Phùng Lão nói xong liền đi, tay chống lên tấm lưng lọm khọm, đây là tư thái sau khi ông lấy tờ báo từ máy kiểm tra an ninh ra.
Giả vờ như đối với cái chết không chút để ý, thoải mái từ bỏ sự sống.
Không ai không sợ chết, không ai muốn chết, cũng không có nghĩa là bạn già rồi đã sống đủ rồi thì thoải mái với cái chết.
Đều là giả vờ.
Một loại bất lực đến tuyệt vọng.
"Thật sự là không có cách nào, nếu tôi là lão đầu, tôi cũng chỉ chờ chết."
Văn Thanh thu lại đồng tiền xu, đứng lên nói: "Tôi đi pha cà phê, có việc gì thì kêu một tiếng."
Họa sĩ đi tìm đồng phục.
Mặc dù có vẻ như đồng phục sẽ chỉ xuất hiện sau khi ca đêm bắt đầu.
"Vậy chúng ta đang làm gì?" Hướng Đông khoanh chân lại.
"Nếu không thì tao chợp mắt một chút? Tao buồn ngủ rồi."
Trần Ngưỡng vẫy vẫy tay để cho hắn ta cứ thản nhiên.
"Em gái, trực giác của em không phải rất linh sao."
Trần Ngưỡng nhìn tiểu người câm: "Em nghĩ trò chơi này có thể hoàn thành không?"
Người câm: "..."
[Trò chơi nói chung đều có sơ hở và lỗ thủng.
】
Trần Ngưỡng gật đầu, chờ mong nói: "Sao đó thì sao?"
[Sau đó em còn đang suy nghĩ.
]
Trần Ngưỡng cạn lời.
Người câm lại chỉ vào thời gian trên điện thoại đi của mình, ah ah ah vài lần.
Có nghĩa là vẫn còn một vài giờ, hãy suy nghĩ kỹ lại, có thể sẽ tìm ra thôi.
Trần Ngưỡng không cảm thấy thả lỏng, thời gian dường như là còn rất nhiều, nhưng thật ra không thể chịu đựng được trôi qua một cách nhanh chóng.
Về cơ bản nó trôi qua một cách âm thầm.
Một khi giật mình nhận ra, làm sao có thể trôi qua nhanh như vậy?
Đầu óc của Trần Ngưỡng chia làm hai nửa, một nửa nghĩ về trò chơi, một nửa vẫn canh cánh trong lòng chuyện đi vòng, đi vòng.
Quy tắc trước là quy tắc vòng này của Phùng Lão, còn quy tắc sau là quy tắc của toàn bộ nhiệm vụ.
"Tôn tiên sinh, ông muốn đi đâu vậy?" Trần Ngưỡng nhìn người đàn ông gầy gò.
Tôn Nhất Hành giật mình, khúm núm trả lời: "Tôi đi giúp Họa sĩ tiên sinh tìm đồng phục."
Trần Ngưỡng nói "Ồ", nhìn ông ta rời đi, hạ giọng và nói với đồng đội của mình: "Tôn Nhất Hành đổi đội rồi."
Không đứng chung đội với hai người bọn họ nữa, bây giờ đứng về đội họa sĩ.
Triều Giản không để ý hỏi anh muốn uống gì.
Trần Ngưỡng lấy ra cả Coca và nước khoáng: "Có ba quy tắc rồi.
Lần thứ nhất là sóng gió quét, tất cả số tàu đều có.
Lần thứ hai là toa thứ hai, và lần thứ ba là lần này, hai ca cuối cùng.
Tất cả bọn họ.
"
" Ngoại trừ lần thứ nhất quét sạch quy mô lớn một đợt, quy tắc lần thứ hai và thứ ba đều có liên quan đến người tương ứng.
Tính cách có liên quan đến đối nhân xử thế, hoặc cũng liên quan đến tính cách chính mình, đồng phục mà Họa sĩ muốn tìm có lẽ rất bẩn, chưa chừng còn có mùi thúi.
