Đúng giờ đêm máy quét hành lý đột nhiên có động tỉnh, không có đồ vật gì được đẩy ra, nó chỉ phát ra âm thanh cạch cạch quái dị.
Trần Ngưỡng bò dậy, đứng ở một khoảng cách an toàn nhìn nó.
"Chẳng lẽ sắp có người đẹp bò ra từ phía sau à?"
Văn Thanh ngó trái ngó phải nhìn trên nhìn dưới, giống như đứa nhỏ đang chờ nhìn thấy quả trứng màu: "Hay là phía dưới của máy quét hành lý đã có sẵn một vị, bị kẹt rồi nên ra không được."
"Cậu câm miệng lại đi!"
Trần Ngưỡng vốn đang rất tốt, nhưng khi nghe cậu ta hình dung cực có tính hình ảnh tham khảo não bổ, làm lông tơ toàn thân anh dựng đứng hết cả lên.
"Soái ca anh vậy mà lại sợ quỷ, thật là đáng thương." Vẻ mặt Văn Thanh vừa chân thành lại đồng tình, "Phải tự mình cố gắng nhiều vào nga."
Trần Ngưỡng: "......"
Đây là việc mà tự mình cố gắng nỗ lực vươn lên là được à?
Trần Ngưỡng dựa gần vào Triều Giản, đôi mắt liếc lên nhìn khuôn mặt đẹp đến vô lý của hắn, chỉ dùng khóe mắt nhìn máy quét hành lý.
Nghiễm nhiên phản ứng này chính là khi bị bạn bè bắt ép đi xem phim ma, tùy thời làm tốt một bậc phòng ngự cho chắc ăn.
"Bên trong không quỷ." Triều Giản nói, "Nó hỏng rồi."
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Hỏng rồi?"
Anh quay mặt sang đối diện với máy quét hành lý, sự căng thẳng cũng thả lỏng một chút: "Hỏng rồi còn phát ra tiếng, nó đang nhắc nhở chúng ta cái gì?"
"Không vội không vội, để cho tôi giúp nó làm kiểm tra toàn thân."
Văn Thanh xoa xoa tay tiến lên sờ loạn một hồi, được một lát máy quét hành lý liền ngừng kêu, hắn vẫn cứ tiếp tục vừa sờ vừa ấn, có thể cảm thấy được bên trong sự chuyên chú của hắn còn có cả điểm hưng phấn quỷ dị.
Tiếng của Trần Ngưỡng vang lên ở phía sau: "Tấm màn cách."
"Cậu nhìn màn cách xem." Anh nói.
Văn Thanh tươi cười đầy mặt bắn tim cho anh: "Tôi đang muốn xem đây, hai chúng ta cùng nghĩ đến một thứ ha, tâm linh tương thông phết."
Trần Ngưỡng vô ngữ.
Đột nhiên anh thấy thiếu niên hình như liếc anh một cái, lưng của anh lại căng cứng lên: "Làm sao vậy....!muốn bổ sung thêm cái gì sao?"
Giọng của Triều Giản đặc biệt trầm: "Vừa rồi tay của hắn ta làm thế là ý gì?"
Trần Ngưỡng nói: "Một loại thủ ngữ thôi."
Triều Giản nhíu mày, bộ dáng giống như gặp được nan đề của thế kỷ.
"Rất đơn giản, làm như thế này này." Trần Ngưỡng theo bản năng bắn một trái tim bằng tay về phía hắn.
Triều Giản: "À."
Nãy giờ Văn Thanh vẫn dựng lỗ tai lên nghe hai người đối đáp, hắn không khống chế được khóe miệng mình không ngừng run rẩy, trong lòng hắn thầm nghĩ tên hạt dẻ này thật gian trá, nhìn xem hắn ta dụ soái ca làm thao tác thần thánh gì kìa, không phục không được mà.
Tấm màn bằng dây da bị Văn Thanh kéo xuống kiểm tra, nhìn một hồi không có gì dị thường, trái lại thì thấy.
Tấm màn cách chỉ có một nửa.
Có ý gì?
Đôi mắt của Văn Thanh sáng đến mức làm cho người ta sợ hãi:
" Ấy chà chà.....!Tôi biết rồi, thiếu một nửa nên nó không thể vận hành bình thường được."
