Chương Hành khách xin chú ý
Tiếng kêu thảm thiết trong nhà vệ sinh nữ gần như lật ngược cả trạm xe.
Mấy nam hành khách trên hành lang nhốn nháo, cứ như mấy con gà trống trong lồng vỗ cánh mổ nhau.
Nam hành khách có bạn gái đi vào nhà vệ sinh tỏ ra rất lo lắng, vội vàng chạy vào trong.
Sau đó là một loạt các tiếng kêu sợ hãi.
Con trai cũng biết sợ, cả đám hoa dung thất sắc, không thua gì nhóm con gái.
.
Tôn Nhất Hành bước ra khỏi nhà vệ sinh nam với khuôn mặt tái mét, ông ta nắm lấy cạp quần lao vào phòng chờ thứ bảy, nước mắt nước mũi nói với Trần Ngưỡng.
"Đầu ...!đầu ...!người bị tàu hỏa nghiền nát ...!Nam sinh kia...!đầu cậu ta ...!đầu nằm trong nhà vệ sinh nữ....."
Trần Ngưỡng cảm thấy ngạc nhiên, anh tưởng phải là cái đầu trong hai cái xô kia.
Không ngờ đó lại là người chết đầu tiên.
"Ông trước tiên sửa lại quần áo trước đi." Trần Ngưỡng nói.
Tôn Nhất Hành vội vàng kẹp chặt chiếc cặp, ngượng ngùng thu dọn quần áo, người còn đang nức nở.
Trần Ngưỡng mới ngủ liền tỉnh rồi, anh lau mặt nói với Triều Giản: "Chúng ta đi xem một chút?"
Triều Giản chống nạng đứng dậy.
"Nhiều người náo nhiệt." Văn Thanh nói rõ hắn lần này cũng sẽ đi.
Trần Ngưỡng nhảy người qua gọi lão đầu: " Phùng Lão?"
Tiếng ngáy to rung trời.
.
Trên hành lang có người run, khóc lóc, chửi bới, có khắc chế cho mình trấn tĩnh lại, có mặt xám như tro tàn đang chờ chết, tính cách của những người mới này đều được lộ ra.
Mấy người Trần Ngưỡng bước vào toilet, vài người mới nhìn bọn họ bằng ánh mắt của vị cứu tinh, nóng lòng muốn ôm đùi lớn.
Ánh mắt của các cô gái đều tập trung vào Triều Giản, vì đã nhìn thấy mặt hắn sau lốp khẩu trang.
Dường như một người lớn lên ưa nhìn thì sẽ mềm lòng hơn vậy.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn, phế vật chính là như vậy.
"
Văn Thanh cười khinh bỉ: "Chính mình không nghĩ biện pháp tìm manh mối, chỉ muốn dựa vào người khác, còn sống làm gì, chết đi cho đỡ chặt chỗ."
Tôn Nhất Hành đi ở phía sau đầu gục xuống trước ngực, co vai lại vì xấu hổ.
Văn Thanh chắp hai tay sau đầu, đầu ngắn hơn Trần Ngưỡng từ ba đến năm centimet, vóc dáng tương đối cân đối, chân dài thẳng tắp: "Lần này tư chất của người mới là kém nhất tôi từng thấy, quả thật là không có ý định cấp thêm công dân cho thế giới này, chính là muốn bọn họ chết.
"
Bước chân Trần Ngưỡng vẫn nhẹ nhàng, không phản bác.
Tuyên bố này nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng được tính nằm trong dự đoán.
Việc lựa chọn người mới rất đơn giản, xem ra ai ở đó không quan trọng, miễn là có người ở toa xe là được.
" Nếu quy tắc muốn chơi như thế này, vậy chúng ta liền nhìn một chút, nhìn xem ai trong đám thiểu năng trí tuệ này, sóng lớn đào sa, sẽ còn lại những ai."
Văn Thanh nhai kẹo cao su: "Nghĩ vậy còn thật thú vị."
Hắn liếc mắt nhìn Trần Ngưỡng:"Các người đừng có nhúng tay nha, quy tắc chỉ có thể tuân theo, đừng trách tôi không cảnh cáo các người."