Mức độ khiết phích kia của anh ta phải mặc trong vòng sáu tiếng đồng hồ, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"
Trần Ngưỡng vừa nói vừa vặn nắp chai:" Quy tắc của Phùng Lão thật ra yêu cầu bốn người tham gia, sẵn sàng đặc cược tính mạng vì ông ấy.
Đánh một canh bạc, tôi nhớ ông ấy từng nói con người đều ích kỷ.
"
" Đều là ác ý.
"
Nói xong phát hiện cả hai chai đều mở nắp hết rồi, Trần Ngưỡng liền âm thầm đẩy hết cho thiếu niên, anh không muốn uống.
Triều Giản mặt không đổi sắc uống hết Coca, vẫn mặt không đổi sắc uống hết chai nước khoáng.
"Lúc đầu tôi cứ tưởng bên trong tờ báo của Phùng Lão là một vụ án gϊếŧ người.
Ông ấy phải chạy trốn kẻ sát nhân, không biết ông ấy đã đọc trước ở đâu nên bị ảnh hưởng."
Trần Ngưỡng bị thuyết phục bởi chính bộ não của mình, thở dài.
Triều Giản nuốt một ngụm nước khoáng, bình tĩnh đẩy chai nước sang một bên: "Muốn giúp ông ta?"
Trần Ngưỡng không xử lý theo cảm tính, anh nói một cách lý trí: "Nếu có thể thì giúp một chút."
Triều Giản nhìn anh: "Giúp hay là không giúp chỉ cần anh nói.
"
Trần Ngưỡng sửng sốt, không khỏi nở nụ cười:" Cậu nói như vậy, làm tôi có ảo giác như cậu rất nắm chắc đấy.
"
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng không cười nữa: "Thật sao?"
"Không phải một mình cậu chơi, mà cần bốn người, tôi không biết sự nắm chắc của cậu từ đâu tới."
Trần Ngưỡng nghiêm túc nói: "Việc này không có khả năng."
Triều Giản nói: "Câu trả lời của anh."
Trần Ngưỡng cau mày đá quả bóng về phía hắn: "Cậu nói cho tôi biết suy nghĩ của mình trước thì tôi có thể nói cho cậu câu trả lời."
Triều Giản ném bóng đi: "Đáp án."
Trần Ngưỡng bị cảm giác áp chế mạnh mẽ ép đến hít thở không thông, anh nhìn chằm chằm thiếu niên liền thấy được thần sắc tự tin cùng sự bình tĩnh, thậm chí có chút hờ hững như đã khống chế toàn cục trong lòng bàn tay.
Điều này khiến da đầu anh tê dại.
"Giúp," Trần Ngưỡng nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Nhưng ngoài Tiểu Minh còn cần phải có thêm bốn người tham gia, chỉ hai người chúng ta là không đủ."
Triều Giản: "Thu thập đủ thì giúp, không đủ người thì cứ thế thôi."
Hướng Đông bên cạnh bị sâu ngủ cắn như chết lập tức tá thi bật dậy: "Cái gì thu thập không đủ? "
Trần Ngưỡng nói muốn tham gia vào trò chơi.
Hướng Đông đá văng ghế đứng dậy: "Mày điên rồi sao?"
Trần Ngưỡng bị hắn ta gào thét đến đau đầu: "Đừng hỏi nữa, mày đi gọi những người khác đến đây đi."
"Lão tử không gọi." Hướng Đông giận dữ rống, "Lão đầu kia là cha của mày hay là sao? "
Trần Ngưỡng kêu người câm đi gọi mọi người.
Người câm bỏ chạy dưới cái nhìn như muốn ăn thịt người của Hướng Đông.
Một lúc sau, tám người lại tụ tập.
Phản ứng của bọn họ cũng tương tự như Hướng Đông, nhưng không làm quá lên như hắn.
