Hoàng Tang đề chữ xong, chờ mực khô bèn gọi Lý công công tới.
Bấy giờ Thần Thần mới phát hiện hóa ra hôm nay nàng không thấy Lý công công đâu là do Hoàng Tang đã học được phép khiêm tốn, nhưng Lý công công tránh sau bình phong đợi lệnh. Có điều... sao hôm qua Hoàng Tang gọi ông ta là Lý Thu Cúc mà nay lại biến thành Lý Thu Thủy?
Thần Thần đã quên bẵng rằng, thật ra Lý công công tên là Lý Cúc Phúc.
Hoàng Tang đưa bức tranh cho Lý công công, dặn ông ta cất đi. Lý công công lại lùi về sau tấm bình phong, song khi ông ta lướt qua thầy giáo Giả lại bị gã đưa tay ra cản đường.
Thầy giáo Giả ngắm bức tranh trong tay Lý công công vài lần rồi bất chợt đi tới trước mặt Thần Thần, trong mắt gã như có ý cười, "Trước kia sao tại hạ lại không nhận ra Trần tiểu thư có thiên phú này chứ?"
Thần Thần bĩu môi nói: "Chắc do cung phản xạ của thầy dài quá đấy."
Chân mày thầy giáo Giả nhướng lên, gã nghi hoặc hỏi lại: "Cáo... phản xạ?" Gã từng nghe qua cáo trắng cáo vàng cáo chín đuôi, chứ còn con cáo phản xạ này... đúng là tầm hiểu biết của gã còn quá đỗi hạn hẹp.
Mắt Thần Thần máy mấy cái, nàng không định phổ cập kiến thức khoa học về cung phản xạ cho thầy giáo Giả, "Thầy giáo Giả này, thầy cố ý tới đây để khen ngợi tài năng của ta à?" Khen suông thì ích gì, tối thiểu nên đưa gì đó thực tế chút. Giả dụ như... trả lại một trăm lượng bị tịch thu hôm trước cho nàng cũng được mà.
Con ngươi của thầy giáo Giả thoáng chuyển động, gã tươi cười xán lạn hỏi nàng, "Trần tiểu thư có muốn học vẽ không?" Tuy Thần Thần có năng khiếu nhưng nét đi cọ rất tùy tiện, kỹ thuật cũng không rành. Nếu được mài giũa thì mai sau có khi sẽ thành một bậc thầy thời đại không chừng.
Nghe thầy giáo Giả hỏi vậy, Thần Thần sững người, "Học...vẽ?" Không phải nàng chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng trước kia quá nghèo không học được, mà bây giờ... vẫn không học được QAQ.
Chuyện buồn đau nhất trên đời chắc cũng chỉ như thế mà thôi. Thần Thần lau giọt lệ vô hình trên khóe mắt đi, nói bằng giọng nức nở: "Không muốn."
Thầy giáo Giả nhìn nàng một cái, không nói gì thêm. Thế nhưng Hoa Từ ngồi đằng trước lại nhìn thầy giáo Giả một cách đắm đuối, dùng vẻ mặt thành kính nói, "Thầy giáo Giả, ta muốn học! Ta thích vẽ tranh nhất!" Thầy giáo Giả nghe vậy bèn ghé đầu sang bàn Hoa Từ bức tranh cô nàng vừa vẽ xong. Kế đó, gã lặng thinh một chút mới nói, "Hoa đại tiểu thư vẫn nên... đổi sở thích khác thì hơn."
Hoa Từ: "..."
Thần Thần vỗ vai Hoa Từ an ủi: "Thầy giáo Giả chỉ hỏi ta có muốn học vẽ hay không chứ đâu bảo muốn dạy ta."
Nghe Thần Thần nói thế, đôi mắt ảm đạm của Hoa Từ lại sáng bừng sức sống, "Đúng thế!"
