Đáy lòng Trần Ngưỡng bỗng trào ra một cảm xúc xa lạ, có tên là bao che cho con, thế tới hung mãnh vô pháp ép chế, anh nhịn không được nói: "Các người đều có thể leo lên?"
Mọi người bị hỏi, lúc này mới đi nhìn bức tường sân bên ngoài từ đường.
Thật cao.
Bọn họ ngửa cổ ra sau hít một hơi, chỉ có người chơi tốt các môn thể thao mạo hiểm hoặc từng được huấn luyện đặc biệt mới có trèo lên trên bức tường này đi, điều này rõ ràng rất khó đối với hầu hết mọi người có mặt ở đây, vì vậy bọn họ đều im lặng.
"Lúc sáng cậu vào bằng cách nào thế?" Vương Khoan Hữu hỏi Trần Ngưỡng, chẳng lẽ cửa không bị khóa?
Trần Ngưỡng nói: "Chạy lấy đà, rồi leo đi lên." Anh chỉ vào một chỗ, "Chỗ như thế này có thể dùng tay nắm chặt, leo vài lần là lên được."
Mọi người: "......"
Leo vài lần? Có bao nhiêu thủ thuật? Sao bọn họ không thể tưởng tượng ra được vậy cà.
"Anh thường đi leo núi bằng tay không đúng không." Hai mắt Trần Tây Song lấp lánh, hận không thể nhào lên xin chụp chung vài bức ảnh, lão Trần quả thật quá trâu bò luôn~.
"Leo núi? Còn bằng tay không?" Vẻ mặt Trần Ngưỡng như không thể giải thích được, "Tôi không có tinh thần mạo hiểm như vậy đâu, sợ té chết."
"......"
"Vậy thì ngày thường anh rất thích trèo tường đúng không." Trần Tây Song cứ một mực chắc chắn.
Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật: "Tôi cũng không có loại đam mê như thế, lần cuối cùng tôi trèo tường là khi trốn học thời cao trung, đã qua rất nhiều năm rồi."
Mấy người đứng dưới bức tường đều yên tĩnh, bọn họ đều ngầm hiểu trong lòng Trần Ngưỡng đang nói dối, còn nguyên nhân là gì, đối phương không chịu nói vậy cũng là chuyện riêng tư của người ta, bọn họ không nên đi tìm tòi nghiên cứu thêm làm gì.
Trần Ngưỡng quan sát biểu tình biến hóa của mỗi người, nhìn ra bọn họ nghi ngờ cùng trầm mặc, cuối cùng anh cho ra kết luận là, bọn họ cảm thấy anh đang nói dối.
Cần thiết không vậy? Trèo có mỗi bức tường mà thôi, lời anh nói đều là thật.
Trần Ngưỡng không khỏi cảm thấy kì lạ, thể lực của con gái trời sinh sẽ tương đối yếu hơn con trai một ít, còn thể lực của đàn ông trung niên vì nhiều phương diện mà giảm xuống rất nhiều cũng không có gì để nói, bọn họ đều không quá có khả năng trèo lên bứ otường.
Còn đối với ba người trẻ tuổi như Tiền Tần, Vương Khoan Hữu, Trần Tây Song, Trần Ngưỡng cho rằng bọn họ không thành vấn đề, vậy mà ba người này cũng không thể trèo?
Có khó đến vậy sao? Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn bức tường cao, ánh mắt bất giác lộ ra vài phần ngẩn ngơ.
"Cụp"
Tiếng nạng gõ bên tai, ánh mắt Trần Ngưỡng trở nên rõ ràng lại.
"Tôi trèo không lên đâu." Vương Tiểu Bội thay mặt cả đội giơ tay.
Trần Ngưỡng gật đầu cho thấy anh có thể hiểu được, anh nói ra phương án thứ hai: "Thứ hai, xếp la hán."
Phương án này bị phủ quyết còn nhanh hơn phương án trước.
Không được, không thể xếp chồng lên nhau được.
Thay đổi một hoàn cảnh khác thì có thể thử sức, nhưng bây giờ ai cũng chịu áp lực tâm lý rất lớn, trạng thái tinh thần thì mỏng manh, thể lực không có, không ai làm người xếp dưới được hết.
"Vậy thì chỉ còn cách thứ ba là bẻ gãy ổ khóa."
Trần Ngưỡng chỉ vào sản phẩm bằng đồng trên cửa, nhấp môi nói: "Chiếc khóa này giống như khóa bằng đồng của thời kỳ dân quốc, rất rắn chắc, dùng lực mạnh đi đập sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, sẽ bại lộ."
Mọi người: "......" Vậy chính là ngang cũng không được, mà dọc cũng không được luôn.
"Trong chúng ta có ai biết mở khóa không?" Trần Tây Song cái khó ló cái khôn nói, "Giống như mấy bộ phim thần trộm trong TV thường chiếu đó, lấy một sợi dây thép đẩy vào ổ khóa động động vài cái là mở được liền."
Tiểu Tương lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo khoác denim của mình, rồi dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Tôi có thể cung cấp dây thép."
Trần Ngưỡng: "......"
"Làm gì có ai trong chúng ta biết......"
Trần Ngưỡng đang nói, bên cạnh đã duỗi tới một bàn tay: "Dây thép."
Anh dọc theo xương ngón tay thon dài nhìn lên chủ nhân của nó, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc: "Cậu biết?"
Triều Giản: "Thử xem."
Nói vậy chính là biết, vị này không phải loại người thích làm màu, Trần Ngưỡng kích động cầm lấy sợi dây từ Tiểu Tương, bẻ nó ra rồi kéo thẳng.
"Lấy hai sợi, cùng chọc vào ổ khóa."
Vừa dứt lời, Tiểu Tương nữ sĩ lại vân đạm phong khinh lấy ra một mớ dây thép không tính là ít.
"......"
Triều Giản hạ nạng xuống một đoạn, khoác tay lên, một tay câu lấy cái khóa đồng, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ của tay kia kẹp chặt hai sợi dây thép.
Trần Ngưỡng đứng ở một bên quan sát, những người khác đều ở phía sau canh chừng.
Vương Khoan Hữu nhắc nhở Trần Ngưỡng bật di động lên, nếu không vị kia của anh sẽ nhìn không rõ khi mở khóa.
Ngay khi Trần Ngưỡng đút tay vào túi áo khoác, cộng sự đã nói không cần, anh đành nhỏ giọng hỏi: "Vậy tôi phải làm gì đây?"
"Đứng chờ." Triều Giản nâng chiếc khóa đồng lên, cúi người sát vào.
Trần Ngưỡng chăm chú chờ.
