Chương Hành khách xin chú ý.
Trần Ngưỡng nhìn màn hình nhắc nhở ở đại sảnh, cũng không biết trên đó xuất hiện thông tin bốn chuyến xe từ lúc nào.
k, số : phòng chờ tàu thứ tư xin đúng giờ.
T, số : phòng chờ tàu thứ nhất xin đúng giờ.
, Số : phòng chờ tàu thứ năm xin đúng giờ.
K, số : phòng chờ tàu thứ chín xin đúng giờ.
Các cột thông tin khác đều bị bỏ qua, chỉ có số tàu, thời gian xe chuyển bánh, trạng thái trong phòng chờ.
Tần suất của bốn toa khác nhau, ngày tàu khởi hành cũng khác nhau, không có quy luật.
"K?"
Một số ít hành khách gan lớn cũng đi xuống, một người từ xa nhìn tấm vé tàu dính máu trên mặt đất, nhìn chằm chằm rồi nhanh chóng lấy ra vé của chính mình.
"Tôi cùng chuyến tàu với cậu ta!"
Trừ bỏ một ít người đặc biệt, những người còn lại đều đi xuống, ôm năm phần nghĩ mà sợ ba phần việc không liên quan đến mình, hai phần tò mò vây xem vé tàu trong tay người vừa mở miệng, quả thật là K.
"Còn có ai trong số các người cũng phải lên chuyến xe này không?"
Người kia nhìn về phía đám đông, trong môi trường không rõ ràng này, muốn có đồng bọn là bản năng của con người.
"Tôi." Có người cũng lấy vé tàu của mình ra.
"Tôi cũng vậy." Cả ba so sánh với nhau, hóa ra đều là K, nhưng toa và ghế khác nhau.
Toa xe xx ghế cứng.
Toa xe xx ghế cứng.
Vé đứng.
.
Nhóm hành khách sợ hãi không thôi, không biết mình đang nói cái gì, thảo luận một hồi, tất cả trở lại lầu hai.
Đoàn tàu hỏa là vô hình, nhìn không thấy, chỉ nghe được âm thanh xa gần trên đường ray, hành khách kia chết dưới gầm tàu,
không hề trốn tránh.
Cậu ta vẫn cười khi tàu đến, luôn mỉm cười.
Rất quỷ dị.
Giống như một bộ phim ma đang được phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều đang nghĩ, bọn họ không đi ra ngoài xem thì tốt biết mấy.
Chỉ cần ngoan ngoãn ở trong trạm xe, canh gác phòng chờ, không bỏ lỡ thời gian, đúng giờ lên tàu là không có việc gì.
Trong đại sảnh vắng lặng.
Máu tanh cùng thịt nát ngoài cửa bị mưa gió cuốn tung tóe trên mặt đất, như tái hiện lại một hiện trường vụ án.
"Không tìm đường chết thì sẽ không chết, câu này phản ánh rất chính xác."
Trần Ngưỡng duỗi đầu nhìn: "Đầu đâu? Lăn đến đâu rồi?"
Triều Giản: "..."
"Hắn không nhúc nhích, là do bị quỷ đè lại."
Trần Ngưỡng lập tức không nhìn nữa.
Kỳ thật Anh không nhìn thấy bất kỳ bóng ma nào, nhưng gáy vẫn lành lạnh.
"Ma quỷ có gì đáng sợ." Triều Giản khinh thường còn nghi hoặc hỏi.
"Con người có hàng ngàn bộ mặt, nhưng ma quỷ chỉ có một bộ mặt, anh không sợ người, lại sợ nó?"
"Cậu không hiểu, tôi chỉ là một người bình thường."
Trần Ngưỡng nói: "Ví dụ, trong số một nghìn người, có người yêu thích phim kinh dị, và người trong số họ thường thích đóng rèm và tắt đèn để xem, nhưng không có người nào là thực sự không sợ ma quỷ cả.
"
Triều Giản không tỏ rõ ý kiến.
Trần Ngưỡng cong môi: "Giống như Trương Duyên và Lâm Nguyệt, khi nói về ma quỷ, họ vẫn sợ, ngay cả khi đã trải qua tiếp xúc, đây là bản năng."
Triều Giản phát ra một tiếng cười xì rất khẽ.
"Cậu là ngoại lệ." Trần Ngưỡng vỗ vỗ cánh tay chống nạng của đối phương, "Em trai, thứ anh sợ nhất, em không sợ, gặp được em thật là may mắn của anh."
Triều Giản ngây ngẩn cả người.
.
Trần Ngưỡng dùng điện thoại di động để chụp ảnh thông tin trên màn hình lớn.
"Trở lại hiệu sách à?"
Không có phản hồi, Trần Ngưỡng quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nhìn thấy hắn tựa hồ là đang nghiên cứu tấm vé tàu K, liền hỏi: "Muốn nhặt đem đi sao?"
Triều Giản: "Cái gì?"
Trần Ngưỡng: "..." Vừa nãy là đang ngẩn người?
"Ý tôi là, tấm vé này," Trần Ngưỡng chỉ chỉ, "Còn dùng được nữa không?"
Triều Giản lắc đầu.
Trần Ngưỡng không nhặt nữa, suy nghĩ rồi chụp lại tấm vé: "Bây giờ chỉ biết sẽ chết khi ra khỏi trạm xe, không có manh mối nào khác lộ ra, tính không ra quy tắc."
Vừa nói xong, tấm vé đã bị cậu thanh niên trong có vẻ ngoan ngoãn kia, không biết đến từ lúc nào nhặt lấy đưa lên trước mũi, cúi sát vào ngửi ngửi.
Giống như có thể ngửi thấy mùi gì đó, chậc chậc lưỡi.
Trần Ngưỡng vừa định nói, liền nhìn thấy thanh niên đột nhiên quay đầu nhìn sang, búng vào tấm vé.
"Anh đẹp trai, anh không nhặt tấm vé này, giờ nó là của tôi nhé."
Nói xong liền bỏ vào miệng ngậm nó đi.
Cái vé thấm máu người chết như vậy, dùng chút sức vẩy vẩy cũng có thể nhỉu xuống một dòng máu, vậy mà dám bỏ vào miệng.
Vấn đề thích ngậm đồ vật xem ra rất nghiêm trọng.
Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt, cau mày hỏi thiếu niên: "Không phải nói tấm vé đã vô dụng rồi sao? Sao cậu ta lại lấy đi, còn như đoạt được đồ tốt tới tay vậy.
