Hồi lâu sau, Tiêu Thanh Ngọc tỉnh lại trước tiên. Cậu nhìn sang hai mỹ nhân thì thấy họ vẫn còn mê man trong giấc điệp. Tiêu Thanh Ngọc thầm nghĩ hai nàng này võ công cao tuyệt. Họ ái ân với mình cũng chỉ vì dâm dược tác động mà thôi. Hiện thời cả hai vẫn còn chưa tỉnh thì việc bỏ trốn là tốt hơn hết.
Tiêu Thanh Ngọc nghĩ vậy liền vội vàng ôm lấy y phục mặc vào người. Trước khi quay đi cậu vẫn còn luyến tiếc nhìn lại đôi người ngọc với những đường cong tuyệt mỹ hiếm có trên đời.
Tiêu Thanh Ngọc vội vã ra khỏi động khẩu. Cậu định thần, đoán định phương hướng của đoàn người ngựa rồi tức tốc chạy đi.
Một lúc sau, cậu đã thấy đám người Thanh y giáo đang nằm ở trên đường sơn đạo. Mọi người bị điểm huyệt nên chẳng ai nhúc nhích được tý gì.
Tiêu Thanh Ngọc vội tìm đến xe ngựa trở Thiết Hùng rồi giải cứu cho y. Hai người vội bỏ đi ngay vì theo lời Tiêu Thanh Ngọc thì nhị tướng sắp trở lại rồi.
Trên đường đi Tiêu Thanh Ngọc dò hỏi Thiết Hùng vì sao lại bị bắt thì được biết Hồ Giang Thi và Thiết Hùng cũng bị phục kích ở dọc đường. Hai người này sau khi đưa các thiếu niên đến Thiết Đà liền quay người lại đuổi theo Song sát tiên tử. Không may giữa đường họ bị bọn Thanh y giáo phục kích. Hồ Giang Thi võ công cao hơn nên ôm vết thương trốn thoát, còn Thiết Hùng bị sa vào tay đối phương.
Thiết Hùng rất quan tâm tình trạng Song sát tiên tử. Chàng hỏi thăm cặn kẽ Tiêu Thanh Ngọc về tình hình hai người thiếu nữ xem các nàng có gặp nguy hiểm gì không ?
Tiêu Thanh Ngọc kể lại mọi chuyện. Nhưng những tình huống gây cấn giữa cậu với hai chị em song sát thì cậu dấu biệt. Tiêu Thanh Ngọc dường như đã lờ mờ đoán ra mối u tình của Thiết Hùng đối với chị em song sát nên trong khi nói chuyện cậu dấu biệt đi những cảnh huyền hoặc tuyệt vời kia. Tiêu Thanh Ngọc tự nghĩ việc xảy ra giữa cậu và chị em song nữ nên được xem như bí mật của riêng ba người. Điều này vừa tránh khỏi rắc rối cho họ mà cũng tiện lợi cho cậu khỏi phải bị kẻ khác ghen tức mà sinh lắm chuyện.
Hai người bí mật cải trang đi về phía Sơn cốc nơi trú ngụ của Dật tiên nương tử, sư phụ của chị em song sát.
May sao, suốt dọc đường đều bình yên. Khi hai người đến được Sơn môn thì nghe tin Hồ Giang Thi cũng đã về đến nơi rồi.
Bên ngoài sơn môn có hai thiếu niên trẻ tuổi đứng gác. Họ nhận ra Thiết Hùng nên mời cả hai vào trong.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Ngọc đến nơi này. Cậu thấy cảnh vật nơi đây thật đẹp và rất tự nhiên. Đặc biệt sơn cốc được bố trí hết sức cẩn thận và kín đáo. Trên đường vào cốc hai người nhìn thấy rất nhiều thiếu niên nam nữ đang đứng gác hoặc tập luyện võ công.
Tiêu Thanh Ngọc để ý tìm chị em Song sát tiên tử, nhưng không thấy thiếu nữ nào giống như họ cả.
Dẫn đường là một cô nương tuổi chừng đôi tám. Thiếu nữ này mình mặc thanh y lưng đeo kiếm trông rất đẹp mắt và oai phong. Nàng ta dường như rất có cảm tình với Thiết Hùng nên trò chuyện với hắn khá thân mật.
