Dưới sự cầu xin khổ sở và đảm bảo hết lần này đến lần khác, cuối cùng Long Tử cũng ra tay, đào hắn ra khỏi mặt đất. Chiếc sừng của hắn đã gãy hết, từ sau khi được đào ra thì cứ mãi ôm lấy nơi vốn có chiếc sừng ấy mà khóc lóc không thôi, Long Tử chỉ đành dỗ dành hắn. Lúc này còn rất nghiêm khắc, bây giờ lại trông hệt như một tỷ tỷ, vừa vuốt đầu Rồng Đen vừa khẽ vỗ về lưng hắn, “Ngoan, sừng sẽ mọc lại thôi, đừng khóc đừng khóc, tỷ tỷ thương ngươi.”
Mà bên Trùng Trùng, tuy đã quyết định sẽ đi du lịch mười châu ba đảo với Cửu Mạng, nhưng lại phải đối mặt với số phận bị lấy máu. Nàng sợ tiêm từ bé rồi, lúc mắc bệnh thà rằng mình chịu cũng không tiêm, vì vậy sáng ngày hôm sau, khi thấy Đào Hoa sư thúc cầm một thứ vừa nhọn vừa mảnh lại rỗng ruột như ống sậy thì bất giác rùng mình, chạy thẳng ra sau lưng Tây Bối trốn.
”Lấy máu thẳng không được sao?” Nàng cầu xin, “Nhân lúc con không chú ý thì đâm con một kiếm, dù sao thì cũng đâu phải là con chưa từng bị thương. Nhưng mà dùng cái nào tiêm vào, nỗi đau ấy cứ vậy mà len vào tim, khổ sở lắm.”
”Nha đầu con biết cái gì, máu chảy vì bị thương thì không sạch nữa, làm sao sánh được với máu lấy thẳng từ mạch, sau đó cho vào hồ lô thuốc của ta, hoàn toàn không bị ô nhiễm.” Đào Hoa nói nghiêm túc không còn gì hơn, nhưng trong mắt Trùng Trùng, dáng vẻ ấy cứ như nhân cớ báo thù vậy.
Quãng thời gian tự do có hạn trên núi Vân Mộng luôn không thiếu cảnh Trùng Trùng giày vò Đào Hoa. Biết hắn để ý nhất là hình tượng của bản thân, đi đường và làm việc đều thích ung dung thong thả, rất chú trọng phong thái nhã nhặn vạt áo tung bay của tiên nhân, Trùng Trùng thường hay cố ý nghĩ ra đủ cách khiến hắn phải sốt sắng bỏ chạy, có một lần còn làm hắn quần áo xộc xệch, gương mặt ngái ngủ bỏ chạy ra khỏi phòng, cứ như chú chó con bị lửa đốt đuôi vậy.
Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không có chuyện nào trên thế gian đáng thương hơn chuyện này.
”Nào, Mã Nghị, sư thúc sẽ không làm đau con đâu. Đến đây đi, chỉ một phát thôi, lấy được máu rồi, nhiệm vụ trọng đại cứu giúp mười châu ba đảo mới được xem là hoàn thành, con cũng được xem là công đức vẹn toàn mà. Nào, tiêm một phát nhè nhẹ là được, còn nhẹ hơn cả khi bị muỗi cắn.”
Dáng vẻ Đào Hoa nói chuyện cứ như con sói nói chuyện với cô bé quàng khăn đỏ vậy, do đó Trùng Trùng kiêm quyết lắc đầu.
Cửu Mạng ở bên cạnh trông thấy, bèn bay vèo sang đây, đưa đầu ra, nói một cách khó khăn, “Cắt ―― của ta.”
Đào Hoa dùng ngón tay đẩy đầu Cửu Mạng ra, “Muốn giữ mảnh đất Lạc Lối có tuổi đời chục ngàn năm, đem lại hòa bình cho mười châu ba đảo thì phải trồng cây ngọc phía trên nó, mà gốc rễ duy nhất để cây ngọc sinh trưởng chính là dùng máu của hai người mang trên mình dòng máu âm dương sinh tử. Xin hỏi tiểu miêu yêu đây sở hữu dòng máu âm hay dương, chuyện này cũng thay thế được hay sao? Ngươi đừng cho rằng trở thành Yêu Vương rồi thì hay ho lắm, không có máu thì không có hòa bình. Còn nữa, ngươi nói ta nghe xem ngươi đưa đầu sang đây làm gì. Ta lấy máu trên cổ tay, lẽ nào bảo ta chặt đầu ngươi?”