"
Triều Giản nói, "Diễn tinh." (ý chỉ những người thích giả vờ giả vịt.)
Trần Ngưỡng : " ......!"
Tên đó cố gắng giả vờ giả vịt, muốn đánh lừa hai người họ, nói một cách dễ hiểu hơn, thì là đến đùa bỡn hai người họ chơi.
"Tên cậu ta gọi là Văn Thanh." Một giọng nói già nua mạnh mẽ vang lên từ phía sau.
Trần Ngưỡng quay đầu lại, lịch sự kéo khẩu trang xuống : "Xin chào."
Triều Giản cũng kéo khẩu trang xuống một chút, hơi nâng cằm lên, lộ ra xương mày sâu và sống mũi cao.
"Lần này có rất nhiều lão nhân nhỉ." Ông lão râu trắng vẫn cầm tờ báo, mí mắt rũ xuống, lộ ra đôi mắt sắc bén như chim ưng, đầu tiên là nhìn Trần Ngưỡng, sau đó là Triều Giản, nhìn chằm chằm vào hắn, lại nhìn sang Trần Ngưỡng.
Giống như tàu con thoi tuần tra trong chốc lát, rồi lùi lại một bước.
Dường như nhận ra mình có hành động không bình thường, lão đầu liền lùi thêm một bước nữa, lịch sự mà khách khí nói: "Hai cậu bạn nhỏ, hy vọng chúng ta đều có thể sống sót rời đi."
Trần Ngưỡng mơ hồ nhìn lão nhân gia biến mất trong tầm mắt, đối phương nhìn chằm chằm hai người họ một hồi lâu như vậy làm gì? Còn có vẻ như ...!Hơi kiêng kỵ?
Ngoài ra còn có một thanh niên ngoan ngoãn tên là Văn Thanh kia, hay đi kiếm việc gây sự, tâm tính rất thích đùa giỡn người khác.
Người đàn ông tóc dài không hề xuất hiện từ khi xảy ra vụ việc, không biết anh ta đang ở đâu trong trạm tàu này.
Cho đến nay, ba lão nhân mà Trần Ngưỡng phát hiện ra đều có đặc điểm riêng biệt, nhưng họ đều có một điểm chung, đó là đơn độc hành động và không có dấu hiệu hợp tác ăn ý.
Trần Ngưỡng và Triều Giản không quay trở lại phòng sách, bước đi vô định quanh tầng một.
Những màn hình TV hiển thị quảng cáo đó đều là màu đen, Trạm Thanh Thành trong thế giới nhiệm vụ cũng không phổ biến chút nào, giống như hậu tận thế.
Trần Ngưỡng tìm thấy quả cam xấu xí thối rữa một nửa nằm trên mặt đất, một nửa còn tốt, chu vi xung quanh có vài trái còn nguyên vẹn, không bị giẫm lên.
Nhìn thấy đều dễ dàng nhận ra.
Trần Ngưỡng nhặt quả cam lên, cầm lấy phần màu xanh lục bẻ đi, vỏ cam vừa bóc, mùi hương nức mũi, mùi máu từ lối vào nhà ga bị dập tắt đi một chút.
Triều Giản đột nhiên giơ nạng lên đẩy mạnh Trần Ngưỡng ra.
Ngay sau đó, tấm biển quảng cáo rơi ngay xuống chỗ Trần Ngưỡng vừa đứng.
Nếu Trần Ngưỡng không tránh được, đầu của anh đã bị mở ra làm hai.
Trần Ngưỡng nuốt một ngụm nước bọt, đưa một phần ba quả cam cho thiếu niên, nói với khuôn mặt tái mét, "Cậu nhìn thấy quỷ à?"
Triều Giản dựa hết trọng lượng cơ thể mình vào nạng chống, cầm quả cam dọc theo một bên xé ra một múi: "Không có."
"Vậy biển quảng cáo làm sao..."
"Vận may của anh không kéo dài đến vòng này." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng từ ba năm trước đã biết vận may của mình đã xài hết rồi, bây giờ nghe được từ " Vận may" từ trong miệng thiếu niên, tâm tình có chút phức tạp, có thể cùng hắn hợp tác làm nhiệm vụ quả thực chính là dùng hai từ đó để miêu tả.
"Vẫn sẽ còn những vụ tai nạn tương tự?"
Triều Giản cúi xuống nhìn anh, bật thốt lên từng chữ: "Anh sẽ chết."
Trần Ngưỡng không hề hoảng sợ, anh rất bình tĩnh: "Mọi người đều sẽ chết, đây là quy luật của tự nhiên không ai có thể trốn thoát, nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ chết trong nhiệm vụ lần này.
"
" Anh sẽ chết ở đây.
"
Triều Giản thêm vào câu trước, vẫn giọng điệu đó, lạnh lùng, chậm chạp một cách máy móc, có chút khϊếp người....
Trần Ngưỡng: "..."
"Tối nay tôi nên nấu món gì cho cậu ăn đây?"
Triều Giản phớt lờ lời dụ dỗ của anh, nhìn người khi đụng tới chuyện ma quỷ thì chỉ số thông minh lập tức rớt xuống số âm, nói: "Nếu anh không muốn chết, thì theo sát tôi."
Trần Ngưỡng nói trong lòng, tôi cũng chỉ theo mình cậu, những người khác không thể tin được.
Triều Giản tháo khẩu trang ra, bẻ một múi cam ném vào miệng, xoi mói phần còn lại rồi ném quả cam lên tay Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng đột nhiên quay mặt sang góc trái: "Hình như có người ở đó."
Triều Giản đeo khẩu trang lại nói: "Là thứ xấu xí, không cần để ý đến."
Trần Ngưỡng kéo kéo khóe miệng, theo ý vị này tuấn nam mỹ nữ ở đây đều là kẻ xấu xí, tất cả đều là.
Chỉ bị nhìn trộm trong một hai giây, nhưng Trần Ngưỡng vẫn cảm thấy quen thuộc.
Bị chó hoang chảy nước miếng nhìn chằm chằm.
Là Hướng Đông.
Tên chó điên kia đã nổi tâm nghi ngờ.
Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn góc tường, bất giác tiến lại gần, phát hiện Hướng Đông đã không còn ở đó, chỉ có nhóm bạn đồng hành của hành khách đã chết đầu tiên kia.
