Edit: peterpandreammate
Lúc Cố Vãn Sênh tê dại tỉnh dậy đã hơn giờ, vì đau nên tỉnh cả ngủ, hôm nay “bà dì” lại ghé chơi, nửa đêm cô thức dậy thay quần, sau đó ôm bụng co rút lại ở trên giường mãi đến khi rạng sáng.
Cố Vãn Sênh thuộc loại người mỗi lần kì kinh tới sẽ đau đến chết đi sống lại, mỗi lần cơn đau dâng lên thì bên trong bụng dưới giống như một cái máy trộn bê tông chạy tốc độ cao, mỗi phút mỗi giây đều không ngừng khuấy trộn, đau đến mức mặt cô trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh. Mỗi khi tới ngày đầu tiên của kì kinh cô sẽ không ăn uống được cái gì cả, cứ như vậy nằm ở trên giường cả một ngày.
Khoảng thời gian chịu đựng dài đằng đẵng, Cố Vãn Sênh cảm thấy như đã qua một thế kỷ, đồng hồ báo thức reo lên theo lẽ thường lúc giờ, cô cầm lấy điện thoại ấn tắt, sau đó gọi cho Mộ Bắc Tầm.
Tình hình này hôm nay thì không còn cách nào để đi làm, mà không xin phép thì không phải lẽ, chỉ sợ Mộ Bắc Tầm là một người đàn ông, không hiểu được nỗi khổ tâm của cô, từ chối hoặc là tỏ vẻ không vui, nhưng dù vậy cô vẫn không thể không xin phép.
Rất nhanh điện thoại đã kết nối được, trong ống nghe truyền đến giọng điệu lành lạnh của Mộ Bắc Tầm ——
“Hello?”
“Alo, giáo sư Mộ” – Cố Vãn Sênh nhíu mày uể oải nói, bây giờ ngay cả nói chuyện mà cô cũng cảm thấy đau, “Tôi hôm nay có lẽ phải xin phép nghỉ một ngày”
Mộ Bắc Tầm nghe giọng điệu của cô rất bất thường, cảm giác rất yếu ớt, anh không khỏi cau mày: “Cô làm sao vậy?”
“Tôi không sao, chỉ là kỳ kinh nguyệt đến rồi, có chút không thoải mái” – Cố Vãn Sênh giải thích đơn giản – “Cho nên hi vọng anh có thể cho tôi xin phép một ngày nghỉ”
Mộ Bắc Tầm nghe Cố Vãn Sênh nói cảm giác quả thật rất khó chịu đích, anh mím môi: “OK, hôm nay cô có thể nghỉ ngơi thật tốt”
“Cám ơn giáo sư Mộ.”
“Ừ.” – Mộ Bắc Tầm cúp máy, đưa tay lên xoa cằm, trong đầu không ngừng tự hỏi, vì sao khi tới kỳ kinh nguyệt cô lại yếu ớt như vậy vì sao những người khác lại không như vậy, chẳng lẽ mỗi cô mỗi khác sao?
Cố Vãn Sênh lại nén khó chịu lấy điện thoại ra gọi cho Lục Phi, Sau đó một tay giữ máy cái chịu đâu đứng dậy lấy trong ngăn kéo miếng dán giữ ấm, sau đó tiếp tục nằm co trên giường che bụng.
......
Cố Vãn Sênh mới vừa nằm ở trên giường một chút, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cắn răng men theo giường đứng lên đi mở cửa, hai chân như nhũn ra, cảm giác mỗi bước chân đều không ngừng run rẩy.
Thật vất vả mới vịn từ giường tới cửa, vừa mở cửa ra, là Mộ Bắc Tầm.
“Mộ... Giáo sư Mộ!” – Cố Vãn Sênh kinh ngạc đến mức cắn cả lưỡi, trời ơi tại sao Mộ Bắc Tầm lại đến nhà cô ấn chuông cửa?
Giáo sư Mộ, anh………anh có chuyện gì không?” – Cố Vãn Sênh hỏi.
Mộ Bắc Tầm nhìn cô đứng ôm bụng bên trong, cau mày, ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trán còn rịn một chút mồ hôi, trong rất tiều tụy.
Mộ Bắc Tầm mới vừa nhìn thấy Cố Vãn Sênh, không khỏi nhướng mày ngạc nhiên
Anh nhìn chằm chằm Cố Vãn Sênh trong chốc lát, bỗng hỏi: “Cô đau bụng kinh hả?”