Vì Tiêu Thanh Ngọc chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi nên nàng nọ gọi ngay một thiếu nữ nhỏ tuổi khác đến đưa cậu đi. Riêng Thiết Hùng thì được dẫn đến ngay để gặp Dật tiên nương tử để cho người gặp mặt và hỏi chuyện.
Tiêu Thanh Ngọc dò hỏi tin tức của chị em Song sát tiên tử thì biết rằng họ đã về đây hơn một tuần rồi.
Thiếu nữ dẫn đường tên là A.Tú. Nàng thấy chàng thiếu niên nhỏ tuổi này lại hỏi thăm Song sát tiên tử thì hơi có vẻ ngạc nhiên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Phải biết Song sát tiên tử tuy tuổi còn trẻ nhưng bối phận hai nàng khá cao trong bổn môn. Cả hai rất được cả sư tỷ muội tôn trọng vì sự nhanh lẹ và võ công của hai người hết sức cao cường.
A Tú không hiểu tại sao một người nhỏ tuổi và mới tới đây như Tiêu Thanh Ngọc lại có thể quen biết được với chị em Song sát mới thật là kỳ.
Khi Tiêu Thanh Ngọc nhờ nàng đưa tin đến Song sát tiên tử thì A Tú không thể không lên tiếng hỏi:
- Tiểu huynh đệ có quen biết với hai vi sư tỷ Thiên Kiều và Hoàng Ty thật chăng ? Ta nghĩ có khi có sự lầm lẫn gì đó, chứ hai vị đại tỷ đó thân phận cao quý làm sao lại biết được tiểu huynh đệ.
Tiêu Thanh Ngọc cười nói:
- Tỷ tỷ cứ giúp đệ một phen. Tiểu đệ thực sự có quen biết họ mà.
A Tú trong lòng bán tính bán nghi. Nhưng nàng thấy việc này cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian vì từ nơi ở của Tiêu Thanh Ngọc đến chổ của hai vị đại sư tỷ của không xa lắm.
Không ngờ khi nghe tin Tiêu Thanh Ngọc còn sống và đang ở nơi dịch quán của bổn môn thì cả hai người thiếu nữ đều mừng vô kể. Thiên Kiều thưởng ngay cho A Tú một chiếc trâm cài đầu xinh xắn rồi cùng với Hoàng Ty đi tìm Tiêu Thanh Ngọc ngay.
Mọi người gặp nhau mừng mừng rỡ rỡ. Nhất là Thiên Kiều. Nàng tưởng rằng cả đời này nàng không thể nào gặp được Tiêu Thanh Ngọc nữa vì nghĩ rằng y khó mà sống nổi trước bọn người Thanh y giáo hung tàn kia.
Thiên Kiều quay ra khóa cánh cửa lại rồi nhào tới ôm lấy thân hình Tiêu Thanh Ngọc.
Hai người không kể gì sự có mặt của Hoàng Ty liền hôn nhau say đắm. Thân hình Thiên Kiều lịm đi vì ngây ngất trong lòng người tình trong mộng của nàng.
Tiêu Thanh Ngọc dìu mỹ nhân tựa vào mình rồi ngồi xuống giường. Từ thân thể mỹ nhân tỏa ra một mùi u hương khuyến rũ và khiến con lợn lòng của cậu dựng cờ một cách nhanh chóng.
Thiên Kiều làm sao không biết chuyện đó. Nàng đã nhận thấy cái thứ chết tiệt đó đang đâm vào một bên mông nàng nóng hổi.
Thiên Kiều thở hắt ra một tiếng rồi ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay của Tiêu Thanh Ngọc.
Nàng đến bên Hoàng Ty rồi ngồi xuống.
Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu kể lại mọi chuyện. Tất nhiên cái việc phá trinh Nhị tướng của Hắc Thanh Phái là Bạch Lan và Hồng Tụ thì cậu dấu biệt.
Vậy mà Thiên Kiều cũng đã trợn mắt lên khi nghe đến việc cậu bị Nhị tướng bắt được lôi đi.
Thiên Kiều tức giận nói:
- Hai con nhóc đó rồi sẽ có ngày ta trừng trị chúng mới được.
Hoàng Ty cười:
- Tỷ tỷ tức giận làm gì. Dù sao Ngọc đệ cũng đã về đến đây rồi. Chúng nên vui mừng mới đúng.
