Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

quyển 4 chương 327: đúng là không biết xấu hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

”Vậy mọi người không ra sớm, hại con suýt bị đánh chết rồi.” Nàng lấy gói đồ trên chiếc roi Tiêu Diêu Liên Hoàn của Đao Lãng sư thúc, liếc nhìn Tuyên Vu Cẩn vẫn luôn theo sát bên nàng nhưng lại bị mọi người đẩy sang một bên ấy.  Tuyên Vu Cẩn vẫn luôn đứng ở đó nói không nên lời, hắn đã sống cả cuộc đời trong giả tạo, đã không còn biết dùng gương mặt thật để gặp người khác nữa. Vốn muốn giết Trùng Trùng diệt khẩu, nào ngờ đâu trong rừng còn có nhiều người đến vậy.

Vậy thì những người này đều nghe hết những gì họ nói khi nãy sao?

Hình tượng hoàn mỹ mà hắn đã duy trì tỉ mỉ suốt ngàn năm bị phá hủy trong tích tắc, sự đả kích này không thể nào miêu tả được bằng lời, hơn nữa hắn không thể nào giết sạch toàn bộ những người có mặt ở đây được, do đó dẫu cho hắn có từng đối mặt với vô số sóng to gió lớn, song vẫn bị lật xuồng tại nơi con sông nhỏ bé này, đây là lần đầu tiên trong đời hắn lúng túng không biết phải làm sao.

”Thì ra Thiên đế ở đây à, ta còn tưởng kẻ Ma đạo ác ôn nào muốn đánh chết Mã Nghị nhà ta nữa chứ, thì ra Tuyên Vu đế muốn dạy dỗ liệt đồ phạm phải môn quy của phái Thiên Môn ta à.” Thương Khung châm biếm.

Nghe thấy hai chữ “liệt đồ”, Trùng Trùng bất giác ngó nghiêng, còn tưởng Bạch Trầm Hương quay về rồi.

”Đúng là không biết xấu hổ.” Đào Hoa chậc một tiếng, song vẫn giữ dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.

”Hai đạo Ma, Quỷ bỏ mặc sự an nguy của bá tánh, mặc sức gây chiến, liên minh đạo ta nhân từ, chiến cục căng thẳng, ta đến kêu gọi cứu binh, không ngờ núi Vân Mộng chỉ còn lại thành phần yếu đuối, thì ra tất cả đều ở đây.” Tuyên Vu Cẩn trả lời trong gượng gạo, nhưng trong tình huống này mà hắn vẫn còn nói được một cách bình tĩnh, Trùng Trùng đúng là khâm phục.

Da mặt kiểu này, có là đạn hạt nhân cũng bắn không vỡ!

”Lạ nhỉ, chiến cục căng thẳng, Tuyên Vu đế thân là chủ soái của bên ta mà phải đích thân đến kêu gọi cứu binh sao? Minh chủ không trấn thủ tiền tuyến e rằng không ổn cho lắm.” Tuy Mặc Vũ sư thúc hiền hậu, nhưng lại khinh thường loại người thân là vua của trời mà lại ra tay tàn ác với kiếm tiên thấp kém của phái Thiên Môn là Trùng Trùng tại một nơi không người như Tuyên Vu Cẩn, nên cũng không kiềm được phải nói một câu.

”Đó là bởi vì ba đạo không tin tưởng lẫn nhau, chỉ có ta mới thuyết phục được các bên.” Mặt Tuyên Vu Cẩn trắng bệch, tuy giọng điệu khách sáo, nhưng ý bên trong đã rất gượng gạo rồi.

Trong mắt hắn bắn ra sát ý, muốn giết hết tất cả những người ở đây, để không còn ai biết chuyện khi nãy nữa, nhưng lại lập tức biết đây là điều không thể nào. Nếu ngược lại họ đều là tiểu bối của các phái thì không sao, bây giờ bốn đại sư thúc cũng có mặt, hắn không thể một mẻ bắt gọn được.

