Thân Phận Số 019

chương 22: chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sách của em?"

Trần Ngưỡng run như cầy sấy nói: "Có phải anh nhớ nhầm rồi không?"

"Làm sao có khả năng."

Trương Kỳ nghiêm mặt nói, "Đây là lúc chú bị đưa đến trung tâm phục hồi chức năng, bị thương nghiêm trọng trong lúc hôn mê luôn siết chặt trong tay, lúc thường chú vẫn xem nó như bảo bối, có ai muốn trộm lấy xem đều bị chú đánh cho một trận, chuyện này còn là do anh đây phụ trách giải quyết, làm sao sẽ nhớ nhầm được.

"

Trần Ngưỡng có loại ảo giác tiến vào thế giới nhiệm vụ, anh đặt quyển sách lên bàn, hai bàn tay để dưới mặt bàn, đầu ngón tay vừa lạnh vừa cứng.

Lý Dược đã trở thành người không tồn tại, quyển sách Lý Dược đưa lại là của riêng anh, còn có thêm một khoảng thời gian trải nghiệm không nên thuộc về anh.

Mẹ nó rốt cục là có vấn đề ở chỗ nào?

Trương Kỳ không phải là Trương Kỳ?

Hay chính anh mới là người có vấn đề?

Chẳng lẽ nằm trong bệnh viện phục hồi chức năng thuận tiện bị bệnh tâm thần luôn, Lý Dược là do anh tự tưởng tượng ra?

Sẽ không, không thể nào, Lý Dược nhất định có tồn tại!

Anh cũng không có bệnh.

Trần Ngưỡng siết chặt ngón tay để tránh cho bản thân lộ ra vẽ dị thường, ánh mắt vô tình lơ lửng trên bìa sách màu xám đen.

-- (Số lượng so sánh ý thức và thế giới có quan hệ)

Thế giới hiện thực này có phải hay không cũng....

Vai bị vỗ một cái, Trần Ngưỡng đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Trương Kỳ bằng sắc mặt tái nhợt, con ngươi vẫn còn đang giãn ra.

Trương Kỳ vẻ mặt căng thẳng: "Lão đệ?"

Trần Ngưỡng nhắm mắt lại, lấy lòng bàn tay xoa xoa mặt, giọng khàn khàn nói: "Kỳ thực là em mơ thấy một người tên là Lý Dược, là bác sĩ điều trị chính cho em, anh ta rất tốt bụng em cùng với anh ta ở trong cơ sở phục hồi chức năng rất tốt, trước khi em xuất viện anh ta đưa cho em quyển sách này."

"Em nhầm lẫn giữa giấc mơ và thực tế, nhất thời không phân biệt được nên mới hỏi anh linh tinh, bây giờ không sao rồi.

"

Trương Kỳ không cảm thấy nhẹ nhõm mà trong lòng càng thêm nặng nề.

Anh ta cho rằng điều này là do mối quan hệ xã hội của Trần Ngưỡng quá ít, trở về nhà cũng không có người thân bồi bên cạnh, chỉ có kí ức cùng tro bụi, còn phải đối mặt với những ánh mắt khác thường của hàng xóm xung quanh, bạn bè lúc trước cũng đều cắt đứt liên lạc, cảm giác cô đơn sẽ càng sâu hơn.

Vì vậy Trần Ngưỡng mới tưởng tượng ra mình có một người bạn rất thân thiết.

Như vậy không được, nếu tiếp tục như thế này về lâu về dài thì người đều sẽ mắc bệnh, vẫn là tìm cách dung nhập vào xã hội càng sớm càng tốt.

Trương Kỳ lấy một quả cam từ trong túi nhựa màu đỏ ra rồi bóc vỏ, ngốc nghếch khuyên: "Anh chú mày cũng thường xuyên bị như thế, ngủ nhiều quá nên bị quáng đầu ấy mà, qua thời gian ngắn tỉnh táo lại là không sao nữa.

"

Trần Ngưỡng cười cười.

Ngữ khí của Trương Kỳ tuỳ ý nói: "Lão đệ, chú có dự định sẽ tìm công việc gì không?"

Trần Ngưỡng hơi giật mình, trước khi xuất viện anh có nghĩ qua, lại không nghĩ ra kết quả.

Sau khi xuất viện còn không kịp nghĩ.

Bây giờ câu hỏi này đột nhiên đập vào đầu anh, đầu óc Trần Ngưỡng trống rỗng, vô luận thế giới nhiệm vụ là như thế nào, cuộc sống ở hiện thực vẫn phải tiếp tục.

"Em đã tốt nghiệp mấy năm nhưng không có kinh nghiệm làm việc, rất khó tìm."

Trương Kỳ đưa cho anh những quả cam đã bóc vỏ: "Nói cho anh đây biết yêu cầu và ý tưởng của chú, anh sẽ giúp lưu ý xem sao."

Trần Ngưỡng liếc nhìn quả cam trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông hiền lành trước mặt, quả thật hơi giống một người cha già lo cho con mình, anh im lặng một hồi lâu mới nở một nụ cười chân thành với đối phương.

"Kỳ ca, anh giống như ông nội của em vậy."