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm tấm màn cách kia, cho nên ý tứ là vẫn muốn một đôi sao.
"Tuy nói đây là cái bẫy rập chết chóc, nhưng quy tắc cũng có một mặt thiện lương nhỉ, nhìn xem nó lại cho thêm một gợi ý này."
Văn Thanh vứt tấm màn cách qua một bên, hai tay tuỳ ý lau lau vài cái vào quần áo, sau đó xé một cục kẹo cao su ném vào trong miệng, nhai nhai vài cái thổi ra một cái phao.
"Đều do chúng ta xem nhẹ cái này xem nhẹ cái kia, hiện tại quay đầu nghĩ lại....!Aiz....!Quá ngu....!Thật là quá ngu, tại sao lại ngu như vậy...!Thật muốn đánh chính mình vài cái cho bớt hổ thẹn."
"Về sau sợ là không đụng đến chuyện tốt như vậy nữa."
Trần Ngưỡng đối với việc Văn Thanh một phen thốt ra "Lời nói thật tâm" vào tai này ra tai kia, anh nghiêm túc nói: "Khi tìm được đường ra, cậu mang Hướng Đông cùng nhau đi."
Văn Thanh cười cười: "Đương nhiên rồi, hai người một đôi tôi đây hiểu mà, đừng nói hắn hiện tại hôn mê cho dù hắn chết tôi cũng sẽ mang theo thi thể của hắn ra ngoài, anh yên tâm đi."
Thấy trong mắt Trần Ngưỡng hiện lên vẻ hoài nghi không mấy tin tưởng lời mình nói, khóe môi Văn Thanh nhếch lên cao hơn một chút: "Tôi bảo đảm bằng % luôn đó, tuy tôi yêu thích chơi trò chơi giải đề khó, nhưng ở mãi nơi này thì xin khiếu tôi không có hứng thú cho lắm, có thể thoát ra thì mất gì không đi, không có lý do đúng không."
Trần Ngưỡng thu hồi tầm mắt: "Manh mối trước mắt còn chưa rõ ràng, chỉ biết có tiếng gõ kim loại, đường ra hẳn chính là nó."
Văn Thanh ngồi xếp bằng dưới đất: "Đúng đấy đúng đấy."
Trần Ngưỡng không cùng Văn Thanh nói chuyện nữa, anh lôi kéo Triều Giản dựa vào tường ngồi xuống.
"Cậu ngủ đi." Trần Ngưỡng nói, "Cho đầu óc nghỉ ngơi một chút."
Triều Giản lắc đầu.
Trong mắt Trần Ngưỡng đều là tơ máu: " Vậy thì tôi ngủ một lát."
"Thôi vậy, vẫn là không ngủ thì hơn." Anh lại thay đổi chủ ý, trong lòng như đang nấu một nồi nước sôi, ùn ục ùn ục bốc khói, căn bản không thể tĩnh tâm mà ngủ được.
"Có thể tìm được phương Pháp phá giải hay không liền xem phút kia." Trần Ngưỡng nôn nóng cắn môi, "Không biết lần này ai sẽ là người nghe thấy tiếng động đó."
Triều Giản đột ngột nói: "Văn Thanh, tìm một bộ tai nghe cho tôi."
Văn Thanh nghe thấy hắn nói mà kẹo cao su trong miệng đều quên mất nhai, cái tên này thế nhưng chủ động cùng hắn nói chuyện, nội dung còn......!Hằng ngày như vậy?
Hắn liếc liếc soái ca bên người đối phương, tròng mắt chuyển động, ác ma nho nhỏ ở trong lòng vừa muốn thay phiên lên sân khấu, nhưng ánh mắt hắn lia tới cái quải trượng liền khiến cho da đầu hắn căng lên.
"Khu A có, tôi lập tức quay lại."
Văn Thanh đối nhà ga rõ như lòng bàn tay, thực màu đã mang về một bộ tai nghe mới tinh, miệng tiện nói: "Kỳ thật cũng không cần tìm một bộ mới, trong túi tôi có, cho các ngươi mượn hoàn toàn không thành vấn đề, tôi là người vừa tốt tính lại vừa nhiệt tình."
Triều Giản mở khóa di động lướt vài lần rồi mở tai nghe mới ra, lấy một cái đưa cho Trần Ngưỡng.