Mấy người canh chừng cũng đang đợi, mở khóa bằng dây thép cũng là một môn kỹ thuật, lúc còn nhỏ Trần Tây Song học theo trong TV, thọc hư mấy cái ổ khóa trong nhà, hắn bắt đầu cảm thấy tỷ lệ thành công của Triều Giản rất xa vời nên đã bắt đầu cầu nguyện.
Mấy người còn lại không phát ra âm thanh gì để không gây trở ngại cho vị đang cố gắng thử mở khóa kia.
Khi tiếng khóa mở "răng rắc" vang lên, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Mở được rồi? Vậy mà thật sự mở được rồi?
Trần Ngưỡng cũng có chút ngốc, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc anh cảm thấy tự hào, anh lấy cái khóa đồng xuống, nghiêm túc thông báo với mọi người: "Mở rồi."
Cái cảm giác tranh đua đầy hư vinh khi con nhà mình thật là tài giỏi lại xuất hiện một lần nữa trong anh.
Cổng sân bên ngoài của từ đường rất nặng, lúc Trần Ngưỡng đẩy ra, một vài mảnh tôn nứt vỡ rơi xuống, khi gió thổi qua mùi gỉ sét bốc lên khắp nơi.
Cả đám đợi ở cửa một lúc, sau khi chắc chắn rằng bên trong không có gì động tĩnh mới đi vào.
Lưu Thuận đóng cửa lại: "Bật điện thoại lên đi, tối đen chả thấy gì."
Một lúc sau, trong sân có thêm tám tia sáng, những chỗ không thể chiếu sáng vẫn tối đen như mực, mấy chỗ đó cứ như che khuất thứ gì đó, chúng nó đang đứng trong bóng đen nhìn thẳng vào mấy kẻ không mời mà đến.
"Thật là âm u." Trần Tây Song nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nếu là trong phim ma, chúng ta bây giờ chính là một tiểu đội đang tìm đường chết, mười phút sẽ chết mất một đứa."
"Được rồi đừng nói nữa, mau vào đi thôi."
Trần Ngưỡng đã xem qua từ đường, bên trong chỉ có tám chiếc ghế dựa, một cái lư hương bự hơn mức bình thường, một chiếc tủ nhiều ngăn, không còn thứ gì khác, nên anh không đi vào nữa mà chỉ ở lại trong sân đợi.
Ban sáng lại đây anh chỉ chú ý tới mọi thứ trong từ đường, không hề lưu ý trong sân có gì.
Chỉ nhớ rõ có cây và đá.
Trần Ngưỡng cầm di động chiếu chiếu ở bên này, lại chiếu chiếu bên kia, cuối cùng anh còn cầm lấy di động của Triều Giản một tay cầm một cái cùng nhau chiếu.
"Một, hai ......!Bốn......!Năm......"
Năm cây.
Tất cả đều là cây cổ thụ.
Trần Ngưỡng lại đi đếm những tảng đá lớn nhỏ khác nhau trong sân, nhưng quá nhiều, đếm không xuể.
"Sẽ có huyền cơ gì ư?" Trần Ngưỡng dùng đập tay vào tảng đá lớn gần mình nhất còn tự lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên thiếu niên lại dùng gậy đánh vào cẳng tay anh một cái.
"Đừng có đụng loạn." Triều Giản nhíu mày ngăn lại.
Đúng lúc này, trong từ đường đột nhiên truyền ra tiếng hét của Vương Tiểu Bội, Trần Ngưỡng nghĩ, có lẽ cô đã nhìn thấy cái tủ có ngăn mới hoảng sợ thành như vậy.
Tuy rằng anh đã nói qua, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn sẽ có lực đánh sâu vào thần kinh là rất lớn.
Trần Ngưỡng nghĩ tới con quỷ trong từ đường ban sáng, lúc đó đối phương đang hướng dẫn anh mở tủ, sau đó mới phát hiện mấy cây thẻ tre tương ứng với mỗi một loại hàng hóa.
Vì vậy suy ra vấn đề của việc bái tổ.
Đây là từ đường của nhà họ Khương, có quỷ cũng là quỷ họ Khương gia.
Vậy thì chỉ có một mục đích duy nhất, đối phương đang muốn nói với Trần Ngưỡng rằng, tổng số đồ vật bán được trong ba ngày có đạt tiêu chuẩn hay không, đều sẽ phụ thuộc vào việc bái tổ.
Nếu tìm được cách để tránh đi và không bán những hàng hóa đã bị chọn, thì sẽ không có ai phải chết.
Càng có nhiều người còn sống thì số tiền bình quân của mỗi đầu người sẽ không tăng đột biến, bọn họ cũng sẽ dễ dàng đạt được tổng số tiền mà trưởng thôn yêu cầu.
Bày quán ba ngày kiếm đồng là chú oán của Khương Nhân, đổi một góc độ khác thì có thể hiểu đây là mong muốn của hắn.
Kiếm đủ mức tiền đã được định ra này, Khương Nhân sẽ buông thả cho bọn họ.
Trần Ngưỡng vẫn chưa hiểu, lấy tình huống của Khương Nhân tới nói thì nhà họ Khương sẽ không thừa nhận hắn, phỏng chừng còn không được xếp vào gia phả, vậy thì tại sao sau khi chết hắn còn chấp nhất với thanh danh của nhà họ Khương như thế, nhất định phải làm ăn buôn bán thật tốt, nhất định phải kiếm được lợi nhuận.
Xếp vào gia phả......
Trong đầu Trần Ngưỡng chợt loé lên thứ gì đó, nhưng lướt qua quá nhanh làm anh chưa bắt kịp.
Con quỷ đó hẳn là rất sợ Khương Nhân, cho nên luôn ở trong từ đường không dám đi ra ngoài, cũng không dám làm động tác khác, vì sợ bị Khương Nhân phát hiện.
Sẽ là ai của nhà họ Khương đây?
Trần Ngưỡng gom lại những suy nghĩ đang phân tán của bản thân, tiếp tục công việc tìm tòi nghiên cứu những cây cổ thụ và tảng đá của mình.
Không có quy luật phân bố gì cả.
Trần Ngưỡng xoa xoa đôi mắt phát đau của mình, có lẽ có nhưng anh nhìn không ra mà thôi, anh quay qua hỏi cộng sự: "Cậu không tính nói chút gì à?"
Triều Giản dường như không có tính toán đó.
Trần Ngưỡng nói: "Là cậu nhắc nhở tôi từ đường có thể giấu người."
Triều Giản liếc anh một cái: "Tôi chỉ đang nhắc nhở anh nên động não nhiều hơn một chút."
Trần Ngưỡng: "......"
"Vậy thì cậu cảm thấy Khương Miêu sẽ ở trốn ở chỗ nào trong từ đường?"
Trần Ngưỡng không cùng thiếu niên ba hoa, trong lòng anh vẫn lo lắng tiến độ của nhiệm vụ: "Trong từ đường vừa rộng vừa trống, không hề có chỗ để giấu người, trừ phi trong từ đường còn có mật thất gì đó."