"Khụ khụ." Trương Kỳ bị sặc nước miếng, dùng tay vuốt vuốt ngực mình nói, "Tiểu tử ngươi thật là, anh đây còn không phải nghĩ cho chú sao."

Trần Ngưỡng vừa ăn cam vừa cười, tự mình hồi phục không ít, trong thời gian anh điều trị, bệnh không ai đến thăm, lúc đi về không ai ra đón, không người thân, không bạn bè.

Từ hôn mê đến khi tỉnh dậy, sau đó là hồi phục hẳn, trong ba năm chi phí y tế của anh đều được những nhân sĩ ẩn danh chi trả.

Vị bảo an Trương Kỳ này sợ anh sẽ không vượt qua nổi để sống tiếp.

Một nhân viên an ninh có lòng tốt như vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi có thể nhận được sự khen ngợi nhất trí trong Khu A của bệnh viện phục hồi chức năng.

Trương Kỳ một lòng muốn Trần Ngưỡng ổn định cuộc sống, có một cuộc sống bình thường, nên mới hỏi anh về kế hoạch làm việc của mình.

Trần Ngưỡng nói anh không có yêu cầu gì.

Bằng tốt nghiệp đại học không có giá trị cao, qua vài năm đi xin việc càng không có tiện nghi gì.

Chỉ cần có một việc làm là được.

Trương Kỳ hỏi xong công việc còn chưa đi.

Trần Ngưỡng có cảm giác không tốt lắm, việc kết hôn khởi nghiệp luôn gắn liền với nhau, việc sau nói trước, việc trước còn có thể xa được sao?

Đúng như dự đoán, Trương Kỳ bắt đầu huyên thuyên một cách rất tự nhiên: "Lão đệ này, anh đây lúc bằng tuổi của chú thì con anh đã nhai ngón chân trong bụng vợ rồi."

Trần Ngưỡng: "..."

"Cam ngọt vô cùng, còn nhiều nước nữa, Kỳ ca anh mua nó ở đâu vậy?"

Trương Kỳ không hề bị lay động:"Anh có một cô em họ em...."

Trần Ngưỡng ngắt lời anh ta, nói: "Kỳ ca, anh đang làm công tác gì ở bên ngoài vậy, đã xong xuôi chưa?"

Trương Kỳ ngoài ba mươi, anh ta chỉ lớn hơn Trần Ngưỡng vài tuổi, nhưng anh ta đã bày ra dáng vẻ của người cha "Con cái sao lại không hiểu chuyện thế này?" bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn.

"Trong nhà có thêm một người, không tốt sao?"

Trần Ngưỡng nghiêm túc nói: " Em hiện tại không cần, cuộc sống của chính mình hiện giờ còn chưa sắp xếp xong, làm sao có thể nghĩ đến chuyện này."

Trương Kỳ cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm một hồi liền trợn trắng mắt, bỏ cuộc nói:"Vậy thì chú cứ sắp xếp cuộc sống trước đi, khi nào muốn tìm thì nói cho anh biết.

"

Hàn huyên một hồi, Trương Kỳ nghe một cuộc điện thoại, phải quay về bệnh viện phục hồi chức năng.

Trần Ngưỡng đưa anh ra cửa.

Trương Kỳ cầm lấy ngưỡng cửa, châm chước nói: "Lão đệ, anh đây cảm thấy chú so với ngày xuất viện càng thêm...."

Trần Ngưỡng bình tĩnh hỏi: "Càng làm sao?"

Trương Kỳ nhìn anh một hồi, vươn tay quét qua trên đầu anh, thẳng thắn cười to nói: "Có cảm giác cao lớn hơn, chú ở trong bệnh viện phục hồi chức năng lúc nào cũng khom lưng rủ đầu xuống, anh đây nhìn không ra chú cao tận một mét tám, giờ mới thấy rõ, ha ha."

Không giống nhau, anh ta không thể nói như vậy, hy vọng sự khác biệt này sẽ đi theo một hướng tốt.

.

Trần Ngưỡng đóng cửa lại, vẻ mặt thư thái lập tức thu lại, anh đi tới trước bàn mở quyển sách ra.

Lật từ trang đầu đến trang cuối, lật ngược, lật đi lật lại mười hai mươi lần, cũng không có phát hiện gì.

Quyển sách được đặt lại trong phòng của Trần Ngưỡng .

Trần Ngưỡng ngẩn người một hồi, liền đi đến phòng của em gái mình, ngồi vào bàn đọc sách nghịch những quyển sách cấp ba.

Đó là một đống sách dày, nếu em ấy còn sống, bây giờ đã học năm hai rồi.

Trần Ngưỡng mở ra ba ngăn tủ cạnh nhau đối diện với mình, ngoại trừ tro bụi, tất cả đều là vật phẩm linh tinh, viên bi, bìa cứng, lõi bút, dây cột tóc, giấy kẹo ...!đủ thứ.

Tiểu cô nương này có đam mê thu thập rác mà.

Trần Ngưỡng nhặt một cái bìa cứng ném xuống đất, lại nhặt một cái khác nện xuống, một tiếng giòn tan vang lên, vậy mà lại không sức mẻ miếng nào.

Bìa các tông cứng như vậy sao?