"Nghe nhạc? Lúc này tôi nào có tâm tư......"
Tai nghe trực tiếp được đeo vào lỗ tai Trần Ngưỡng, đem câu nói kế tiếp của anh phải nuốt vào trong bụng.
Bay vào trong tai là một giọng cười nhẹ.
Là giọng nam, rất trẻ tuổi, làn điệu như là hừ nhẹ ra tới, không có từ ngữ cụ thể.
Bối cảnh không phải bất luận một loại nhạc cụ nào, là âm thanh của đầu ngón tay gõ lên mặt bàn vang vọng ra.
Giai điệu thực thư thản.
Trần Ngưỡng nghe xong vài câu thì hỏi: "Đây là ca khúc gì vậy?"
Triều Giản nhắm hai mắt lại mới trả lời: "Một người bạn đề cử cho tôi nghe, có hiệu quả trợ giúp giấc ngủ."
Trần Ngưỡng chỉnh lại tai nghe, nghĩ thầm giai điệu này là dành cho bệnh tình của cộng sự, anh không có khả năng nghe nó rồi ngủ được, không có khả năng.
Nhưng mà không bao lâu sau ý thức của anh liền dần dần mất đi.
Triều Giản cầm một đầu còn lại của tai nghe để vào lòng bàn tay thưởng thức.
"Hạt dẻ......"
Văn Thanh mới vừa mở miệng, đã bị một ánh mắt âm u lạnh như dao băng chặn lại.
"Tai nghe vẫn là tôi đi lấy đó," Hắn khịa một câu, "Hành vi của tôi chẳng lẽ là trợ công trong truyền thuyết? Đúng không, khẳng định là đúng nó rồi."
"Không tồi, không tồi, mới mẻ hết sức."
Văn Thanh ôm cánh tay dựa vào máy quét hành lý: "Cộng sự của soái ca, lần sau chúng ta có cơ hội lại hợp tác nhá."
Triều Giản dựa gần vào người bên cạnh, đem cái tai nghe còn lại cũng đeo vào cho y.
Không nhận được lời đáp lại, Văn Thanh cũng không thèm để ý, hắn nhún nhún vai nhìn ra bên ngoài một mảnh tối đen thùi lùi.
"ể....!mưa đã sớm ngừng rồi à."
.
Trần Ngưỡng cài đồng hồ báo thức vào giờ sáng, tiếng chuông là tiếng gà trống kêu khitrời sáng.
Anh đã dùng qua nhiều loại, nhưng chỉ có tiếng gà trống kêu mới làm đầu óc anh tỉnh táo.
Tiếng gà trống gáy khi trời sắp sáng cũng kêu tỉnh người tàn tật là Hướng Đông dậy, hắn mơ hồ mắng: "Từ đâu ra tiếng gà gáy vậy, lão tử trọng sinh trở về lúc nhỏ rồi sao?"
Trần Ngưỡng đang muốn tắt chuông báo thức: "............"
"Mẹ?....!Mẹ!"
Hướng Đông mở mắt ra thấy khuôn mặt của Văn Thanh để sát vào mặt mình, hắn giật cả mình làm nước miếng sặc trở lại trong họng: "Mịe mày!!!."
Văn Thanh hiện lên vẻ mặt của mẹ hiền: "Tỉnh ngủ rồi à, con trai."
Hướng Đông tức giận đến đôi mắt muốn lòi ra.
"Mày có thể ngồi dậy không?" Trần Ngưỡng đi qua, nói, " Đã giờ, còn hai mươi phút nữa nhà ga sẽ có tiếng kim loại vang lên, chúng ta phải sớm chuẩn bị."
Văn Thanh vẫn còn nhập tâm sắm vai nhân vật mẹ hiền mới ra lò: "Đúng đó con trai, thành hay bại chỉ trong một nhất cử thôi đó."
Hướng Đông nhìn Trần Ngưỡng: "Mày giúp tao đánh chết nó, về sau tao chính là anh của mày....!anh ruột....!không nhớ thương cúc của mày......"
Chưa kịp nói hết một câu, quải trượng đã bay qua đập trúng vào đầu hắn.
Mắt Hướng Đông đầy sao như nhìn thấy cả một hệ ngân hà, nhưng đại khái là bị đánh nhiều rồi, hắn thế nhưng cảm thấy vẫn còn tốt chán.
