- Vâng.
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu. Vẻ mặt của Lâm Hi in lại vào trong mắt lão, biết hắn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng. Trong số ba tên Đệ tử riêng mà lão đã thu hoạch, Lâm Hi là người để cho lão bớt lo, cũng là để cho lão vừa lòng.
- Không phải phê phán. Ngươi vừa mới tu luyện kiếm ý, mặc dù thành công, nhưng còn có chút vấn đề. Bây giờ ta sửa chữa cho ngươi một phen...
Chấp Pháp trưởng lão vừa đổi đề tài, lập tức liền chỉ đạo kiếm ý cho Lâm Hi.
Lần đầu tiên tu luyện Kiếm Đạo có quan hệ trọng đại, mặc dù lấy cái nhìn của kẻ mới học mà nói, biểu hiện của Lâm Hi là cực kỳ đặc sắc, cực kỳ xuất chúng. Nhưng mà, ở trong mắt Chấp Pháp trưởng lão thì vẫn có rất nhiều sơ hở và non nớt.
Đó cũng không phải tư chất của Lâm Hi kém cỏi hoặc là cái gì, mà là do sự từng trải của hai người quyết định.
Sư phụ vẫn là sư phụ, đồ đệ dù sao vẫn là đồ đệ, nói tầm nhìn và cảnh giới, Chấp Pháp trưởng lão còn vượt quá xa so với Lâm Hi.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hi cũng không quay về chổ ở, mà là đón nhận Chấp Pháp trưởng lão chỉ điểm trong Chấp Pháp Phong.
Lúc tu luyện Vạn Kiếm Đại Pháp, rất nhiều chỗ trúc trắc không hiểu, sau khi được Chấp Pháp trưởng lão một giảng giải liền lập tức thông hiểu đạo lý. Lâm Hi tựa như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu tri thức Kiếm Đạo từ Chấp Pháp trưởng lão.
...
-... Con đường Kiếm Đạo cực kỳ nhấp nhô, cũng rất khó tu luyện. Không phải thiên tài trong vạn người không có một thì cơ bản cũng là rất khó lòng tu luyện kiếm đạo tới cảnh giới cực cao. Ngươi bây giờ còn mới học, sau này cùng với cảnh giới được nâng cao, cùng với thời gian rèn luyện cọ sát đủ lâu thì các loại khía cạnh tốc độ, công kích, lực lượng của Kiếm Đạo đều sẽ do tự chính mình lĩnh ngộ.
Chấp Pháp trưởng lão và Lâm Hi, một sư một đồ ngồi đối diện nhau xếp bằng dưới đất. Hình Tuấn Thần cầm tay dẫn dắt chỉ bảo cho Lâm Hi:
- Mỗi một người tu luyện Kiếm Đạo tới chỗ tinh túy, đều đạt tới cảnh giới cực cao. Kiếm Đạo và Tiên Đạo không giống nhau, tham quá thì nuốt không trôi. Nhưng mà, nếu như ngươi có thể tu luyện một môn Kiếm Đạo tới chỗ cực hạn cho dù vẫn còn có khiếm khuyết thì còn hơn nắm được sơ sơ một môn Kiếm Đạo, nên cũng vẫn là tốt. Nhưng mà đừng quá tham.
- Đồ nhi hiểu.
Lâm Hi gật đầu, cung kính đáp.
- Ừ, phàm là người trong Kiếm Đạo cũng có thể phân chia làm ba cấp độ. Đó là Kiếm Giả, ví dụ loại mới vào học như giống như ngươi; Kiếm Đạo Đại sư, cùng với Kiếm Đạo tông sư. Ba nấc cảnh giới này lại có khả năng chia nhỏ. Mà trong đó, đáng sợ nhất đương nhiên là vài Kiếm Đạo tông sư. Tầng cấp này, đối với Kiếm Đạo đã có sự lĩnh ngộ của chính mình. Bản thân học hành cũng thông hiểu đạo lý. Một vị Kiếm Đạo tông sư, có khả năng trong một hô hấp đồng thời giết chết mười tên đối thủ ngang cấp ở chung quanh, không cần tốn nhiều sức - sau này nếu như ngươi gặp phải, hãy nhớ lấy là không thể có lòng phản kháng. Trốn không thoát đâu!
Một câu Trốn không thoát, nói chém đinh chặt sắt, tựa hồ đây là đạo lý được Tiên Đạo Đại Thế Giới công nhận. Nói đến mức trong lòng Lâm Hi cũng là rung động không thôi.
- Vậy còn sư phụ, hiện tại là người thuộc về chỗ cấp bậc nào?
Lâm Hi hỏi. Đối với điều này, hắn một mực tương đối tò mò.
- Ta?
Chấp Pháp trưởng lão nhìn thoáng qua Lâm Hi, cười cười:
- Ta chỉ có tu vi tầng thứ hai. Xem như đạt tới trình tự trung đẳng đi.