Thần Thần cười cười với Hoa Từ rồi cúi đầu ngắm bức tranh Hoa Từ vẽ, thế rồi nụ cười trên mặt nàng bỗng cứng lại, "Cái đống cô vừa vẽ... là gì thế?"
Hoa Từ nói: "Là thầy giáo Giả đó!" Thấy Thần Thần vẽ Hoàng Tang đẹp như thế nên Hoa Từ chợt nổi hứng vẽ thầy giáo Giả.
Thầy giáo Giả mới đi tới bàn bên cạnh chợt lảo đảo, suýt nữa thì té sấp mặt. Thần Thần nhìn thầy giáo Giả với ánh mắt thương hại, chân thành nói với Hoa Từ: "Tuy nhân phẩm của thầy giáo Giả chẳng ra gì nhưng cô cũng không nên vũ nhục thầy ấy như thế."
Hoa Từ: "..."
Mình vũ nhục thầy ấy bao giờ chứ? Rõ ràng là mình yêu thầy ấy sâu đậm mà!
Thần Thần cô chẳng hiểu tình yêu là gì hết
Thần Thần-không-hiểu-tình-yêu-là-gì rụt cánh tay đang đặt trên vai Hoa Từ về, thoáng nhấp nhổm không yên. Nàng rất muốn vờ như không biết Hoàng Tang ngồi cạnh đang nhìn mình, nhưng ánh mắt của Hoàng Tang quá mức mãnh liệt khiến nàng muốn ngó lơ cũng khó.
"Sao vậy Hoàng Tang?" Khi hết chịu nổi ánh nhìn của Hoàng Tang, rốt cuộc Thần Thần quay sang nhìn y, dè dặt hỏi.
Hoàng Tang dời mắt đi, đáp tỉnh bơ: "Không có gì."
Trần Thần Thần: "..."
Tuy Hoàng Tang bảo không có gì nhưng Thần Thần cứ có cảm giác mình đã gây ra chuyện lớn.
Ánh mắt Tiền Nam Du đảo đi đảo lại giữa Hoàng Tang và Thần Thần, cuối cùng dừng lại trên người Thần Thần. Tuy nhà họ Tiền là bên mở miệng đòi hủy hôn nhưng giờ thấy Thần Thần và một gã khác mắt đi mày lại, hắn vẫn thấy hụt hẫng.
Nhất là Thần Thần còn vẽ một bức tranh chân dung tặng cho Hoàng Tang, thật chẳng khác nào trao tín vật đính ước.
Tiền Nam Du thấy bí bách muốn chết, đến nỗi buổi trưa hắn ăn ít đi những hai miếng cơm.
Sau khi giờ học buổi chiều kết thúc, Thần Thần thấy Hoàng Tang muốn đi bộ về chung với mình thì khá bất ngờ. Tuy lúc sáng nàng tới không thấy xe ngựa của Hoàng Tang đâu, thế nhưng buổi chiều cũng không có ai tới đón y sao?
Quả là to gan lớn mật!
Lý Cúc Phúc cun cút theo đuôi Hoàng Tang còn Lan Tâm thì đi bên cạnh Thần Thần, cô nàng cứ thẹn thùng trộm ngắm Hoàng Tang mãi.
Thần Thần không biết bọn họ còn đi chung đường bao lâu bèn cố gắng tìm đề tài bắt chuyện, "Hoàng Tang, ngài cũng định giảm béo à?"
Cơ mặt Hoàng Tang cứng lại, "Ta chỉ muốn cảm nhận nét đặc sắc của Tô Châu một chút."
À, ra là thể nghiệm và quan sát tình hình dân chúng. Thần Thần chợt hiểu ra bèn gật gù. Ở ngã rẽ tiếp theo, Hoàng Tang và nàng đường ai nấy đi.
Thần Thần nhìn hướng Hoàng Tang đi, tòa nhà có thể xứng với Hoàng Tang chắc chỉ có Bích Thủy Vân Cư nhỉ?
Bích Thủy Vân Cư?!