Nếu để lọt một người thì hắn sẽ không thể cứu vớt được danh tiếng trong ngàn năm qua nữa. Hiện giờ việc cần làm là phải nghĩ cách chiến thắng Tín Đô Ly Nan, chiến thắng rồi thì có lẽ vẫn có thể cứu vãn tình hình.

”Nếu đã vậy thì mời Thiên đế tự nhiên cho, bọn ta không dám giữ lại nữa, nếu làm chậm trễ chuyện chính thì không hay rồi. Còn về lỗi lầm của sư điệt ta, ta tất nhiên sẽ nhắc chưởng môn sư huynh về sau dạy dỗ nghiêm khắc, không cần phiền đến Thiên đế đâu.” Đao Lãng sư thúc nói một cách đúng mực rồi đưa mắt nhìn ba người còn lại.

Ba vị sư thúc còn lại ngầm hiểu, đều hết sức đề phòng.

Tuyên Vu Cẩn biết chuyện này không thể giải quyết được trong phút chốc rồi, không thể giết người diệt khẩu, cũng không thể ngăn cản họ tìm mảnh đất Lạc Lối, chỉ đành rời khỏi đây trước rồi mới nghĩ cách, bèn phất tay áo nói, “Vậy thì xin cáo từ trước, trông các vị hẳn là sẽ không tiếp viện rồi, ta chỉ đành quay về Tổ châu, bảo vệ cho mười châu ba đảo trước.”

Đi được vài bước lại xoay người, thấy mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường thì vừa sợ lại vừa tức, bèn kiềm giọng nói, “Nhắc các vị một câu, nữ nhân này có gian tình với Tín Đô Ly Nan, sẽ không nói rõ được có làm ra chuyện có hại cho liên minh hay không. Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ không nể tình nữa.”

Nghe thấy những lời này, suýt nữa Trùng Trùng đã quỳ lạy Tuyên Vu Cẩn rồi.

Đúng là khâm phục! Tiểu nữ khâm phục Tuyên Vu đại nhân chết được, nàng hò hét thầm. Tình huống này tương đương với việc đã trộm đồ bị bắt quả tang mà vẫn còn có thể bình tĩnh như không, cuối cùng còn có thể phản công lại nữa, đúng là không phải người thường.

Sao nhỉ? Vị Thiên đế lão gia vĩ đại, nhân từ này đã vì chính nghĩa mà quên tình riêng, chịu nhục chịu khổ, trước lo cho thiên hạ, sau vui vì thiên hạ, thì ra không phải là vì bị vạch trần sự tối tăm và tâm cơ trong nội tâm mà thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu, mà là muốn giáo dục ác nữ vì gian tình mà phản bội chính nghĩa, cuối cùng không nhịn được đã ra tay, lại không kiềm được đã ra tay không nể tình chút nào, quả thật là cảm động.

Chẳng phải là nàng nên cảm tạ Thiên đế hay sao? Một vĩ nhân xả thân vì người, một sự tồn tại như vị thần, đặc biệt là hắn vậy mà không biết chữ nhục viết như thế nào!

Thật là bi ai, hóa ra thủ lĩnh của Thiên đạo, người đứng đầu lục đạo, đứng đầu mười châu ba đảo lại là con người thế này!

”Thiên đế không cần lo lắng, nha đầu này đã làm gì, bọn ta đều thấy được cả.” Một con người hiền lành như Mặc Vũ sư thúc cũng không nhịn được phải mỉa mai, “Nhưng qua lần này, nghĩ chắc Thiên đế cũng không cần tiếp tục bôn ba khó nhọc vì bá tánh thiên hạ nữa, nếu tìm được mảnh đất Lạc Lối thì trận chiến này cũng không đánh tiếp được nữa. Còn ân oán cá nhân không liên quan đến thiên hạ, có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình vẫn tốt hơn là thây xác khắp nơi.”

”E rằng một bên tình nguyện, đến cuối cùng vẫn phí hoài công sức.” Tuyên Vu Cẩn hừ một tiếng, “Làm được rồi mới tính, thiên hạ hỗn loạn, nghĩ thì đơn giản, đến lúc gây ra sai lầm rồi hối hận cũng không kịp.”