Trần Ngưỡng ngại nói hắn quá phiền, nên nói: "Phùng lão còn đang ngủ, cậu không canh nữa?"
Văn Thanh nhai đi nhai lại kẹo cao su trong miệng, đối với anh thổi một cái bong bóng to mùi dâu tây.
Sau đó bong bóng xẹp xuống bịt kín cái mũi chính mình.
Trần Ngưỡng: "..."
Văn Thanh vươn đầu lưỡi bình tĩnh mà vói lấy bong bóng trở lại, trước tiên đi vào toilet nam, lại bất ngờ xoay người, bước thẳng đến toilet nữ.
Trần Ngưỡng quay đầu lại hỏi Triều Giản: "Đối với một người thích giả vờ trang bức như vậy, cậu nghĩ cậu ta đã hoàn thành bao nhiêu lần nhiệm vụ?"
Triều Giản nói, "Tôi không quan tâm đến những người không quan trọng."
Trần Ngưỡng nói "Ừ", rất thản nhiên nói một câu: "Bong bóng thổi được rất lớn."
Trở về nhất định phải mua một ít, nhai cái thứ kia có thể nâng cao tinh thần, rất cần dùng ở đây.
Đôi nạng chống bên cạnh dừng lại, Trần Ngưỡng cũng dừng lại, không rõ chuyện gì quay qua nhìn thiếu niên.
Triều Giản nhìn về phía trước nhạt giọng nói: "Bong bóng của hắn thổi được lớn, là vì đã ăn ba cái kẹo cao su cùng một lúc."
"Chẳng trách." Trần Ngưỡng nói, "Một cái thì không dễ thổi, ăn nhiều hơn vài cái mới thổi được lớn như thế."
Tôn Nhất Hành ngay tại phía sau bọn họ khuôn mặt trông như đã si ngốc, tại sao cuộc thảo luận lại dời đến thổi bong bóng? Ông ta đã bỏ lỡ điều gì rồi sao?
Nhà vệ sinh nữ có mùi rất nặng, khi sự việc xảy ra, ai đó đã đi nặng không xả nước, người đều sắp bị hù chết còn ai lo lắng đến chuyện này.
Văn Thanh đứng ở ngoài cửa che mũi, hướng bên trong chỉ .
Trần Ngưỡng đeo khẩu trang để chặn mùi, lấy túi ni lông bới lấy đất dinh dưỡng trên mặt đất, mò cái đầu teo tóp không còn một giọt máu cho vào túi.
Chỉ có một cái đầu, còn thiếu một cái.
Còn vài chậu hoa trên tường, Triều Giản nhấc gậy lên đập chúng rớt xuống từng cái một.
Chậu hoa nứt toác, đất và hoa lá xanh vương vãi khắp sàn, bên trong không có đầu.
Trần Ngưỡng nghĩ trong phòng vệ sinh nam cũng có chậu hoa nên đi qua tìm.
Vậy mà tìm thấy thật.
Vị trí giống nhà vệ sinh nữ, chậu hoa thứ ba cách cửa.
"Tôi...!tôi còn ngắc mấy lá." Tôn Nhất Hành lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Làm sao không kéo chậu hoa xuống?" Văn Thanh hỏi, "Khí lực còn không bằng nhóm phụ nữ kia, đàn bà chít chít."
Tôn Nhất Hành khẽ nhếch môi, thanh âm như muỗi kêu : "Tôi không nương." (bên trung nương có nghĩa là giống con gái ấy)
Hai người một cái nhát như chuột, nhìn cũng không dám, một cái lại thấy quá trẻ con, không đáng để động thủ.
Về phần thiếu niên họ Triều, hắn chỉ đóng vai thầy giáo nghiêm.
Vì vậy cái đầu vẫn là do Trần Ngưỡng nhặt.
Trần Ngưỡng mang hai túi nhựa nặng trịch hai bên trái phải, cả hai cái đầu đều ở đây.
.
Khoảng năm sáu giờ, bình minh vẫn không đến.
Đúng bảy giờ, lẽ ra là thời điểm sáng sủa trong ngày, ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối om.