Một số giả vờ diễn như thật, chẳng hạn như Văn Thanh, khoa trương móc lỗ tai của mình còn yêu cầu những người khác xác minh xem có phải là hắn ta có quá nhiều ráy tai hay không, nhét đầy rồi nên nghe không rõ.
Phùng Lão không giả vờ còn mặc kệ sinh tử nữa, khó mà tin nổi trợn mắt đầy hoài nghi hỏi: "Cậu định tham gia thật đấy à?"
Trần Ngưỡng chỉ vào thiếu niên bên cạnh: "Còn đồng đội của tôi nữa."
"Tại sao?" Trái tim già nua của Phùng Lão cũng trở nên sinh động hoạt bát, "Đây là chuyện mà người bình thường không thể nào thực hiện được."
Trần Ngưỡng nói, tôi chỉ tin tưởng đồng đội của mình, không nghĩ đến những thứ khác.
"Thử xem." anh nói.
Phùng Lão nhìn người thanh niên khiến ông không thể giải thích được này trong một thời gian dài, sau đó bí mật nhét vào trong túi anh một thứ.
Trần Ngưỡng sững sờ, cho tay vào túi sờ thử, là ba tờ giấy.
[Sao đứa trẻ đó không ra nữa, lại giúp ta với, ta sắp chết rồi! ! ! ! 】
【Không ra được, không bao giờ ra được, trạm xe...!Ta biết rồi! là trạm xe! ]
[Chết.........!]
Trần Ngưỡng thu hồi ba mảnh giấy vào trong túi, tính đợi sau khi kết thúc trò chơi rồi xem kỹ lại.
Cái từ "chết " kia có cảm giác như có thể được kết hợp với mảnh giấy đã tìm thấy lúc trước.
"Không thể ra ngoài" và "trạm xe" tạm thời không rõ ý nghĩa là gì.
Đứa trẻ là ám chỉ quỷ hồn nhỏ không có da kia đi.
Có vẻ như nó cũng đã mách nước cho những người làm nhiệm vụ trước, nhưng đối phương không hiểu, giống như Trần Ngưỡng bây giờ.
Đây là Phùng Lão đáp lại.
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, lão đầu hẳn là không tìm ra thông tin gì từ tờ giấy này, người khác ích kỷ, ông cũng ích kỷ, có chết sẽ coi như mình chưa từng nhìn thấy tờ giấy này.
Liếc nhìn đồng đội của mình, Trần Ngưỡng thì thào: " Cậu biết rõ Phùng Lão có manh mối đúng không?"
Triều Giản: "Đều có."
Trần Ngưỡng bị hai chữ này làm cho nữa ngày chưa hồi hồn.
Nghĩ lại thì cảm thấy cũng bình thường.
.
Có sự tham gia của Trần Ngưỡng và Triều Giản, có thiếu hai người.
Năm người còn lại không ai nói gì.
Bắt cóc đạo đức chuyện như vậy trong thế giới thực đều bị mắng, chưa kể ở đây là nơi cực kỳ nguy hiểm, căn bản không tồn tại.
Trừ khi là tự nguyện.
Nhịp tim của Phùng Lão từ từ giảm xuống, ông biết là không thể nào, đổi lại là chính mình cũng sẽ không tham gia.
"Vẫn là thôi đi." Phùng Lão nói với Trần Ngưỡng, "Ta rất cảm kích lòng tốt của cậu và đồng đội của cậu, ta nhớ ở trong lòng là được rồi."
Một giọng nói phát ra cùng lúc với Phùng Lão, yếu ớt.
"Tôi ...!Tôi ...!Tôi nguyện ý..."
Tôn Nhất Hành run rẩy giơ một tay lên, cố gắng hết sức lập lại: "Tôi nguyện ý."
Lúc mới bắt đầu nhiệm vụ, ông ta ngã xuống cũng chỉ có này lão nhân dìu ông ta đứng dậy.