Cũng may chỉ bị đập một cái vào đầu, bây giờ không đánh hắn, hắn cũng chỉ còn thừa mỗi một nửa cái chân tàn huyết nhục mơ hồ.
Bằng không á hả xác định vững chắc thi thể hắn lúc này đã lạnh ngắt rồi.
.
Lúc :, không khí trong đại sảnh liền thay đổi.
, , ......
, .
Trần Ngưỡng không nghe thấy bất kì âm thanh nào,anh nhìn Triều Giản.
Triều Giản lắc đầu.
Trần Ngưỡng lại nhìn Văn Thanh cùng Hướng Đông: "Hai người có nghe thấy không?"
Hướng Đông nói: "Rắm thúi đều không có."
"Tôi thì chỉ nghe thấy tiếng đánh rắm thôi," Văn Thanh nói, "Buổi tối ăn hơi nhiều, tiêu hóa không tốt."
Trần Ngưỡng ỷ vào ưu thế chiều cao, một phen nắm lấy áo của Văn Thanh đem hắn xách đến trước mặt mình: "Hiện tại mọi người đều bỏ lỡ thời gian lên xe, muốn trông cậy vào một khả năng khác, bây giờ đường ra chỉ còn nhà ga này, không còn lựa chọn thứ hai, cậu lúc này rồi còn muốn chơi?"
"Hiểu lầm rồi."
Văn Thanh thu hồi biểu cảm cợt nhả: "Tôi thật sự không nghe thấy tiếng vang gì cả, tôi thề nếu tôi mà nói dối thì sẽ chịu hình phạt xuống mười tám tầng địa ngục kia."
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào mắt Văn Thanh một hồi mới buông cổ áo hắn ra.
"Nói như vậy thì suy đoán lúc trước của tôi là sai, đêm nay không có ai nghe thấy tiếng kim loại vang lên kia."
Trần Ngưỡng ngưng trọng thở dốc.
Nghe không thấy tiếng vang, nhưng trong phút này khẳng định có dị thường, thế dị thường này đang phát sinh ở đâu đây.
Mọi người đều dồn suy nghĩ vào tiếng gõ kim loại, nhưng bây giờ đã không phải, vậy sẽ là cái gì?
Trần Ngưỡng lơ đãng nhìn ngoài cửa, bỗng nhiên hỏi: "Mưa đã ngừng từ khi nào thế?"
Triều Giản nói: " giờ."
Trần Ngưỡng nhớ ra rồi, Triều Giản từng nói qua, thời tiết bên ngoài là mười hai tiếng mưa to, mười hai tiếng mưa sẽ tạnh.
Lấy mười hai tiếng đồng hồ làm tuyến phân cách.
Trần Ngưỡng lại bị ý nghĩ của chính mình kéo trở về, tiếng kim loại, tiếng kim loại......
Anh nhờ thiếu niên dùng quải trượng gõ mạnh vào ghế dựa, gõ máy quét hành lý, gõ mọi loại đồ vật bằng kim loại ở đại sảnh, mỗi khi gõ vào một thứ đều cẩn thận lắng nghe.
Không đúng, không phải như vậy, đều không đúng.
Cô bé người câm nói là tiếng giống như gõ xuống sàn.
Bình tĩnh ngẫm lại, đừng hoảng hốt.
Từng mạch máu trong thân thể Trần Ngưỡng đều như nở ra, máu huyết lưu thông như mất kiểm soát, anh thật hối hận không kêu cô bé người câm mô phỏng tiếng vang đó rồi ghi âm lại, nhưng nghĩ ngược lại thì cũng không dễ dàng như vậy, ghi âm lại sợ là cũng có tạp âm khác quấy nhiễu.
"Đường ray."
Bên tai bỗng dưng có tiếng nói, thiếu niên khom lưng thò đầu tới gần anh nói.
Hai mắt Trần Ngưỡng trợn tròn, đường ray......
Tiếng gõ vào thông đạo?
Trần Ngưỡng nín thở lấy một chai nước khoáng ném ra ngoài.
Cái chai không đập đến vật cản gì, trực tiếp liền rơi xuống đất.
Không có tiếng xe lửa chạy qua thông đạo vang lên ầm ầm nữa.