"Nếu Khương Miêu thật sự trốn trong mật thất, vậy thì phải có người thường xuyên đưa cơm đưa nước lại đây, còn phải qua mặt được Khương Nhân, việc này ai có thể làm được cơ chứ? Cả thôn trưởng đều làm không được."
"Thôn trưởng thậm chí còn không cho phép chúng ta gọi nhầm tên....!Sự lo lắng đó không phải là giả vờ, ông ấy thực sự rất sợ Khương Nhân....!chỉ muốn mau chống hoàn thành tâm nguyện của đối phương rồi tiễn hắn đi, không có khả năng làm ra loại sự tình này."
Trần Ngưỡng nói một hồi lại vô thức vươn tay kéo cành lá treo trên cánh tay, cây nạng lại đưa tới trước mắt anh.
Không thể đụng vào mấy cục đá, cả cây cũng không thể luôn hả?
Trần Ngưỡng nhét hai chiếc điện thoại di động vào túi, dùng hai tay trái phải ấn vào hai bên vai của thiếu niên, chân thì hơi nhón lên một chút, kề sát vào nhìn hắn.
Triều Giản ngửa ra sau đầu: "Tránh ra."
"Đợi lát nữa đi." Trần Ngưỡng híp mắt, "Có phải cậu đã nhìn ra điều được ẩn giấu trong cái sân này rồi đúng không?"
Triều Giản siết chặt hàm dưới nói: "Không nhìn ra."
Trần Ngưỡng một chữ đều không tin: "Vậy sao cậu cứ không cho tôi chạm vào cái này, chạm vào cái kia thế?"
"Dơ."
Trần Ngưỡng cứng họng.
"Cậu nhìn ra cái gì rồi thì nói cho tôi biết đi, để tôi còn có biện pháp ứng phó kịp thời." Trần Ngưỡng kiên nhẫn lại ôn nhu giảng dạy, "Chúng ta là một đội, là cộng sự, còn sống chung một nhà, cũng đã từng sống chết có nhau còn gì, cậu nói xem có đúng không?"
Mặt Triều Giản đen nhánh: "Nói xong chưa, nói xong rồi thì lấy tay ra."
Trần Ngưỡng: "......"
.
Trong sân rất im ắng, trong từ đường cũng rất yên tĩnh, hai nhóm người đều đang tra xét.
Trần Ngưỡng vẫn cảm thấy mấy cây cổ thụ cùng đá cục rất không bình thường.
Không lâu sau, Triều Giản ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Trần Ngưỡng cũng nhìn lên, ánh trăng mông lung đã hoàn toàn bị mây đen che khuất.
Cả bầu trời giống như bị một tấm vải đen che kín, không thấy được một tia sáng nào.
"Gọi bọn họ ra." Triều Giản đột nhiên mở miệng nói một câu.
Trần Ngưỡng lập tức kêu người.
Khóe môi của Triều Giản hơi động rồi liếc anh một cái, cũng chỉ có mấy lúc như thế mới thấy người này ngoan nhất.
Ngay khi bảy người trong từ đường bước ra, Triều Giản không nhiều lời chỉ nói: "Mỗi người đi tìm một cái xẻng."
Vương Khoan Hữu và Trần Ngưỡng liếc nhau, rồi rời khỏi sân mà không hỏi gì thêm.
Tiền Tần đi sau Vương Khoan Hữu.
Sau đó đến Tiểu Tương và Lưu Thuận, cả hai cũng đều không hỏi tại sao.
Trương Quảng Vinh đang đợi người khác hỏi.
Vương Tiểu Bội chính là người đó, cô ta không kiềm chế được hỏi: "Có xác chết được chôn trong sân ư?"
Chẳng lẽ lúc Khương Nhân còn sống đã chôn thêm một cái xác ở đây nữa?
"Tôi vẫn nên đi tìm cây xẻng đem lại đây trước đã." Trần Tây Song vừa nói vừa chạy ra bên ngoài.
"Đi đâu tìm bây giờ, nhà ai có cây xẻng đều sẽ cất ở trong nhà hết, sẽ có người đặt ở ngoài cửa ư? Eh eh chờ tôi với--" Vương Tiểu Bội đuổi theo Trần Tây Song.
Trương Quảng Vinh còn ở tại chỗ, nhìn Trần Ngưỡng hỏi: "Cậu định đào thứ gì lên?"
Trần Ngưỡng len lén nhìn cộng sự của mình, thấy đối phương không có dấu hiệu muốn ra mặt, anh đành phải tự mình ứng phó: "Đào lên thì biết."
"Cậu nói vậy thì ý là các cậu cũng chả biết có thứ gì ở bên dưới đúng không, chỉ bằng vào trực giác cảm thấy có thể có thứ gì đó trong sân, hoặc cậu nghĩ phải có thứ gì đó, chỉ bằng trực giác của cậu mà lại khiến cho mọi người liều mạng đi tìm cái xẻng lại đây?"
Trương Quảng Vinh thẳng tính, nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy, ông ta sẽ không mù quáng đi theo người nào đó an bài.
Trần Ngưỡng không nóng cũng không vội nói: "Chúng tôi dựa theo tình huống của từ đường tới để suy đoán, bên trong căn bản không có vấn đề gì, nhưng trong sân ngay bên ngoài từ đường lại có nhiều cây cổ thụ và đá cục như vậy, rất không hợp lý."
"Hơn nữa, cho dù là ai chỉ dựa vào trực giác cảm thấy cái sân này có điều gì đó bất thường, thì mọi người cũng sẽ cùng nhau đào lên xem, manh mối không phải luôn nằm ở trên bề mặt, không đi đào bới, đi lục lọi thì làm sao mà có."
"Có đôi lúc chỉ bằng một chút trực giác không khoẻ cũng có thể tóm được những manh mối quan trọng."
Ánh mắt xem kỹ của Trương Quảng Vinh dịch sang người thiếu niên chống nạng, sau vài giây đã xoay người đi ra ngoài.
Trần Ngưỡng thấp giọng hỏi người nào đó: "Dưới nền đất có thứ gì vậy?"
Triều Giản chống nạng, chậm rãi lột bơ sữa ra ăn: "Đào lên thì sẽ biết ngay thôi, giống như anh nói đó."
Trần Ngưỡng: "......"
Anh thở dài: "Họ rất tin tưởng chúng ta."
"Không phải vì tín nhiệm chúng ta, mà là vì muốn sống sót thoát ra ngoài." Triều Giản cắn miếng bơ sữa cười nhạt, "Mọi người đều dừng lại tại chỗ, không biết nên đi đâu làm gì, lúc này cần phải có người chỉ cho bọn họ một hướng đi thì bọn họ mới có thể tiếp tục tiến lên, chỉ có tiến lên mới có hy vọng."