Trần Ngưỡng muốn đứng ở ngoài trạm xe nhìn thế giới bên ngoài nhưng không có cách nào thực hiện được, xoa xoa đôi mắt nhức nhối của mình, trong lòng lại nghĩ nơi này thật sự không thể so sánh với đảo Tiểu Doãn được.
Trên đảo có thể nhìn thấy ít nhất một vùng đồi xanh rộng lớn, đỡ mỏi mắt.
Có trời xanh mây trắng, vầng thái dương tỏa sáng, nào giống thế giới này, bị giam cầm trong trạm xe.
Triều Giản lấy gậy chọc vào anh: "Đi ăn sáng."
Trần Ngưỡng tập bài mở rộng ngực vặn vặn cổ: "K sắp chạy rồi.
"
"Vẫn còn hai tiếng rưỡi," Triều Giản nói.
"Vậy ăn mì gói đi."
Trần Ngưỡng nói, "Trong túi có mì gói, tôi đi rót nước nóng, chờ tôi một chút."
Anh đi được vài bước liền dừng lại đợi thiếu niên, nhớ đến hai từ "theo sát".
.
Khi đông người, nước trong trạm xe ít đi một chút thì lập tức sẽ được châm thêm vào, chưa kịp đun sôi lên toàn bộ người đều biến mất.
Giờ ít người nên nước vẫn còn sôi.
Có mấy người trong phòng đun nước sôi, bưng chén uống trà đậm qua đêm.
Tiếng ho có đờm và tiếng uống trà hòa quyện vào nhau.
Khi Trần Ngưỡng bước vào, cúi đầu xé hộp mì gói, anh lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, anh phản xạ có điều kiện quay lại nhìn, không chú ý có một nam hành khách cao gầy như cây tre đang tiến về phía mình.
Người bên kia đang đi rất tốt, nhưng bỗng nhiên như có thứ gì đó thoát ra từ không khí loãng dưới chân làm anh ta vấp ngã, cốc nước nóng anh ta đang cầm trên tay cũng không thể cầm chắc.
Nước sôi nóng bỏng dội về phía Trần Ngưỡng.
Sau đầu Trần Ngưỡng cũng không có mắt, nhìn không thấy.
Người đàn ông kia cũng mê mang, bỗng một cái gậy át liệt vung mạnh qua, anh ta bị luồn sức mạnh đó hất văng ra ngoài.
Chiếc cốc chất liệu PC rơi khỏi tay anh ta rồi rơi xuống đất, âm thanh bị bóp nghẹt xen lẫn với tiếng la hét của chủ nhân chiếc cốc, sau đó những người khác trong phòng mới có phản ứng, bao gồm cả Trần Ngưỡng anh sờ sờ sau đầu, da dẻ phía sau từng chặng nóng bỏng.
Trần Ngưỡng hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh liếc nhìn vệt nước bốc hơi trên đất, hỏi người hành khách đang nằm dưới đất không đứng dậy được.
"Anh chỉ lấy nước sôi chứ không lấy nước ấm? Anh không sợ bị bỏng miệng?"
"Tôi quên mất."
Quầng thâm mắt của người đàn ông như sắp rơi ra, tinh thần rất kém, khó khăn ngồi dậy trên mặt đất bẩn thỉu, không quan tâm đến việc bị người ta dùng nạng đập ngã, còn rất xin lỗi nói: "Xin lỗi nha lão đệ, là tôi sơ ý làm đổ nước chứ không phải cố ý, có làm bỏng chú không?"
Cái danh xưng "Lão đệ" khiến Trần Ngưỡng sững sốt một chút, anh quay lưng về phía thiếu niên đang im lặng bên cạnh: "Cậu giúp tôi xem có bị bỏng không."
Không có động tĩnh.
Trần Ngưỡng hô lên một tiếng, thiếu niên như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, hét lên: "Tới bể bơi, nhanh lên!"
Giữa tháng ba, nước vẫn còn lạnh, khi một dòng nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, Trần Ngưỡng như người gỗ, tiếng gào đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Triều Giản ấn đầu anh lại, khiến anh không thể lao đi.