Ba nam một nữ, hiện giờ không còn vẻ cười đùa lúc trước.
"Lão tam chết thật rồi sao?"
"Nói không chừng nó trở về nhà ga Thanh Thành thực rồi, bị xe đâm chết chỉ là ảo giác, khiến chúng ta hoảng sợ mà thôi."
"Đúng, đúng, nhất định là như vậy, tàu hỏa kia rõ ràng là vô hình, làm sao có thể đâm người được, máu, thịt, nội tạng đều là giả, là ảo giác! "
Các nam sinh tập thể im lặng, khói lửa như thiêu đốt ánh mắt bọn họ, ý trí cả người cũng không còn tỉnh táo được bao nhiêu.
Cô gái đang dựa vào tường đột nhiên tháo chiếc ví nhỏ bằng da đeo trước người, dùng lực ném nó về phía bọn họ.
"Là mấy ngươi hại chết cậu ấy!"
Ba nam sinh đều mở miệng mắng lại: "Mất mớ gì đến chúng tôi chứ, là tự cậu ta muốn đi ra ngoài!"
Cô gái cũng mắng, "Nếu mấy người không cùng cậu ấy đánh cược, thì cậu ấy sẽ làm như vậy sao?"
"Tao Fuck, nói giống như cô vô tội ấy nhỉ, còn không phải cậu ta muốn khoe khoang trước mặt cô sao? "
" Đừng nói với chúng tôi rằng cô không hề biết cậu ta yêu thích mình! "
Cô gái bị bọn họ chỉ trích, tái mặt lớn tiếng nói:" Liên quan gì đến tôi, tôi lại không thích cậu ấy! "
"Không thích cô còn thả thính? "
"Tôi thả thính khi nào? Tôi đã nói với cậu ấy là tôi không hề thích cậu ấy? Nếu anh không tin tôi, thì đi hỏi cậu ấy đi!"
"Người đều chết rồi, hỏi ai hả hỏi ai, cái thứ kỹ nữ như cô, lão tam coi như chết oan uổng....."
"Lão tứ! Được rồi, đừng làm ồn nữa, bây giờ việc quan trọng là phải hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi, bốn người chúng ta không cùng một tuyến xe với lão tam, cũng không cùng nhau, đều là tách ra, chú ý một chút.
"
"Lão tam là tuyến sớm nhất, bây giờ trọng yếu là tới lượt tao, tao muốn đi kiếm một chỗ để ngủ, ngủ một giấc tới sáng sớm ngày luôn, phải nhanh chóng rời đi cái địa phương quỷ quái này càng sớm càng tốt.
"
"Tao địu, mày đừng có đề cập đến hai từ đó có được không? Đừng nói, van xin mày đại ca!"
"....."
.
Trần Ngưỡng quay lại bên cạnh thiếu niên, vô tình bắt gặp một bóng dáng gầy gò, sợ hãi và rụt rè, là người đàn ông đeo kính.
Nếu anh không chú ý, chắc chắn sẽ bỏ qua sự tồn tại của ông ta.
Nếu Trần Ngưỡng không nhận sai, thì hướng người đàn ông đeo kính đang nhìn không phải là anh, mà là một nơi cao cao ở cửa hàng ăn vặt hơi xéo ở đối diện.
Theo quan điểm của anh, chỉ có mì gói mới được trưng bày cao như vậy.
Trần Ngưỡng tập trung nhớ lại phản ứng của người đàn ông đeo kính một cách tỉ mỉ, không phải vì đói muốn ăn mì, mà là sợ...?
Anh đang định đi đến cửa hàng ăn vặt nhìn xem, nhưng mới bước được một bước bắp chân của anh đã tê rần.
Gậy chống đánh lên chân anh, lực đạo lần này nặng hơn trước rất nhiều.
Trần Ngưỡng không tức giận mà chỉ bối rối.
Đôi nạng dừng lại bên cạnh anh, giọng nói lạnh lùng của thiếu niên thoát ra từ khẩu trang: "Tôi đã nói gì với anh?"
Trong đầu Trần Ngưỡng lóe lên câu trả lời cực nhanh: "Sau này tôi sẽ chú ý."
Theo sát, đây là trọng điểm, anh quên mất.
Triều Giản im lặng nhìn anh.
Trần Ngưỡng trịnh trọng nói: "Tôi nhất định sẽ khống chế được chân của mình."
Triều Giản đi về phía trước vài bước liền dừng lại: "Trần Ngưỡng."
Lần đầu tiên nghe thấy thiếu niên gọi tên mình, Trần Ngưỡng hơi ngẩn người: "Ân."
"Chân của tôi bị thương nặng chưa tốt, đi không nhanh được."
Thiếu niên quay lưng về phía anh, đuôi tóc phía sau có màu hạt dẻ sạch sẽ, âm thanh hắn lạnh lùng, không nhìn ra được là thần sắc gì: "Nếu anh không theo sát tôi, thời khắc nguy hiểm tôi muốn cứu anh cũng không cứu kịp.
"
Trần Ngưỡng mím môi một cái, ý thức được đó là vấn đề của chính mình, nếu đã tin tưởng người đồng minh này, thì phải nói được làm được lời mình nói, không nên thêm phiền phức ngoài nhiệm vụ vào, giảm bớt tỷ lệ hành động một mình theo quán tính.
Thiếu niên lại lên tiếng, nạng chống gõ trên mặt đất một cái: "Không phải muốn đi cửa hàng ăn vặt sao?"
"À phải."
Trần Ngưỡng bước về phía thiếu niên: "Cậu cũng phát hiện được người đàn ông kia đúng không, ông ta là một lão nhân?"
"Là người mới."
Triều Giản nhìn về phía cửa hàng ăn vặt, dùng gậy ngăn lại Trần Ngưỡng, để anh đi phía sau mình: "Hẳn là người có thể chất đặc biệt."
Trần Ngưỡng đi sau hắn một bước: "Thể chất gì?"
"Có thể nhìn thấy quỷ."
Trần Ngưỡng không muốn vào cửa hàng ăn vặt nữa.
Nhưng đối tác đã bước vào rồi, anh đã hứa sẽ "theo sát" thì phải cắn răng kiên trì chịu đựng theo sát đối phương.
Cũng giống như nhà ga, quán sáng sủa, quy mô nhỏ, chỉ có ba cái kệ hàng, một cái dựa vào cửa sổ thủy tinh, một cái dựa vào tường và một cái ở giữa.