Trần Ngưỡng đã rất lâu rồi không nghe thấy vị này nói một đoạn dài như vậy, cho nên có chút sửng sốt.
Những lời này sau khi cân nhắc đều là lời nói thật.
Cho dù cuối cùng không đào lên được thứ gì thật thì vẫn có thể phát huy vai trò bài trừ, dưới nền đất không có vấn đề, vậy thì nơi có vấn đề chính là từ đường.
Tóm lại vẫn hữu ích hơn việc đứng yên tại chỗ không biết làm gì.
Trần Tây Song là người quay lại đầu tiên, hắn còn lấy thêm một cái cuốc cho Trần Ngưỡng, trong miệng lải nhải nói nhà đó có chó, còn mấy là con chó đó bị khờ, nhìn thấy hắn cũng không sủa.
"Tôi vậy mà lại thành người nhanh nhất." Trần Tây Song ném cái xẻng xuống đất, đặt mông ngồi xuống "Mọi người không phải đều đi từng người một sao, tôi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn đó, đi bộ vào ban đêm như thế tôi luôn cảm thấy sau lưng có người."
"Lúc sau tôi lại nghĩ, bộ dạng của tôi sau khi lớn lên cùng hắn là cùng một loại hình, cơ thể cũng có bí mật giống nhau, mấy con quỷ khác có thể sẽ cảm thấy tôi đối với hắn mà nói là đặc biệt cũng nên, có lẽ sẽ không hại tôi, còn nếu chính hắn tới....!Thì nói không chừng tôi còn có thể cùng hắn tán gẫu một chút, ít nhiều đều có chút cảm thụ như bản thân tôi từng bị mà, nghĩ như vậy tôi không còn quá sợ nữa."
Trần Ngưỡng sờ lên cán cuốc, trịnh trọng nói: "Ngày mai cậu cẩn thận một chút."
"Sao ngày mai tôi phải cẩn thận?" Trần Tây Song đứng bật dậy, đôi mắt ngấn lệ nói, "Anh đừng có không đầu không đuôi nói một câu như thế, nói nhiều thêm mấy chữ nữa đi anh hai."
"Ngày mai là ngày đạt tới điểm cao trào nhất cũng là ngày kết thúc mọi bi kịch của năm đó, tôi đã từng nói qua, sợ cậu quên nên nhắc cậu một chút."
Trần Tây Song nuốt nước miếng, hắn thật sự đã quên mất tiêu chuyện này, não hắn quả nhiên là não cá vàng mà!
Khi đó Khương Nhân chết ở ngày cuối cùng của ngày họp chợ, khả năng chết vào buổi sáng không quá lớn, là giữa trưa? Hay là buổi tối sau khi thôn Lão Tập thu quán?
Muốn xong con bê, ngày mai phải nỗ lực bán ra thật nhiều đồ mới được, nếu không kiếm đủ số tiền bình quân của mỗi đầu người được chia cũng sẽ chết.
"Cầu xin chúa......" Trần Tây Song lại cầu nguyện.
Một lát sau, đám người Vương Khoan Hữu lục tục trở về, ai không tìm được xẻng cũng không rảnh tay, mỗi người đều cầm một thứ có thể đào đất.
"Đào đi." Trần Ngưỡng nói, "Đừng chạm vào cây cối và tảng đá."
"Có kiêng kị gì hả? Lúc nảy ta đã bẻ gãy một cành cây rồi." Lưu Thuận lo lắng la lên.
"Tôi......" Vương Tiểu Bội khóc nức nở nói, "Tôi vừa đá một tảng đá, còn gác chân lên nó nữa."
Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản.
"Lúc đào đừng chạm vào." Triều Giản nói xong lại thay đổi một loại giọng điệu không có chút cảm xúc, "Chạm vào cũng không nguy hiểm."
Ngoại trừ Tiểu Tương và Tiền Tần luôn cẩn thận, những người khác cơ hồ đều từng chạm vào hai thứ này, không chỉ mỗi Lưu Thuận cùng Vương Tiểu Bội, mấy người còn lại chỉ không kêu lên quang quát mà thôi, giờ nghe thấy thiếu niên chống nạng nói như thế đều nhẹ nhõm thở phào, ai ngờ đối phương lại phun thêm một câu: "Chỉ là sẽ dính chút quỷ khí mà thôi."
"......"
"Người nào có dương khí thịnh sẽ người không sao." Vương Khoan Hữu nói.
Trần Tây Song cảm thấy bản thân là người song tính, dương khí sẽ không có mấy, hắn lập tức cẩn thận di chuyển về phía Tiền Tần.
Đối phương vừa nhìn chính là loại có dương khí phi thường tràn đầy kia.
Vương Tiểu Bội thấy Trần Tây Song như vậy, cô ta cũng đi qua dựa theo.
Tiền Tần lập tức bị giáp công hai mặt, hắn như khúc gỗ vác cái xẻng đi sang bên cạnh đào đất.
Những người khác cũng không nói nhảm nữa, bắt đầu di chuyển ra mỗi người một nơi đào đất.
Trần Ngưỡng cầm lấy cái cuốc chuẩn bị đi đào đất: "Cậu tìm một chỗ ngồi đi."
"Anh cứ kệ tôi đi." Triều Giản lại bắt đầu nhìn vào màn đêm.
"Tôi sợ cậu cứ đứng chống nạng như thế sẽ rất mệt." Trần Ngưỡng nhanh nhẹn đào đất hất lên, "Tôi phải đào sâu xuống, hay là đào khuếch tán sang hướng bên cạnh?"
Triều Giản: "Tuỳ anh, đào sao cũng được."
Những người khác xung quanh cũng đang chờ câu trả lời: "......" Vậy thì tùy tiện đào vậy, muốn đào sao thì đào thấy vui là được.
Trong sân liên tục vang lên tiếng sàn sạt, ai cũng không nói chuyện, đều cắm đầu chuyên chú đào đất.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Ngưỡng dừng lại động tác đào sâu xuống, đứng thẳng người hòa hoãn lại một chút, không muốn móc túi lấy di động ra xem nên hỏi Triều Giản đã mấy giờ rồi.
Triều Giản đút tay vào túi, lấy điện thoại ra bấm mở màn hình khóa: "Mười một giờ."
Trần Ngưỡng giật mình, bọn họ vậy mà đã đào được mười phút rồi, vậy sao còn chưa.........
"Tôi tôi tôi! Tôi đào trúng rồi!"
Giọng của Vương Tiểu Bội phát ra từ phía đối diện hơi nghiêng với Trần Ngưỡng, cô ta bỏ cái xẻng xuống một bên rồi ngồi xổm xuống nhìn, nhưng không biết đã nhìn thấy gì, lại sợ tới mức ngã ngửa ra trên đất.