Trần Ngưỡng thấy lạnh quá trời, ngây người nghĩ, chắc không có nổi bọt khí đâu.
Tuy nhiên, thực tế cố tình không thể hòa hợp với Trần Ngưỡng.
Sau đầu anh có một vết phồng rộp lớn trên tóc, da đầu gần đó như bị kim nhỏ đâm vào đau đến khó chịu.
Không chỉ có vậy, phía sau còn xuất hiện vài bọt khí nhỏ, gáy cũng nóng đến đỏ lên.
Triều Giản đã phản ứng rất nhanh, nên Trần Ngưỡng chỉ mới bị mấy giọt nước nóng bắn phải.
Anh hoài nghi nam hành khách kia lấy nước nóng gặp vấn đề, nhiệt độ rất không bình thường.
Qua tai nạn nhỏ này, Trần Ngưỡng vô cùng hoài nghi không phải vận may của anh đã hết, mà là bởi vì anh không hợp với từ trường ở đây.
Sau bữa sáng, Trần Ngưỡng vào siêu thị tìm kem trị bỏng.
Không phải một người đàn ông to lớn như anh không chịu được cơn đau này, mà là vết bỏng này không bình thường.
Như muốn mưng mủ khiến xương cốt thối rữa.
Kem trị bỏng có lẽ là vô dụng, Trần Ngưỡng dùng chỉ là muốn an ủi tâm lý của mình mà thôi.
Nhưng sự an ủi này cũng không toại nguyện cho anh.
Trần Ngưỡng đã tìm kiếm hết trong các cửa hàng nhưng đều không tìm thấy.
Đương lúc anh đau đến mức không còn thiết sống, cô gái tàn nhang đã cho anh thứ anh mong muốn.
Cô gái tàn nhang lấy từ trong túi ra một cuốn sổ ghi chú mới tinh có hình một chú mèo con màu hồng, viết gì đó bằng bút cùng màu, rồi xé trang giấy cho Trần Ngưỡng.
[Anh trai, em nghe nói anh bị bỏng, em có thuốc mỡ, loại này rất tốt.> Ω
Trần Ngưỡng nhìn thuốc mỡ với vẻ mặt quái quái, vì chữ viết trên chai thuốc mỡ giống hệt với dòng chữ nòng nọc trên lọ thuốc của Triều Giản.
Trùng hợp như vậy.
Anh bị bỏng, cô nàng này lại tình cờ có được nó.
Cô gái mặt đầy tàn nhang dường như đoán được Trần Ngưỡng đang nghĩ gì, cô đặt bút ghi chú lên ghế rồi từ từ xắn cổ tay áo của chiếc áo khoác nhung tím của mình lên.
Có một vết bỏng ở bên trong cổ tay.
Vết thương không bị nhiễm trùng, nhìn vết thương chắc cũng được một hai ngày rồi.
Trần Ngưỡng hỏi: "Em đã làm gì để bị bỏng thế này?"
Cô gái bị tàn nhang bỏ tay áo xuống, lại viết một dòng nhỏ tinh tế trên mẩu giấy rồi đưa qua cho anh.
[Bỏng nước sôi, giống như anh trai.
]
Trần Ngưỡng hỏi: "Em tên là gì?"
Cô gái có tàn nhang lần này không viết ngay, mà cúi đầu đứng một hồi, rồi viết hai chữ.
[Người câm.]
Sau đó lại vẽ một khuôn mặt cười rất lớn kế bên.
.
Người câm đi rồi, Trần Ngưỡng không dám trực tiếp dùng thuốc mỡ, đưa cho Triều Giản xem trước: "Đây là ngôn ngữ của nước nào?"
"Tiếng Đức."
Triều Giản mở nắp nhỏ màu trắng của chai thuốc mỡ, bóp ra nửa hạt đậu xanh lên đầu ngón tay ngửi một chút: "Là loại thuốc trị bỏng rất tốt."
Trần Ngưỡng gãi trán: "Vậy là tôi suy nghĩ nhiều rồi."
"Anh có tâm phòng bị người, làm vậy rất đúng." Triều Giản nói, "Quay đầu lại."