Trần Ngưỡng thất thần lẩm bẩm: "Biến mất rồi......!Ngừng rồi .....!Xe lửa không còn ở trước cửa......"
"Vậy bên ngoài chính là biện pháp rời đi?"
Hướng Đông chống gậy dịch lại gần: "Chúng ta đi ra ngoài liền có thể quay về thế giới hiện thực?"
Văn Thanh ném mấy thứ đồ vật ra ngoài cửa, đồng dạng cũng không chạm được vật cản.
"Wow....!nguyên lai còn có chuyện như vậy, tiểu người câm nghe thấy tiếng kim loại hoá ra lại là đang kiểm tra đường ray trong thông đạo, phút tính ra thời gian cũng không ngắn, không phải chỉ để ra cửa rồi đi ngược trở về, nhất định còn có thứ hay ho khác."
Không đợi bọn Trần Ngưỡng kịp có động tác gì, Văn Thanh đã bay nhanh chạy cái vèo ra ngoài.
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản và Hướng Đông ba người đi theo chân Văn Thanh ra nhà ga.
Phía sau lưng bỗng thổi tới một trận âm phong làm bước chân Trần Ngưỡng chì trệ, anh không dám tùy tiện quay đầu lại nhìn.
[Âm phong có nghĩa là gió lạnh.]
Triều Giản: "Hẳn là đôi mẹ con kia."
Trần Ngưỡng nuốt vài lần nước miếng, làm tâm lý kiến thiết cho chính mình, cố gắng tiếp thêm một chút dũng khí mới dám quay người lại xem.
Bộ dạng của nữ quỷ hiện tại giống như lần đầu tiên mà anh gặp, quần áo sạch sẽ, không có huyết.
Tiểu hài tử thì vẫn huyết nhục mơ hồ như cũ, trong tay cầm cái bìa cứng.
Mẫu tử hai người đứng chung một chỗ, không nói lời nào, cũng không đi tới, chỉ đứng ở kia.
Vẫn luôn đứng im bất động.
Trong lòng Trần Ngưỡng sinh ra một ý niệm, chẳng sợ xe lửa bên ngoài đã ngừng thì bọn họ cũng không thể đi ra ngoài nhà ga, chỉ có thể vĩnh viễn bị vây ở chỗ này.
Ngoài cửa không có thông đạo, không có xe lửa, không thấy bất luận vật gì ngăn cản.
Dưới chân cùng bốn phía đều trống không, không một vật.
Cái gì cũng không có.
.
Văn Thanh mở đèn pin di động ra, bốn người tiếp tục lần theo ánh sáng ít ỏi đi về phía trước, bọn họ đi không đến mười bước, trước mắt cảnh tượng liền thay đổi.
Quay đầu lại xem, cảnh tượng phía sau cũng thay đổi.
Giống như tiến vào một không gian khác, trạm xe Thanh Thành còn ở phía sau bọn họ, chỉ là từ đêm khuya đã biến thành ban ngày.
Mà phía trước cũng có cái ga tàu hỏa, " trạm Thanh Thành" ba cái chữ to được khảm ở trên cửa.
Giống y như đúc cái của bọn họ đang đứng.
Chỉ là góc độ bất đồng, không phải đối diện ngang mặt, tựa hồ là hơi nghiêng.
Giống như là chiết xạ.
Nhưng bọn họ không đi qua đó được.
Phảng phất như đang bị một bức tường trong suốt ngăn cách.
Vị trí bọn họ đang đứng, tựa như đã tới địa phương bị giới hạn.
"Quả nhiên là như thế."
Văn Thanh hưng phấn tại chỗ nhảy tưng tưng vài cái: "Tôi đoán đúng rồi....!ha ha ha....!thật là có chuyện như vậy."
"Bẫy rập chết chóc....!Tự chúng ta chính là nó....cái kia cũng là nó....!nơi này khẳng định còn có.....!nhất định còn có, chúng ta lại đi vòng quanh nhìn một chút......"
Hướng Đông đập hắn: "Đi? Mày tưởng là đang tản bộ sao hả thằng ngố, đừng có mẹ nó nổi điên nữa!"
Ma chướng trong mắt Văn Thanh không giảm phản lại còn tăng: "Không muốn biết quy tắc bí mật của nơi này sao?"