"Cô đào trúng thứ gì vậy? Cô phải nói ra chứ."
Những người khác nhao nhao xúm lại chỗ cô, đợi nhìn rõ thứ đồ vật trong hố đất, biểu tình của bọn họ đều thay đổi.
Thứ bên trong hố đất là một cái bài vị!
Bài vị nằm ngang trong hố đất, bên trên có khắc họ Khương.
Đây là một trong những tộc nhân của dòng họ Khương.
"Khó trách không có cái bài vị nào trong từ đường, thì ra được chôn ở trong sân." Trần Tây Song chà xát lông tơ đã dựng thẳng đứng trên người mình, "Bình thường mà nói, bài vị đều phải đặt ở từ đường để cung phụng, chôn dưới đất là muốn làm gì đây?"
"Trước khoan hãy thảo luận, tiếp tục đào đi." Vương Khoan Hữu trầm giọng nói.
Mọi người nghe vậy đều đi về chỗ của mình đào lúc nảy, tiếp tục đào.
Trần Ngưỡng quan sát biểu tình của cộng sự, nhìn không ra chút kinh ngạc nào từ vẻ mặt của hắn: "Cậu biết thứ bên dưới là bài vị?"
Triều Giản: "Chỉ đoán."
Trần Ngưỡng tin lời hắn nói: "Tôi đã đào lâu như vậy rồi, sao còn chưa đào trúng thứ gì nữa?"
"Không đủ sâu."
Trần Ngưỡng đặt cái cuốc xuống hố: "Đủ rồi đi."
"Không đủ." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng dừng lại cái đề tài không có dinh dưỡng này, tiếp tục khom lưng đào hố.
Triều Giản khoác hai cánh tay lên nạng, im lặng nhìn anh, sau một lúc lại nhìn về phía bầu trời đêm.
Một lúc sau, tiếng sàn sạt trong sân đã ngừng hẳn.
Mọi người bỏ nông cụ trong tay xuống, anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, cả đám đều đổ mồ hôi đầm đìa, đứng nhìn nhau không nói gì.
Bọn họ đào ra mười ba tấm bài vị.
Tất cả đều là họ Khương!
"Hết rồi đi?" Trần Ngưỡng lau mồ hôi thở hổn hển hỏi.
Triều Giản chống nạng đi nhìn những tấm bài vị, Trần Ngưỡng ném cuốc xuống đi theo hắn, chờ hắn nhìn xong rồi mới hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Anh có không?" Triều Giản không đáp mà hỏi ngược lại.
Trần Ngưỡng như bị giáng một đòn vào đầu, sửng sốt nói thật: "Tôi không có."
Đào hố mệt mỏi làm đầu óc anh trống rỗng, anh chỉ đi theo thiếu niên không rời một bước, đối phương xem cái gì anh xem cái ấy, không hề bận tâm cũng đã quên mất phải suy nghĩ.
Triều Giản ngay lập tức nhíu mày lại.
Uy áp của chủ nhiệm lớp như ụp thẳng vào mặt, Trần Ngưỡng bị ụp đến đầu óc choáng váng, lập tức liếm liếm môi nói: "Tôi đi nhìn kỹ lại lần nữa xem."
Vì vậy mọi người lập tức nhìn thấy người thanh niên kia lại lần nữa từng bước từng bước một đi nhìn mỗi một tấm bài vị, nghiêm túc tới nổi cứ như đang làm bài thi đại học.
Bọn họ vốn muốn hỏi chút gì, lại bị tầng áp suất thấp của người nào đó chặn lại hỏi không ra lời.
Trần Ngưỡng lần này cố gắng hết sức xem xét, rất nhanh đã phát hiện ra điểm dị thường.
Trong số mười ba tấm bài vị, có mười một tấm được đặt nằm ngang, còn hai tấm bài vị còn lại thì không, nó nằm nghiêng.
Góc nghiêng này đối diện với......
Trần Ngưỡng nghiêng đầu, tầm mắt nhìn theo góc nghiêng kéo dài đi ra ngoài......Anh thấy được cổng sân.
Góc nghiêng hướng về phía cổng sân!
Tim Trần Ngưỡng đập dữ dội, trước tiên anh quay đầu đi tìm vị trí của cộng sự, hồn nhiên không biết biểu tình của bản thân mình hiện tại là dang cầu khen ngợi.
Triều Giản dường như không nhìn thấy ánh mắt cầu khen ngợi của ai kia: "Tìm một nhánh cây nối vị trí giao nhau của hai tấm bài vị lại."
Nối liền lại với nhau? Hô hấp của Trần Ngưỡng trong chốc lát trở nên có chút lộn xộn, anh vừa định đi tìm một cành cây, thì trước mặt đã xuất hiện một cành cây mảnh khảnh.
"Cầm đi, anh nhanh đi nối chúng lại." Trần Tây Song chớp chớp đôi mắt hồ ly, nóng lòng muốn xem giải mã.
Trần Ngưỡng bẻ cành cây dài ngắn lại một chút, cầm trên tay rồi bắt đầu vẽ đường thẳng.
Những người khác đều đứng sang một bên, mắt nhìn theo đường vẽ của Trần Ngưỡng, họ muốn nhìn xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trần Ngưỡng kéo cành cây vẽ một lúc lại thấy không xong.
"Mấy người đừng chỉ lo xem, ai đến vẽ một góc nghiêng khác của tấm bài vị còn lại đi, vậy sẽ nhanh hơn một ít." Trần Ngưỡng thở hổn hển kêu Vương Khoan Hữu, "Khương Nhân, anh tới."
Vương Khoan Hữu đáp lại.
"Cậu tuổi còn trẻ như thế, vậy mà eo đã không được rồi ư, nhìn tinh tế dẻo dai thế kia hoá ra sức chịu đựng cũng chỉ ở mức trung bình." Lưu Thuận không kìm được thở dài khi nhìn thấy Trần Ngưỡng vừa đấm lưng lại vừa xoa eo.
Trần Ngưỡng quả thật muốn phun ra một ngụm máu sau khi nghe Lưu Thuận nói thế, anh giả bộ ho một tiếng, cố gắng bảo hộ hình tượng người đàn ông tràn đầy huyết khí phương cương của mình: "Tại lúc nảy tôi đào hố mới thế."
"Thời gian chúng ta đào cũng không cách nhau quá lâu, bây giờ cho ta vẽ tuyến kết nối ta cũng sẽ không vất vả giống như cậu vậy."
"Đúng đó, giờ cho tôi vẽ tôi cũng có thể vẽ hết hai đường." Vương Tiểu Bội nói.
Mặc dù Tiểu Tương không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên eo của Trần Ngưỡng, như thể ở đó có trăm vạn vì sao.