Trần Ngưỡng không cẩn thận đá vào giỏ đựng hàng màu xanh lục, động tác này khiến dây thần kinh đang căng cứng của anh run rẩy, anh khẽ nói: "Quỷ ở đâu? Tôi không nhìn thấy."
"Không có thể chất đặc biệt, con người bình thường không thể nhìn thấy được, trừ khi chúng nó muốn được nhìn thấy.
"
Triều Giản bước một bước, Trần Ngưỡng liền theo sát bên cạnh, tay còn nắm chặt chiếc nạng của đối phương.
Cánh tay hai người cọ vào nhau, khuỷu tay choàng khuỷu tay, tiếng quần áo cọ xát không ngừng từ cửa tiệm truyền vào bên trong.
Triều Giản dừng lại.
Trần Ngưỡng nhìn thẳng vào tường, lưng cứng đờ, không dám quay đầu lại: "Cậu cũng có loại thể chất kia?"
"Không có."
Triệu Giản dùng gậy chạm vào thứ gì đó, Trần Ngưỡng rũ mắt xuống liền thấy đó là một cái bật lửa tróc nước sơn cũ kỹ.
Màu đỏ, mặt trên có hai chữ "Trung Hoa" trên đó.
Khi Trần Ngưỡng đi học, anh đã từng mua qua chiếc bật lửa này khi hút thuốc, anh nhớ là một nhân dân tệ mua được ba cái.
Hiện nay trên thị trường rất khó bắt gặp.
Triều Giản dùng chân chạm vào chiếc bật lửa, đẩy thẳng qua chân Trần Ngưỡng: "Nhặt lên, cất đi."
Trần Ngưỡng không muốn.
Triều Giản nói: "Nhanh lên."
Ngay khi Trần Ngưỡng nghe thấy cái từ này, tiếng chuông báo động cấp một vang lên trong não anh, người khác còn chưa phản ứng lại, anh đã chộp lấy cái bật lửa cho vào túi.
.
Cửa kính của cửa hàng được đẩy ra, có bước chân rất nhẹ bước vào.
Trần Ngưỡng kéo khóa bên ngoài ba lô, nhìn qua kệ hàng thì phát hiện người vào đây là cô gái tàn nhang lúc trước đã nhắc nhở anh dẫm phải mì gói.
Cô cũng là một trong những người thực hiện nhiệm vụ lần này.
Cô gái tàn nhang có thị lực rất tốt, cô nhìn thấy Trần Ngưỡng liền: "A a a a."
Trần Ngưỡng vẫy tay Chào hỏi.
Cô gái tàn nhang ngượng ngùng chỉnh lại hai bím tóc, cúi thấp đầu bước tới, liền là một trận a a a cộng thêm cử chỉ khoa tay bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Trần Ngưỡng không hiểu.
Cô gái tàn nhang vò đầu bứt tóc, rồi nhón chân chỉ vào đống sô cô la trên kệ.
Trần Ngưỡng nói: "Em muốn nó à?"
"Ân ân ân." Cô gái tàn nhang gật đầu như gà mổ thóc.
Trần Ngưỡng với tay lấy sô cô la xuống.
Cô gái tàn nhang cầm nó bằng cả hai tay, xem giá cả, từ trong túi lấy ra số tiền tương ứng đặt trên máy tính tiền, cô gái hơi nghiêng đầu cười chất phác với Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng không cởi khẩu trang ra nên không lộ mặt, anh không xác định được cô gái này có phải là người mới hay thực sự bị câm hay không.
Huống hồ thời điểm cô nàng bước vào tiệm cũng hơi trùng hợp.
Trần Ngưỡng không phải thứ thanh niên ngây thơ, Triều Giản nói vận may của anh trong nhiệm vụ lần này sắp hết, anh cần phải cẩn thận hơn.
.
Nửa đêm ở trạm ga tàu rất lạnh.
Có những hành khách ở phòng chờ Một, Bốn, Năm, Chín đều rùng mình vì lạnh, không dám ra ngoài đi lại nên phải tự mặc thêm quần áo, quấn người thành con gấu.
Những người đi ra lúc này đều là lão nhân, trời đã khuya, yêu ma quỷ quái rất thích xuất hiện, rất tốt cho việc tìm manh mối.
Trần Ngưỡng đang quan sát từ một nơi có tầm nhìn tốt.
Người đàn ông tóc dài, lão đầu, Văn Thanh, và Hướng Đông, không nằm trong dự đoán của anh, từ các nơi ẩn thân khác nhau bắt đầu xuất hiện.
Trong đội người chỉ có lão nhân, người còn lại đều là lính mới, tỷ lệ này thấp hơn nhiều so với Trần Ngưỡng nghĩ, anh cảm thấy có thể có một số người đang ẩn nấp trong số những người mới này.
"Họa sĩ!"
Hướng Đông sải bước đi về phía người đàn ông tóc dài, cánh tay mạnh mẽ nắm lấy anh ta.
Người đàn ông tóc dài đang đeo găng tay, cái loại dành cho người ăn đùi gà ở nhà hàng thức ăn nhanh, anh ta thò từng ngón tay vào găng tay, lấy từ trong túi áo gió ra bình xịt, xịt vào chỗ bị Hướng Đông vừa chạm vào, anh ta nói gì đó, vẻ mặt vàng như nghệ rất nghiêm túc.
Hướng Đông cười to đầy khinh bỉ.
Trần Ngưỡng kinh ngạc nhìn nam nhân tóc dài là dân vẽ vời, càng không ngờ tới hắn lại quen biết Hướng Đông.
Hai người dường như là đồng đội cũ.
Trong vô thức Trần Ngưỡng muốn đi đến chỗ Hướng Đông tìm hiểu thêm thông tin, đột nhiên một cây gậy đập xuống đất trước mặt anh, chân của anh yên lặng rụt về.
"Họa sĩ quen biết Hướng Đông, lão đầu quen biết Văn Thanh, sáu người chia thành đội, hai hai phân."
Trần Ngưỡng nói, phát hiện ra bốn người kia chia nhau đi xuống hai thang cuốn khác nhau, điểm đến là quầy báo ở tầng một.
"Có hai tiệm bán sách báo ở tầng một."