Hắn vẹo cổ nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản: "Hai người thì sao,
Cũng không muốn biết à? Đây là một trường hợp rất đồ sộ đó....!chúng ta không đếm xem có bao nhiêu cái nhà ga à?"
Không chờ Trần Ngưỡng nói cái gì, Hướng Đông lại đi lên đập hắn, giận dữ hét lớn: "Ai mẹ nó muốn đếm cái quỷ này? phút đếm ngược, mày nhìn xem còn lại mấy phút hả thằng chó?!"
Lần này thật sự rút hết một chút thể lực mà hắn vất vả tích tụ lên được, hắn rên lên một tiếng liền hướng về mặt đất ngã xuống, thế mà còn không quên kéo lấy Văn Thanh làm đệm lưng.
Hướng Đông là tên to xác nên trọng lượng toàn bộ mà đè ép xuống dưới, thì không cần nói cũng biết là nặng cỡ nào.
Nhưng tâm tình Văn Thanh không bị nửa điểm ảnh hưởng, hắn ta vẫn như cũ một bên dồn dập thở gấp một bên còn cười to.
Trần Ngưỡng nghe tiếng cười của Văn Thanh, màng tai cảm thấy có chút đau, nhưng tư duy trong đầu lại bay nhanh chuyển động có tiết tấu suy nghĩ mọi chuyện.
Anh nhìn nhà ga phía trước, lại nhìn cái phía sau, nghĩ đến từng màn xảy ra trong ba ngày, tâm tình anh không thể miêu tả thành lời.
Bất luận đi đến cái nhà ga nào, đường ra đều ở ngay trạm xe.
Người cầm vé xe đúng giờ lên xe, sẽ bị đưa đi cái nhà ga tiếp theo, ở nơi đó tiếp tục tìm kiếm đường ra.
Tìm không thấy, lại ngồi xe, rồi lại tuần hoàn.
Vẫn luôn tuần hoàn đi xuống.
Phùng lão, người câm, họa gia, Tôn Nhất Hành bọn họ bốn người không biết đi đến cái trạm Thanh Thành nào nữa.
Trần Ngưỡng không biết nghĩ như thế nào vừa nhấc đầu lên, nơi xa xa trên trời cao thế nhưng còn có cái nhà ga lờ mờ, anh dại ra một lát rồi hút một ngụm khí lạnh: "Không gian nơi này là vặn vẹo."
"Xe lửa cùng nhà ga đều không ra được, nơi này đều đã bị vây chết."
Hướng Đông hấp hối giãy giụa đặt câu hỏi: "Không gian vặn vẹo, sao tao lại không cảm giác được."
"Thiểu năng trí tuệ."
Văn Thanh tà khí cười xen mồm nói: "Thầy cô nói cho ngươi trái đất là hình tròn, ngươi luôn sinh hoạt ở trên mặt trên của nó, ngày thường có cảm giác được sao?"
Hướng Đông: "......"
Trần Ngưỡng ngăn cản cảm xúc tức giận muốn gϊếŧ người đang tràn lan của Hướng Đông, trong giọng nói mang theo sự lạnh nhạt: "Nói không lại cậu ta thì đừng nói nữa."
"Việc quan trọng hiện tại là tìm đường ra."
Trần Ngưỡng hít sâu một hơi, cực lực áp xuống bực bội, quay qua hỏi Triều Giản: "Có phát hiện gì không?"
Triều Giản không rên một tiếng đánh giá hai cái nhà ga.
Trần Ngưỡng an ủi mọi người cũng như đang an ủi chính mình: "Lát nữa tiếng gõ thông đạo đến phút thứ , xe lửa lại một lần nữa khởi hành cũng không quan hệ, chúng ta đã từ nhà ga bên trong tìm được đường ra ngoài, đáp án cuối cùng ở ngay chỗ này, không cần lại quay về nhà ga."
"Lời nói là nói như vậy, nhưng đường ra đâu," Văn Thanh chớp mắt nói tiếp, "Nơi này trống trơn cái gì cũng chưa th......"
Trong lúc vô tình hắn chú ý tới cái gì, trên mặt lại treo lên nụ cười cực tươi: "Ồ wow....!có cái bóng kìa."
Trần Ngưỡng xoay qua nhìn.
Là hai cái quang ảnh, đứng đối diện với nhau.
