Thần Tọa

chương 26: bức họa quyển trục (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ông ta không chỉ giúp Lâm Hi giải độc, dạy cho hắn chiêu thức cường đại, vẫn còn uy hiếp Thánh Nữ Liệt Dương Tông phải thay đổi chủ ý, không hề đối phó Lâm Hi nữa.

Lâm Hi chỉ nói vị cường giả thần bí này có tính tình cổ quái, đi tới đi lui. Mà ngay cả Lâm Hi đều chưa từng thấy gương mặt thật của lão ta. Cho nên Lâm Như Vân suy ra nàng càng không có khả năng.

- Có thật không?

Lâm Như Vân nửa tin nửa ngờ.

Lâm Hi giải thích, cũng không phải cực kì hoàn hảo, nếu có tâm thì vẫn có thể phát hiện một đôi chỗ có thể nghi ngờ. Nhưng mà Lâm Như Vân lại hiển nhiên xuất phát từ tâm lí yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên nói về tiềm thức thì bà liền tin tưởng.

Cho dù thế nào, Lâm Hi hơn sáu năm chưa gượng dậy nổi. Trong lòng Lâm Như Vân đã không biết bao nhiêu lần muốn nhìn thấy ngày chắt nhi này của mình đích thực quật khởi. Hiện nay kỳ tích thật sự xảy ra, trong lòng Lâm Như Vân không biết có nhiều kích động và hưng phấn đến đâu.

Liên tưởng đến biểu hiện mười một năm thiên tài trước đây của Lâm Hi, Lâm Như Vân càng nguyện ý tin tưởng bản thân Lâm Hi là thiên tài, rồi hắn góp gió thành bão nên mới đột nhiên bộc phát như thế. Thật giống như dây cung kéo đến cực hạn, rồi đột nhiên lại buông ra trong tích tắc.

- Đúng vậy, cô cô.

Lâm Hi trả lời. Hắn biết rõ ràng nữ nhân trước mắt này cũng không có quan hệ thân tình trực tiếp. Nhưng không biết tại sao, ngay mặt trả lời bà, Lâm Hi rõ ràng cảm giác được một loại tôn kính và yêu quí phát ra từ đáy lòng, không muốn bà bị thương tổn.

Loại tâm tình, tựa hồ cũng không phải trong đầu, đích thực "Lâm Hi" lưu lại trí nhớ ảnh hưởng. Mà là Lâm Hi và nguyên bổn "Lâm Hi" sinh ra tâm tình giống nhau.

Lâm Hi từ Lâm Như Vân cảm nhận được mối thân tình và yêu quí, khiến cho trong lòng Lâm Hi đã bất tri bất giác coi bà trở thành người thân đích thực.

- Hi nhi, có lẽ là ta quá lo lắng. Nếu vị tiền bối kia không muốn lộ diện, quên đi. Giới tông phái xác thật có một số cường giả ẩn cư, tính tình phi thường cổ quái. Hi nhi cố gắng không nên chọc giận ông ta.

Lâm Như Vân mặt mày giãn ra, vươn một tay sờ sờ đầu Lâm Hi, lộ ra nụ cười yêu thương:

- Cho dù nói như thế nào, hôm nay thấy chắt nhi có tiền đồ như vậy, cô cô thật sự thật cao hứng. Phụ thân Hi nhi dưới đất có biết, cũng nhất định sẽ vui mừng.

Lâm Như Vân trong mắt có chút ướt át, cũng có chút vui mừng. Đó là cái nhìn của trưởng bối đối với vãn bối.

Trong lòng Lâm Hi trào dâng một dòng nước ấm áp, hắn nhìn khuôn mặt trước mắt. Vài ngày bôn ba, hiển nhiên đã khiến cho tâm thần Lâm Như Vân có hơi mệt mỏi. Lâm Hi từ trên người bà cảm giác được một sự tiều tụy.

Trong linh thức, Lâm Hi có loại cảm giác hoảng hốt. Trong đầu, trí nhớ thuộc về một thế giới khác bỗng bất tri bất giác từ từ mơ hồ nổi lên. Mà trí nhớ thuộc về thế giới này lại trở nên càng rõ ràng.

Lâm Hi biết, linh hồn và trí nhớ của hai người đã hoàn toàn kết hợp.

- Từ giờ trở đi, ta chính là Lâm Hi đích thực!...

Ánh mắt Lâm Hi bỗng chợt lóe ra, trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoàn toàn mới.

- Cô cô, xin người cứ yên tâm. Sau này Lâm Hi sẽ không giống như trước để người được yên tâm.

Lâm Hi nói một cách thành tâm.

- Hi nhi, xem ra chắt nhi đã thật sự trưởng thành.

Lâm Như Vân khẽ hé môi để lộ ra một nụ cười vui mừng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trong đại điện yên tĩnh chỉ chốc lát, Lâm Hi rốt cục nói tiếp:

- Cô cô, có phải người còn có gì đó muốn nói với chắt nhi chăng.