Ban ngày Trần Ngưỡng đã ngủ đủ giấc, bây giờ tinh thần đặc biệt no đủ: "Chúng ta tìm kiếm ở tầng đi, phòng chờ nào cũng có, mặc dù nó không lớn bằng phòng ở tầng dưới, nhưng cũng có rất nhiều ấn phẩm.
"
Triều Giản nói:" Bọn họ sẽ đến lầu hai sau khi lục soát lầu một, để bọn họ tìm kiếm trước.
"
Trần Ngưỡng không có phản đối:" Vậy chúng ta làm gì? "
Triều Giản quét mắt chín cái phòng chờ tàu.
Trần Ngưỡng nói, ", , , , đều không có ai ở trong năm phòng chờ này."
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng ngập ngừng hỏi, "Cậu muốn đến phòng chờ thứ tư?"
Lịch trình lên tàu của họ là ở đó.
Ánh mắt Triều Giản dừng lại ở một chỗ.
Trần Ngưỡng nhìn theo, đó là phòng chờ thứ chín, K.
Ban đầu phòng chờ này có bốn hành khách, nhưng một người đã chết, còn lại ba người.
Tất cả đều là đàn ông trung niên.
Khi Trần Ngưỡng và Triều Giản đi qua, tiếng ngáy vang lên lượn lờ bên trong phòng chờ.
Ba người trung niên ngồi co ro trên ghế dựa sát tường ngủ, trên người phủ một chiếc chăn bông to không biết là của ai đỏ đỏ, xanh xanh nhìn rất vui mắt.
"..."
Trần Ngưỡng đóng cửa lại, hỏi thiếu niên như chưa nhìn thấy gì: "Phòng chờ lớn như vậy, chúng ta khám xét như thế nào? Từng ghế từng ghế tìm?"
"Bang"
Triều Giản dùng gậy đập vào ghế tựa.
Ba người đàn ông trung niên tỉnh dậy ngay lập tức, trong miệng tuôn ra tiếng chửi thề.
"Bang" "Bang" "Bang"
Cái ghế bị nạng đập vào phát ra âm thanh cực vang.
Tiếng chửi rủa dừng lại.
Ở lứa tuổi trung niên, dù làm trong ngành nghề gì, họ đều có kinh nghiệm sống nhất định, tâm tính của bọn họ có thể xác định là tương đối thành thục.
Triều Giản sẽ không làm công việc giao tiếp giữa lão nhân và lính mới, vậy chỉ có thể là Trần Ngưỡng đến.
Là một lão nhân mới ra lò không lâu, Trần Ngưỡng cố gắng trò chuyện với ba người mới về thẻ thân phận, và nhiệm vụ sinh tồn.
Cả ba người lắng nghe xuyên suốt câu chuyện đều có vẻ mặt như đang nghe truyện kinh dị đêm khuya.
Trong lòng Trần Ngưỡng vô cùng thất vọng, nhiệm vụ lần này làm cho mọi người hiểu lầm, hành khách đã chết lộ ra sơ hở an toàn, chỉ cần không đi ra ngoài không nhớ sai thời gian, chỉ cần đúng giờ lên xe là được.
Cái kiểu không hay ho, thô thiển này, những người mới không để ý, nhắc nhở họ cũng không ai phản đối.
Trần Ngưỡng có chút lo lắng, trạm xe lửa quá lớn, chỉ mong những lão nhân tìm manh mối là không đủ, cần người mới giúp sức, nhiều người nhiều sức mạnh.
Tuy nhiên cảm giác khủng hoảng hiện tại còn không đủ, những người mới chưa chịu đứng dậy, sức chiến đấu không thể tập hợp cùng một chỗ, không có tác dụng nó còn sẽ cản trở nhiệm vụ.
Trong phòng chờ nhất thời không ai nói chuyện.
Ánh mắt ba người trung niên giao nhau, bọn họ thật sự cảm thấy người thanh niên này nói chuyện nhiệm vụ cho bọn họ đã là rất tốt rồi, chỉ là cậu thiếu niên dùng nạng làm kia hơi làm cho bọn họ sợ hãi, vì hình như cậu ta có khuynh hướng bạo lực.
"Tiểu huynh đệ, cậu cùng bạn cậu lúc nào lên xe?" Trần Ngưỡng nhìn người trung niên đầu trọc đang dò hỏi mình: "Số ."
"Vậy các cậu còn sớm." Lão đầu trọc nói, "Sáng mai chúng tôi liền đi rồi, hai cậu muốn làm gì thì tự mình làm đi, chúng tôi chỉ muốn ở đây đợi xe."
Trần Ngưỡng sinh ra cảm giác vô lực: "Không dễ dàng như vậy, bọn nó sẽ không cho chúng ta lên xe."
"Bọn nó là ai?"
"Ma...!quỷ." Trần Ngưỡng gian nan nói ra hai từ.
Trong phòng chờ như bỗng nhiên thổi qua âm phong, ba người trung niên giận dữ kêu lên.
"Tiểu huynh đệ, tại sao lại nói bậy dọa chúng tôi? Thế giới hiện thực làm gì có ma!"
Trần Ngưỡng ẩn ý nói: "Thế giới này là thế giới thực sao?"
Ba người bị hỏi như thế đều ngẩn ra.
Những người khác nói nơi này là không gian gì đó, bọn họ không hiểu, chỉ biết rằng đây không phải là thế giới thực, những hành khách biến mất đang ở nhà ga Thanh Thành thật, nơi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay trở lại.
Trần Ngưỡng cảm thấy may mắn là ba người mới không hỏi thêm, nếu tiếp tục hỏi, anh đều bị hỏi đến không biết trả lời làm sao.
Thời gian chờ đợi tàu hoả càng lâu dài càng nguy hiểm.
Chỉ cần tìm ra các quy tắc, nghĩ biện pháp không đi vi phạm chúng, là có thể sống đến thời điểm khởi hành.
Nhưng bọn họ còn không biết luật chơi là gì.
Phải tìm, phải suy đoán.
Trần Ngưỡng nghĩ khi anh nói với Võ Ngọc trong nhiệm vụ tiếp theo của mình có thể sẽ có ma, cô nàng nói với anh phải tuân thủ các quy tắc, nhưng cũng đừng quá tin tuyệt đối.
Nói cách khác, nếu bạn tuân theo nó, cũng không chắc có thể sống.
Trần Ngưỡng thở dài, trước tiên phải tìm ra quy tắc rồi mới nghĩ đến chuyện phía sau.
