Thân Phận Số 019

chương 137: chương 137

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới dù là khuôn mặt của một người phụ nữ thất khiếu đang đổ máu!

Hộp sọ của nữ quỷ và khung dù dính liền cùng nhau, một vài mảnh da trên mặt thì dán vào cán dù.

Hai tay chống dưới mặt đá của Trần Ngưỡng run rẩy, thứ anh sợ nhất là nữ quỷ...!bây giờ còn cộng thêm cự ly gần, đối với anh là chấn động quá lớn, anh nắm lấy cây nạng của Triều Giản đứng lên, khàn giọng nói: "Nãy giờ ở dưới dù không phải là Chu lão gia......"

Trần Ngưỡng còn chưa nói xong, thì thấy chiếc dù màu đỏ đột nhiên trở nên lớn hơn, rồi gấp lại một cách kỳ lạ, như thể có một người đã bắt lấy Chu lão gia, bên trong truyền ra tiếng ông ta kêu la thảm thiết.

Và cả âm thanh của thứ gì đó bị cắt mở, nó bị xé toạc ra từng chút một.

Sau đó là tiếng như dưa hấu bị một lực rất lớn ép bể.

Một lượng máu loãng đỏ đậm b ắn ra, có lẫn rất nhiều máu cục.

Trần Ngưỡng bám vào Triều Giản, không kịp trốn tránh, trên người anh và Triều Giản đều bị dính trúng không ít, Hướng Đông thuộc kiểu một người ăn no cả nhà không đói(người cơ đơn), hắn né rất nhanh.

Một lúc sau, chiếc dù rơi sang một bên, lộ ra một vũng máu cục lớn.

Không thấy một miếng da, cũng không thấy nửa mảnh xương vụn.

Trần Ngưỡng nhìn về phía chiếc dù, liết qua bề mặt dù sạch sẽ là phần cán dù, anh đại khái đoán được chúng được làm như thế nào rồi.

"Lấy dù theo."

Giọng nói bên tai làm cho sắc mặt Trần Ngưỡng tái nhợt, anh quay đầu lại nói với Hướng Đông: "Mày cầm đi."

Hướng Đông rất là vui lòng nhận lấy việc này, cứ như vậy, hắn ta sẽ có một bước tiến lớn trong kế hoạch làm tức chết Triều Giản, cũng có thể giành được sự ưu ái của Trần cải trắng.

Nhưng đột nhiên hắn lại tâm huyết dâng trào muốn làm người tốt.

"Trần Ngưỡng, tao kiến nghị mày nên đi lấy." Hướng Đông nói, "Đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi mới có thể vượt qua chúng."

Trần Ngưỡng gật đầu: "Mày nói rất có lý, để tao đi bắt con giun xanh đó cho mày......"

Hướng Đông lập tức chạy mất bóng.

"Chiếc dù này là nữ quỷ." Trần Ngưỡng hấp hối giãy giụa nhìn Triều Giản, toàn thân đều đang thực chất hóa hai chữ kháng cự.

Khóe môi thâm tím của Triều Giản khẽ động, cười như không cười nói: "Hiện tại chúng ta đang làm nhiệm vụ thứ mấy rồi? Ca ca."

"......" Trần Ngưỡng yên lặng nhặt chiếc dù lên, nhìn cũng không thèm nhìn đã nhét thẳng vào ba lô.

Đây là nhiệm vụ thứ , anh đã chứng kiến đồng đội biến thành thực vật, nhiều cái chết bi thảm, tiếp xúc với nam quỷ, nữ quỷ và cả vong nhi, từng ra vào ảo cảnh của Triều Giản, anh đã sớm thích nghi với hoàn cảnh nói sống là sống nói chết là chết của thế giới nhiệm vụ, có vẻ đã không còn điều gì đáng sợ hãi nữa.

Nhưng thực chất cũng chả được cái mẹ gì hết.

Anh vẫn sợ quỷ hồn như cũ, đặc biệt là nữ quỷ.

Đây là trời sinh.

Không hiểu vì sao lại sợ, Trần Ngưỡng hoài nghi đời trước mình bị nữ quỷ chơi qua, hoặc là bị hành cho chết thê chết thảm.