Trần Ngưỡng một lời khó nói hết thử đập thêm mấy lần, cuối cùng bỏ cuộc lật tấm bìa cứng trên sàn lên, cầm nó trong tay xoay nó lại, nhìn nó không giống như là một tờ giấy gấp từ tài liệu hay sách giáo khoa.

Nó giống như một là giấy của một quyển sách truyện cổ tích nào đó.

Trần Ngưỡng nghĩ đến việc đã đồng ý với A Mậu, vì vậy anh liền ném bìa cứng vào ngăn kéo, đứng dậy đi ra ngoài cầm di động lên đăng ký một tài khoản Weibo "Kem bơ sữa", thực hiện lời hứa của mình bằng cách viết ra câu chuyện trên đảo Tiểu Doãn.

Sau khi viết xong, đọc lại một lần, sửa lỗi chính tả liền đăng nó lên.

Trong suốt quá trình, Trần Ngưỡng cảm thấy tâm tình rất bình tĩnh.

Dường như những trải nghiệm đó đều là giả, còn anh chỉ là một người kể chuyện.

Trần Ngưỡng tắt Weibo ngồi ngẩn ra, rất muốn tìm người thảo luận về những chuyện ly kỳ

xảy ra ở thế giới thực, loại du͙ vọиɠ này còn mạnh hơn khi lúc chiều anh tỉnh dậy, vì vậy anh lại gọi cho Triệu Nguyên.

Lần này vậy mà lại thông.

"Ai vậy ?" Nghe giọng nói là của một cô gái còn trẻ.

Trần Ngưỡng nghĩ đó là bạn gái của Triệu Nguyên, hoặc bạn học nữ, người thân, vậy nên anh nhẹ nhàng nói: "Xin chào, Triệu Nguyên có đó không? Tôi là bạn của cậu ấy, tôi tên là ..."

"Triệu Nguyên?" Giọng nữ kia "A" một tiếng, "Không quen biết, anh gọi nhầm rồi!"

"Tút -- tút-tút"

Cúp máy rồi.

Sắc mặt Trần Ngưỡng trầm xuống, không thể gọi số sai được, anh rất mẩn cảm với các chữ số.

Là dãy số có vấn đề sao.

Con số mà Triệu Nguyên viết trong thế giới nhiệm vụ có thể đã thay đổi ngay khi nó rơi vào mắt anh, nó không phải là số điện thoại đúng bên ngoài thế giới thực.

Chẳng lẽ lại là quy tắc.

Hiện tại không liên lạc được với Triệu Nguyên, Triều Giản lại không biết sống ở đâu tại Cầu Tam Liên, anh đành phải xuống lầu đi dạo, nếu không cứ một mình ở nhà anh có cảm giác căn nhà càng ngày càng lạnh.

Trần Ngưỡng cầm lấy vài quả cam rồi đi dạo.

Một nửa nhà ở Cầu Tạm Liên là nhà chung cư, một nửa còn lại là nhà gỗ có sân nhỏ.

Nhà của Trần Ngưỡng là ở khu chung cư tầng năm, mà Triều Giản tối hôm qua đi là hướng của những ngôi nhà gỗ, có một con đường rộng lát đá xanh giữa hai khu vực.

Vào lúc hoàng hôn buông xuống, mái ngói xanh đen của những ngôi nhà gỗ đó tự nó đã là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Trần Ngưỡng bước đi vào, càng vào trong, ký ức tuổi thơ của anh dường như chạy ra dưới chân anh, bám vào phiến đá của một mảnh rêu xanh, ùa vào sâu trong con hẻm cũ.

Khi còn bé anh cảm thấy ngôi nhà gỗ bên này chơi rất vui, muốn sống ở đây, vừa có sân nhỏ còn không cần phải leo cầu thang bộ.

Lúc Trần Ngưỡng đang nhớ lại tuổi thơ khi còn bé, một tiếng huyên náo liền kinh động đến anh, lúc này mới nhận ra rằng mình đã vô thức bước đến cửa nhà của Võ thúc.

Tiếng huyên náo phát ra từ trong sân của Võ thúc.

Đôi vợ chồng già đang tranh cãi, mơ hồ nhắc đến Võ Ngọc.

Trần Ngưỡng cân nhắc lời nói và ý định của Võ thúc lúc chiều nên vội vàng rời đi, chợt nghe thấy tiếng chửi bới của Võ thẩm.

"Chiều chuộng đi! Ông cứ chiều nó đi! Nó đã hai mươi tư rồi, còn trẻ sao? Bây giờ không tìm đối tượng thì khi nào tìm? Qua ba mươi mới chịu tìm à?"

"Tiểu Ngọc mới tốt nghiệp không bao lâu..."

"Cái gì gọi là không bao lâu? Đã hai năm rồi! Còn không lâu à? Những người khác kết hôn ngay sau khi họ tốt nghiệp kia kìa, đứa nhỏ đều biết nói chuyện rồi đó! Ông nói coi còn nó? Một đứa con gái dành nhiều thời gian cho sự nghiệp của mình thì có ích lợi gì? Chuyện quan trọng không phải là tìm được một người khá giả sao, ông nhìn nó đi, tôi vừa nhắc đến việc này nó liền cô xoay mặt bỏ đi, tỏ ra lạnh lùng cho ai xem đây, tôi là mẹ nó chứ không phải là kẻ thù của nó! Tết Nguyên Đán muốn về là về, không về là không về, nó như vậy, người tốt cũng không đến lượt nó!"