Màn đối thoại này của họ đều giúp tất cả đồng môn Tiên đạo đang nghỉ ngơi trong rừng mãn nhãn, bất giác đều bật cười.
Một ngày trước, vì để giữ mảnh đất Lạc Lối mà mọi người gần như đã cạn kiệt sức lực, vì vậy Đao Lãng sư thúc đã lệnh cho mọi người nghỉ ngơi lại sức tại chỗ một đêm, sau đó mới đưa mảnh đất Lạc Lối đến dưới mái vòm Thiên Ảnh ở Bắc Sơn Vương cung.
Đến lúc ấy, nếu tìm được Hoa Tứ Hải thì tiện thể lấy cả máu dương, như vậy thì việc cứu giúp mười châu ba đảo khỏi nguy nan mới được xem là hoàn thành.
”Đào sư huynh, tội gì ép Trùng cô nương chứ? Nàng không dâng máu âm thì cũng chỉ đành đưa nàng cũng đến Bắc Sơn Vương cung thôi.” Tây Bối chợt nói.
”Tây Bối cái tên phản bội nhà ngươi!” Trùng Trùng tức tới dựng ngược lông mày.
Tây Bối giang hai tay ra, tư thế lẫn biểu cảm đều đẹp cực, khiến cả đám nữ tiên đắm đuối không lối về, ngã gục dưới làn áo dài của hắn.
”Nàng chớ giận, nàng không muốn đến Bắc Sơn Vương cung cũng được, dù sao thì đêm qua ta cũng nhận được tin.” Hắn nói với Trùng Trùng, đồng thời vỗ tà áo nơi đính nửa chiếc Thủy Tâm Bán, “Chiến sự bên ấy đã kết thúc rồi, Vương ta là Hoa Tứ Hải đã nhốt Tuyên Vu Cẩn lại, sau đó vài ba phát đã kết thúc trận chiến, một loạt hiểu lầm cuối cùng cũng được phá giải. Bây giờ, Thương Khung sư huynh và Bạch sư huynh của phái Thiên Môn đang thu dọn hậu quả, còn Vương ta thì ――” Hắn liếc nhìn Trùng Trùng một cách đầy hàm ý sâu xa, “Từ Thương Khung sư thúc biết được mọi người đang tìm kiếm mảnh đất Lạc Lối tại núi Vô Cùng, đã vội đến đây thâu đêm, hi vọng mình giúp được gì đó để bù đắp cho việc Ma đạo ta làm việc không thỏa, khiến thế gian tổn thất. Mọi người chờ hắn đến rồi thì lấy cả máu âm và dương, trực tiếp tưới lên giống cây ngọc, đỡ được rất nhiều phiền phức.”
Vừa dứt lời, xung quanh nhốn nháo cả lên.
Nếu nói những lời này từ vài ngày trước thì có lẽ toàn Tiên đạo đều muốn diệt trừ Hoa Tứ Hải cho bằng được để báo thù cho Thiên đế, nhưng hôm nay, những đệ tử Tiên đạo này đều đã tận mắt trông thấy bộ mặt thật của Tuyên Vu Cẩn, bây giờ bất kể là người của môn phái nào thì cũng không ai không khinh thường bản tính của Tuyên Vu Cẩn, không ai không cảm thấy trong trận chiến này, bên ta đã mắc bẫy của hắn, bị hắn lừa rồi.
Về sau khi chờ đợi mảnh đất Lạc Lối xuất hiện, Đao Lãng sư thúc đã biết được chân tướng lại kể cho mọi người nghe nguồn cơn câu chuyện đại chiến lục đạo của ngàn năm trước. Vì vậy trong lòng mọi người, thiện và ác đã hoàn toàn đảo ngược lại, mọi người phẫn nộ vì bị Tuyên Vu Cẩn lợi dụng, lại thổn thức cho những gì Tín Đô Ly Nan – kiếp trước của Hoa Tứ Hải – gặp phải. Tuy vẫn còn chút hoài nghi, nhưng chiếc cân trong lòng đã nghiêng về phía Ma đạo rồi.