Đến đêm, Thiên Kiều bí mật đột nhập vào phòng Tiêu Thanh Ngọc. Trong bóng tối hai người ôm lấy nhau mà hôn hít, sờ soạng. Tội nghiệp cho âm động của người thiếu nữ sau bao ngày thiếu vắng tiểu huynh đệ của Tiêu Thanh Ngọc nên hai người mới chỉ hôn hít sơ sơ mà từ trong âm động của mỹ nữ đã liên tiếp rỉ ra thứ nước hoa lộ đặc dị rồi.
Tiêu Thanh Ngọc hết sức ngạc nhiên trước hiện tượng này. Cậu đưa tay lên mũi ngửi thì thấy mùi vị hoa lộ kỳ này của mỹ nhân khá là đậm nét.
Thiên Kiều đưa tay sục liên hồi kích thích nhanh chóng sự tức tối của tên tiểu huynh đệ bên dưới người Tiêu Thanh Ngọc làm cho nó cứng lên hết cỡ rồi cắm thẳng vào âm ngọc động của nàng. Thế rồi, âm ngọc động ôm được tên tiểu huynh đệ quý hóa kia liền giữ chặc lấy mà nức nở khóc. Nước cứ rơi mà khoái sướng cứ tăng. Thật sự là một pha mùi mẫn, tịch không ai bằng.
Mỹ nhân thở hổn hển rồi bật lên tiếng rên rỉ. Nàng chồm người lên để phi ngựa trên mình cậu thiếu niên một cách say sưa. Hai quả đào tiên của mỹ nhân đung đưa theo nhịp lắc lư của thân hình mỹ nhân.
Tiêu Thanh Ngọc thò tay lên bóp liên hồi vào hai quả đào tiên của mỹ nhân một cách thích thú. Cậu nhận thấy thứ dị vật này của nàng rất tuyệt và mùi hương từ người nàng tỏa ra thơm tho lạ kỳ và cuốn hút kinh người.
Ở trong một góc khuất khác, một đôi mắt đẹp đang say sưa ngắm nhìn hai người đang chung đụng cùng nhau. Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Ty, sư muội của Thiên Kiều.
Tiêu Thanh Ngọc đang mãi quần nhau với mỹ nhân nên không hề phát hiện chút gì. Cậu chồm lên hôn hít hai bên thứ trái cây trên đỉnh núi đôi rồi kéo nàng ngã xuống.
Thiên Kiều ôm chặt lấy tình quân rồi hôn trở lại tình quân một cách say đắm.
Mỹ nhân thở hỗn hễ nói gấp gáp:
- Thiếp sướng quá, trời ơi làm sao mà sướng quá vậy trời !
Tiêu Thanh Ngọc được lời khuyến khích của nàng thì liền chủ động ôm lấy thân hình mỹ nhân mà hôn một cách cuồng nhiệt. Lưỡi cậu quấn lấy lưỡi của Thiên Kiều rồi mút nước miếng của nàng một cách ngon lành.
Hành động này của Tiêu Thanh Ngọc khiến cho Thiên Kiều vừa sướng vừa thích thú. Nàng cũng hôn trả dồn dập rồi nức lên vì sướng.
Tiêu Thanh Ngọc đẩy mỹ nhân ngã ngửa ra giường rồi bắt đầu tiến hành cưa gỗ trên người nàng. Hai người quần nhau một lúc lâu thì mỹ nhân rùn mình rồi xuất ra một dòng hoa lộ trầm đục.
Tiêu Thanh Ngọc đợi mỹ nhân nhả hết nước hoa lộ ra rồi mới từ từ thu tên tiểu huynh đệ của mình về. Tên tiểu huynh đệ của cậu sau một hồi được âm động thần bí ôm lấy khóc lóc thì giờ đây bóng loáng và đầy chất dịch của hai người chảy ra.
Thiên Kiều nằm dài một lúc cho đỡ mệt rồi ôm lấy tình quân mà thủ thỉ. Qua lời nàng Tiêu Thanh Ngọc biết ngày mai hai người sẽ phải xa nhau vì Song sát tiên tử được lệnh phải đến chỗ sư bá để hỗ trợ người củng cố lực lượng.
Thiên Kiều nói ngày mai sư phụ nàng sẽ gọi chàng đến và chàng sẽ chịu sự giám sát của đại sư tỷ Đỗ Quân Quân trong việc luyện công. Mà đại sư tỷ nàng rất nghiêm khắc. Thiên Kiều lo lắng không biết Tiêu Thanh Ngọc có chịu được sự khổ cực không.