" Năm sau lại nói đi, nó bận rộn công việc, lần này trở về tâm trạng không tốt lắm, đừng cãi nhau với nó nữa, mắc công nó lại bỏ đi.

"

"Những năm gần đây có khi nào nó trở về mà tâm trạng tốt? Tôi nợ nó phải không? Nuôi con gái tự thấy tội cho mình! "

" ...!"

Trần Ngưỡng càng nghe, vẻ mặt của anh càng trở nên kỳ lạ.

Phải không Võ thúc nói với anh vào mùa thu năm thứ hai sau khi anh ấy nhập viện, Võ Ngọc đã tìm được đối tượng rồi sao, hai người còn là bạn học đại học, mối quan hệ của họ luôn rất tốt, còn thảo luận về việc kết hôn vào ngày tháng năm sau?

Lừa anh à?

Có lẽ là không phải, cuộc cãi vã giữa Võ thúc và Võ thẩm xem khẩu khí kia là vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ.

Không lâu sau, Trần Ngưỡng ngồi trong đại sảnh của nhà Võ thúc, rút lấy điếu thuốc hồng tháp sơn ông đưa cho mình, từ mấy câu nói bên trong anh có được một kết quả.

Lúc chiều Võ thúc đến tìm anh, mọi chuyện vẫn vậy, nhưng thiếu mất một nội dung.

Thiếu mất đời sống tình cảm của Võ Ngọc.

Võ thúc khụ khụ hút thuốc: "Sớm sớm, cháu tới đây thật sự là quá tốt, Tiểu Ngọc nó ở trong phòng, cháu có thể tìm nó nói chuyện."

Trần Ngưỡng xuyên qua làn khói nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt của ông nhìn anh như nhìn cọng rơm cứu mạng, trong lòng anh nghĩ, lúc chiều thúc đâu phải như vậy đâu.

"Đã mấy năm rồi cháu không gặp cô ấy."

Võ thúc cau mày: "Việc này thì có quan hệ gì? Hai đứa cùng nhau lớn lên, đừng nói mới mấy năm, thậm chí mấy chục năm, cũng không xa lạ đến nổi nào đi."

Trần Ngưỡng chạm vào một nhúm bụi trên mép bàn: "Thúc, cháu đi vệ sinh một chút."

"Nhà vệ sinh ở kia," Võ thúc chỉ, "Cửa đóng không tốt lắm, cháu dùng sức đóng thêm vài lần được."

" Vâng.

"

Trần Ngưỡng nhìn thấy Võ thẩm ở trong sân, bỏ điếu thuốc xuống, tươi cười cùng bà chào hỏi.

Võ thẩm nhìn thấy người thanh niên mình nhìn từ nhỏ đến đi vào nhà vệ sinh: "Lớn lên mi thanh mục tú, cắt một cái đầu đinh cũng không xấu, phẩm hạnh tốt, cũng biết gốc biết rễ."

"Tôi vẫn luôn coi nó là con rể của nhà họ Võ chúng ta, nếu như hồi đó không xảy ra chuyện, nằm trong trung tâm phục hồi chức năng lâu như vậy, tôi đoán bây giờ nó và tiểu Ngọc đều đã có con rồi."

Võ thúc lấy hai đôi giày dưới mái hiên thu vào trong nhà, trừng mắt quát lên ," Mỗi người đều có số mệnh riêng, nói này nói nọ thì có ít lợi gì! "

Trần Ngưỡng thật ra không muốn đi tiểu, sau khi ở trong nhà vệ sinh sẽ điều chỉnh tâm trạng của mình, xả nước rửa tay, đi thẳng đến phòng của Võ Ngọc.

Gõ cửa một hồi, Võ Ngọc mới ra mở cửa cho anh.

Khi Trần Ngưỡng nhìn thấy Võ Ngọc, một luồng cảm giác kỳ lạ bất ngờ ùa vào trong tâm trí anh.

Người phụ nữ trong phòng này, có chút vết tích thay đổi từ trong trí nhớ của anh, nhưng khi nhìn kỹ, anh thấy rằng sự thay đổi thực sự không lớn, chỉ là đã nảy nở không ít.

Khí chất không trùng lặp với mấy năm trước.

Giống như là....!hai người.

Có một con chó đang nằm trên chân của Võ Ngọc, không nhìn ra nó là giống gì, cũng không sủa, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Ngưỡng.

Cứ nhìn chằm chằm.

Nhãn cầu không hề chuyển động.

Đây là lần thứ hai Trần Ngưỡng trải qua cảm giác không khỏe như vậy.

Lần đầu tiên là trên người của Triều Giản.

Đồ đạc trong phòng của Võ Ngọc vẫn như trước khi Trần Ngưỡng gặp nạn, đều là đồ cũ, không thay đổi gì mới.

Nếu Trần Ngưỡng nhớ không lầm thì, vị trí của đồ đạc trong căn phòng này đã bốn năm không được dời đi.

Chủ nhân của căn phòng dường như không quan tâm đến điều này.