Nếu chuyện này xảy ra vào trước kia thì chắc chắn sẽ không có ai tin đâu, cho dù là thủ lĩnh của Tiên đạo – Bạch Trầm Hương – nói thì cũng như nhau. Có nhiều chuyện buộc phải tận mắt nhìn thấy thì mọi người mới có thể đối mặt với sự thật mình đã bị lừa.
Bây giờ nghe tin Tuyên Vu Cẩn đã chết, đại chiến cũng kết thúc kịp lúc, tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Chỉ trừ Trùng Trùng.
Nàng giật nảy mình khi nghe Tây Bối nói, nàng muốn trốn Hoa Tứ Hải thật, nào ngờ đâu hắn sắp đến đây rồi. Với cước trình của hắn thì rất nhanh thôi sẽ có thể xuất hiện trước mặt nàng.
Làm sao đây? Làm sao đây? Nàng còn chưa nghĩ kĩ, chưa chuẩn bị tâm lý, phải đối mặt với hắn sao đây? Còn nữa, Thương Khung sư thúc và La Sát Nữ tìm hắn chưa? Không biết họ đã bàn bạc ra sao, cũng không biết rốt cuộc ma đầu ấy lựa chọn thế nào.
Trong tình huống này, nàng không muốn cả hai gặp nhau, hoặc có thể nói là nàng không dám để cả hai gặp nhau. Nàng nhớ hắn song cũng sợ hãi, nếu kết cục cho mối tình này không phải là điều nàng muốn thì sao? Chẳng thà không biết kết cục, ít ra vẫn còn chờ mong.
”Hắn khởi hành từ khi nào?” Nàng vội hỏi.
”Hắn nào?”
”Tây Bối!” ”Được rồi, đêm qua.” Tây Bối cầm quạt xếp gõ cằm, “Gần như vừa lên đường đã nói cho ta biết rồi, bây giờ hắn đang vội đến đây. Với cước trình của hắn, thêm vào sự sốt ruột, ta đoán hai canh giờ sau sẽ đến thôi.”
”Vì sao ngươi không nói cho ta biết từ sớm?” Trùng Trùng gần như là rống lên.
”Ôi, Ma Vương điện hạ là ai chứ, sao phải nói cho một kiếm tiên thấp kém như con đây nghe hành tung của hắn?” Đào Hoa chợt chen lời.
Trùng Trùng và Ma Vương yêu nhau đến bây giờ đã không còn là bí mật nữa. Ma đầu ấy không tiếc khiêu chiến với thế gian cũng phải cướp Bắc Sơn Vương phi khi ấy về làm thê tử đã đủ chứng tỏ vấn đề rồi.
”Được rồi, vì mười châu ba đảo ――” Trùng Trùng chần chừ cân đo mức độ của hai nỗi đau một lúc, cuối cùng vẫn quyết định chấp nhận nỗi đau thể xác, bởi vì nỗi đau tâm hồn còn nặng nề hơn.
Nàng xắn tay áo lên, “Đào Hoa sư thúc, nào, lấy máu âm của con tưới hoa đi, con không sợ đau.” Nàng nhìn nụ cười vừa dịu dàng vừa đáng sợ trên gương mặt của Đào Hoa mà thầm trách mình trước nay chưa từng nghĩ đến một vấn đề, thì ra Đào Hoa sư thúc cũng thuộc kiểu người lòng dạ đen tối.
Đào Hoa cười bước về trước, Trùng Trùng hoàn toàn không dám nhìn, nhưng không ngờ rằng đúng là không đau cho lắm, trong lúc nàng vẫn đang cắn răng chuẩn bị thì hắn đã lấy xong rồi.
”Ta đã nói giống như muỗi cắn rồi phải chứ?” Đào Hoa sư thúc lắc chiếc hồ lô có chút trong suốt và kì lạ trong tay.
Thì ra hắn chỉ muốn dọa mình, Trùng Trùng hận mình đã mắc bẫy, nhưng khi vừa trông thấy máu của mình trong hồ lô, nàng đã sợ hãi, e rằng lượng máu ấy còn nhiều hơn cc đấy chứ, nàng bất giác giật mình.
Trước nay nàng chưa từng thấy máu mình được đựng trong bất kỳ món đồ vật nào, trong sự kinh hoàng, nỗi hoảng hốt và mệt mỏi cùng lúc ập tới.
Vì vậy, nàng ngất đi mất rồi.