Còn phủi đi lớp bụi bẩn trên quần áo của ông ta.
Tôn Nhất Hành đấu tranh tâm lý một hồi lâu, cuối cùng quyết định giơ tay.
Lý do để ông ta đưa ra quyết định này là ông ta sợ nếu trở về được thì sẽ cảm thấy tội lỗi nếu nhớ lại cảnh này.
Nếu trò chơi thất bại, thì là số phận của ông ta, không trách ai.
Phùng Lão nhìn đôi mắt của Tôn Nhất Hành, ông dường như nghĩ về một ai đó.
Không hiểu sao ông lại lau nước mắt, mỉm cười rồi lắc đầu.
Như đang cười nhạo chính mình.
Một người yếu đuối và kém cỏi có thể làm được những gì mà ông không thể làm.
Ba người rồi, nhưng vẫn thiếu một.
Bốn người còn lại là Hướng Đông, Văn Thanh, Họa sĩ, và người câm.
Hai người đầu thì miễn đi, bản tính nổi loạn không thể chơi game thành thật, người thứ ba không tin vào đồng đội của "Thỏ nhỏ", không ai trong số họ đáng tin cậy và người bình thường điều không thể làm được điều đó, vì vậy anh ta chọn cách im lặng.
Người câm xé tờ giấy ghi chú đưa ra.
[Thêm em nữa ( ^ _ ^ )]
Tam quan của Hướng Đông đều bị lật đỗ: "Ngươi lấy sự tự tin của mình ở đâu ra vậy?"
Người câm cất mẩu giấy ghi chú vào túi của mình, cô không tự tin chỉ là đi theo trực giác những người được chọn.
"Chuyện này thật là khiến tôi mở mang tầm mắt đó."
Văn Thanh cười cười: "Lão đầu, nhân duyên của ông khá tốt đó chứ, sau này đừng nói con người ích kỷ nữa, ông xem, có bao nhiêu người muốn giúp ông đó thôi."
Lần đầu tiên hắn không giả vờ giả vịt, ẩn ẩn có một loại không muốn nhưng phải đối mặt nhưng phải đối mặt còn có một chút ước ao bên trong.
Phùng Lão hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có bốn người sẵn sàng đặc cược tính mạng tham gia cùng ông.
Điều này khiến cho sự kiên trì gần như cả đời này của ông sụp đổ, ông có chút choáng váng, vốn dĩ là đường chết, nhưng bây giờ lại là nửa chết nửa sống.
Phugng Lão liếc nhìn Trần Ngưỡng, không hiểu sao ông có cảm giác cục đá cuối cùng cũng rơi xuống đất là lạ.
.
Số lượng người đã đủ.
Có thể bắt đầu trò chơi.
Chú thỏ trong game là mắt xích quan trọng nhất cũng là đòi mạng nhất.
Triều Giản nói với Trần Ngưỡng: "Anh là con thỏ nhỏ."
Sau đó hắn lại nói: "Khi chỉ định củ cà rốt, nhìn tôi."
"Hãy nhớ, nhìn tôi." Giọng hắn trầm xuống, "Chỉ cần nhìn tôi là được phải nhớ kỹ.
"
Trước khi Trần Ngưỡng phát biểu, Tôn Nhất Hành đã phân vân nói: " Nếu chúng ta muốn oẳn tù tì, thế chúng ta làm cách nào để có thể thắng được cậu Trần? "
Văn Thanh cười khẩy:" Trong câu chuyện không có nói thời gian bắt đầu chính thức.
Đây là một sơ hở có thể chọn" thỏ nhỏ" trước rồi mới bắt đầu."
Cho nên bốn người oẳn tù tì, Trần Ngưỡng thua, anh là con thỏ nhỏ.
Đôi mắt bị bịt lại.
Ba người Họa sĩ, Hướng Đông, Văn Thanh đều là người vây xem, cũng không thể đưa ra bất kỳ gợi ý nào, nếu không cũng sẽ tính là gian lận hại chết bọn họ.