Ánh mắt của Trần Ngưỡng quét qua mọi ngóc ngách rất nhanh và cẩn thận, tập trung vào người phụ nữ bên bồn rửa mặt bên ngoài phòng tắm.

Cô đang rửa cốc cho anh, vòi được mở rất nhỏ.

Rất tiết chế.

Ý nghĩ này bất giác nảy ra trong lòng Trần Ngưỡng, còn được mở rộng sau vài phút.

Bởi vì Võ Ngọc rót nước cho anh, rất ít nước, đán cũng ít, chỉ hơi qua đáy cốc chút xíu.

Xưa nay Võ Ngọc rất bình dị trong cuộc sống, ăn uống cũng không quá tiết kiệm, chỉ là không được ăn đồ thừa, chưa nói đến việc uống nước, có khi rót một chén để đó, uống hai ngụm rồi để đó, đôi khi quên, lại đổ thêm nước nóng vào uống tiếp.

Chuyện như bây giờ ...!giống như là hành vi trong tiềm thức của Võ Ngọc.

Thời đại ngày nay cũng không có nạn hạn hán hoặc thiếu nước dài hạn.

Trần Ngưỡng trầm ngâm nhìn nước trong cốc, dư quang liếc nhìn Võ Ngọc liền nhận ra điều gì đó, hô hấp nhanh thêm mấy phần thở.

Vị trí mà Võ Ngọc đang ngồi là nơi có góc nhìn nhất trong căn phòng.

Cả phòng đều có cửa mở.

Trần Ngưỡng giả vờ đứng dậy như vô tình di chuyển, cửa ra vào căn phòng đối diện với cửa sổ, như trong trí nhớ anh.

Chỉ có điều....

Cái khóa chống trộm vốn dĩ đè trên cửa sổ không biết từ khi nào đã tháo ra, mở toang ra như đang cười toe toét.

Ngoài cửa sổ là một khu rừng.

Đây là lối thoát nhanh nhất!

Khi Trần Ngưỡng nhận ra điều này, sau đầu đột nhiên lạnh đi, quay đầu lại thì phát hiện Võ Ngọc đang nhìn mình hờ hững.

Còn có con chó kia, cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.

Trần Ngưỡng vô thức nhét hai tay vào túi, chỉ khi chạm vào điện thoại và chìa khóa cửa, anh mới nhớ mình đã trở về rồi, đây là thế giới thực.

Không có dây sắt hoặc đinh trong túi.

Trần Ngưỡng siết chặt bàn tay trong túi hai lần rồi thả ra, ngước mắt lên nhìn Võ Ngọc.

Bốn mắt nhìn nhau, họ ngửi thấy một luồng khí nào đó từ trên người của nhau, cái gì cũng không cần nói cũng hiểu.

Trần Ngưỡng muốn đóng cửa lại, Võ Ngọc lạnh lùng nói: "Không cần đóng, mở ra đi.

"

Cô gái này rất có ý thức sinh tồn....!Trần Ngưỡng chỉ đơn giản đứng yên ném ra lời mở đầu: "Khi nào thì bắt đầu đi vào?"

Võ Ngọc nói: "Ba năm trước."

Trần Ngưỡng kinh ngạc nhìn cô, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Vẻ mặt Võ Ngọc lãnh đạm.

Trần Ngưỡng mím môi, chẳng trách tính tình của cô thay đổi rõ rệt, chưa kể chuyện kể đúng sai, cảm giác mà cô dành cho anh là không thể tả được.

Suy đoán của anh được xác nhận sau khi anh để ý tất cả các chi tiết về cô, biết rằng cuộc sống của họ đã gặp phải điều tương tự, nó đã bị lật đổ triệt để.

Nhưng lại không ngờ cô vào thế giới nhiệm vụ sớm như vậy.

Trần Ngưỡng hỏi: "Là trước khi tớ xảy ra tai nạn hay là sau tai nạn?"

Võ Ngọc trả lời: "Sau khi."

Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn chưa biểu lộ ra suy nghĩ của mình, lúc trước là một cô gái nhảy nhót tưng bừng đang, hiện tại lại như một bức tượng điêu khắc lạnh băng, lời nói cũng ít đi rất nhiều.

Đồ đạc trong phòng không xê dịch, có thêm kinh nghiệm, vậy thì không thành vấn đề.

Trần Ngưỡng có thể hiểu được, ánh mắt của anh rơi vào bức tường phía sau cô, trên đó có dán một vài giải thưởng hồi cấp ba, tất cả đều là bị cô lấy ra khỏi phòng anh.

Vẫn dán trên đó, có lẽ cô đã tự động xem nhẹ nó, các loại tình cảm gì cũng đều trở nên đạm bạc.

Làm không tốt có thể bọn họ còn sẽ nghi ngờ tính xác thực của thế giới này.

"Tối hôm quá tớ vừa mới đi vào, là một người mới vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Số nhận dạng trên thẻ thân phận có bảy chữ số."

Trần Ngưỡng nhếch môi lựa lời thận trọng mà nói:"Của cậu thì sao?"

Võ Ngọc không nói gì vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Con chó kia cũng vậy.

Trần Ngưỡng bị bốn con mắt gắt gao nhìn chằm chằm da đầu đều lạnh lẽo, đang định nói thêm cái gì, liền nghe Võ Ngọc nói: "Năm vị số."