Anh nhìn thiếu niên đang nhắm lại hai mắt lâm vào trầm tư, nhiệm vụ đầu tiên anh đã thu được thứ liên quan đến nhiệm vụ, ăn những viên bánh mì nhỏ làm cho anh miễn nhiễm với lời nguyền.
Không biết trong nhiệm vụ lần này, ai là nhân vật chính nhận được lời nhắc nhở.
Người nào cũng đều có khả năng.
"Bậc lửa."
Giọng nói vang lên khiến Trần Ngưỡng giật mình, thiếu niên ngồi đối diện anh đã mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thanh minh.
Trần Ngưỡng lấy bật lửa ra, không nhịn được ấn một cái, soát một tiếng ánh lửa bốc lên.
Bật lửa vẫn sử dụng được.
"Cái bật lửa này ..."
Một công nhân trung niên, "Ồ," một tiếng rồi không nói gì nữa.
Vẻ mặt Trần Ngưỡng khó hiểu hỏi: "Sao vậy chú."
Người công nhân trung lớn tuổi thở dài, "Tôi chỉ nghĩ đến một người bạn cũ thôi."
"Ba năm trước ở nhà ga Thanh Thành chúng ta không phải có một vụ trả thù ác độc sao? Đã chết người vài người hành khách vô tội, tôi cùng đồng nghiệp của mình đang ở bên trong.
"
"Đó là vào tháng tám, hôm đó chúng tôi đang làm công việc như bình thường, đáng lẽ cả hai chúng tôi đang kiểm tra vé, ông ấy, aiz,"
Người công nhân có vẻ mặt thô ráp hiện ra nét bi thống: "Ông ấy phát hiện cái bật lửa bị mất rồi, không nghe lời khuyên của tôi, phải quay lại tìm, tìm trong phòng chờ không có còn muốn đi xuống lầu tìm, rốt cuộc chết ở đại sảnh khi chưa tìm thấy cái bật lửa, cuối cùng xe còn không lên được."
"Chiếc bật lửa đó giống hệt cái này.
"Người công nhân chỉ vào chiếc bật lửa trong tay Trần Ngưỡng.
Hai người trung niên kia đã từng xem tin tức, chỉ là không nhớ rõ chi tiết, nội tình bên trong không biết có biết hay không, cũng không thể lý giải được.
"Bật lửa thì bao nhiêu tiền chứ, bật lửa loại này thì còn rẻ hơn, mấy mão một cái."
"Là con gái ông ấy mua, mặt trên còn khắc chữ nhỏ."
"Vậy thì thật là ..."
Năm đó Trần Ngưỡng vẫn còn nằm viện chưa tỉnh, không biết mấy sự tình bên ngoài, anh không biết cái bật lửa này có đưa quỷ hồn tới hay không, hiện tại anh chỉ nhìn thấy ngoài phòng chờ có thêm một gương mặt.
Lại là người đàn ông đeo kính kia.
Lần này Trần Ngưỡng không để cho ông ta chạy mất.
.
Người đàn ông đeo kính gọi là Tôn Nhất Hành, ông ta cho biết mình không thể nhìn thấy quỷ, nhưng thỉnh thoảng sẽ cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
Cửa hàng bán đồ ăn vặt có, phòng chờ tàu cũng có, tất cả đều đến từ cái bật lửa.
Trần Ngưỡng quan sát người đàn ông gầy gò trước mắt, anh cho ra kết luận, người này có thể bị áp đảo bởi một tờ giấy: "Vậy ông có thể cảm nhận được giới tính của họ không?"
Tôn Nhất Hành ngơ ngác.
Trần Ngưỡng lặp lại lần nữa, nam ma nữ quỷ, anh tương đối sợ mặt sau cái kia.
Mái tóc rối bù, hồng y tung bay, hoặc là đầm trắng tung bay vân vân, loại hình nào cũng thật đáng sợ.
Tôn Nhất Hành đối diện với đôi mắt vừa đen vừa sáng của Trần Ngưỡng, mờ mịt lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi không cảm nhận được."
Trần Ngưỡng nén tiếc nuối: "Không có gì, không cần xin lỗi tôi."
Anh lấy ra bình nước nóng, uống hai ngụm nước, lời đầu không khớp lời sau nói: "Ông dẫn chúng tôi đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, rồi đến phòng chờ tìm chúng tôi lần nữa, là vì ông muốn chúng tôi thấy được giá trị của ông."
"Ông muốn đi cùng chúng tôi?"
Trần Ngưỡng thật sự ngạc nhiên, người mới xem ra cũng không phải tất cả đều không có đầu óc, lựa chọn đứng thành hàng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là không ngờ người này lại chọn anh và Triều Giản, lại dám tự mình tìm tới.
Hành động này không hề đơn giản chút nào, nó đòi hỏi sự dũng cảm, gan dạ và cả trí thông minh.
Tâm tư bị đâm thủng tại chỗ, tấm lưng gầy run lên, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, rũ xuống cúi đầu lo lắng, làm ra động tác khẩn cầu, thận trọng nói: "Có thể không?"
Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn đối tác thân cận, thấy hắn không có đáp lại, liền nói: "Có thể."
"Nếu ông cảm nhận được nơi nào có quỷ, thì lập tức nói cho tôi biết."
Tôn Nhất Hành thủ sủng nhược kinh đối với anh mỉm cười nịnh nọt: "Cảm ơn, cảm ơn các người, tôi sẽ!"
"Nó giống như không có ác ý." Tôn Nhất Hành sợ hãi nhìn chiếc bật lửa một cách rụt rè.
Trần Ngưỡng đóng nắp cốc giữ nhiệt lại, không có ý đồ xấu thì cũng là quỷ, là quỷ đó!.
May mắn thay, con quỷ này không để anh nhìn thấy nó, việc xây dựng tinh thần của anh vẫn được duy trì, xem như dễ chịu hơn một chút.
Ngay khi Triều Giản tỉnh dậy, Tôn Nhất Hành lập tức đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cạnh Trần Ngưỡng, ôm cặp sách của ông ta, di chuyển đến một nơi không xa cũng không gần rồi co lại.
Trần Ngưỡng nghiêng người về phía Triều Giản nói: "Cậu yêu cầu tôi lấy bật lửa ra, không phải để thu hút Tôn Nhất Hành mà là để cho mấy người công nhân xem đúng không."