Hôm qua Trần Mộc đã nói gì với nàng? Huynh ấy tạm thời sẽ ở Bích Thủy Vân Cư?
...
Có phải nàng đã biết quá nhiều không?
Bản thân quá thông minh luôn là mối lo lớn nhất trong đời Thần Thần.
Tối nay Trần Mộc không tới cải thiện bữa ăn cho nhà họ Trần nên Thần Thần đành hậm hực húp hai chén cháo rồi bò lên giường ngủ.
Nếu tối mà ngủ sớm một chút thì ngày sẽ chóng qua, sáng mai tỉnh dậy sẽ được ăn sủi cảo tôm hấp!
Đêm đến, Thần Thần mơ thấy một đám tôm màu hồng phấn đang cuồng nhiệt nhảy vũ điệu Hawaii trước mặt mình.
Sáng hôm sau, Thần Thần bị tiếng gáy đầu tiên của con gà hoa lau trong sân đánh thức bèn nhỏm dậy. Nhét mấy viên bạc vụn vào tay áo, Thần Thần hớn hở đi tới Thiên Hương Lâu rồi dõng dạc gọi một phần sủi cảo tôm hấp.
Vì ăn quá tập trung, suýt nữa Thần Thần đã quên mất chuyện phải tới học viện học. Đến khi nàng nhớ ra thì tiệm bán đồ ăn sáng của bác Lý bên kia đường đã dẹp quán.
Sốt ruột tính tiền xong, Thần Thần bảo phục vụ gói phần bánh bao súp chưa kịp ăn cho mình rồi hớt ha hớt hải chạy tới học viện Duyệt Lai.
Lúc Thần Thần chạy tới Phù Dung Viện thì tiếng chuông vào học còn chưa gõ, nhưng nàng không thể không đề phòng, vì giờ này mà bước vào Phù Dung Trai có thể xem là trễ.
Hoàng Tang và thầy giáo Giả đang đứng trước cửa Phù Dung Trai nói gì đó với nhau. Thấy Thần Thần tới, thầy giáo Giả lim dim mắt như một con mèo, nhếch môi phán một câu, "Trần Thần Thần, tới trễ, phạt một trăm lượng bạc."
Trần Thần Thần: "..."
Câu thoại quen tai này suýt nữa làm Thần Thần rơi nước mắt, "Ta không tới trễ, chuông chưa reo cơ mà."
Reng... reng... reng...
Trần Thần Thần: "..."
Thầy giáo Giả híp mắt thành một đường chỉ, "Giờ reo rồi đó."
Đệt mợ làm vậy cũng được sao?!
Thần Thần tức đến đỏ cả mặt, nếu thầy giáo Giả không ngăn nàng thì nàng đã vào Phù Dung Trai rồi! Thần Thần thở phì phò một hơi xong, từ chối nộp phạt, lúc nàng bước vào Phù Dung Trai còn cố ý huých thầy giáo Giả một cái.
Ngờ đâu Thần Thần vừa bước vào Phù Dung Trai thì đám Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ đã nhìn nàng với vẻ hớn hở khi có kẻ gặp chuyện, bọn họ cười tươi rói đến nhăn hết cả mặt.
Tiếng nhắc nhở nộp phạt vang lên hết đợt này tới đợt khác khiến Thần Thần lần đầu hiểu nghĩa của câu nói: Một phương gặp nạn bốn bề khoái chí.
Nhưng mà... lúc trước nàng đâu thấy bọn họ ồn ào như thế khi có người phải nộp phạt, hôm nay cả đám bị chuyện gì kích thích vậy?
Hỏi Hoa Từ xong, Thần Thần mới biết hóa ra thầy giáo Giả đã ra quy định mới, sau này bạc thu được khi ai đó tới trễ sẽ sung công quỹ để mọi người ăn chơi.