Trần Tây Song cũng đang nhìn, ánh mắt hắn rất kỳ quái, không biết trong đầu đã nhét vào thứ gì.
Trần Ngưỡng: "......"
Được rồi, đã biết, eo của tôi không tốt được chưa.
Không lâu sau, góc nghiêng của hai tấm bài vị đã được nối liền lại cùng nhau, Trần Ngưỡng vẽ một vòng tròn trên điểm giao nhau đó.
[các bạn cứ tưởng tượng tấm bài vị được xếp thành hình mũi tên -> nhưng mất cái mũi nhọn khi hai vạch giao nhau đi, rồi nhóm người Trần Ngưỡng dùng nhánh cây vẽ ra điểm giao nhau đó.]
Vương Khoan Hữu cầm xẻng đi tới, không nói thêm gì trực tiếp đào lên.
Trần Ngưỡng vứt cành cây trong tay đi, đổ mồ hôi đầy người đứng bên cạnh Triều Giản, sẽ đào ra thứ gì đây? Bây giờ trong đầu anh có rất nhiều suy đoán, một trong số suy đoán đó đang lấy tốc độ không thể ngăn cản mà biến lớn.
Vương Khoan Hữu lớn lên nho nhã có lễ, nhưng lại là người biết dùng xẻng, chỉ thấy hắn thành thục đào một mảng đất lớn vứt sang một bên, đào không được bao lâu đã ngừng lại.
Trong đất có bùa chú.
Nói một cách chính xác thì là một thứ được bọc trong nhiều lớp lá bùa, có hình dạng dài.
Bài vị.
Đây là ý nghĩ duy nhất của tất cả mọi người ở đây.
Nhưng bài vị này là của ai?
Trần Ngưỡng giúp bọn họ đưa ra câu trả lời: "Khương Miêu."
"Sao có khả năng?"
Vương Tiểu Bội sửng sốt sau khi nói xong, cô nhớ ra mục đích ban đầu của họ đến từ đường là gì.
Bọn họ tới để tìm Khương Miêu.
Nhưng không tìm được người.
Từ đường căn bản không có chỗ để trốn, cả vách tường bọn họ đều sờ qua.
Nói như vậy thì......
Vương Tiểu Bội kéo lấy cánh tay Tiểu Tương nắm chặt: "Khương Miêu không phải vẫn còn sống sao?"
"Chúng ta đều đoán sai rồi ư?"
Không ai trả lời câu hỏi này của cô.
Vẻ mặt của Trần Ngưỡng thận trọng: " Xé lá bùa ra đi."
Vương Khoan Hữu cũng có quyết định này, hắn chợt nghĩ đến bản thân trước đó không lâu mới đụng phải quỷ đánh tường, bàn tay mới vói qua hơi dừng một chút rồi nói: "Ai có dương khí thịnh tới xé đi."
Dương khí thịnh thì để Tiền Tần lên.
Tiền Tần cũng không trực tiếp loạn xé, hắn nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải một hồi, trong tay giống như cầm một chiếc bút vô hình tính toán điểm đột phá, sau khi tính toán xong liền bắt đầu động thủ.
Một tầng dày đặc bùa chú đó bị hắn sờ sờ vài cái rồi nhẹ nhàng xé hết xuống.
Bài vị bên trong rốt cuộc lộ ra ngoài.
Khương thị Khương Miêu!
"Thật sự là Khương Miêu......" Mọi người hoảng sợ.
Trần Ngưỡng không có chút ngoài ý muốn, thậm chí có loại cảm giác như đã trong tầm dự đoán.
Ở dưới mí mắt của lệ quỷ giấu đi một người sống có phần quá vô lý, còn giấu đi quỷ hồn của một người đã chết thì rất có khả năng làm được.
Thứ mà Khương Nhân tìm chính là bài vị của Khương Miêu.
"Quỷ cũng biết sẽ sợ?" Trần Tây Song không thể tưởng tượng được thì thào.
"Đương nhiên, quỷ cũng không phải toàn năng." Vương Tiểu Bội lui về phía sau vài bước rời xa tấm bài vị kia, "Người ta thường nói ma quỷ đều sẽ tiến hóa."
Hai bạn nhỏ cậu một câu tớ một câu nói xong, cả sân lạnh ngắt.
.
Kết quả điều tra hiện tại là......!Khương Miêu đã chết.
Lúc Khương Đại còn sống không biết từ nơi nào biết được loại tà thuật này, vì tránh cho quỷ hồn của Khương Miêu bị Khương Nhân phát hiện, ông ta thế mà vận dụng bài vị liệt tổ liệt tông của dòng họ Khương tới ngăn cản Khương Nhân.
Khương Đại quả thật rất sủng Khương Miêu.
Khương Nhân cũng rất hận Khương Miêu, hận đến nổi cho dù cô ta có chết, hắn cũng sẽ không buông tha.
Khương Miêu đã làm gì, đã làm bao nhiêu việc, xẻ có lập trường gì trong chuyện của Khương Nhân, Trần Tây Song là người thích xem phim tình cảm cẩu huyết, tình tay ba đều đã có thể đoán ra được, anh tin chắc những người khác cũng đã đoán ra.
"Bùa chú không phải dùng để đuổi quỷ thôi hả?"
"Phù chú có rất nhiều loại, đâu phải đều chỉ dùng để đuổi quỷ, chúng ta là người ngoài nghề nên không cần thảo luận loại đề tài này đâu.
"
"Bây giờ nên làm gì?"
Vương Khoan Hữu hỏi Trần Ngưỡng, hắn đã coi đối phương là xương sống của cả đội ngũ.
[ý nói đã coi Trần Ngưỡng như lão đại.]
Điều mà Trần Ngưỡng muốn, là gọi Khương Miêu ra để cô ta trực tiếp kể lại mọi chuyện về năm đó, bổ sung vào đoạn trống lẽ ra thuộc về cô kia.
"Khương Miêu." Trần Ngưỡng hô lên.
Tấm bài vị nằm trên mớ bùa rách tươm kia không có chút phản ứng.
Mười ba tấm bài vị nằm trong sân, chín người sống lại vây quanh tấm bài vị thứ , hình ảnh này có một vẻ kinh hoàng khó tả.
"Oan có đầu, nợ có chủ, chính mình tạo nghiệt thì tự mà đi gánh lấy hậu quả." Giọng điệu của Vương Tiểu Bội không được tốt lắm, cô ta là con một, không hiểu được tình yêu và sự thù hận giữa anh chị em, nhưng cô ta biết sự bất công của gia trưởng sẽ bóp méo mối quan hệ của con cái trong gia đình.
Ngay cả khi đổ một bát nước không đồng đều, cũng đừng nên luôn nghiêng về một phía khác như vậy.