Trần Ngưỡng do dự nhìn hắn: "Cậu muốn thoa thuốc cho tôi à?"
"Nếu không, anh muốn tìm ai?"
Trần Ngưỡng nhướng lông mày, anh thẳng thừng nói: "Tôi muốn tự mình đến."
Triều Giản nhìn anh, trong đôi mắt đen hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Trần Ngưỡng không làm kiêu nữa: "Vậy làm phiền cậu."
"Cậu có thể bôi trực tiếp lên tóc, tóc của tôi ngắn còn rậm rạp, từ nhỏ lượng tóc đã nhiều hơn người....."
Trần Ngưỡng nói một hồi lâu, vị phía sau kia không biết có phải lại thành lão tăng nhập định hay không, không nói lời nào cũng không bôi thuốc cho anh, anh đợi một lúc, quay đầu thúc giục:
" Bôi thuốc đi."
Thiếu niên đầu cúi xuống, ánh mắt rơi vào bao bì trên chai thuốc mỡ, ba hồn sáu vía như không vào tại vị.
Thấy trạng thái tinh thần lang thang của hắn, Trần Ngưỡng lo lắng hắn sẽ chọc thủng bọt khí trên đầu mình, vì vậy anh nói:
"Hay là thôi đi, để đó tôi tự mình bôi...."
Triều Giản cau mày, "Quay qua chỗ khác."
"Cậu bôi cẩn thận một chút."
Trần Ngưỡng không yên lòng, hy vọng rằng loại thuốc mỡ mà người câm có cảm giác bí ẩn kia cho anh sẽ có ích, anh cảm thấy mình như bị một con ma bắt được trảo cho một phát, trình độ cơn đau bất quá cũng từng này mà thôi.
Một lúc sau, chỗ được thoa thuốc mát lạnh.
Thiếu niên tuổi không lớn lắm, nhưng không làm việc qua loa, còn biết thời điểm thoa thuốc mỡ xoa xoa giúp thuốc hấp thụ nhiều hơn, nhưng lực đạo kia quá nhẹ đi.
Trần Ngưỡng nổi da gà rơi đầy đất.
Đó là khu vực nhạy cảm Trần Ngưỡng, anh nín thở, nắm chặt nắm tay của mình, giang khổ nhẫn nại, sau mười giây, anh không thể chịu đựng được nữa nói: "Em trai à, em có thể....!Tập trung vào trọng điểm một chút không?"
Trả lời anh chính là một lời khiển trách cực kỳ lạnh lùng: "Anh đừng nói chuyện."
"..."
.
Sau đầu và tai Trần Ngưỡng bị bỏng, không thể đội mũ hay đeo khẩu trang được nữa, sợi dây sẽ đụng vào vết phồng rộp sau tai.
Triều Giản cũng lấy khẩu trang xuống.
Rõ ràng ngoài họ ra, còn có những hành khách khác trong trạm xe mang hai thứ này, nhưng trong mắt Triều Giản, chỉ cần Trần Ngưỡng không mang, vậy thì chỉ có hắn một thân một mình mang chúng.
Những người khác bị hắn coi như vô hình.
Biểu hiện của mọi người khác nhau khi Triều Giản xuất hiện, một số nhận được một chút an ủi biếи ŧɦái, một số khác trong lòng lại nghĩ một anh chàng đẹp trai như vậy lại bị mắc kẹt ở đây, sẽ chết bất cứ lúc nào.
Một số thì cho rằng tốt hơn hết là nên che lại thì hơn, nhìn nhiều hơi hoảng thần.
Khi Văn Thanh nhìn thấy mặt của Triều Giản, bàn tay bị đánh qua kia bị một trận chuột rút, đồng tiền xu trực tiếp bay xuống đất.
Phùng Lão mô tả không có lượng nước gì cả.
Thật mẹ nó.....
Người không thể cùng người so sánh mà, nếu không sẽ tức chết người.
Văn Thanh đang âm u nghĩ đột nhiên bắt đầu trở nên hưng phấn, tên họ Cận kia nếu trong một lần làm nhiệm vụ gặp phải tên gãy chân này không biết sẽ nghĩ gì.