Thần Thần thấy thật cạn lời, cái đám quần là áo lụa này mà thiếu chút tiền ấy sao? Mấy chuyện hư hỏng thế này tuyệt đối không thể dung túng! Một khi giao tiền phạt chính là cúi đầu trước thế lực tà ác!
Thần Thần cảm thấy trách nhiệm đặt trên vai mình thật lớn lao.
Lúc Hoàng Tang đi tới vị trí của y ngồi xuống đã tạo ra một trận gió nhẹ. Thần Thần thấy vẻ mặt phờ phạc của y, bất giác nhíu mày hỏi han, "Hoàng Tang, ngài sao thế?" Đêm qua đi trộm gà à?
Hoàng Tang day day ấn đường, giọng uể oải, "Đàm Châu gặp lũ lụt, có không ít nạn dân trôi dạt khắp nơi."
Thần Thần ngạc nhiên, song nàng chưa kịp đáp lời thì Lý công công đã dâng một chén trà nóng lên, "Hoàng Tang, ngài còn chưa ăn sáng, hay là ăn gì trước đã." Tối qua, kể từ khi nhận được tin khẩn kinh thành gửi, Hoàng Tang cả đêm không ngủ, bận bịu tới tận bây giờ. Lý công công nhìn hai quầng mắt của Hoàng Tang mà đau lòng khôn xiết.
Thế nhưng Hoàng Tang lại lắc đầu, chỉ bê chén trà trên bàn lên uống, "Ta không muốn ăn."
Tay phải đang bê trà đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Hoàng Tang nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thần Thần. Thần Thần cười hai tiếng, đặt phần bánh bao súp được đóng gói của Thiên Hương Lâu lên bàn Hoàng Tang, "Hoàng Tang, ngài để bụng rỗng uống trà không tốt cho dạ dày đâu, nếu ngài không chê xin hãy ăn bánh bao súp này đi."
Vì Thần Thần vội vã chạy từ Thiên Hương Lâu tới học viện nên mấy cái bánh bao súp trông chẳng đẹp đẽ gì. Thần Thần liếc nhìn mấy cái bánh bao hơi nát, cố quảng bá cho chúng nó, "Đây là bánh bao súp trứ danh của Thiên Hương Lâu, chất lượng cực kỳ đảm bảo."
Nàng vẫn chưa ăn đã miệng, chẳng biết bao giờ mới lại tới Thiên Hương Lâu được.
Hoàng Tang cúi đầu nhìn mấy cái bánh bao súp, mãi lâu sau mới hỏi: "Ngươi không ăn à?"
Thần Thần mỉm cười, "Ta không đói."... Mới lạ đấy.
Một lồng tám cái bánh bao hấp hoàn toàn không lấp đầy cái dạ dày đói khát của Thần Thần, nhưng dù sao nàng cũng đã ăn lót dạ, Hoàng Tang cần mấy cái bánh bao súp này hơn nàng!
"Cảm ơn." Hoàng Tang ngước mắt nhìn Thần Thần một cái rồi nhận bánh bao súp ăn. Tướng ăn của Hoàng Tang rất nhã nhặn, Lý công công đứng cạnh nhìn y như thể vừa phát hiện ra lục địa mới. Bánh bao xấu xí như vậy mà... Hoàng thượng lại chịu ăn? Ăn!
Xem ra Hoàng thượng hẳn là rất đói bụng.
Bên này Hoàng Tang đang vùi đầu dùng bữa sáng thì bên kia thầy giáo Giả đã tới chỗ Thần Thần bai bải bải đòi nợ, "Trần Thần Thần, nộp bạc đi."
Trần Thần Thần: "..."
Thần Thần quay đầu sang một bên, giả đò không nghe thấy thầy giáo Giả nói gì.
Thầy giáo Giả đang định mở miệng thì giọng Hoàng Tang ngồi cạnh đã vang lên, "Lý Thu Thủy."
Lý công công buồn bã mím môi, móc tờ ngân phiếu một trăm lượng trong ngực ra, ấn vào lòng thầy giáo Giả.