Gần một tháng sau Trịnh ma ma mới từ nội vụ phủ mang về một con chó con khoảng chừng tháng tuổi, đã được người trong nội vụ phủ huấn luyện kỹ lưỡng để phục vụ cho chủ tử, tránh nó còn hoang dã làm hại chủ tử bị thương.
Nguyệt Hoa hơi nhìn về phía chó con đang cụp đuôi cúi đầu đứng trước mặt mình, nàng cẩn thận đánh giá chó con, lông là màu đen có hơi xù, đôi mắt có chút buồn nhìn có vẻ hiền lành, nàng mỉm cười gọi nó đến chỗ mình, ôm vào lòng vuốt ve.
"Nó có tên chưa?"
Trịnh ma ma lắc đầu nói: "Dạ chưa có ai dám đặt tên cho nó ạ!"
Nguyệt Hoa gật đầu nàng cũng muốn đặt tên cho nó nhưng lại sợ Hòa Tĩnh không vui đành từ bỏ, ngẩng đầu nhìn tiểu thái giám đang đứng nàng cũng biết đây là người trông chó bên nội vụ phủ sắp xếp đưa qua, căn dặn Trịnh ma ma tìm nơi cho tiểu thái giám ở, rồi nàng cùng chó con chơi trò chơi một chút.
Hòa Tĩnh vừa mới thức dậy nghe bà vú nói là đã có chó con mang đến, Hòa Tĩnh cười vui vẻ vội chạy đến xem, vừa nhìn thấy chó con đã không chờ được ôm ngay vào lòng.
"Từ từ thôi không ai dành với con hết, cứ hấp tấp bộp chộp tính cách không biết là giống ai nữa?"
Hòa Tĩnh giả vờ không nghe mẫu thân càm ràm, ôm chó con vuốt lông gọi: "A Bá đáng yêu, mẫu thân xấu.
"
Nguyệt Hoa đánh nhẹ cảnh cáo Hoà Tĩnh: "Con mới xấu.
"
Hoà Tĩnh làm mặt quỷ với Nguyệt Hoa rồi ôm chó con chạy ra ngoài chơi, Nguyệt Hoa lắc đầu cười nghĩ đúng là chiều riếc rồi hư, đặt tên chó con là A Bá sao? Ừm mà thôi cũng được dù gì cũng là của Hòa Tĩnh muốn đặt tên như thế nào cũng được.
Hòa Tĩnh chơi trong sân Chính viện đủ rồi lại dẫn A Bá đi qua vườn hoa, bé lo chạy không nhìn đường nên va phải Ngô Thị đang dẫn con gái đi dạo, Hòa Tĩnh ngồi bệt dưới đất ngẩng đầu nhìn Ngô Thị đang cúi đầu nhìn lại mình, ngượng ngùng cười gượng vài tiếng: "A xin lỗi Ngô mẫu, con không cố ý chỉ là chạy có chút nhanh.
"
"Ây du ta nào dám nhận lời xin lỗi của Ngũ hoàng nữ, mau đứng lên đi để bị bệnh lại đổ thừa ta làm thì chết.
" Ngô Thị giả vờ cúi xuống đỡ Hòa Tĩnh đứng lên, miệng cũng nói vài câu chói tai với Hoà Tĩnh.
Hòa Tĩnh không hiểu chỉ nghĩ bà không giận mình lỡ va chạm vào vậy thì tốt rồi, học Nguyệt Hoa đặt tay lên ngực thở phào một cái, Á Bá nằm trong lòng Hòa Tĩnh ngoan ngoãn lè lưỡi liếm vài cái lên tay như an ủi, Hòa Tĩnh thấy thế mỉm cười xoa đầu xem như khen thưởng nó.
Ngô Thị đứng một bên nhìn cái cục đen đen nằm trong lòng Hòa Tĩnh thì cảm thấy chán ghét, nàng ta hơi né tránh một chút, Ngọc tông cũng nhìn thấy muốn chạm tay vào sờ nhưng bị A Bá từ chối, nó nhe răng gừ nhẹ làm Ngọc Tông hoảng sợ rụt tay lại.
Hòa Tĩnh im lặng vỗ đầu trách mắng A Bá: "A Bá không được gầm gừ.
"
Ngô Thị hừ lạnh ôm lấy con gái bỏ đi không quên độc miệng bỏ lại một câu: "Chó ngoan không cản đường, Ngọc tông không cần để ý tới nó cùng mẫu thân đi nơi khác hóng mát.
"
"Dạ!" Ngọc Tông có chút tiếc nuối nhưng biết làm sao được, thở dài đi theo mẫu thân rời đi.