Vì vậy mọi người đều chọn cách bịt mắt, đề phòng chuyện có thể làm điều gì đó trong tiềm thức.
Bốn người tạo thành một vòng tròn, Triều Giản ngồi đối diện với Trần Ngưỡng.
Phùng Lão được yêu cầu ngồi phía sau hắn.
Câu chuyện không nói rõ Tiểu Minh đã ngồi ở đâu, đây cũng là một trong những sơ hở.
Tầm mắt Trần Ngưỡng tối đến lại, đáng lẽ anh phải có biểu hiện bối rối lo lắng, nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ có sự bình tĩnh.
Điều này thật kỳ lạ.
Không thể gian lận, Triều Giản không thể cho anh gợi ý.
Nếu không đưa ra gợi ý, thế làm sao anh có thể chỉ ra?
Trần Ngưỡng không hiểu, nhưng không biết làm thế nào lại cảm thấy rất an tâm, anh cảm thấy Triều Giản có thể làm được.
Vì vậy cứ làm theo lời hắn nói, chỉ cần nhìn hắn là được.
Giọng của Phùng Lão vang lên bên tai: "Hắn có phải là củ cà rốt không?"
Trần Ngưỡng không biết Phùng Lão đang chỉ ai, đang lưỡng lự giữa "cứ nói bắt đầu đoán mò" hay "nói không trước rồi nói có sau".
"Không phải." Trần Ngưỡng nói vài giây sau do dự.
Phùng Lão lại hỏi: "Hắn có phải là cà rốt không?"
Trần Ngưỡng: "Không phải."
Lần sau sẽ nói phải.
Phùng Lão đang định hỏi lần thứ ba, trên báo lại có thêm một dòng.
[Con thỏ nhỏ tìm cà rốt đã lâu, nhưng tinh thần trở nên không tốt.
]
Đôi mắt của Phùng Lão hơi dừng lại, ông nâng tay lên rồi từ từ thay đổi phương hướng.
"Hắn có phải là củ cà rốt ngươi đang tìm hay không?"
Trần Ngưỡng: "Phải."
Con thỏ nhỏ nói đã tìm được củ cà rốt rồi, tiếp theo liền phải chỉ ra là ai.
Tôn Nhất Hành và người câm đều nhắm mắt lại, sợ bọn họ sẽ vô tình đảo mắt quy tắc sẽ phán định bọn họ đang gian lận.
Cho nên bọn họ cũng không biết chính mình có phải là cà rốt hay không.
Chỉ có "Tiểu Minh" Phùng Lão mới biết.
Tầm mắt Trần Ngưỡng được khôi phục như thường.
vừa mở mắt liền đối mặt với vẻ mặt lạnh tanh của Triều Giản vẫn y như thường ngày, trên mặt không chút cảm xúc.
Phùng Lão khàn giọng hỏi: "Con thỏ nhỏ, bây giờ cậu nói cho tôi biết, củ cà rốt cậu đang tìm ở đâu?"
Trần Ngưỡng nhìn vào mắt Triều Giản, trong đó không có chút gợn sóng nào, nhịp tim của hắn dường như rất ổn định đập rất chậm rãi.
Quy tắc không thể bắt được nghi phạm gian lận, vì vậy chú thỏ nhỏ cũng không nhận được tín hiệu.
Tâm tình Trần Ngưỡng lúc này rất kỳ quái, anh không thể nói rõ được cũng như không thể miêu tả.
Linh hồn anh dường như cảm nhận được điều gì đó, nó đang chực trào ra từ đáy lòng anh, rồi nó thực sự cứ thế mà nhảy ra.
"Là tôi."
Trần Ngưỡng giống như không nhận ra chính mình nói gì, giọng điệu chắc chắn đến không hiểu được: "Tôi chính là củ cà rốt."
Đọc raw trang này não nó muốn xoắn lại luôn.