Đúng như dự đoán của Thiên Kiều. Ngay buổi sáng hôm sau Tiêu Thanh Ngọc đã bị gọi lên để chuẩn bị tham gia một khóa luyện tập đặc biệt.
Tham gia khoá học có nam, nữ, tất thảy đều còn trẻ. Người lớn tuổi nhất chính là Thiết Hùng, còn người nhỏ tuổi nhất chính là Tiêu Thanh Ngọc. Đại sư tỷ Đỗ Quân Quân mình mặc hắc y làm nổi rõ làn da trắng như bạch ngọc. Khuôn mặt nàng đẹp khủng khiếp nhưng lạnh lẽo như băng sương. Nhìn vào mặt nàng Tiêu Thanh Ngọc không biết được nàng này bao nhiêu tuổi vì nữ nhân quá đẹp và nhìn rất trẻ trung và sắc sảo.
Hai chị em song sát tiên tử võ công đã cao, nhưng nghe nói họ vẫn còn kém đại sư tỷ của mình xa lắm. Đỗ Quân Quân là đệ tử đắc ý nhất của Dật tiên nương tử và là người kế thừa quyền lực chưởng môn sau này.
Ba thiếu nữ cùng tham gia luyện tập hoàn toàn xa lạ đối với Tiêu Thanh Ngọc. Cậu chỉ biết rằng họ là những người ưu tú được tuyển lựa từ các nơi khác nhau về đây tham gia khoá luyện tập này.
Ba người ai nấy cũng đều trông rất hấp dẫn. Nếu gọi họ là mỹ nhân thì cũng không có gì quá đáng. Thiếu nữ mặc thanh y tên gọi Lý Hồng Sương. Thiếu nữ mặc áo tía tên gọi Bạch Thu Trang. Thiếu nữ còn lại mặc hoàng y tên gọi Lạc Băng Băng.
Đỗ Quân Quân giới thiệu mọi người xong bắt đầu tiến hành tập luyện.
Nàng gọi người mang ra những vòng sắt tròn được chế luyện rất đặc biệt và yêu cầu mọi người lắp vòng này vào ống chân. Mỗi bên chân cái. Xong đâu đấy Đỗ Quân Quân bắt đầu tiến hành chạy xuống chân núi, các người còn lại bắt đầu chạy theo nàng. Đường núi nhấp nhô đá sỏi và rất nhiều các cành cây nhỏ mọc rải rác khiến cho người luyện tập cảm thấy vô cùng khó khăn. Nhưng đi xuống núi còn đỡ khổ, lúc leo lên núi mới thật là trần ai khổ cực.
Trong đám người tập luyện chỉ có mỗi mình Thiết Hùng là đến nơi vừa lúc giữa trưa còn hầu như những người còn lại thì mãi đến khi mặt trời khuất bóng mới về được nơi xuất phát. Đỗ Quân Quân kiểm điểm quân số thì phát hiện ra Tiêu Thanh Ngọc vẫn chưa về tới. Thế nhưng nàng mặc kệ vẫn cho người mang thức ăn ra để mọi người cùng ăn và nghỉ ngơi để đêm nay tiếp tục tập luyện.
Tội thay cho Tiêu Thanh Ngọc khi về đến nơi mệt rã rời ăn chẳng được mấy lại phải chuẩn bị tiếp tục tập luyện vào buổi tối.
Điều này đúng là hình phạt cho những kẻ kém cỏi. Tiêu Thanh Ngọc trong ba ngày đêm liền vừa bị đói lại bị áp chế luyện tập khổ sai thì cảm giác như cơ thể kia không còn là của cậu nữa. Những ngày sau đó cậu chỉ làm như cái máy chứ không còn biết gì nữa. Gần như bao nhiêu sức lực vốn có của cậu chỉ dành dùng cho mỗi một việc là phi hành trên con đường núi hết lên lại xuống này.