Hòa Tĩnh đưa tay gãi đầu nhìn xuống A Bá thầm nghĩ: Ngô mẫu là đang nói mình hay nói A Bá vậy nhỉ? A khó hiểu quá lúc về hỏi mẫu thân mới được.
Sau đó bé vứt ra sau đầu tiếp tục tìm nơi chơi đùa tiếp.
Ngọc Tông đi theo Ngô Thị một lát sau nàng cảm thấy ngứa cổ, lấy khăn che miệng ho nhẹ, Ngô Thị quan tâm hỏi con gái bị làm sao? Ngọc Tông muốn nói không sao với mẫu thân nhưng cổ họng ngứa quá, nàng ho liên tục không ngừng, Ngô Thị lo lắng vội cho người đi gọi thái y đến xem.
Thái y đến nơi xem mạch hỏi vài câu rồi đưa ra kết quả, Hoàng trưởng nữ là bị dị ứng với lông chó, Ngô Thị nghe xong không khỏi mắng thầm xui xẻo, biết ngay nó giống mẫu thân nhà nó chuyên mang điềm xui đến cho người khác, may Ngọc Tông chưa chạm nhiều đến con chó đó không bị nhiễm lông nặng, nếu không con gái nàng có bề gì thì nàng làm thịt con chó đó ngay lập tức.
Nguyệt Hoa đang ở luyện thư pháp nghe tin thái y đến Trúc Hiên Viện xem mạch cho Hoàng trưởng nữ liền biết chuyện không ổn, nàng ngừng bút rồi ra lệnh cấm không cho A Bá qua chỗ Ngô Thị, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, trong điện thái tử đã đủ phiền rồi nàng cũng không muốn dính dáng gì đến người bên Trúc Hiên Viện.
Năm tháng sau, bệnh tình của Vua Gia Long bắt đầu trở nặng, thân thể càng lúc càng suy yếu, uống thuốc cũng không giúp gì được nữa, tháng năm Kỷ Mão ông băng, hưởng thọ tuổi, tại vị năm.
Phúc Đảm quỳ một bên nghe văn thần đọc chiếu truyền ngôi, không nhịn được rơi lệ, Nguyệt Hoa hay tin cũng chỉ nhìn trời, thế sự vốn vô thường ai cũng phải bước qua quỷ môn quan một lần, không thể cưỡng cầu.
Phúc Đảm nhìn vua Gia Long được người ướp xác đặt trên long sàng, im lặng xoay người ra ngoài truyền lệnh: "Vua cha qua đời bắt đầu từ bậc thấp nhất để tang, quan võ quan án ba năm, tôn thất sáu tháng, triều thần sáu tháng và dân sự ba tháng.
Trong ba năm để tang vua, bỏ hết các cuộc vui trừ lễ đăng quang tân quân.
"
Vua Gia Long được chôn cất tại Lăng Thiên Thọ (hay còn gọi là Lăng Gia Long), nằm ở núi Thiên Thọ, thuộc làng Định Môn, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên, hợp táng cùng với Thừa Thiên Cao Hoàng Hậu, miếu hiệu là Thế Tổ.
Tháng giêng năm Canh Thìn, Nguyễn Phúc Đảm lên nối ngôi, đặt niên hiệu là Minh Mạng.
Sau khi lên ngôi, Phúc Đảm cho người xây cung Từ Thọ, phong thưởng cho người họ ngoại, dự định phong tôn hiệu cho mẹ ruột làm Hoàng thái hậu nhưng bà cảm thấy vua Gia Long vừa băng không được bao lâu, hoàng đế vừa nối ngôi sợ làm ảnh hưởng đến tiếng tăm hoàng đế, bà vì thế mà khướt từ.
Do Hoàng đế mới đăng cơ hậu cung chưa được lập, người cũ vẫn sắp lại từ đầu, tấn phong tất cả vì cung tần, giai vế điều ngang hàng nhau không phân cao thấp, Nguyệt Hoa thở dài thầm nghĩ lại cực khổ rồi đây, nàng nhập cung được hoàng đế ân chuẩn ở Cung Khôn Thái nơi ở cũ của Thừa Thiên Cao Hoàng hậu, nơi ở dành cho vợ cả.
"Nguyên cơ, người xem Hoàng thượng không có quên người, thật tốt quá.
" Thúy Liễu vui mừng lên tiếng nói.
Nguyệt Hoa lườm nàng ta rồi đặt ngón tay trỏ lên miệng làm hành động nhỏ giọng nói: "Ngươi bé miệng lại, hoàng cung tai vách mạch rừng, còn tưởng giống trước đây hả?"
Thúy Liễu vội lấy tay che miệng, liên tục gật đầu đã biết.
Nguyệt Hoa hù dọa được nàng ta tâm tình khoái trá, sửa sang lại tay áo bước lên xe ngựa đi vào hậu cung.
_________________________