"Còn lão bộc thì sao?" Trần Ngưỡng hỏi.

Triều Giản nói: "Mặc kệ."

Lúc Trần Ngưỡng và Triều Giản, Hướng Đông trở về đi ngang qua miếu thổ địa, cả ba không nhìn thấy nữ nhân điên kia, trên đất cũng không có dấu vết đối phương từng trở về.

"Đi thôi, cô ta sẽ tìm tới chúng ta." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng kéo chiếc ba lô nặng nề lên, những mảnh vỡ của bức tượng đá ở bên trong nên mới nặng thế.

Lúc sau ba người Trần Ngưỡng đi đến nhà thị trưởng, nhưng không thấy người đâu.

Vào giờ này, trời mới tờ mờ sáng, Cao Đức Quý đi đâu?

"Đồ chó chết đó không biết che giấu nhiều ít chuyện." Hướng Đông đi lòng vòng trong mấy căn phòng, ba con mèo cũng không thấy đâu, "Chẳng lẽ ông ta mới là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta? Bị lộ đôi mắt cá, nên trốn rồi."

Trần Ngưỡng nhìn quanh căn phòng của Cao Đức Quý, không có một chút mùi tanh nào: "Không biết, tìm được người rồi nói."

"Tìm cái rắm." Hướng Đông nói, "Thị trấn lớn như vậy, ông ta là người địa phương quen thuộc loại ngõ ngách, chúng ta lại là người từ ngoài tới, chả biết đường nào mà lần...Tìm bằng cách nào."

Trần Ngưỡng thờ ơ hỏi một câu: "Mày đói không?"

Bao tử Hướng Đông đã trả lời thay hắn.

Bao tử Trần Ngưỡng và Hướng Đông cùng song ca một khúc, anh xoa xoa mặt, không chỉ đói mà còn mệt nữa: "Chúng ta đi về trước bổ sung thể lực, đợi trời sáng hẳn thì phân công nhau ra tìm."

"Đợi trời sáng cậu đừng đi theo, ở nhà trọ nghỉ ngơi nhé." Trần Ngưỡng quay đầu nói với Triều Giản.

Triều Giản không nói gì chống nạng đi ra ngoài.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, chiếc nạng đập vào cánh cửa tạo ra một tiếng vang lớn.

Da đầu Trần Ngưỡng tê rần khi nghe thấy tiếng vang.

Hướng Đông không kiềm được cái mỏ nói: "Lúc ở nhà ga xe lửa, chúng mày không phải như hình với bóng sao?"

Trần Ngưỡng đóng cửa rời đi: "Lúc đó tao cần dương khí."

Hướng Đông khoác vai Trần Ngưỡng: "Lão Trần, không tệ nha, lúc cần thì muốn nó theo, lúc không cần thì cứ......"

"Một chuyện hết sức bình thường...Sao nói ra từ miệng mày lại nghe kỳ cục quá vậy, đầu óc mày toàn là chất thải à...!Tao thấy cậu ấy chống nạng đi lại rất mệt nên mới bảo thế." Trần Ngưỡng ngắt lời Hướng Đông, "Tay cậu ấy có rất nhiều vết chai."

Hướng Đông khóa cổ Trần Ngưỡng: "Mày sờ qua?"

Trần Ngưỡng dùng khuỷu tay thụi cho hắn một phát rồi tránh ra: "Tao sờ vết chai trên tay cậu ấy làm gì, bộ tao không biết dùng mắt xem à."

Hướng Đông che chỗ eo bị thụi, hắn đau đến mức mặt đỏ rần lên, họ Trần xuống tay tàn nhẫn thật, thế mà lại dùng toàn lực, nếu đổi thành thằng Triều Giản kia % là dỗ dành các kiểu cho xem, Ha...!em bé to xác Triều Giản cần được chăm sóc từ ca ca mờ, nghe nó kêu là thấy mắc ói rồi.

.

Thị trấn quá yên tĩnh, hôm qua giờ này còn thấy khói bếp lượn lờ, nhưng hôm nay lại như một tòa thị trấn bị bỏ hoang.

Mọi người đều đã đi đâu?

Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi tanh trong không khí, vừa đi vừa nhìn xung quanh, chợt thoáng thấy một bóng người mờ ảo ở đằng xa, anh mở to mắt: "Đó có phải Họa gia không?"

"Ngoại trừ anh ta ra còn có ai trông giống như cây lau nhà nữa." Hướng Đông nói.

Trần Ngưỡng bị sự miêu tả của Hướng Đông ảnh hưởng, nhìn thêm cái nữa thì cảm thấy hắn nói quá chính xác, thân mình họa gia rất cao, gầy đến trơ xương, tóc dài sau lưng bay bay, quả thật trông rất giống cây lau nhà.

Họa gia đang kéo cái chân bị thương của mình đi về phía trước, ba người Trần Ngưỡng nhanh chóng đuổi kịp anh ta.

Sau khi hai bên trao đổi thông tin với nhau, thì đều trầm mặc.

Trần Ngưỡng biết được con mèo đã có thể chạy nhảy như thường từ Họa gia, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó anh lại nghĩ, thị trấn này cũng không bình thường, một con mèo như vậy không có gì to lạ.

Hướng Đông thấy Họa gia nửa chết nửa sống, liền hỏi anh ta có cần giúp đỡ không.

Họa gia từ chối nói: "Không cần."

"Cường chống làm cái méo gì, ngươi như vậy cùng quỷ chỉ có một khác biệt duy nhất thôi biết không, là có thể thở đó." Hướng Đông khiêng anh ta lên vai, "Một viên kim cương khiêng hai lần, ta lời rồi...không lỗ."

Nói xong hắn ta liền sải bước đi nhanh về phía nhà trọ.

Trần Ngưỡng cởi balô xuống, nhìn Triều Giản nói: "Tôi cũng cõng cậu nhé...Sẽ về nhà trọ nhanh hơn."

Triều Giản im lặng một lúc, sau đó cầm lấy cái balô đeo lên, bỏ nạng đi, áp thân hình cao dài của mình lên lưng anh.

Trần Ngưỡng cảm giác được tâm trạng của thiếu niên tốt hơn một chút so với lúc ở nhà Cao Đức Quý, anh xốc người sau lưng lên, bắt đầu bước đi, đi tới đi tới, chợt cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

.

Trong nhà trọ cũng như trong thị trấn, không có ai đi ra hoạt động.

Phòng bếp có mùi cơm canh, Trần Ngưỡng đi qua nhìn, thấy nữ tử tóc đen mặc trắng đang nấu cháo, anh sững sờ: "Đầu bếp đâu?"

Thấy đối phương lắc đầu, Trần Ngưỡng lập tức truy hỏi: "Thế góa phụ Chu......"

Hương Tử Mộ cầm lấy cái muỗng khuấy cháo trắng trong nồi, rồi vớt mớ hành xanh đã cắt nhỏ bên cạnh bỏ vào tiếp tục khuấy: "Buổi sáng tôi mới ra khỏi phòng, chưa thấy ai cả."

Trần Ngưỡng còn muốn hỏi thêm vài câu, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng la vui sướng: "Trần tiên sinh!"

Là Tiền Hán, cánh tay bị phỏng quấn đầy băng gạc, trông tinh thần còn khá tốt.

Sự chú ý của Trần Ngưỡng ngay lập tức chuyển từ Hương Tử Mộ sang Tiền Hán, anh hỏi cậu chàng tối hôm qua trong phòng đã xảy ra chuyện gì, lão Ngô vì sao lại bị nấu chín.

Tiền Hán liếc nhìn thiếu niên bên cạnh Trần Ngưỡng, cảm thấy đối phương rất giống hung thú trông coi bảo vật trong tiểu thuyết mình hay xem, nên quyết định dừng lại bước chân đang tới gần Trần Ngưỡng, nói: "Là Cát Phi."

"Tối hôm qua quá nóng, lúc trời mưa chúng tôi đều rất vui...Cảm thấy có thể mát mẻ chút, lúc đó lão Ngô nói ngày mưa sẽ ít muỗi...Có thể mở cửa sổ ra để thông gió, Cát Phi đang ở gần cửa sổ chắc muốn giảm bớt sự căng thẳng trong mối quan hệ với đối phương, nên đã mở cửa sổ ra."

