu không như thế, thực lực của Khí Thánh Vương tuyệt đối là thiên hạ không được mấy người như vậy!
- Các vị sư đệ không cần phải khách khí, muốn cảm tạ, liền tạ ơn Lâm sư đệ đi.
Khí Thánh Vương nói.
- Đều là đồng môn, không cần như thế. Hơn nữa, đây là bổn phận của Chấp Pháp Điện.
Lâm Hi khoát tay, nói với đám người Nam Cung Thích: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Nam Cung sư huynh, lát nữa hành động, các ngươi liền không nên đi. Cứ điều dưỡng thân thể một hồi rồi trở về trên núi đi.
- Ừ. Lâm sư đệ, đa tạ.
Nam Cung Thích nói, trong mắt hiện lên một vẻ cảm kích sâu sắc.
Mọi người lúc này cũng không tranh nhau nữa, bọn họ lúc trước chính là thân thể còn yếu, chỗ bị thương còn chưa khỏi hẳn. Hơn nữa thực lực cũng không cao lắm. Nếu như cùng nhau đi theo lại còn có thể làm phiền mấy người Khí Thánh Vương phải phân thân chiếu cố, trở thành gánh nặng phức tạp, không bằng không đi.
- Như vậy,... Chúng ta lập tức đi dò xét một phen đi. Nhưng mà, ở trong Thái Bạch hoàng triều có quá nhiều cao thủ nên không thể động thủ. Chỉ có thể chờ Thập Bát hoàng tử ra khỏi thành rồi hãy nói.
Âu Dương Nạp Hải mở miệng nói.
- Ha ha ha, không cần phiền toái như vậy.
Lâm Hi cười cười:
- Cái tên Thập Bát hoàng tử kia căng thẳng như vậy vì Ly Long Sơn, chỉ bởi một câu nói liền dám huy động đám đông giết người. E rằng ở trong Ly Long Sơn kia có giấu cái gì đó phi thường quan trọng đối với hắn. Chúng ta cũng không cần đến Thái Bạch Hoàng Thành, chỉ cần để ý tới Ly Long Sơn là được. Cái gì đó của tên Thập Bát hoàng tử kia, nhất định là ở chỗ này.
- Phải, Lâm sư đệ nói không sai.
Khí Thánh Vương cũng gật đầu, xem như chấp nhận cách nói của hắn.
Tâm tư của hai người đều nghĩ tới một chỗ.
Bốn người chia tay đám người Nam Cung Thích, dặn dò bọn họ khi vết thương đã khá hơn liền quay về Thần Tiêu Sơn. Rồi sau đó ai nấy đều bay lên trời, nhanh như điện chớp, vẫn cứ thi triển Tiểu Na Di Pháp, mà bay về phương hướng tới Ly Long Sơn.
Mấy ngàn dặm, mọi người cũng không có phi hành mất bao lâu. Mọi người liền thấy biển mây phía dưới, sương khói mây mù bốc lên ngùn ngụt, những dãy núi non địa thế hiểm trở, như những cơn sóng dữ hội tụ, cổ thụ cao ngất trời, dòng nước ầm ào, mây trắng đùn ra từ những hẻm núi, sư tử hổ báo độc trùng thường lui tới, quả thật là một chốn núi rừng Nguyên Thủy nguy nga hùng vĩ.
Ngay ở bên rìa xứ sở núi non rừng rú này, những vòng Ngự lâm quân, giáp trụ sáng ngời, quần áo rực rỡ, canh gác hàng trăm dặm núi non từ rất xa để phòng ngừa dân dã xóm núi tiến vào trong rừng.
- Các ngươi nhìn, đó là cái gì?
Giữa không trung, Âu Dương Nạp Hải đột nhiên nhắc.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có một đội ngũ đang đi dọc theo một con đường nhỏ trong dãy núi. Họ đang đi xuống các bậc thang, từ chỗ sâu trong dãy núi đi ra.
Những người này đều là người trong quân ngũ, ai nấy đều khiêng cáng, trên có người nằm, có người lại cuộn vải trắng, đang quanh co uốn lượn đi ra từ trong Ly Long Sơn.
Lâm Hi nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ trong cái liếc mắt này mà xem ra rõ ràng. Trong hơn mười người nằm trên cáng bọc vải trắng, cũng tịnh không có ai còn được hoàn chỉnh. Có vài chỗ cánh tay cẳng chân lộ ra ngoài hoàn toàn nám đen, giống như những khúc củi được rút ra từ trong lò đun vậy.
- Kỳ quái, những người này hình như bị sét đánh cả lượt.
Lâm Hi lẩm bẩm nói.
- Có thể là bị Luyện Khí Sĩ hệ Lôi gây thương tích chăng?
Âu Dương Nạp Hải ở một bên nói với vẻ hồ nghi.
Luyện Khí Sĩ hệ Lôi trong Tiên Đạo Đại Thế Giới đều tương đối ít, nhưng cũng không phải không có. Ít nhất, Lâm Hi cũng đã va chạm với Lôi Đức đạo nhân.
- Chuyện này, đi xuống hỏi một chút là biết rõ.
Khí Thánh Vương thản nhiên nói, ánh mắt cũng đang lần theo con đường uốn lượn quanh co kia mà nhìn về phía bên ngoài Ly Long Sơn. Ở ngoài chỗ Ngự lâm quân bắt đầu lập phòng tuyến, nơi đó có mấy cỗ xe ngựa đang đứng. Bên trên có cắm phướn gọi hồn màu trắng, trên đó viết một chữ "Táng".
Đây là đội ngũ chuyên làm nghề mai táng trong thế tục, công việc chính là kinh doanh trên các xác chết.
- Ta đi hỏi một chút.
Lâm Hi tâm niệm khẽ động, lập tức điện xạ mà quay về chỗ đó. Chỉ mấy cái hô hấp, Lâm Hi liền theo đường lớn đi tới bên cạnh những cỗ xe mai táng này.
Những người ở đội ngũ mai táng này chỉ để ý việc khuân vác thi thể. Bên cạnh cũng không có quân canh phòng nào.
Lâm Hi sải chân bước dài, chỉ hai ba cái liền đi tới bên cạnh cỗ xe ngựa. Hắn nhảy đến bên một người phu xe.
- Vị đại huynh này, xin nhờ một chút. Những người này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà ai nấy đều toàn thân nám đen?
Lâm Hi miệng hỏi tay đưa ra một ít bạc vụn.
Người trong tiên đạo cũng không thường dùng hoàng kim bạch ngân (tiền vàng bạc nén), nhưng ngẫu nhiên cũng mang theo trong người một ít. Ví dụ như đám người Nam Cung Thích, nếu muốn tiến vào tửu lâu như vậy thì trên người nhất định phải có một chút hoàng kim bạch ngân thông dụng.
Lâm Hi lần trước nhờ người đi thành Thang Cốc thu mua một chút quả dưa chuột để điểm tâm, cũng còn lại chút bạc liền nhét vào trong túi Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại. Lúc này liền phát huy công dụng.