Lâm Hi nhìn thoáng qua Chấp Pháp trưởng lão, trầm lặng không nói. Hình Tuấn Thần mặc dù nói rất dễ dàng, nhưng Lâm Hi lại cảm giác được âm thanh kia che dấu một nỗi tiếc nuối sâu sắc.
- Ngươi có chuyện muốn hỏi?
Chấp Pháp trưởng lão nhìn rõ mọi việc, thấy dáng vẻ Lâm Hi muốn nói lại thôi bèn lập tức hỏi.
- Vâng, sư phụ.
Lâm Hi thi lễ, rồi cung kính nói tiếp:
- Lúc trước đệ tử không nên hỏi thêm. Nhưng mà hiện nay nếu đã là đệ tử Chấp Pháp Điện, lại bái tạ vào dưới trướng sư phụ thì những việc này đương nhiên sẽ coi như chuyện của mình, không thể không quan tâm. Đệ tử một mực muốn biết, ngàn năm trước đây, trong cuộc tranh giành hộ pháp, chấp pháp thì tại sao Chấp Pháp Điện chúng ta lại bị thua?
Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!
Thân hình Chấp Pháp trưởng lão chấn động, lập tức mỉm cười nói:
- Đồ láu cá, ta biết ngươi nhất định sẽ hỏi. Chuyện đã qua trước đây một ngàn năm, có một số việc dẫu nói hay không cũng đều không sao cả. Một ngàn năm trước, Chấp Pháp Điện suy tàn, có rất nhiều nguyên nhân. Hộ Pháp Điện lôi kéo các môn phái khác nên dần dần thế lớn; Có ba vị Đại trưởng lão Hàng Ma, Trấn Yêu, Phục Thần ở sau lưng ủng hộ hắn; Rất nhiều trưởng lão đều thiên vị hắn; Lúc đầu ta khinh địch..., rất nhiều rất nhiều. Nhưng đến khi bắt đầu thì chỉ có một mình, người đơn thế yếu nên sư phụ ngươi không phải là đối thủ của cái lão già Lý Trọng Đạo kia...
Chấp Pháp trưởng lão nói đến cuối cùng thì thở dài một tiếng, trong lòng hoàn toàn là phiền muộn và thương cảm.
Thời gian hơn một ngàn năm qua, cũng không phải lão không nghĩ tới biện pháp trọng chấn Chấp Pháp Phong. Tuy nhiên so sánh với kẻ mạnh hơn, mặc dù tranh chấp khắp nơi, nhưng không đánh lại Lý Trọng Đạo thì có ích lợi gì.
Hơn một ngàn năm, sở dĩ lão ẩn nhẫn chính là bởi vì biết, thực lực của mình vẫn không thể hơn được Lý Trọng Đạo. Không giải quyết điểm căn bản nhất này thì tất cả mặt khác cũng chỉ là vô căn cứ, không có bất cứ ý nghĩa gì.
Cho nên, Chấp Pháp Phong hoang phế, các đệ tử phân tán đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Mọi người đều nói lão bị mất chí khí, là bại tướng dưới tay Lý Trọng Đạo. Nhưng lại có ai biết, trong lòng lão đang tự trách mình rất nhiều.
-!!!
- Sư phụ...
Trong lòng Lâm Hi rung động không thôi.
Hắn thấy Chấp Pháp trưởng lão, một mực là uể oải, vẻ mặt bỡn cợt, hoặc là gây cho người ta hình tượng cường đại, cao lớn hùng tráng. Nhưng đây là lần đầu tiên ở trên người lão, hắn cảm giác được loại thương cảm sâu sắc.
Tuy nhiên, đó tuyệt không chỉ là thương cảm. Trong cảm giác mà Chấp Pháp trưởng lão gây cho hắn, vẫn còn có một loại áy náy sâu sắc, tựa như áy náy đối với một cá nhân nào đó.
Lâm Hi không hiểu, đằng sau chuyện này rốt cuộc có chuyện cũ gì. Nhưng mà phần tình cảm này, cũng là thật sự chú ý, không thế làm giả được.
- Sư phụ, xin người yên tâm. Chúng ta sớm muộn sẽ chiến thắng Lý Trọng Đạo. Điều này đã không phải là chuyện tranh chấp giữa Chấp Pháp và Hộ Pháp, mà là chiều hướng phát triển. Thần Tiêu Tông không thể cứ tiếp tục như vậy. Lý Trọng Đạo ở trong tông phái đã không được ưa chuộng, Hộ Pháp Điện cũng không còn gắng sức được bao lâu. Vì Chấp Pháp Điện chúng ta, vì sư phụ ngài, cũng vì cả Thần Tiêu Tông chúng ta, Lý Trọng Đạo ắt không thể lại chấp chưởng đại quyền trong tông phái.
Lâm Hi trầm giọng nói.
Những lời này mặc dù là Lâm Hi nói ra vì để trấn an Hình Tuấn Thần, nhưng mà đó là sự thật. Địa vị của Hộ Pháp Điện ở trong Thần Tiêu Tông đã không lớn bằng lúc trước.