Tiền Hán nói tới đó sắc mặt tái nhợt: "Lúc ấy tôi ở bên cạnh lão Ngô, nên khi Cát Phi phát hiện nước mưa có vấn đề...!Đã kéo tôi với lão Ngô tới chắn trước người mình, cũng may tôi phản ứng nhanh mới tránh được một kiếp."

"Anh bạn, ngươi nói dối mà giỏi thật!"

Một tiếng cười châm biếm phát ra từ cửa sau.

Cát Phi đứng ở cửa sau, trên đầu và trên mặt đều quấn băng gạc, rất giống cái kén: "Tốt xấu gì cũng từng là đồng đội với nhau, ngươi đổi trắng thay đen như vậy, giả bộ thuần lương tới nổi vậy có phải là quá đáng rồi không?"

Tiền Hán trợn to mắt: "Tôi không có!"

"Là ngươi nói dối hết bài này đến bài khác!" Cảm xúc của Tiền Hán rất kịch liệt, "Trần tiên sinh, những lời hắn ta nói đều là giả, anh đừng có tin hắn, tôi không có đổi trắng thay đen, mỗi lời tôi nói đều là thật......"

Cậu chàng thấy một người đi ra từ trong phòng bếp, vội vàng xông lên: "Hương nữ sĩ, chị làm chứng giúp tôi đi."

Hương Tử Mộ nhẹ nhàng đáp: "Tôi và các người không ở chung một phòng, không thể làm chứng."

Tiền Hán rơi nước mắt: "Đúng ha......"

Hương Tử Mộ quét nhìn vài người trong sân: "Cháo đã chín ."

Trên người cô có loại cảm giác yên tĩnh không hợp với thế giới nhiệm vụ: "Có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói."

Một lút sau, đám người ngồi quanh một cái bàn, trước mặt là nồi cháo rau nóng hầm hập, chỉ nêm muối và dầu tỏi phi, nhưng hương vị vẫn khá ngon.

Hướng Đông không ăn đã ngủ, Họa gia có bệnh sạch sẽ không qua họp chung.

Em gái mắt to và Châu Châu còn chưa tỉnh, không thấy cô Kiều trong nhà trọ.

Quanh bàn chỉ có Trần Ngưỡng, Triều Giản, Hương Tử Mộ, và hai người đều nói đối phương nói dối là Tiền Hán cùng Cát Phi.

Dường như Hương Tử Mộ không tò mò ai nói thiệt ai nói dối, cô chỉ múc một chén cháo ngồi ở trong góc an tĩnh ăn, không có tính toán tham gia vào chuyện này.

Trần Ngưỡng tựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng Cát Phi: "Tối hôm qua cậu đi đâu? Sao bây giờ mới trở về?"

"Chuyện dài lắm." Cát Phi cười khổ.

Cách nói của Cát Phi ngược lại với Tiền Hán, hắn nói Tiền Hán là người mở cửa sổ, còn vì tự bảo vệ mình mà đẩy lão Ngô ra ngoài cửa sổ.

"Nửa người Lão Ngô nằm ở ngoài cửa sổ," Cát Phi rùng mình nhớ lại, "Thật đáng sợ, nước mưa không phải nước bình thường mà là nước sôi...còn có radar, sẽ tự mình chạy theo con người."

"Lúc đó tôi còn hỏi hắn tại sao muốn làm như vậy, nhưng hắn nhìn chằm chằm vào tôi, như thể cũng muốn đẩy tôi vào trong mưa ấy." Cát Phi chỉ vào Tiền Hán, "Hắn khiến tôi cảm thấy như không phải một người, mưa vừa dứt là chạy ngay."

Tiền Hán mấp máy môi: "Cát Phi, tôi với cậu không oán không thù, cậu......"

"Tôi cũng đang định nói thế đó!" Cát Phi rống xong bả vai liền sụp xuống, "Đại ca, chính ngươi bị quỷ ma mê hoặc, không nhớ rõ, đừng hố tôi."

Ánh mắt Tiền Hán hiện vẻ kinh ngạc: "Tôi bị ma quỷ mê hoặc....."