Triều Giản mở màn hình điện thoại, đầu ngón tay sạch sẽ chuyển động vài lần, rồi xoay điện thoại sang một bên đến trước mặt anh.
Trên màn hình là ảnh chụp của Triều Giản trên đường đến trạm ga, hai bức đều là cùng một người, còn có một cuộc phỏng vấn bên dưới.
Công nhân trong ảnh chụp màn hình là người công nhân kia.
Trong cuộc phỏng vấn, ông ta kể lại vụ ngộ sát của người bạn mình, gần giống như những gì ông ta đã kể ra trước đó.
Ánh mắt của Trần Ngưỡng nhanh chóng lướt qua mấy người công nhân đang ngủ cách nhau mấy hàng: "Lẻ nào ông ta nói dối, công nhân đã chết kia là do bị ông ta gϊếŧ, hiện tại công nhân kia đã trở thành ma muốn tìm tới ông ta báo thù?"
Triều Giản khinh bỉ nhìn anh lom lom.
Trần Ngưỡng ho khan một tiếng: "Hầu hết truyện ma đều là ma trả thù, rất ít chuyện sẽ kể đến ma vô cớ hại người."
"Triệu Nguyên nói đúng," Triều Giản vuốt ve nếp gấp trên chân, "Nếu nhắc tới quá nhiều, sẽ chiêu chúng nó lại đây.
"
Trần Ngưỡng đã nhắc đến nhiều lần:" ...!"
"Tôi đã tìm thấy thông tin, hai người công nhân này ở cùng một thị trấn, họ đã ra ngoài làm việc cùng nhau nhiều năm, tình cảm như anh em một nhà.
"
Triều Giản lấy gậy chọc vào đôi giày thể thao của Trần Ngưỡng:
"Người sống sót này có ân với người đã chết kia, đã nhiều lần giúp đỡ gia đình đối phương.
"
Trần Ngưỡng không nói gì về hành vi trẻ con của hắn, vì vậy anh cũng chọc:"Vậy thì ý của cậu là..
...!"
Triều Giản không có định nói gì cả.
Trần Ngưỡng cởi mũ lưỡi trai ra nắm chặt lấy, lật chiếc mũ trong tay rồi vặn ngược lại mấy lần, đột nhiên mắt mở trừng trừng ra nói : "Ra là vậy! Cậu muốn xem cái bật lửa có giữ được mạng của công nhân này hay không, xem nó sẽ làm như thế nào.
"
"Nếu nó không gϊếŧ ông ấy, có nghĩa là quỷ trong nhà ga không thể tấn công nhiệm vụ giả, nếu ông ấy chết đi rất có thể là bị quy tắc gϊếŧ chết.
"
Triều Giản thờ ơ hỏi anh: "Anh từng thấy trâu cày ruộng chưa?"
Trần Ngưỡng nhìn dòng chữ nhỏ dưới bật lửa là "Bình an", anh có chút sững sờ: "Tôi đã thấy qua."
"Không có roi đánh sẽ không đi." Triều Giản liếc mắt nhìn anh.
"Giống y như anh."
Trần Ngưỡng cứng họng, Không có gì để nói.
Nhiệt độ dưới ghế dường như hạ xuống mười độ, chân của Trần Ngưỡng như đông lại, càng nhớ lại mọi suy nghĩ và mưu tính của thiếu niên, chân anh càng cứng hơn.
Vị này trời sinh đã phù hợp với thế giới nhiệm vụ.
.
Chiếc bật lửa được Trần Ngưỡng bí mật cho vào hành lý của người công nhân kia.
Để quỷ hồn kia đi theo ông.
Trần Ngưỡng hy vọng người công nhân sẽ không chết, ma quỷ tuy đáng sợ, nhưng chúng cũng có điểm yếu, quy tắc là bất khả chiến bại.
Bên ngoài phòng chờ thứ chín, Tôn Nhất Hành đang dựa vào kệ sách ngủ gà ngủ gật, cả người gầy gò nhăn nhúm trong bộ vest rẻ tiền, ôm chặt chiếc cặp công văn màu đen cũ kỹ trên tay.
Triều Giản ngồi trên băng ghế của quầy hàng, thản nhiên đọc báo.
Trần Ngưỡng không có định lực như thiếu niên, một quyển sách có thể đọc nữa ngày, bây giờ anh chạm vào thứ gì cũng cảm thấy phiền, đem quầy hàng lật đến lung tung hỗn loạn.
Ngoại trừ đau tay, không thu hoạch được gì.
"Có em gái tôi ở đây thì tốt rồi, giấc mộng của nó chính là làm thám tử."
Trần Ngưỡng không tự chủ nói ra những lời này, anh tự kinh ngạc một hồi, quay đầu nhìn thiếu niên: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Chân mày Triều Giản đều không nhấc lên, toàn bộ lực chú ý đều đặc lên báo chí đang xem, Trần Ngưỡng đã liệu trước hắn sẽ không trả lời, vì vậy anh rũ mắt xuống sắp xếp giá sách, mới sắp được hai hàng liền nghe thấy một tiếng nói: "Mười chín."
Trần Ngưỡng dừng lại động tác trong tay nói: "Em gái tôi nếu còn sống cũng lớn bằng cậu rồi."
"Cậu nhỏ hơn tôi sáu tuổi." Trần Ngưỡng thì thầm.
Triều Giản ném tờ báo lên giá sách, giữa lông mày hắn tối sầm lại: "Không được?"
Trần Ngưỡng cười khẽ: "Được, tại sao không được chứ, tuổi trẻ thật tốt."
Nữa câu sau mơ hồ thốt ra giữa môi, tuổi chưa được xem là già, chỉ là tâm lý anh đã thoái hóa già nua mà thôi, trái tim như một cỗ máy gỉ sét, chỉ sau khi bước vào thế giới nhiệm vụ, anh mới cảm thấy được lực lượng bùng nổ.
Trần Ngưỡng như nhớ ra điều gì đó, anh nghiêng người về phía trước hỏi: "Cậu còn đang đi học đi."
Triều Giản rũ mắt xuống, tiếp tục đọc một tờ báo khác: "Tạm nghĩ học."
Đôi mắt Trần Ngưỡng hiện lên sự hiếu kỳ: "Vậy cậu đi du học, học chuyên ngành gì? "
Triều Giản không đáp.
Trần Ngưỡng nghĩ đến nghề nghiệp của mình cũng không nói thêm gì.
