Hoa Tứ Hải không biết nói gì. Trước nay tấm lòng của hắn dành cho La Sát Nữ đều rất bình thường, không hề bận tâm, lúc nào cũng như có ngọn lửa đang thiêu đốt như đối với Trùng Trùng, nhưng nếu ngàn năm trước hắn đã đồng ý hôn sự, đã hứa hẹn rồi thì dù cho có gì đi nữa, việc hắn yêu Trùng Trùng đều là sự phản bội dành cho La Sát Nữ, mặc dù hắn chưa từng đoán trước được rằng Trùng Trùng sẽ xuất hiện trong cuộc đời hắn, sau đó ngang nhiên chiếm hết cuộc sống hắn như vậy.
Đó là sức mạnh còn mạnh hơn cả sức mạnh của tự nhiên, hắn từng cố gắng giãy dụa, bài xích, từ chối, nhưng hắn không đủ pháp lực nên không thể kháng cự, cũng không thể thu trái tim mình lại.
Lúc Trùng Trùng gả cho Bắc Sơn Thuần, hắn hoàn toàn không chịu nổi, không thể cho phép bất kỳ nam nhân nào tranh giành nàng, cho dù chỉ là trên danh nghĩa.
Trong chuyện này, hai nữ nhân đều không sai, là hắn sai.
Mà phản bội với hắn mà nói càng nặng gấp đôi hơn. Cưới La Sát Nữ, hắn phản bội trái tim của Trùng Trùng, phản bội lại tình yêu nồng nàn chém cũng không tan dành cho Trùng Trùng; Cưới Trùng Trùng thì phản bội lại sự hi sinh suốt ngàn năm và ân nghĩa nặng như núi của La Sát Nữ.
Một người là người hắn khắc sâu trong tim, một người là người cho hắn sự sống lại, hắn phải chọn thế nào? Mà tuy hắn nhốt Trùng Trùng lại, bảo muốn nàng làm trắc phi của hắn, nhưng thật ra hắn ngầm hiểu, hai nữ nhân đều sẽ không chấp nhận với sự sắp xếp như vậy.
Trùng Trùng đã nói từ đầu rồi, nàng sẽ không chia sẻ trượng phu với người khác (nàng gọi đấy là ông xã), nàng thà rằng ra đi, yêu trong lặng lẽ cũng sẽ không từ bỏ lòng tự tôn, không cần một tình yêu bất bình đẳng.
Lời nói của nàng thật chấn động, hắn không hiểu cho lắm, nhưng trước nay nha đầu ấy cứ mãi vô tư nói cười, chỉ có khi nói những lời này là cực kỳ nghiêm túc, vì vậy hắn hiểu, sự kiên trì của nàng là không thể thay đổi được.
Với La Sát Nữ, trải qua đau đớn suốt ngàn năm, nếu chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là phải đối mặt với việc trượng phu có nữ nhân khác, hơn nữa còn rất cưng chiều và dịu dàng với trắc phi ấy, vậy thì nàng phải làm sao đây? Cho dù một nữ nhân có rộng lượng, có tấm lòng bao dung đến đâu đi nữa khi kết quả có được sau khi hi sinh là thế này thì cũng sẽ thấy rất tổn thương.
Vì vậy, sai lầm bao nhiêu cũng là từ hắn, trái tim hắn không nên có Trùng Trùng, mặc dù là do bất đắc dĩ, mặc dù lúc yêu nàng, hắn chưa nhớ lại kiếp trước của mình, nhưng bởi vì hắn không kiềm chế được mình, và chính sự không thể kiềm chế ấy của hắn đã làm tổn thương hai nữ nhân.
Bây giờ phải làm sao?
Hắn chưa cho Trùng Trùng một hôn ước chính thức đầy tục lệ, nhưng không gì có thể thay đổi được lời hứa ngầm trong tim. Mà La Sát Nữ là thê tử kết tóc của hắn được thế gian làm chứng, lại có ơn nặng với hắn, là một nam nhân chân chính, hắn tuyệt đối không thể bội ước.
Lẽ nào phải phản bội đến cùng?!
Suy nghĩ này làm hắn cả kinh, quét ánh mắt nhìn thì thấy đôi mắt tràn đầy đau đớn của La Sát Nữ cứ mãi dính trên người hắn, trong khoảnh khắc hai ánh nhìn giao nhau, hắn đột nhiên đưa ra được quyết định.
Đây không phải là cách hay, thậm chí là cách tệ nhất, nhưng nếu hắn không thể từ bỏ lời hứa dành cho bất kỳ một người nào, nếu việc lựa chọn một bên sẽ khiến bên còn lại phải chịu tổn thương cực lớn, vậy thì cứ để hắn giữ công bằng đi, nếu như đây là sự trừng phạt, vậy thì cứ để hắn gánh chịu đi!
Trước nay, hắn luôn là kẻ ác nhất thế gian! Vậy thì cứ tiếp tục làm kẻ ác đi!
Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn lắng đọng, yên lặng nhìn La Sát Nữ.
Nhìn vẻ mặt của hắn, La Sát Nữ cả kinh, nhưng không có cảm giác nhộn nhạo khi trông thấy hắn của kiếp trước, chỉ cảm thấy như một miếng thịt thối rửa trong trái tim được xé ra vậy, không đau, nhưng bị kéo đến khó chịu.
”Chàng muốn ―― từ ta sao?” Nàng hỏi.
Trong mắt nàng, Tín Đô Ly Nan – hoặc có thể nói là Hoa Tứ Hải của kiếp này – chắc chắn sẽ lựa chọn thế này, bởi vì trong giấc mơ của hắn, nàng nhìn thấy quá rõ ràng, trái tim hắn ngoại trừ Trùng muội muội ra thì không còn ai khác. Nàng không bận tâm việc nam nhân tam thê tứ thiếp, vì dù gì thì nam nhân nào cũng như nhau cả, nhưng nàng sợ hắn chỉ nhớ mãi người khác, hoàn toàn không cho nàng một chỗ đứng mà thôi.