Không ngờ chính trạng thái vô ngã đó lại giúp cậu phát huy tuyệt đại môn công phu Thần thương vô địch. Môn công phu này nếu được sử dụng để ái ân với mỹ nhân thì sẽ khiến cho mỹ nhân mê mệt vì khoái lạc, nhưng nếu nam nhân đó không chung đụng với nữ nhân thì tinh dịch sẽ khuấy động khiến cho người đó trở nên một dâm nhân khủng khiếp vô cùng. May cho Tiêu Thanh Ngọc từ khi luyện thành môn công phu này thì liên tiếp hưởng khoái lạc với hết nữ nhân này tới nữ nhân khác. Vì thế dục tính của cậu không bị phát tiết đến mức trở thành cuồng nhân dâm đãng. Gìơ đây vì luyện tập quá mức nên tinh lực tiết ra bị hóa luyện thành luồng chân khí vô hình trong cơ thể cậu. Nhờ thế, càng luyện tập mệt nhọc bao nhiêu thì nội công của Tiêu Thanh Ngọc lại càng trở nên mạnh mẽ bấy nhiêu.
Quái tượng này làm cho sức lực của Tiêu Thanh Ngọc dần dần tăng lên mà bản thân cậu cũng không ngờ đến. Chỉ có điều sau hơn ngày luyện tập gian khổ tinh thần của Tiêu Thanh Ngọc đã dần dần khai sáng. Cậu giờ đây cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều và có thể vừa chạy theo đại sư tỷ Đỗ Quân Quân mà lại vừa có thời gian ngắm nhìn những đường cong tuyệt đẹp ẩn hiện dưới làn y phục của mỹ nhân.
Đỗ Quân Quân sau một vài lần chú ý thì phát hiện ra sự việc kỳ lạ nơi cậu nhỏ. Nàng để ý thấy Tiêu Thanh Ngọc gần đây biểu hiện rất tốt. Các bài tập nàng cho mọi người thực hành y đều thực hiện dễ dàng và vượt hẳn Thiết Hùng vốn là người được nàng kỳ vọng nhất trong khóa huấn luyện này.
Đỗ Quân Quân ngạc nhiên liền bí mật thử thay vòng sắt của Tiêu Thanh Ngọc thành ra vòng thiết luyện nặng gấp mấy lần để kiểm tra năng lực của cậu. Không ngờ rằng nàng làm như vậy cũng chỉ khiến cho cậu nhỏ bị mệt mỏi vài ngày rồi mọi chuyện thế nào đâu lại hoàn đấy.
Tiêu Thanh Ngọc vẫn là người thực hiện tốt nhất những gì nàng đòi hỏi. Thậm trí giờ đây cơ hồ cậu còn chạy nhanh không kém chi nàng nữa.
Đỗ Quân Quân lại tìm cách thay vòng thiết luyện bằng loại vòng thép đặc biệt do sư phụ nàng chế ra cho nàng tập luyện. Đây là loại vòng nhìn bề ngoài còn nhỏ hơn các vòng sắt hay vòng thiết nhưng độ nặng của nó thì rất kinh khủng. Đỗ Quân Quân thường ngày chỉ dám đeo mỗi chân hai vòng là đã hết sức rồi. Lần này nàng cố tình để ba vòng này vào mỗi bên chân cậu nhỏ để xem hiệu quả ra sao.
Còn về phần Tiêu Thanh Ngọc thì làm gì không biết việc ấy. Cậu vừa cầm vòng nọ lên đã thấy nặng hơn hẳn bình thường rồi. Nhưng Tiêu Thanh Ngọc không dám phản đối mà chỉ thản nhiên mang vòng vào chân rồi theo mọi người xuống núi.
Thế nhưng lần này Tiêu Thanh Ngọc đã biết khôn, cậu chẳng dại gì mà chạy vượt hơn những người khác để bị người đại sư tỷ chú ý. Thậm trí thỉnh thoảng cậu còn cố tình đi chậm lại rồi lợi dụng góc khuất ngồi xuống nghỉ cho khỏe rồi mới chạy tiếp. Do vậy, Đỗ Quân Quân không thấy cậu vượt trội hơn nữa nên cũng bớt lưu ý tâm. Tuy vậy, trong lòng Đỗ Quân Quân cũng thầm kinh sợ vì nội lực hùng hậu của cậu nhóc này.
Trong đám người luyện tập bây giờ thì lại đến phiên Lạc Băng Băng trở nên yếu hơn cả.
Chuyện cũng thật dễ hiểu vì việc luyện tập nội lực càng về sau càng cực khổ hơn nhiều. Lúc này mà nói, thậm trí người khỏe mạnh như Thiết Hùng còn cảm thấy mệt mỏi nữa là một cô nương mỹ miều như nàng.