Chà, xem người ta nói kìa, đều là bốn chữ cả nhé, thật là có học vấn quá!

Trùng Trùng tức giận tiến lên một bước muốn tranh luận pk với Tuyên Vu Cẩn, nào ngờ đâu Đao Lãng sư thúc lại âm thầm cản nàng, còn mình thì bước lên chắp nắm tay lại nói: “Mỗi người đều có việc mình cần làm, tiếp tục đấu võ mồm cũng không hay, Thiên đế hãy đi thong thả, ta còn phải giăng trận phòng ngự, tránh có người gây rối, phá hoại việc tìm kiếm mảnh đất Lạc Lối. Hơn nữa viện binh các phái vẫn còn đang trên đường đến đây, chuyện này không được chậm trễ nữa, để lộ thông tin ra ngoài không được tốt lắm.”

Hắn một lời mà hai nghĩa, đã nói rõ ràng cho Tuyên Vu Cẩn biết đừng hòng phá hoại việc tìm kiếm mảnh đất Lạc Lối, đừng hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa cũng không ai che đậy được thông tin này.

Lòng Tuyên Vu Cẩn rối tung, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, hắn sợ còn có người phản bác hắn nữa thì hắn trong cơn tức sẽ càng nói càng sai, bởi thế nên cũng không nhiều lời, vội vàng bỏ đi.

Nhìn bóng dáng Tuyên Vu Cẩn bay dần lên cao rồi biến mất trong chớp mắt, Trùng Trùng không cam lòng, “Cứ vậy thả hắn đi sao, hắn suýt nữa đánh chết con rồi, đám sư thúc không chịu trách nhiệm các thúc, đến thời khắc cuối cùng mới đến cứu con!”

”Hắn xấu xa đến vậy, lại ngụy trang tốt đến thế này, tất nhiên phải để những người ở các phái khác thấy được miệng lưỡi của hắn rồi bọn ta mới cứu con, nếu không thì bỏ qua cơ hội tốt này thì mãi mãi cũng không vạch trần hắn được. Không thể chỉ có phái Thiên Môn chúng ta thấy, bởi vì các phái khác đã có ấn tượng cả ngàn năm với hình tượng ngụy quân tử của hắn rồi, e rằng sẽ không dễ dàng bị lay chuyển được, vì vậy để mọi người trông thấy mới là chính đạo.” Đào Hoa nói.

”Vậy là các thúc đã hi sinh con?” Trùng Trùng tức tới nhăn mũi lại thành một nhúm.

Mặc Vũ vội trả lời ôn hòa, “Bọn ta cũng không ngờ Tuyên Vu Cẩn lại vô liêm sỉ đến mức lén ra tay với một tiểu bối thế này, quả thật khiến ta toát mồ hôi lạnh, may mà nha đầu con cơ trí.”

”Chưởng môn sư huynh nói con là phúc tướng đúng là không sai.” Đao Lãng trơ mặt nịnh nọt sư điệt của mình, “Cho dù không có bọn ta thì tin chắc con cũng có thể khiến tên Tuyên Vu Cẩn ấy chịu không nổi.”

Cái gì cũng hỏng được, chỉ có nịnh nọt là không bao giờ hỏng, mấy sư thúc cứ nghiêng mình dưới nàng, dỗ dành nàng, mà Trùng Trùng vốn cũng không tức tối gì, vì vậy cũng lập tức cười tít mắt, “Phúc cỡ nào thì cũng có lúc sẩy tay thất bại mà, nguy hiểm quá đi mất, làm trái tim nhỏ bé này đập thình thịch đây.”

”Hay là sư thúc xoa giúp con nhé?” Đôi mắt Đào Hoa sáng lên, hắn vươn móng vuốt sói ra nhưng lại dừng lại giữa chừng, bởi vì ánh mắt giết người của Trùng Trùng đã như vô số lưỡi dao sắc bén, đang không hề nể tình mà đâm thẳng vào lồng ngực hắn rồi.

Truyện Chữ Hay