Cậu chàng nhanh chóng tỉnh táo lại, đứng dậy nói: "Thế vết thương trên cánh tay của tôi thì giải thích thế nào?"

"Lúc cậu mở cửa sổ bị phỏng chứ sao, nếu không phải có lão Ngô chắn cho, người bị nấu chín phải là cậu mới đúng." Cát Phi ha hả hai tiếng, "Hôm qua Lão Ngô mới từ Loạn Thạch Cốc trở về, vừa mới thoát hiểm thì lại bị cậu hại thảm."

Sắc mặt Tiền Hán tái nhợt ngã ngồi trên ghế, thân thể không ngừng run rẩy.

Trần Ngưỡng lấy muỗng quấy quấy chén cháo, anh nhớ lần ở đảo Tiểu Doãn, Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh đều nói thật, nhưng mọi người không ai tin.

Lần này anh không dễ phân biệt thật giả, tính toán âm thầm quan sát trước đã.

"Sao trên đầu và trên mặt cậu lại bị thương?" Trần Ngưỡng hỏi Cát Phi.

"Bị trận mưa thứ hai làm phỏng." Cát Phi nói, "Tôi đang chạy quanh thị trấn tìm thêm thông tin...!Thì đột nhiên cơn mưa ập đến không hề có điềm báo trước, may mà tôi trốn nhanh."

Cậu ta vẫn còn sợ hãi nói: "Tôi chạy đến hiệu thuốc...!tình cờ gặp phải gia đình bác sĩ đang thu dọn đồ đạc của anh ta...!Nên đã nhờ bọn họ giúp đỡ băng bó vết thương cho mình."

Trần Ngưỡng liếc nhìn Tiền Hán còn đang ngồi đó hoài nghi nhân sinh, lại trộm nhìn Cát Phi may mắn thoát chết, trên người cả hai đều có mùi thuốc giống nhau, anh không nói gì nữa thổi thổi muỗng cháo, đang định ăn thì bị hành động của Triều Giản quấy rầy.

Triều Giản chỉ ăn hai muỗng.

Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản cầm chén đặt sang một bên, anh thấp giọng hỏi: "Ăn không ngon hả?"

Triều Giản chống khuỷ tay lên bàn, lấy lòng bàn tay che đi khuôn mệt mỏi: "Có mùi lạ."

Trần Ngưỡng ăn một ngụm, nếm nếm: "Đâu có đâu."

Triều Giản không nói gì.

Trần Ngưỡng để chén cháo lên bàn cho nguội bớt, anh đứng dậy lục tung căn bếp tìm mì sợi, nhanh chóng nấu một tô mì cho cộng sự, còn chiên thêm hai quả trứng.

Không lâu sau, Châu Châu tỉnh.

Lúc Trần Ngưỡng đi qua, anh nhìn thấy cô nàng ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn em gái mắt to nằm bên cạnh.

Toàn thân em gái mắt to quấn đầy băng gạc, nằm thẳng đơ như một xác ướp.

Trần Ngưỡng rốt cuộc biết được nguyên nhân gây ra sự việc đêm qua từ miệng Châu Châu.

Em gái mắt to mở cửa sổ.

"Cô ấy giống như bị khóa lại ở cửa sổ, tôi muốn kéo cô ấy vào trong nhưng nước mưa giống như có ý thức......"

Châu Châu khóc thảm thiết kể.

Trần Ngưỡng đợi cô khóc xong mới hỏi: "Sau đó tại sao cô lại hôn mê?"

Châu Châu lắc đầu: "Tôi không biết."

"Ký ức của tôi dừng ở lúc tôi muốn vọt tới cửa sổ kéo cô ấy vào." Châu Châu đập vào đầu mấy phát, rồi khổ sở nhìn cô bạn cùng phòng nằm trên giường, nức nở nói, "Trần tiên sinh, cô ấy sẽ không sao đâu đúng không?"

Trần Ngưỡng nói: "Lúc chúng ta tìm ra mục tiêu, chỉ cần còn một hơi là có thể trở về."

Châu Châu vui quá mà khóc: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......"