Cố Vãn Sênh bị Mộ Bắc Tầm hỏi như vậy thì sửng sốt, tiếp theo hai gò má hơi hơi nóng lên, bị đàn ông hỏi thẳng như vậy cô cũng có chút ngượng ngùng.
“Hả?”
“Phải.....” – Cố Vãn Sênh do dự đáp lại.
“Ừ.” – Nghe được câu trả lời, Mộ Bắc Tầm gật đầu, sau đó lập tức xoay người thong dong rời đi.
“......” – Cố Vãn Sênh ngơ ngẩn nhìn thấy Mộ Bắc Tầm rời đi.
Đừng nói với cô anh lại đây chỉ để hỏi một câu rằng cô có đau bụng kinh hay không?
Cố Vãn Sênh nhất thời kích động muốn ngoạm chết Mộ Bắc Tầm, có biết từ giường ra cửa phải đi vất vả bao nhiêu không, hóa ra anh lại đây chỉ để hỏi một vấn đề đó rồi bỏ đi!
Đồ điên!
Cố Vãn Sênh tức tối đóng cửa lại, sau đó lại chiu đau bước từng bước một trở lại trong phòng.
Mới vừa nằm xuống không lâu, chuông cửa lại kêu, Cố Vãn Sênh phát rồ, một lần nữa đứng lên đi mở cửa, vừa mở ra, lại là Mộ Bắc Tầm.
“......” – Vừa thấy lại là Mộ Bắc Tầm, Cố Vãn Sênh nổi khùng lên, cô cố gắng nén xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Giáo sư Mộ, anh còn có chuyện gì?”
Mộ Bắc Tầm cầm một túi đồ lắc lắc, lúc này cô mới chú ý tới Mộ Bắc Tầm cầm theo một túi đồ
“Tôi đã đến nhà thuốc, dược sĩ họ nói, đau bụng kinh uống Ibuprofen thì có thể sẽ đỡ hơn một chút”
Cố Vãn Sênh ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ tới việc anh sẽ mua thuốc cho mình.
“Cám ơn giáo sư Mộ......”
“Không sao ” – Mộ Bắc Tầm khoát tay, sau đó khoanh tay trước ngực: “Bình thường không phải cô luôn chăm sóc tôi sao? Thế thì hôm nay tôi cũng chăm sóc cô một chút, không việc gì!”
“Vâng.” – Cố Vãn Sênh gật đầu, nở ra một nụ cười.
“Được rồi, cứ như vậy đi, cô nghỉ ngơi cho tốt” – Mộ Bắc Tầm nhét hai tay vào túi quần.
“Vâng, tạm biệt giáo sư Mộ!” – Cố Vãn Sênh hơi cúi đầu nói.
Đợi Mộ Bắc Tầm đi rồi, Cố Vãn Sênh uống viên, sau đó quay về giường nghỉ ngơi uống thuốc, được một lúc thì cơn đau đã có vẻ giảm bớt, lúc này mới có thể tương đối dễ chịu, vượt qua ngày này.
Ngày hôm sau, tình trạng đau đớn đích bệnh trạng đã tốt hơn rất nhiều, Cố Vãn Sênh đúng giờ đi nhà Mộ Bắc Tầm, ấn chuông cửa.
Mộ Bắc Tầm đi ra, thấy hôm nay Cố Vãn Sênh có sức sống hơn ngày hôm qua rất nhiều.
“Buổi sáng tốt lành, giáo sư Mộ.”
“Ừ, hôm nay không còn đau nữa sao?”
“So với ngày hôm qua thì tốt hơn rất nhiều, cám ơn thuốc của giáo sư Mộ hôm qua.” – Cố Vãn Sênh cười cười đáp lại.
“Ừ.”
——
Khi hai người tới Cục, thì nghe tin đã lần được hành tung Trương Vĩ, anh ta có danh sách hành khách bay đến Nga, hiện đang phối hợp cùng cảnh sát địa phương tìm kiếm anh ta.
Cho dù vậy, Cố Vãn Sênh cũng không nhàn rỗi, sáng sớm hôm nay đã chuyển tới một thi thể, Cố Vãn Sênh kiểm tra xong, nạn nhân vì bị đập đầu mạnh xuống đất, dẫn đến tử vong.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ tới buổi chiều, người nhà nạn nhân đến Cục làm loạn, vẫn cho là nạn nhân bị xe tông chết, nói pháp y khám nghiệm sai, mặc kệ cảnh sát giải thích như thế nào, nhất quyết ở lì lại Cục, không chịu đi.
Cuối cùng không còn cách nào, Cục mời họ đến phòng họp, xem pháp y “trực tiếp” giải phẫu!