Hắn đã sớm chú ý tới, từ khi Lâm Như Vân đi ra từ đại điện chưởng giáo thì chính là lo lo lắng lắng, dáng vẻ đầy một bụng tâm sự. Theo đạo lý, khi Lâm Hi thắng Mạnh Quân thì Lâm Như Vân hẳn là phải vui mừng, hài lòng.

Nhưng sự thực, vẻ lo âu ở sâu trong đôi mắt của Lâm Như Vân cũng không hề giảm bớt đi bao nhiêu.

Lâm Hi làm sao mà còn không biết là bà có giấu tâm sự nào đó.

Lâm Hi vừa mới dứt lời, liền thấy Lâm Như Vân thân hình chấn động, dáng vẻ giật mình này thì hiển nhiên là đã bị Lâm Hi nói trúng tâm sự.

- Hi nhi..., mặc dù lần này chắt nhi thắng Mạnh Quân, nhưng mà không thể sơ ý.

Lâm Như Vân do dự chỉ chốc lát, rốt cục vẫn quyết định nói ra:

- Sau năm tháng nữa, chắt nhi sẽ mười tám tuổi. Đến lúc đó, ta chỉ sợ đám Mạnh Quân sẽ lại lợi dụng cơ hội này, lại lần nữa nhằm vào chắt nhi!

Lúc này trong mắt Lâm Như Vân khó nén vẻ buồn rầu.

- Gì cơ?

Lâm Hi nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

- Mười tám tuổi thì làm sao vậy? Chẳng lẽ chắt nhi lại còn phải sợ đến lúc đó bọn họ sẽ đối phó mình sao?

Lâm Như Vân lắc đầu:

- Không phải. Hi nhi, chắt nhi có lẽ còn không biết. Ngũ Lôi Phái chúng ta đối với địa vị Thiếu chưởng môn kế thừa quyền to trong môn phái, vẫn còn có một quy củ riêng. Đó chính là Thiếu chưởng môn của môn phái vào lúc mười tám tuổi, nếu như còn chưa đột phá đến cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng thì sẽ bị cho rằng là không có đủ tư chất và thiên phú kế thừa chưởng môn, sẽ trực tiếp bị tước đoạt thân phận Thiếu chưởng môn.

- Quy củ này là tổ phụ của chắt nhi đặt ra. Chính là để từ trong lớp hậu thế lấy ra thiên tài, tránh khỏi đại vị chưởng môn rơi vào trong tay kẻ tài trí bình thường. Chắt nhi bỏ phí võ đạo mất sáu năm, sáu năm này tương đương là lãng phí mất không. Tuy rằng lúc tại hội nghị trưởng lão chắt nhi đánh bại Đệ Ngũ Trọng Vương Nhạc Hạc. Nhưng mà cảnh giới của chắt nhi chỉ đạt tu vi Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng. Còn cách cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng ước chừng là chênh lệch đến ba đại cảnh giới. Mà quy tắc này của môn phái chúng ta là chỉ chấp nhận cảnh giới, chứ không công nhận lực lượng!

Lâm Như Vân không hề che dấu nỗi lo âu nặng trĩu trong lòng nữa.

- Cái gì? Có loại quy củ này sao!

Trong lòng Lâm Hi cả kinh, dường như bất chợt bị sét đánh mà trợn mắt há hốc mồm.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nhắc tới quy củ này.

- Ai, đó cũng là nguyên nhân tại sao mà ta một mực cảm thấy lo âu. Lúc này chắt nhi vẫn còn chỉ là cảnh giới Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng, phải tu vượt cấp liền ba cảnh giới mới có thể đạt tới Đệ Lục Trọng cảnh giới Thần Hành. Muốn đến một bước này, đệ tử trọng yếu trong Ngũ Lôi Phái chúng ta ít nhất cần năm năm; ta mất tới bốn năm; phụ thân ngươi cũng phải cần ba năm; mà cho dù là Đại trưởng lão cảnh giới Long Lực, hồi đó cũng phải bỏ ra thời gian hai năm rưỡi!

Lâm Như Vân thở dài một tiếng:

- Nếu như cũng có đủ thời gian thì với thiên tài của chắt nhi, cô cô đương nhiên sẽ không lo lắng. Tuy nhiên hiện tại, thời gian còn lại cho Hi nhi chỉ có năm tháng!...

Lâm Hi nghe xong câu nói này, trong lòng vèo vèo rơi đến đáy nước.

Ngay cả Đại trưởng lão, người được xưng là cao thủ đệ nhất Ngũ Lôi Phái, khí lực có khả năng vật lộn đọ sức với Cự Long đều cũng cần thời gian hai năm rưỡi. Mà Lâm Hi, lại chỉ còn có năm tháng!

Truyện Chữ Hay