[nhà có hai đứa con một đứa luôn được ăn thịt trong nồi, đứa còn lại không được ăn còn luôn phải rửa nồi, ý câu trên vậy đó.]
"Nếu cô không ra đây, chúng tôi sẽ giao cô cho Khương Nhân." Trần Tây Song uy hϊếp nói, "Khương Nhân vẫn luôn đang tìm cô, còn nói phải tìm được Khương Đại hỏi xem rốt cuộc đã đem cô giấu ở nơi nào."
"Chúng tôi đếm tới ba!"
Trần Tây Song cầm lấy cành cây đập hai lần bên cạnh bài vị: "Một, hai ...!,, ,, , ,......"
"Có người tới." Triều Giản đột nhiên lên tiếng.
Không đợi những người khác nói "Làm gì có ai tới" "Có nghe thấy tiếng bước chân đâu" "Ai lại đến đây vào giờ này" "Cậu không lầm đấy chứ " những câu thoại tương tự khác, Trần Ngưỡng đã lo lắng hỏi Triều Giản: "Có bao nhiêu người?"
Triều Giản nói: "Một người."
Vẻ mặt của Trần Ngưỡng làm những người khác đều luống cuống.
Thực sự có người tới.
Nhưng bọn họ không hề nghe thấy một chút tiếng vang nào cả, bộ người đó bay tới hả?
"Đã nói là một người không phải quỷ." Tiểu Tương đỡ lấy Vương Tiểu Bội sắp tê liệt ngã ra đất, "Trong sân cùng từ đường đều không có chỗ trốn, chúng ta cũng không leo tường nhảy ra được."
Đã lâm vào ngõ cụt.
Triều Giản nhìn về cánh cửa sân đang đóng.
Người đó đã ở bên ngoài cửa sân? Mọi người đều ngừng thở, cả người cứng đờ.
Mười giây sau tiếng bước chân mới truyền đến bên ngoài, cả nhóm người đều quái dị khi nhìn về cậu thiếu niên chống nạng, sao lớn lên tai có thể thính như thế vậy, có thể nói chút bí quyết không?
"Đến rồi!" Trần Ngưỡng thấp giọng kêu lên.
Triều Giản dùng quải trượng gõ vào cơ chân quá căng chặt của anh, phòng ngừa anh bị chuột rút.
Bọn họ đã đóng lại cửa sân, nhưng người tới lại không dừng ở ngoài cửa, mà lại trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Kèm theo mùi khói thuốc lào ngột ngạt.
Là thôn trưởng!
Trong lúc nhất thời chín người đều làm ra phản ứng khác nhau.
Tiểu Tương một tay đỡ lấy Vương Tiểu Bội, một tay quấn lấy dây thép, đề phòng nhìn ông lão xách theo đèn dầu hoả đi vào.
Thân thể Vương Khoan Hữu căng ra chờ phát động.
Trần Tây Song ở giữa Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh, thở cũng không dám thở mạnh.
Tiền Tần cởi chiếc ba lô to trên lưng ra, Trần Ngưỡng một chút cũng không nghi ngờ hắn đây là muốn lấy dao phay ra dùng.
Thôn trưởng sẽ có lập trường gì, đứng ở bên nào? Chuyện Khương Đại giấu đi bài vị của Khương Miêu ông có biết không? Đầu óc Trần Ngưỡng nhanh chóng chuyển động, ngôn ngữ cơ thể lại im lặng.
Triều Giản kéo lấy cánh tay của anh.
Thôn trưởng tựa hồ không thấy được bài vị bị đào lên trong sân, cùng với chín người như đang lâm đại địch, ông trực tiếp bước tới trước bài vị của Khương Miêu.
"Hóa ra là ở đây."
Đồng tử Trần Ngưỡng co rụt lại, thôn trưởng cũng không biết chuyện này.
Thôn trưởng cũng đang tìm Khương Miêu.
Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, liền thấy ông lão ngồi xổm xuống, lấy điếu thuốc lào ghim ở cạp quần ra, xoa một nắm thuốc lá sợi nhét vào tẩu thuốc, quẹt một que diêm rồi châm lửa.
Thuốc lá sợi cháy thành sương trắng bay ra, cái miệng khô quắt của ông lão mút điếu thuốc một hồi lâu mới nhả ra, nhìn ông cứ như trẻ ra vài tuổi.
Nếp nhăn đầy mặt tao ra mấy khe rãnh làm khuôn mặt của ông đáng sợ, cũng đều nhu hòa không ít.
"Ta nói chứ sao cứ tìm không ra......" Thôn trưởng lẩm bẩm một mình, "Thật là biết trốn."
Ngay sau đó thôn trưởng cầm ngọn đèn dầu lên, mở ra cái chụp đèn ố vàng rồi nhẹ nhàng buông tay.
Trong nháy mắt kia, ngọn lửa đã lập tức cắn nuốt mớ bùa chú trên mặt đất cùng với tấm bài vị của Khương Miêu.
Trong tầm mắt của Trần Ngưỡng, ông lão nhìn tấm bài vị bị ngọn lửa vây quanh kia, tư thế hút thuốc dần dần thả lỏng trong mắt còn hiện lên một tia thỏa mãn.
Xem ra ông đứng bên phe của Khương Nhân.
Biết Khương Nhân hận Khương Miêu, nên muốn giúp hắn tìm được bài vị của Khương Miêu, lấy tới áp chế oán khí của đối phương.
Nói trắng ra chính là, muốn lấy lòng.
Chỉ là .....!Làm như vậy có phải là có chút tự chủ trương quá không?
Có lẽ Khương Nhân càng thích tự mình đến đây hơn?
Hận lâu như vậy, chỉ một mồi lửa như thế, nỗi oán hận trong lòng hắn có thể tiêu hết được ư?
Xét theo cách Khương Nhân đối xử với người đàn ông trung niên, hắn càng hận một người thì càng sẽ làm cho đối phương sống không bằng chết.
Thôn trưởng hậu tri hậu giác cũng nhận ra điều này, lập tức thay đổi tâm tình nhẹ nhàng lúc trước vội vàng dập tắt lửa đi, sau đó cầm bài vị của Khương Miêu đi xáo trộn vị trí với các bài vị khác.
Trần Ngưỡng nhanh chóng kéo Triều Giản vào từ đường, những người khác cũng theo sau.
Đột nhiên trong sân âm u nổi gió.
Mười bài vị rải rác xung quanh đều bắt đầu chấn động, đặc biệt bài vị của Khương Miêu còn truyền ra tiếng kêu đầy thê lương.
Một tiếng tiếp một tiếng, bên trong tiếng kêu tràn ngập hoảng sợ cùng sự tuyệt vọng.
Vừa rồi bị uy hϊếp, bị lửa đốt cũng chưa từng rên lên một tiếng.
Bây giờ lại sợ thành như vậy.