Phân biệt ra tới chúng nó đứng từ hai bên của hai cái trạm ga đối diện nhau.
Thứ bọn họ nhìn thấy hiện giờ ngoại trừ đồ vật trong trạm xe ra thì chính là hai cái bóng này.
Chúng nó sẽ không vô duyên vô cớ hiện ra tại đây như vậy.
Trần Ngưỡng trừng mắt nhìn quang ảnh, cứ trừng trừng nhìn như mắt gà chọi, anh dùng sức chớp mắt ngoảnh đầu, đem tròng mắt quay về.
"Các ngươi cảm thấy cái bóng đó giống đồ án gì?"
Tuổi thơ của Hướng Đông không có chuyện xưa, chỉ có đoạt ăn nhặt ve chai chiếm địa bàn, hắn khuyết thiếu sức tưởng tượng, nghệ thuật tế bào cũng bằng không, hơn nữa thương thế nghiêm trọng, không tập trung được tinh thần, nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra cái quỷ gì.
"Nếu cái bóng xuất hiện ở trạm xe, thế chẳng phải nó là trạm xe hả, bằng không còn có thể là cái gì."
Trần Ngưỡng lập tức từ bỏ Hướng Đông: "Văn Thanh, cậu thì sao?"
Anh yêu cầu mọi người tự não động, không chừng thiên mã hành không bên trong có đáp án thật thì sao.
Tư duy của Văn Thanh thì phát tán quá mức: "Hai cái bãi lớn."
Trần Ngưỡng hít thở không thông.
"Tôi tự học thiết kế mặt bằng, để tôi vẽ mặt phẳng của hai cái trạm ga ra tới, tính xem khoảng cách chi gian của chúng nó, lại đo lường tính toán ra điểm trung tâm nằm ở đâu."
Văn Thanh gắng sức đem Hướng Đông đẩy sang một bên, mở ra ba lô của mình lấy giấy bút, lập tức vẽ lên: "Soái ca....!Anh kêu cái vị cộng sự của anh tránh ra, đừng chắn tầm mắt của tôi, tôi muốn ước lượng tỉ lệ....!cảm ơn."
Trần Ngưỡng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Trọng điểm chính là cái bóng."
Trần Ngưỡng nhắc nhở một tên đang vẽ vời, một tên nằm như thi thể, còn có một tên không biết đang đắm chìm ở đâu đâu: "Hai cái trạm tàu hỏa bị ngăn cách....!trung gian có bức tường vô hình trong suốt làm vách ngăn, hai cái bóng như thế nào còn có thể đứng gần như dính vào nhau như vậy?"
"Đúng vậy."
Văn Thanh đem đầu bút chì trong miệng phun rớt: "Hay là bức tường nằm bên trên cái bóng."
"......"
Trần Ngưỡng lôi kéo cộng sự của anh, biểu tình nghiêm túc nói: "Tôi muốn nghe cậu nói."
Không hề am hiểu phương diện này, Triều Giản: "Giống cái đồ vật."
"......!Ân, tôi cũng đoán như thế." Trần Ngưỡng chờ mong nhìn hắn.
Triều Giản xoay qua nhìn hai cái bóng.
Trần Ngưỡng tiếp tục nhìn hắn, đôi mắt đều không nháy một cái.
Cơ mặt của Triều Giản hơi giật một chút, thấp giọng nói: "Để tôi suy nghĩ một lát."
"Ừ, Được."
Trần Ngưỡng nắm cổ tay đang rũ bên quải trượng của thiếu niên: "Trong tình huống bình thường, nhìn chằm chằm vào một thứ, tầm nhìn liền sẽ trở nên hạn hẹp cứng nhắc, chúng ta thử đứng xa một chút xem có thể có một loại cảm thụ khác không?"
Anh kéo theo thiếu niên lui về phía sau, nheo lại đôi mắt nhìn nhìn, lại lấy tay che khuất một con mắt.
Chân tướng thường thường đều là cách chính mình càng gần, liền càng dễ dàng bị bỏ lỡ không nhìn thấy.
Thí dụ như như bây giờ.
Trần Ngưỡng cầm di động chụp tới chụp lui, còn dùng công năng xoay tròn không ngừng biến hóa góc độ để chụp, lúc bình thường thì thôi, bây giờ mới cảm thấy lúc muốn dùng sức tưởng tượng thì đều không đủ mà dùng.