Tay không ngừng chạm vào sách và tạp chí, mùi mực và bụi bẩn dính vào tay, Trần Ngưỡng vô tình gãi gãi mặt, cả khuôn mặt lập tức lấm lem đầy bụi, tất cả bụi bặm đều chui vào mũi, hô hấp đều có chút khó khăn.
"Bốn người ở lầu một không biết có phát hiện gì không, làm sao lại không có động tỉnh gì..."
Trần Ngưỡng vừa nghĩ tới, Văn Thanh từ một bên thang cuốn chậm rãi hướng bên đây đi tới.
"Này, anh đẹp trai, buổi tối tốt lành."
Văn Thanh nện bước lại gần như một con mèo già, cả người đầy mùi mực và bụi bẩn giống hệt Trần Ngưỡng, mùi còn nặng hơn không ít: "Có thu hoạch gì không?"
Cậu ta không nhìn Triều Giản mà đi thẳng về phía Trần Ngưỡng, như quen thuộc lắm truy hỏi: "Anh đã tham gia bao nhiêu lần nhiệm vụ rồi?"
Ấn tượng của Trần Ngưỡng về cậu ta là đồ trang bức giả bộ hung ác, anh thực sự không muốn nói chuyện với đối phương lắm.
"Phùng Lão gia tử là một thầy bói toán."
Văn Thanh lấy một ngón tay chống lên một quyển sách, đầu ngón tay linh hoạt xoay tròn, quyển sách cũng xoay tròn theo tần suất cậu ta quay: "Nhiệm vụ lần này không phải trực tiếp vào, trước tiên có vé tàu, ông ấy lại khởi hành trước, bói cho chúng ta một quẻ......!"
Văn Thanh cố ý kéo dài giọng nhử, nhưng cả hai người nghe đều không cắn câu.
"Aiz da, thiệt là nhàm chán."
Văn Thanh vứt sách quay người rời đi, nhưng ngay lúc đó lại vươn tay kéo dây đeo khẩu trang Trần Ngưỡng đang đeo phía sau tai, trò đùa dai muốn kéo rồi buông ra liền.
Sau đó hình ảnh Hướng Đông gần như bị cắt đứt một cánh tay xuất hiện thêm một lần nữa.
Khuôn mặt ngoan ngoãn của Văn Thanh đột nhiên vặn vẹo, chết tiệt! Mẹ kiếp! Đệt! Đệt! Đệt!
Tên tàn phế cao to chết tiệt, dĩ nhiên lại hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người như vậy, xương tay hắn tuy không bị gãy nhưng cảm giác càng ngày càng đâu cứ không ngừng tăng lên.
Văn Thanh rốt cục không nhịn được nữa, thất thanh la lên như đám con gái: " Đau quá! Aaaaa!"
.
Trong phòng chờ tàu cũng đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Bầu không khí trước quầy sách lập tức thay đổi, Văn Thanh dẫn đầu chạy vào trước.
Trần Ngưỡng tuân thủ nguyên tắc "Theo sát", đợi Triều Giản chống nạng rồi mới cùng nhau đi, không quên gọi Tôn Nhất Hành trên đất.
Tiếng hét kia là của người công nhân, ông nói lão đầu trọc quay trở về thế giới thực rồi.
Văn Thanh ngồi xổm trên ghế, dùng cánh tay không bị thương kia tung đồng xu: "Wow, quay trở về rồi á."
Tư thế, ngồi xem kịch vui.
Tâm trạng khổ sở trước quầy sách lúc trước hoàn toàn không còn nữa.
Tôn Nhất Hành cúi đầu ôm cặp, như thói quen giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, hận mình không thể biến thành một hạt bụi.
Căn bản không thể trông chờ chút nào.
Trần Ngưỡng hít một hơi thật sâu hỏi người công nhân một cách bình tĩnh: "Chú có nhìn thấy tận mắt không?"
"Không có." Người công nhân nói, "Tôi không ngủ được nên chỉ chơi game trên điện thoại di động, nhưng tôi chắc chắn cửa phòng chờ đã đóng và không có ai tiến vào, vậy đột nhiên không thấy ông ta nữa, thì chắc chắn ông ta đã trở về rồi chứ đâu.
"
Một người đàn ông trung niên khác khoảng ba mươi bảy tuổi xoa mặt vỗ tay vào lưng ghế một cái:" Chắc chắn ông ta đã tìm được cách quay về, bí mật trốn đi không nói với chúng ta, thiệt thòi tôi còn mời ông ta hút thuốc, thật mẹ nó không có chút nghĩa khí gì! "
.
Trần Ngưỡng không sợ những người sống xa lạ này, chỉ sợ quỷ hồn của chiếc bậc lửa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, lưng anh căng thẳng, đưa mắt lục soát hành lý của ba người trung niên.
Đều là những thứ bình thường, không tìm thấy thứ dị thường gì.
Không đúng!
Trần Ngưỡng dùng một ngón tay chỉ về một phương hướng: "Hai cái xô nhựa kia là của ai?"
"Của lão đầu trọc."
Sau khi người công nhân nói xong liền nhìn người đàn ông ba bảy tuổi đối diện hỏi, "Tại sao cái xô của ông ta vẫn ở đây?"
"Những hành khách biến mất lúc trước, hành lý cũng cùng bọn họ biến mất không phải sao?"
Cổ họng Trần Ngưỡng khô khốc:"Người có khả năng đang ở trong xô."
Công nhân cùng ba bảy choáng váng:"Người nào đang ở trong xô? Người nào? Cậu trai trẻ, cậu đang nói đùa đúng không?"
"Mở nắp thùng ra xem thử liền biết."
Trần Ngưỡng nói rồi thì tiến lại gần đồng minh của mình, cầm chặt lấy chiếc nạng lạnh băng của đối phương.
Hai người trung niên không tin, cũng không mở nắp ra mà chỉ ngồi xuống ghế nói chuyện phiếm.
"Làm sao có khả năng, đầu trọc không cao, nhưng dù sao cũng là người lớn, làm sao có thể nhét vừa loại xô nhựa này."
"Còn là hai cái, con người ta sao có thể bỏ vào hai chiếc xô được..."
"Cắt nát ra là được." Triều Giản luôn không mở miệng, nhưng khi mở miệng là làm người ta kinh hồn táng đảm.
k mấy chữ lận đó bà con.
Xin hãy để lại lời động viên cho tui đi, chứ hơi bị quải rồi đó.