Nhiều hơn Lý Dược hai chữ số.

Võ Ngọc đã ở trong thế giới nhiệm vụ bốn năm, như vậy Lý Dược còn sớm đến nhường nào nữa?

Máu trong huyết quản của Trần Ngưỡng như sắp trào ra: "Vậy thì cậu có biết một người tên là Lý Dược hay không?"

Võ Ngọc: "Tôi không biết."

Trần Ngưỡng không hề thất vọng, chỉ có thể nói là không có gì ngạc nhiên, nghe tiếng quét sân lạch cạch bên ngoài, anh nói: "Buổi chiều Võ thúc có đến gặp tớ, nói với tớ chuyện cậu có một đối tượng."

"Sau vài giờ nữa, người đối tượng kia sẽ không còn nữa."

Võ Ngọc lấy cái lược chải đầu do người đàn ông tặng, giữa đôi môi trắng nõn ốm yếu phun ra hai chữ: "Chết rồi.

"

Trần Ngưỡng xem như hiểu được, nếu như chết trong thế giới nhiệm vụ, người đó sẽ biến mất trong thế giới thực, và tất cả những người có liên quan với người đó đều sẽ bị xóa đi ký ức.

Cho nên không ai nhớ tới người kia, tương đương với chuyện chưa bao giờ xuất hiện.

Còn Lý Dược thì sao?

Trương Kỳ đã quên mất, tại sao anh lại không quên? Không những không quên mà còn nhớ rất rõ, hình ảnh nào cũng như được khắc vào trong đầu anh vậy.

Có phải bởi vì thẻ thân phận đã đổi chủ, cho nên anh mới trở thành người duy nhất có thể chứng minh rằng Lý Dược đã từng ở trên thế giới này?

Khóe miệng Trần Ngưỡng khô khốc, một hơi uống cạn chút nước dưới đáy cốc, phát hiện Võ Ngọc Phỉ đang nhìn mình bằng một ánh mắt khó tả.

"Cậu không nên nhớ tới."

Võ Ngọc nói: "Người làm nhiệm đã bị xóa sổ sau khi chết, chỉ có những người từng gặp trong thế giới nhiệm vụ mới có thể nhớ đến anh ta."

Khóe miệng Trần Ngưỡng hơi giật giật, cổ họng anh dường như bị cái gì đó bóp nghẹt, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Nói cách khác, Võ thúc đã quên mất đối tượng của Võ Ngọc, và anh, người gián tiếp biết được sự tồn tại của đối phương, nên quên đi mới phải.

"Tại sao ký ức của tớ vẫn chưa được xóa sạch?" Trần Ngưỡng lẩm bẩm cầm chiếc ly rỗng, đầu đau như búa bổ.

"Có rất nhiều chuyện không thể giải thích, chỉ cần biết là được."

Võ Ngọc không trả lời câu hỏi này mà chỉ nhắc nhở anh không được tiết lộ với mọi người chuyện này.

Trần Ngưỡng cũng không ôm hy vọng sẽ nghe được tin tức từ phía cô: "Vậy thì người kia thực sự là đối tượng của cậu à?"

"Luôn làm nhiệm vụ cùng nhau, chỉ là thành lập một đội, xem như bạn bè.

" Võ Ngọc nhìn ngón tay của mình, "Lần này vận may của anh ấy không được tốt cho lắm, không sống sót.

"

Giọng điệu trầm thấp, gần như tàn nhẫn, không chút nhiệt độ, thời điểm tiếng nói kết thúc rơi xuống, trong mắt hiện lên một tia run rẩy cực kỳ nhẹ.

Trần Ngưỡng gãi lông mày, nếu không phải anh tỉ mỉ quan sát thật sự không thể phát hiện được.

Vẫn còn cảm xúc.

"Hai người làm sao lần nào cũng vào cùng một cái nhiệm vụ?" Trần Ngưỡng hỏi cô, "Có bí quyết gì sao?"

Võ Ngọc: "Sống chung."

Trần Ngưỡng: "...!Chỉ cần như vậy?"

Võ Ngọc ôm con chó dưới chân không nhìn anh.

Trần Ngưỡng chen vào từ một góc độ khác: "Anh ta cũng là năm chữ số?"

Lần này Võ Ngọc quay lại nói với anh: "Bốn chữ số."

Nhịp tim của Trần Ngưỡng đập dồn dập đến mức không kiểm soát nổi, khoảng gần với số thẻ thân phận mà Lý Dược đưa cho anh, chỉ cách một chữ số.

.

Võ thúc đến gặp anh vào buổi chiều, người đó vẫn tồn tại, chứng tỏ anh ta vẫn còn sống, "nhiệm vụ" mà Võ Ngọc nói hẳn là sau đó.

Đối phương đã hoàn thành vô số nhiệm vụ, kinh nghiệm phong phú có thể tưởng tượng được, vậy mà lại chết.

Nhiệm vụ không phải ngẫu nhiên mà càng về sau càng khó?

Thẻ thân phận có ba chữ số không phải là nhỏ nhất, đúng, còn hai chữ số, một chữ số?