Não động cũng thế, điểm càng dài thì càng biến nhỏ, hiện tại còn xuất hiện điềm báo sắp lâm vào bế tắc.
"Ê."
Hướng Đông mới vừa mở miệng liền tắt tiếng.
Trần Ngưỡng đang muốn đưa di động cho Triều Giản nhìn, liền nghe Hướng Đông nói một câu giống như không mấy xác định: "Hai cái bóng kia, nếu dựng thẳng lên mà nói, lại xoá bớt mấy thứ lung tung rối loạn râu ria đi, tu tu bổ bổ, vậy thì rất giống một cái đồ vật mà tao biết đấy."
"Thứ gì?"
"Đồng hồ cát." Hướng Đông nói.
"Đồng hồ cát?"
Thân thể Trần Ngưỡng hơi chấn động, vừa nói vậy vừa, thật là có điểm giống.
Lại nhìn, chính là nó, tuyệt đối là nó rồi.
Đây là một loại ám chỉ phổ biến, tâm lý, cảm quan hay tư duy đều sẽ trúng chiêu.
Bình tĩnh xem lại, kỳ thật cũng sẽ không ai đem chúng nó cùng đồng hồ cát liên tưởng đến cùng nhau.
Bất quá......
Đồng hồ cát còn không phải là số sao?
Trần Ngưỡng đối với con số này có chút mẫn cảm, hai cái vòng, đứa nhỏ quỷ xoay vòng vòng, đều lướt qua một lượt trong óc anh.
" Trung gian của số có một cái điểm, chúng ta thử tìm chỗ cái bóng xem."
"Ta nhìn ngang nhìn dọc đều không phải số , thì biết tìm như thế nào?"
Văn Thanh nhướng mày: "Chẳng lẽ là muốn chúng ta đem một bộ phận của cái bóng làm như không thấy?"
"Tính thú vị mảng cao đó chứ, đối với loại người có tuổi thơ ấu muôn màu muôn vẻ hạnh phúc mỹ mãn như tôi mà nói cũng không có tính khiêu chiến gì lắm, để tôi tới thử trước cho."
Trần Ngưỡng nhỏ giọng hỏi Triều Giản: "Cậu cảm thấy cái phương hướng này đúng hay không?"
Triều Giản: "Tám phần."
Khẩu khí tức nghẹn ứ treo trong lòng Trần Ngưỡng kia tức khắc được thả lỏng xuống, tám phần vậy được rồi, tìm đi.
Điểm trung gian của Đồng hồ cát giao cho Triều Giản tìm, hắn đứng ở bên cạnh, dùng quải trượng vẽ cái vòng rồi điểm điểm.
Trần Ngưỡng duỗi đầu nhìn: "Hai người hai người tới, cùng nhau đứng đi vào."
Hướng Đông như sắp chết chỉ còn treo một hơi.
Văn Thanh cõng ba lô, vui vẻ nở nụ cười giống như học sinh tiểu học muốn đi du xuân vậy.
Trần Ngưỡng bắt lấy quải trượng của Triều Giản, bước chân cùng hắn nhất trí bước đến cái giao điểm kia.
Tại sao lại có một loại cảm giác như là nghi thức gì ấy nhỉ?
Trần Ngưỡng phun tào qua loa cho xong việc, trước mắt lại hiện lên một đám người chết ở trong nhà ga, tay bắt lấy quải trượng của anh hơi dùng một chút lực, Triều Giản bị anh nắm chặt đến phải dừng lại.
Trần Ngưỡng thất thần nghĩ, có rất nhiều quy tắc đã được giấu giếm trong đám người chết kia, tuy không xác định có thể dùng hay không, anh lại nghĩ đến đôi mẹ con đứng chung một chỗ lúc trước .
Cho chắc ăn, vẫn là đều dùng tới thì hơn.
"Tìm được bạn của chính mình."
"Dựa gần nhau."
"Đứng cùng nhau."
"Không nói chuyện."
"Không được nhìn mặt đối phương."
Trần Ngưỡng đi một bước, nói một câu, nhắc nhở chính mình, nói cho Triều Giản, cùng với Hướng Đông và Văn Thanh ở phía sau.