Thế nên, trong mấy ngày gần đây, dù Lạc Băng Băng đã cố gắng hết sức mà nàng vẫn thường phải về muộn và bắt đầu bị đói thường xuyên.
Tiêu Thanh Ngọc cảm thấy thương cho người ngọc. Cậu biết Lạc Băng Băng rất thông minh và học tập chiêu thức rất nhanh. Riêng phần nội lực thì nàng lại kém mọi người nên mới đến nỗi khốn khổ như vậy.
Những ngày đầu Tiêu Thanh Ngọc cũng bị rơi vào hoàn cảnh giống như cô nương nọ vì thế cậu rất cảm thông cho nỗi khổ của Lạc Băng Băng và tìm cơ hội để giúp nàng.
Hôm nay, như thường lệ, khi mọi người bắt đầu vượt núi thì Thiết Hùng tiến lên dẫn đầu, kế đến là hai thiếu nữ Lý Hồng Sương và Bạch Thu Trang. Người đi sau chót là Lạc Băng Băng.
Lạc Băng Băng cho dù cố hết sức vẫn dần dần bị bỏ lại đằng sau.
Tiêu Thanh Ngọc thấy thiếu nữ vừa chạy vừa thở dốc thì biết nàng quá mệt rồi liền đưa tay đỡ lấy eo lưng nàng rồi đưa đi.
Lạc Băng Băng nhận ra cậu thiếu niên kia đang ôm lấy eo lưng mình thì xấu hỗ đỏ bừng mặt. Nhưng nàng cảm thấy thân hình bỗng trở nên nhẹ nhàng và lướt đi rất nhanh thì cảm thấy sảng khoái. Lạc Băng Băng liếc nhìn khuôn mặt còn măng tơ của Tiêu Thanh Ngọc rồi mỉm cười cám ơn. Hai người về muộn sau cùng nhưng chỉ chậm hơn mọi người chút ít vì thế cả hai vẫn kịp ăn cơm no để luyện tập võ công ban đêm.
Với sự hỗ trợ âm thầm của Tiêu Thanh Ngọc, Lạc Băng Băng đã trở nên tự tin hơn rất nhiều. Tình cảm hai người cũng tiến triển tốt đẹp hơn trước.
Nhưng Tiêu Thanh Ngọc thì lại có chuyện. Mỗi lần cậu ôm lấy chiếc eo thon của mỹ nhân và dìu nàng đi thì mùi hương trên cơ thể nàng lại khiến dục tình của cậu bốc cao. Tiêu Thanh Ngọc sợ hãi không dám hỗ trợ nàng nữa và bỏ chạy về trước. Mấy hôm liền đều xảy ra như vậy khiến cho Lạc Băng Băng cảm thấy mệt mỏi và đuối sức vì không kham nổi sự khổ luyện.
Đêm nay cũng như mọi khi, Tiêu Thanh Ngọc về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cậu hơi ngạc nhiên ra mở cửa phòng thì thấy Lạc Băng Băng đã có mặt ở đó rồi.
Tiêu Thanh Ngọc lúng túng mời nàng vào phòng rồi đi lấy nước mời mỹ nhân uống tạm.
Lạc Băng Băng thẳng thắn hỏi chuyện. Nàng muốn biết vì sao cậu nhỏ lại từ bỏ không chịu giúp đỡ nàng nữa.
Tiêu Thanh Ngọc bối rối. Cậu thở dài rồi đành thú thiệt rằng mình không thể cầm lòng nổi trước thân hình khuyến rũ của mỹ nhân.
Lạc Băng Băng đỏ bừng mặt vì ngượng. Nàng không ngờ cậu nhỏ này lại có thể bị sắc đẹp của mình làm cho như vậy. Nhưng nàng nghĩ tới việc phải khổ sở vì tập luyện đến cùng kiệt sức lực như mấy hôm rồi thì ớn lạnh. Lạc Băng Băng khẽ thở dài rồi hỏi nhỏ:
- Thế bây giờ đệ định như thế nào thì mới giúp tỷ !
Tiêu Thanh Ngọc vừa mừng vừa sợ đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt đỏ hồng tuyệt đẹp của mỹ nhân. Cậu liều lĩnh nói:
- Đệ bị dục tính làm cho hoảng loạn. Nếu được tỷ tỷ giúp đỡ giải tỏa một phần dục tính thì không thành vấn đề nữa.