Hoa Tứ Hải không nói gì, chỉ phất vạt áo lên, khuỵu đầu gối tôn quý của mình, quỳ xuống dưới chân La Sát Nữ.
Hắn cao quý và cương quyết đến thế, ngay cả cúi đầu trước thế gian cũng chưa từng, nhưng hắn nợ con người này quá nhiều, trước mặt người cho hắn được sống lại, hắn chỉ là một nô lệ thấp hèn mà thôi.
La Sát Nữ không ngờ hắn sẽ làm vậy, nàng sợ tới giật lùi về sau vài bước, tính cách trong cứng ngoài mềm của kiếp trước mau chóng rút hết, thay vào đó là sự dịu dàng ngoan hiền của kiếp này.
Hoặc là nàng đã không còn là La Sát Nữ nữa, mà là một con người mới rồi, tất cả những sự phẫn nộ và đau thương đều chỉ là ký ức của kiếp trước mà thôi.
”Chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ còn bảo vệ nàng.” Hoa Tứ Hải chậm rãi cất lời, từng chữ một rành rọt, “Bất kể là ngàn năm, chục ngàn năm, ta sẽ không cho phép mình quên nữa. Nàng hãy nhớ, mạng của ta thuộc về nàng, nàng muốn ta sống thì sống, muốn ta chết thì chết, muốn ta mất hết tính người, san bằng thế gian, muốn ta hủy diệt trần thế, tiến đánh trời cao, ta đều sẽ làm theo. Ta thuộc về nàng, chỉ cần ta còn sống thì sẽ nghe theo sự sai sử của nàng. Nhưng ta không thể lấy nàng, bởi vì ở đây ――” Hắn chạm vào lồng ngực của mình, cảm giác nơi này trống rỗng, “Trái tim của ta đã bị người khác lấy mất rồi, cho dù người ấy có trả cho ta thì ta cũng không lấy về được nữa.”
La Sát Nữ nhìn hắn với vẻ chấn động, lòng vẫn không thấy đau đớn, chỉ lẩm bẩm: “Vậy Trùng muội muội thì sao?”
Hoa Tứ Hải không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên nét đau đớn.
La Sát Nữ cười khổ sở, không cần nói nữa, nàng hiểu cả rồi. Nam nhân này không chịu lấy mình đã chứng tỏ được tình cảm của hắn dành cho Trùng Trùng.
”Nếu ta muốn chàng giết Trùng Trùng thì sao?” Lòng nàng chợt sinh ra một ý nghĩ ác độc nhỏ nhoi, linh hồn hai nữ nhân của kiếp trước và kiếp này cứ lắc lư trong cơ thể nàng, trong đó còn pha lẫn một chút bất thiện lạ lẫm.
”Ta làm theo.” Hoa Tứ Hải cắn răng, “Nhưng ta cũng sẽ đi theo nàng.” Bị giết? Nha đầu ấy sẽ không kháng cự đâu, chỉ la hét rằng sợ đau thôi. Hắn quá hiểu bản tính của nàng rồi, nếu điều này có thể giúp hai người được ở bên nhau, cũng có khả năng nàng chạy đến đây giết hắn trước rồi.
”Cùng tu Quỷ hay là cùng chuyển sinh?” Suy nghĩ ác độc của nàng được phóng đại, biến thành mỉa mai.
Hoa Tứ Hải không trả lời, nhưng hắn đang nhớ lại lời mình đã nói với Trùng Trùng: Kiếp sau, ta sẽ giữ ký ức trống rỗng để chờ nàng, trước khi gặp nàng, ta tuyệt đối không trò chuyện với bất kỳ nữ nhân nào khác, cho dù người đó có là mẫu thân của ta đi chăng nữa.
Thì ra vẫn không thể nào nắm được kiếp này! Hắn chưa từng mong được chết như bây giờ, tuổi đời dài đằng đẵng còn ý nghĩa gì khi không thể giữ được người khiến mình thấy yên bình ở bên cạnh.
”Vậy được, trời sáng hãy đến ngọn núi nhỏ bên ngoài thị trấn, ta sẽ nói cho chàng biết giết Trùng muội muội thế nào!” La Sát Nữ thấy chua xót lòng, nhưng nàng không rơi nước mắt, chỉ quay người bước nhanh đi.
Hoa Tứ Hải không đuổi theo.
La Sát Nữ tỉnh táo lại rồi, vậy thì người có thể gây tổn hại đến nàng trên thế gian này đã không còn bao nhiêu nữa, Tuyên Vu Cẩn lại đang bị nhốt, vì vậy hắn không cần lo cho sự an toàn của nàng.
Nhưng lòng hắn rất rối, không biết sự phản bội gấp đôi của hắn là đúng hay sai.
Vừa sinh ra hắn đã mang trong người bản tính tuyệt đối, làm cái gì ra cái đó, chưa từng do dự, người ta hay nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, còn nói khó hưởng chịu nhất là ơn mỹ nhân, bây giờ hắn phải đối mặt với cả hai cái, điều đó còn khốn khó hơn là chinh chiến.
Hắn đứng dậy, từ từ quay về phòng.
Vừa ngược mắt đã trông thấy một góc nhỏ của sợi xích màu đỏ ấy lồi ra khỏi gối, dường như nha đầu ấy đang ngồi tại đó mỉm cười với hắn vậy, làm trái tim hắn mềm nhũn trong phút chốc.
Bất kể là đúng hay sai, đã làm rồi thì từ từ hoàn trả lại đi.