Trần Ngưỡng trở về phòng, anh cởi giày, mặc nguyên bộ quần áo nhăn dúm nằm nghiêng xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Trong lúc mơ màng, một cơn gió mát thổi tới, ý thức của Trần Ngưỡng trầm dần xuống.

Triều Giản ngồi dựa vào mép giường, hơn phân nửa thân mình đều ở bên ngoài, một chân hắn đạp xuống đất, một chân tùy ý uốn cong, trong tay cầm cây quạt nhỏ, quạt từng chút một.

Trần Ngưỡng trở mình, đưa mặt lên, đè lên mu bàn tay của Triều Giản.

Triều Giản rút tay ra, úp lòng bàn tay lại rồi đặt nó về vị trí cũ.

.

Trong sân, Châu Châu rửa mặt, ngồi ở ven tường nơi nhìn không thấy ánh nắng ban mai, cô lấy di động ra, hoa khóa.

Màn hình khóa là ảnh tự chụp của cô, tấm hình này cô chụp lúc đang ở triển lãm truyện tranh trước khi tiến vào.

Trang phục cô mặc không phải là lo lita, tóc và quần áo đều là màu lam, hai ngón tay làm động tác.

Mới chỉ có vài ngày thôi, cảm giác như cả người đều tang thương.

Châu Châu chọc vào kho chứa ảnh, lật xem những bức ảnh cô chụp ở đây, một lúc sau ấn khóa điện thoại cầm ở trong tay, tựa đầu vào bức tường mát lạnh, sắp chìm vào giấc ngủ say.

Ngay lúc Châu Châu sắp chìm vào giấc ngủ thì ý thức vất vả tỉnh táo lại, trong điện thoại có quá nhiều ảnh, điện thoại có chút kẹt cứng thì phải.

Xóa bớt một ít thôi.

Có nhiều bức ảnh được chụp liên tục.

Châu Châu nhấn nút bên phải điện thoại, bật màn hình dùng đầu ngón tay mở khóa, cô lập xem từng bức ảnh một, xóa đi rất nhiều bức ảnh, sau đó bấm vào giao diện quản lý nhấp vào khung dọn dẹp để tăng tốc.

Sau khi đều làm xong, Châu Châu tắt hết cửa sổ, nhắm mắt dựa ra sau.

Nhưng lần này cô ngồi dựa vào tường rất lâu, ý thức lại không chìm vào giấc ngủ được, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chỗ nào không ổn chứ?"

Châu Châu nói thầm trong lòng, cô nàng không ngừng suy nghĩ.

Bỗng nhiên trong lòng cô căng thẳng, rốt cuộc nhớ ra thấy là lạ ở đâu rồi.

"Là bức ảnh ở chỗ triển lãm!"

Gương mặt kia hình như không phải mình.

Châu Châu bị ý nghĩ của bản thân dọa sợ, vừa rồi cô mở khóa quá nhanh, có lẽ là nhìn nhầm.

Cô lại cầm điện thoại lên, nhấn vào nút bên cạnh.

Di động sáng lên, ánh sáng màn hình khiến khuôn mặt tái nhợt của cô nhìn có chút tái xanh.

Đợi thấy rõ bức ảnh trên màn hình khóa, Châu Châu sợ tới mức lập tức ném điện thoại ra xa.

Đó hoàn toàn không phải là hình của cô.

Dù quần áo giống nhau, bối cảnh xung quanh cũng giống, thậm chí là hình dáng bàn tay giơ hai ngón cũng giống nốt.

Nhưng gương mặt đó có hàng lông mày mỏng, đôi mắt to, chiếc mũi hơi gãy.

Người này Châu Châu quá quen thuộc, rõ ràng là em gái mắt to!

Châu Châu run rẩy nhìn chiếc điện thoại phía xa, người trong màn hình khóa đảo tròng mắt qua nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười treo quỷ dị.

Hôm qua tui bị đứa em cười vào mặt vì tui lỡ nói với nó ( mưa có vẻ yếu nhỉ ) rồi nó kiểu (◑‿◐) mưa yếu, mưa yếu ư, HA tiếng Việt tuyệt vậy cũng edit truyện cho người ta đọc được luôn.

Truyện Chữ Hay