Giống như hiệu ứng cánh bướm, trong lòng Trần Ngưỡng rất nhiều nghi vấn bùng lên, biết được Võ Ngọc không thể nói cho anh biết mọi chi tiết, nói nhiều như vậy đã được tính là ngoại lệ, anh liền khép lại nghi hoặc chờ cơ hội thăm dò sau.

Liên quan đến nhiệm vụ tương tự, trong lòng Trần Ngưỡng đã có quyết định, cho dù có phải là sự kiện xác suất hay không, anh sẽ tìm cách làm cho Triều Giản về sống cùng mình.

Anh đột nhiên nhìn về phía Võ Ngọc nói: "Không bằng chúng ta..."

Võ Ngọc vuốt ve lông chó: "Không được."

Trần Ngưỡng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, anh liếc nhìn con chó trên đùi cô, đôi mắt màu hổ phách vẫn nhìn anh chằm chằm.

.

Không hề di chuyển.

Thậm chí còn không sủa một tiếng.

Trần Ngưỡng phát hiện ra hơi thở của Võ Ngọc sẽ thay đổi khi anh quan sát con chó, khi anh lại nhìn nó, sự bài xích của cô càng trở nên rõ ràng hơn.

Thậm chí mang theo phong mang sắc nhọn.

Trần Ngưỡng không muốn trở thành kẻ địch của Võ Ngọc, vì vậy anh chỉ đơn giản chuyển sự chú ý khỏi con chó, và hỏi cô tần suất tham gia nhiệm vụ có đều đặn không.

Anh hỏi nhiều thứ, nhưng Võ Ngọc chỉ trả lời ít mà ngắn gọn.

"Nhiệm vụ đầu tiên của tớ không có ma, còn nhiệm vụ thứ hai thì rất có thể."

Trần Ngưỡng sợ ma, bạn bè chơi chung đều biết, bao gồm cả Võ Ngọc, anh cũng không giấu diếm, nói rằng buổi chiều ra cửa có chạy một chuyến đến đạo quán, đã chuẩn bị bùa chú, gỗ đào, chu sa, muối, gạo và những thứ tương tự.

Võ Ngọc bình tĩnh nhìn anh: "Cậu cho rằng thế giới nhiệm vụ giống với thế giới thực sao?"

Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi nói: "Không giống nhau."

Nói xong liền dừng một chút, trong lòng thở dài một tiếng.

Không giống nhau, vậy anh chuẩn bị đồ vật này nọ ở thế giới hiện thực đối phó với ma quỷ có ích lợi gì?

"Tớ mà đụng phải bọn nó, chưa kịp làm gì, đã bị hù chết." Trần Ngưỡng nói lời này, trong lòng không khỏi chập trùng, cho dù anh cho rằng nhiệm vụ tiếp theo là đối phó với mà quỷ, hy vọng sống sót của anh sẽ mỏng manh đến cũng không đáng kể.

Một người no, cả nhà không đói, chết trong thế giới nhiệm vụ cũng không có ảnh hưởng gì.

"Quy tắc."

Trần Ngưỡng bị giọng nói bên tai làm cho kinh ngạc, anh lại nghe được hai từ này.

Võ Ngọc nói: "Ở nơi đó phải tuân theo quy tắc."

"Nhưng đôi khi, đừng quá tin vào luật chơi." Vài chục giây sau cô nàng còn nói thêm.

Trần Ngưỡng nhớ rõ lời này, tuy Võ Ngọc nói không được rõ ràng cho lắm, anh ném ra câu hỏi đã từng hỏi qua Trương Duyên.

"Thẻ thân phận có chuyển qua người khác được không?"

Võ Ngọc nhìn chú chó trên đùi mình: "Chuyển qua?"

"Ân," Trần Ngưỡng nói, "Ví dụ như tớ không muốn bị nhiệm vụ tra tấn nữa, sẽ đem thẻ thân phận của mình chuyển cho người khác, để người khác thay tớ đi.

"

Võ Ngọc lạnh lùng nói:" Thẻ thân phận là ràng buộc, không thể chuyển nhượng.

"

Trần Ngưỡng lại hỏi:" Nguyên chủ đã chết thì sao? "

Võ Ngọc nói," Vậy thì thẻ thân phận sẽ trực tiếp bị hủy.

"

Trần Ngưỡng nhíu mày, sau khi Trương Duyên chết thẻ thân phận của anh ta cũng biến mất như thế: "Không ngoại lệ?"

Câu trả lời của Võ Ngọc giống như khi anh hỏi có biết Lý Dược không, cô không do dự trả lời: "Không có."

Trần Ngưỡng gật đầu nói rằng kiến

thức đã được phổ cập xong, nhưng có một lời ngu ngốc trong lòng anh phải hỏi ra.

"Nếu không thẻ thân phận, có thể tiến vào thế giới nhiệm vụ không?"

" Không.

"

"Nếu vậy có thể, vậy là do nguyên nhân gì?"

Võ Ngọc: "Không nếu như."

Trần Ngưỡng: "..."

Được rồi, hai câu hỏi quan tâm nhất đã hỏi, người thực hiện nhiệm vụ có số nhận dạng năm chữ số không cung cấp cho anh bất kỳ thông tin hữu ít nào, vì vậy anh cũng chỉ có thể từ từ tìm mà thôi.