"Khương Miêu......!Khương Miêu......!Khương Miêu!!!"
Một tiếng gọi yếu ớt đột nhiên vang lên ngoài sân.
Một cơn ớn lạnh bao trùm lấy mắt cá chân của Trần Ngưỡng, trong giây lát máu trong người anh như đông cứng, làm anh rùng mình một cái.
Tiếng gọi kia ngày càng rõ ràng, cũng càng nhẹ nhàng và dịu dàng hơn, như một bài đồng dao dỗ trẻ ngủ, bên trong xen lẫn ý cười suиɠ sướиɠ nhưng nghe vào lại rợn cả người.
"Khương Miêu à......"
"Khương Miêu à......"
Bài vị bị đốt cháy đến run lên kịch liệt, tiếng kêu chói tai giờ đã biến thành cầu xin: "Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa......"
"Khương Miêu......!Khương Miêu......"
Tiếng gọi đã vào tới trong sân.
"A! Ah ah ah ah ah a!!!! Quái vật! Đồ quái vật cút đi! Cút đi đừng tới đây--"
Tiếng kêu dừng lại.
Nhịp tim của Trần Ngưỡng cũng ngừng lại, ngay khi cổ họng anh bị siết chặt đến mức không kìm được ho ra, tiếng gọi lại vang lên, lại nhẹ nhàng lúc hơn trước.
Đồng thời, trong sân bốc lên một mùi hôi thối.
"Khương Miêu à......"
Bài vị cháy sém bị vỡ ra từng tất một, từng giọt máu đỏ thẫm rỉ ra từ khe hở, Khương Miêu dường như đã trở thành người sống, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát thành từng mảnh, đang không ngừng gào thét.
Khương Nhân cười khẽ xen lẫn trong tiếng hét đó.
"Anh tìm được em rồi, Khương Miêu à."
Quỷ khí cường đại mang theo tấm bài vị vỡ vụn biến mất, mấy tấm bài vị còn lại trong sân đều an tĩnh xuống, giống như Trần Ngưỡng, đều có loại hoảng hốt tìm được đường sống trong chỗ chết.
Quỷ hồn của Khương Nhân từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, nhưng chẳng ảnh hưởng tới sự khủng bố của hắn chút nào.
Thôn trưởng bò dậy khỏi mặt đất, cầm cái tẩu thuốc đánh bụi bặm dính trên ống quần, ông ta quát nhóm người Trần Ngưỡng như không có chuyện gì xảy ra, giục bọn họ đi trở về.
"Buổi sáng ngày mai là ngày cuối cùng bày quán, phải kiếm đủ đồng tiền lợi nhuận, đừng có quên đó!"
Đám người Trần Ngưỡng vừa bước ra khỏi sân, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của thôn trưởng: "Khương Đại, giờ đến bái tổ!"
Biểu cảm của Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh lập tức trở nên xám trắng.
Chỉ cần nghe thấy hai chữ "Bái tổ", không cần nói cũng biết quỷ môn quan đã mở ra chào đón bọn họ rồi, việc Khương Nhân bắt đi Khương Miêu nhất thời bị mọi người vứt ra sau đầu.
Trong nhóm người bọn họ đã chết mất bốn người, cái chết của ba người sau đều là vì xúc phạm tới cấm kỵ của Khương Nhân.
Chỉ có cái chết của người đầu tiên có quan hệ với việc bái tổ.
Chết vì bán đi món hàng bị Khương Đại đã rút trúng.
Trần Ngưỡng đột nhiên hỏi Vương Tiểu Bội: "Cô nói trước lúc Khương Miêu chết luôn miệng nói những gì?"
"Tôi xin lỗi." Vương Tiểu Bội theo kịp suy nghĩ của Trần Ngưỡng, không chút chậm trễ trả lời, "Vẫn luôn nói ba chữ đó, lập đi lập lại rất nhiều lần, tôi kêu cô ấy đừng nói nữa, nhưng cô ấy vẫn cứ nói không chịu ngừng."
Trần Ngưỡng nhìn thẳng vào cô ta.
Da đầu Vương Tiểu Bội tê dại khi bị nhìn chằm chặp như vậy: "Sao...!sao thế?"
"Ba chữ [Tôi xin lỗi] không phải nói với cô, mà là vì cô ấy đã bán đi món hàng hoá bị Khương Đại rút trúng." Trần Ngưỡng thu lại ánh mắt nghiêm túc nói ra suy đoán của mình, "Bán đi món hàng bị rút trúng chính là làm chuyện có lỗi với dòng họ Khương, không xứng làm người họ Khương."
"Đó là lý do tại sao cô ấy luôn miệng nói xin lỗi."
"Đồ vật bị rút trúng lại tượng trưng cho điều gì......" Trần Ngưỡng tự hỏi bản thân.
Trần Tây Song phát huy sức tưởng tượng của mình: "Chẳng lẽ nó là đồ tổ truyền của nhà họ Khương?"
Vương Khoan Hữu nói: "Tài sản."
"Không, không đúng......" Trần Ngưỡng quay đầu lại nhìn từ đường, "Từ đường, gia tộc......"
Đôi mắt anh bỗng chốc trợn to: "Đó là tài sản của dòng tộc!"
Mỗi lần bái tổ đều sẽ từ một vị Khương Đại tuyển một loại hàng hóa làm gia sản của dòng họ, ai bán đi thì người đó chính là tội nhân, là đồ phá của!.
Kết nối các chuỗi manh mối lại với nhau lập tức có thể chứng thực chỉ có mỗi cái khả năng này.
Nhưng mà cái tin tức mới mẻ vừa ra lò này chỉ thể hiện rồi vài giây liền đi mất, vì phải nhường cho vấn đề còn muốn hố cha hơn.
Bọn họ phải làm gì để trốn khỏi việc này đây?
Ban ngày bày quán bán đồ, buổi tối mới rút thẻ tre, nên sẽ không có ai biết được món hàng nào không thể bán đi cả.
Việc sống hay chết hoàn toàn dựa cả vào vận may.
Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh lần lượt bị nhiều tầm mắt ghim chặt, hai người vẫn không nói lời nào, chỉ đáp lại mọi người bằng vẻ mặt xám xịt.
Trần Ngưỡng khó chịu gặm nhấm khóe miệng, cục diện này nhất định phải có biện pháp phá giải.
Nhất định có!
Cách gì đây......
Nghĩ kỹ lại xem, sơ hở nằm ở đâu ........
Trần Ngưỡng không tự giác dừng lại, không hề chớp mắt nhìn Triều Giản một lúc, phảng phất như nhìn lâu một hồi sẽ tìm thấy đáp án.
Triều Giản: "......"
"Được rồi, đừng nhìn, không có."
Chương này ít chữ lắm quý dị, có k chữ hoi à, đọc xong nhớ vote sao đê!!!