Lạc Băng Băng mặt hoa đỏ lự, bối rối ngồi im một lúc rồi mới thì thào:
- Tỷ đang ở đây ! Đệ muốn gì thì làm nhanh lên.
Tiêu Thanh Ngọc quá sung sướng khi nghe mấy lời như vậy. Cậu lẹ làng bước lại kéo người thiếu nữ lên rồi ôm nàng vào lòng mà vuốt ve.
Thân hình Lạc Băng Băng run rẩy vì sợ hãi. Mãi một lúc sau nàng mới chấn tỉnh được phần nào để hưởng thức sự đê mê của da thịt đang rạo rực trước những động tác vuốt ve đầy dục cảm
Tiêu Thanh Ngọc nhẹ nhàng bế bỗng mỹ nhân vào giường rồi hôn hít say sưa khắp thân nàng. Lạc Băng Băng từ nào đến giờ có bao giờ được hưởng những cảm giác như thế này đâu. Đầu óc nàng mụ mỵ không còn hiểu được chuyện gì đang xảy đến cho bản thân. Đôi mắt mỹ nhân nhắm lại để hồn nàng lạc lõng trong giấc mơ hoang.
Tiêu Thanh Ngọc có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với các trinh nữ. Lạc Băng Băng đã bị cậu đưa vào mê cung lúc nào không biết. Thân hình mỹ nhân bị lột bỏ y phục trần truồng lộ ra trước mắt cậu. Đôi môi Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu hôn mê đắm trên vùng phong nhũ thanh tân của người thiếu nữ. Mũi cậu hít mãi hương trinh nồng nàn tỏa ra từ da thịt mỹ nhân.
Lạc Băng Băng nấc lên vi sướng. Hạ thể nàng run động liên hồi và nước hoa lộ từ trong âm động bắt đầu chảy ra.
Tiêu Thanh Ngọc hôn khắp người mỹ nhân rồi bắt đầu ngậm lấy khe đào nguyên mà hút lấy dòng suối âm ỉ đang chảy ra từ trong người nàng.
Lạc Băng Băng rùng mình vì sướng. Nàng không kiềm chế được đưa hai tay ra ấn đầu cậu nhỏ vào sâu giữa hai khe đùi nàng. Cứ thế và mãi như thế. Nước hoa lộ mỹ nhân càng lúc càng ra nhiều hơn. Thân thể nàng run rẩy liên hồi và âm thanh của mỹ nhân đứt đoạn vì khoái sướng.
Tiêu Thanh Ngọc trườn lên người Lạc Băng Băng rồi bắt đầu áp chế lấy tiện nghi trên hai khóe anh đào của nàng. Thiếu nữ bị mê hoặc tự động mở rộng khóe môi để cho con rắn quái dị từ trong miệng Tiêu Thanh Ngọc được thể trườn nhanh sang. Lúc này đôi môi anh đào của nàng áp dính vào môi cậu. Lưỡi hai người quấn chặc vào nhau với một cảm giác ngút ngàn say đắm.
Tiêu Thanh Ngọc cười hỏi nhỏ:
- Tỷ thấy thế nào ? Có tuyệt không ?
Lạc Băng Băng mặt đỏ lên. Nàng xấu hỗ vì bản thân đang lõa thể trong lòng cậu nhỏ. Hơn nữa bây giờ âm động đáng gìn giữ của nàng đã bị cậu nhỏ liếm láp đến tận nơi sâu thẳm còn về đôi nhũ phong thì đang bị bàn tay cậu ta chăm sóc hết sức tận tình.
Lạc Băng Băng mặc dù đang rất nng, nhưng bản năng người thiêu nữ báo cho nàng biết là nên ngừng lại tức thì.
Thiếu nữ xô vội cậu nhỏ ra rồi ngồi dậy. Tiêu Thanh Ngọc đang kinh ngạc thì Lạc Băng Băng đã khóc mà nói:
- Ta bị ngươi hạ nhục như vậy chưa đủ hay sao ? Ngươi còn muốn làm gì nữa !
Rồi không để Tiêu Thanh Ngọc nói lời nào, thiếu nữ vội lấy y phục mặc vào rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
Tiêu Thanh Ngọc chẳng biết làm sao. Cậu đành thở dài nuối tiếc nhìn mỹ nhân bỏ đi, chỉ còn vương lại mùi hương trinh quyến rũ.