Trời sắp tối, Võ Ngọc ôm con chó giục Trần Ngưỡng rời đi.

Võ Ngọc dường như đang chờ đợi điều gì, ý bảo Trần Ngưỡng đi nhanh đi, cô nàng thúc giục đến lục thân không nhận, thập phần hung ác.

Trần Ngưỡng không muốn đi thì cũng phải đi, vừa ra khỏi phòng, Võ thúc đã nhanh chóng gọi lại.

"Sớm sớm, ở lại ăn cơm đi.

"

"Lần này không được tiện ạ.

" Trần Ngưỡng đi ra khỏi sân nói, "Đồ ăn trong nồi cháu đã nấu xong, chở về liền có thể ăn rồi, thúc, lần sau cháu lại đến thăm thúc và thẩm."

Trần Ngưỡng đi ra ngoài lại quay trở về, thò đầu vào trong sân hỏi: "Võ thúc, gần nhà chúng ta có ai họ Triều không?"

Võ thúc lắc đầu nói: "Làm gì có cái họ đó."

"Vùng này đều không có."

Trần Ngưỡng tin tưởng Võ thúc, dù sao ông cũng là người ở Cầu Tam Liên vạn sự đều biết: "Vậy có nam hài nào nhìn đẹp trai hơn mình tính không?"

Võ thúc: "Không phải là cháu sao?"

Đã từng là cầu thảo của Cầu Tam Liên : "..."

Trần Ngưỡng mang theo tâm tình không có gì ngạc nhiên rời đi, sau khi rẽ hết các khu nhà gỗ, dừng lại ở hành lang từ tầng một lên tầng hai.

Bóng dáng ở cửa nghe thấy động tĩnh nhìn xuống.

Ánh sáng tối tăm, thần sắc không rõ ràng.

Trần Ngưỡng bất giác lệ nóng duanh tròng, một ngày không gặp như cách ba thứ, anh giậm chân cho chiếc đèn cảm ứng đã tắt sáng lên, bạch bạch bạch chạy nhanh lên trên.

"Đến rồi à."

Thiếu niên mặc một thân đồng phục bóng chày, tóc hơi ẩm, trên mặt không chút biểu cảm.

Trần Ngưỡng nhanh chóng nhận được tín hiệu đối phương đã uống thuốc, anh đưa trái tim mình vào lại trong bụng.

Nhưng rất nhanh Trần Ngưỡng đã muốn tự đánh mình.

Vị này uái uống thuốc xong liền chẳng khác gì quái ngư ngủ đông dưới đáy biển sâu, không nôn nổi một bọt nước, tối hôm qua anh nên đuổi kịp hắn hỏi thêm vài điều khi đầu óc hắn còn đang hoành hành bừa bãi.

Trần Ngưỡng hối hận đến ruột đều có chút xanh, anh rửa một quả táo đưa cho thiếu niên: "Tôi tưởng rằng cậu không đến tìm tôi nữa.

"

Triều Giản không tiếp lấy quả táo, râu trên mép đã được cạo sạch qua, nhưng dường như giấc ngủ không bổ xung, dáy mắt phát xanh như đã lâu không ngủ, khuôn mặt viết rõ ba chữ:" không muốn ăn."

Trần Ngưỡng vừa cắn một miếng táo ăn vừa nói: "Tôi còn chưa làm bữa tối, cậu có muốn ăn cùng tôi không?"

Triều Giản nhìn anh, ý tứ rõ ràng.

"Tôi đi nấu cơm." Trần Ngưỡng ngậm quả táo tây đi vào phòng bếp.

Triều Giản không nhìn xung quanh hay di chuyển, chỉ ngồi yên đó, đôi mắt khẽ nhắm lại, không biết hắn mình đang nghĩ gì.

Một loạt âm thanh đầy khói lửa phát ra từ nhà bếp.

Mí mắt Triều Giản hơi nặng trĩu.

Trần Ngưỡng bấm nồi cơm đi ra thấy thiếu niên đã ngủ say nên đành tạm thời đổi thời gian nói chuyện, quay lại phòng bếp đóng cửa kéo, nhanh chóng chuẩn bị bữa tối.

Anh giấu giếm khi nói chuyện với Võ Ngọc, đối phương cũng có.

Thiếu niên cũng vậy.

Sự tin tưởng thực sự không được bảo đảm, vợ chồng còn khó thực hiện được, huống hồ là giữa những làm nhiệm vụ phải đối mặt kẻ sinh tử.

Trần Ngưỡng hơi thất thần, một nửa móng tay đều bị dao cắt đứt, anh đem dao làm bếp bỏ xuống, chống đỡ mặt bàn nghĩ, còn phải thỉnh người ở phòng khách kia lại ở chung mới được.

Cho dù có che giấu, có rất nhiều bí mật, nhưng hai người họ mạnh hơn nhiều so với những đồng đội khác không quen biết.

Nhưng mà khi Trần Ngưỡng đưa ra đề nghị này, một thiếu niên họ Triều nào đó đã làm vỡ một cái bát.

Lời của con nhỏ edit truyện là tui ( mỗi một trang có tận k mấy chữ chứ nhiêu, đâu có nhiều đâu hu hu)

Truyện Chữ Hay