Ồ, hai cái người này lông mày còn hơi giống nhau.
Có lẽ phát triển đến một tầm cao nào đó, xem vài lần đều cảm thấy giống nhau?
Phùng Lão tinh tế nhìn Văn Thanh đang ảo tưởng một cái.
Văn Thanh nhặt đồng xu lên, bày ra động tác kinh hãi phóng đại với Phùng lão: "Phùng lão, tôi là bê tông cốt thép thẳng nam!""
"Không phải ý này, người trẻ tuổi các ngươi thẳng không thẳng, cong hay không cong, thẳng và cong, vừa thẳng vừa cong, lão già như ta làm sao hiểu được.
"
Phùng Lão vuốt râu bạc trắng nói:" Ta chỉ muốn biết, ngươi là số tàu nào? "
Ánh mắt Văn Thanh xẹt qua cái gì đó, hắn cười toe toét:"Tôi sẽ không nói cho ông biết đâu."
Phùng Lão còn muốn nói cái gì đó, nhưng thoáng thấy Hướng Đông cùng họa sĩ từ cửa đi vào, ông liền không nói tiếp.
K là chuyến xe lửa đầu tiên, cửa soát vé là ở phòng chờ tàu thứ chín.
Hai mươi sáu nhiệm vụ giả, ngoại trừ hai người đã chết, tất cả hai mươi bốn người đều tập hợp đông đủ.
.
Từ bảy giờ đến tám giờ, trời yên biển lặng.
Vẫn còn một tiếng rưỡi.
Mọi người đang chờ, nếu K đến được thì tàu của họ cũng vậy.
Nếu ngược lại thì thành ngày tận thế.
Màn hình trong phòng chờ không sáng, không biết cổng soát vé K là cổng soát vé nào, Lão Lý và người công nhân đang đứng rất cao quay lưng về phía mọi người, ngồi không yên.
Cả hai đều không lấy hành lý.
Dường như đã đến lúc hừng đông mà bên ngoài trời chưa sáng, chính là sợi rơm cuối cùng áp đảo bọn họ.
Đồ vật lấy được trong siêu thị, bọn họ chả cần gì chỉ muốn lên xe thôi.
Phùng Lão cũng rất quan tâm đến chuyến tàu này, ông hô lên: "Hai vị đồng chí, chứng minh thư và vé tàu của hai vị đã lấy chưa?"
Lão Lý và người công nhân nghe thấy nhưng không quay đầu lại, những người khác thì cuống lên.
"Tôi mới nhớ đến, vé chúng ta là màu đỏ, không phải màu xanh, không phải vé tự động, chứng minh thư cũng không thể soát vé, chỉ có thể nhân công xét vé."
"Không có nhân viên soát vé!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Không thể trực tiếp đi qua sao? Dù sao cũng không có nhân viên công tác.
"
"Có ma đó, ma nhất định sẽ không trực tiếp thả chúng ta đi qua, xong rồi, dù thế nào cũng chết, chỉ có một con đường chết....!"
Phùng Lão bị bọn họ ầm ĩ cãi nhau đến đau đầu:"Các vị! Im lặng! Chứng minh thư ta nhắc tới là cái này!"
Ánh mắt của Trần Ngưỡng nhanh chóng bay qua, bàn tay khô khốc của lão đầu lắc lắc tấm thẻ màu trắng, chặn toàn bộ số phía trên lại.
Những người mới đều có số nhận dạng của thế giới nhiệm vụ, cả hai tấm chứng minh thư của hai thế giới được bọn họ ghép lại với nhau giữ gìn rất kĩ.
Phùng Lão yêu cầu bọn họ đưa họ ra.
"Là thế này, nếu chết rồi số danh tính này sẽ bị tiêu hủy, không còn nữa."
Đối mặt với nghi ngờ của bọn họ, Phùng Lão nghiêm nghị nói: "Chúng ta đông người, nhất thời không biết ai là ai, đề phòng ma quỷ trà trộn vào bên trong, chúng ta cần phải kiểm tra xem chắc chắn rằng mọi người đều có.
"