Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

chương 181: tàn nhẫn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Như Tuyết đang cùng Cơ Diệc ân ái trên giường, cả phòng tràn ngập hương vị tình ái.

" Nhanh nữa đi... Diệc..."_ Lâm Như Tuyết rên rỉ dưới thân hắn, hai chân quấn chặt lấy eo hắn làm hai thân thể dính sát lại với nhau.

Cơ Diệc vùi đầu vào bầu ngực trắng hồng, cơ thể luật động ngày càng mạnh mẽ.

" Aaaaaa"_ Lâm Như Tuyết cong người thét lên cùng lúc đó Cơ Diệc cũng phóng vào sâu trong người nàng.

" Diệc... chàng làm tốt lắm"_ Lâm Như Tuyết thỏa mãn vùi vào lồng ngực rộng lớn của hắn mà vuốt ve.

Cơ Diệc thuận thế ôm chặt mỹ nhân. Hắn ước rằng khoảng khắc này mãi dừng lại tại đây... khoảng khắc chỉ có hắn và nàng.

Bỗng nhiên Lâm Như Tuyết ngồi bật dậy, sắc mặt chợt biến sắc sau đó hiện rõ vẻ tức giận.

" Sao vậy?"

" Hỏng rồi. Lão già kia làm hỏng chuyện rồi"_ Lâm Như Tuyết gằn lên từng tiếng.

Cơ Diệc cũng ngưng trọng nhìn nàng. Hắn biết nàng đang nhắm đến nam nhân khác - thái tử Minh Lãm quốc - Hoàng Việt Minh.

Bàn tay trong chăn khẽ nắm chặt lại. Hắn nhẫn nhịn tất cả đều vì nàng.

Lâm Như Tuyết không còn tâm trạng mà quan tâm đến người nam nhân vừa mới cùng mình ân ái triền miên. Nàng ta nhảy xuống giường nhìn đống y phục lộn xộn dưới nền, tỏ ra ghét bỏ, nàng ta liền lấy trong nhẫn không gian ra một bộ y phục mới mặc vào.

Cơ Diệc cũng đã nhanh chóng mặc xong y phục lẳng lặng đứng sau lưng nàng, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời trên thân thể mỹ miều ấy.

Lâm Như Tuyết phất tay một luồng khí lạnh ngưng trọng lại tạo thành một tấm gương phản chiếu.

" Ngọc. Đám lão già kia sắp không chịu nổi rồi"_ Lâm Như Tuyết khẩn trương hướng về phía mặt gương lơ lửng trước mặt.

" Ta thấy nàng cũng khá rãnh rỗi mà, phải không?"

Âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên gợi lên sự cuốn hút khó tả nhưng trong lòng Lâm Như Tuyết lại vô cùng thấp thỏm không yên.

" Không phải... Ngọc... Ta..."

Tiếng cười âm trầm vang lên từ bên kia gương.

" Nàng cũng nên đi gặp người quen cũ rồi"

Lâm Như Tuyết run sợ gật đầu không do dự. Nàng không dám kháng lệnh của hắn.

" Tốt nhất là phải giải quyết gọn gàng"_ Hắn nói xong, hình ảnh trước gương cũng biến mất.

Lâm Như Tuyết cắn môi phất tay một cái, chiếc gương trước mặt vỡ tan ra từng mảnh rồi biến mất.

" Diệc, chàng luôn ở bên ta phải không?"

Cơ Diệc đau lòng ôm Lâm Như Tuyết từ sau lưng.

" Ta muốn tiêu diệt hắn"_ Lâm Như Tuyết gằn giọng.

Tề Ngọc phải chết thì nàng mới được tự do.

" Ta sẽ đi giết hắn "_ Cơ Diệc xoay người nàng lại, lau nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi nàng. Chỉ cần nàng vui, muốn hắn làm gì cũng được.

" Đừng!!! Hiện tại thì chưa được, chàng không phải là đối thủ của hắn đâu"_ Lâm Như Tuyết tỏ vẻ lo sợ ôm hắn, khuôn mặt đẫm lệ làm thấm ướt cả khuôn ngực hắn.

Cơ Diệc cảm thấy hạnh phúc ôm chặt nàng, môi hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng. Nàng lo lắng cho hắn, nàng yêu hắn. Hắn có thể đánh đổi cả tính mạng này để đền đáp tấm chân tình này.

Cơ Diệc không biết mỹ nhân trong lòng hắn đang thầm toan tính một âm mưu...

Không đủ.

Sức mạnh của Cơ Diệc vẫn không đủ để đấu lại Tề Ngọc.

Cơ Diệc không phải người nàng cần!

Cái nàng cần chính là đám nam nhân cực phẩm bên cạnh Nhạc Phượng Hy kia.

Nàng có linh cảm rất chắc chắn rằng bọn họ có thể đấu được Tề Ngọc.

Để tóm được bọn họ trong tay thì nàng cần phải gạt bỏ Nhạc Phượng Hy.

Nhạc Phượng Hy... định mệnh đã để ngươi buộc phải bị hủy diệt thì ta mới được sống.

Ngươi chắc chắn phải chết!!!

........................................................................

" Hừ! Vậy ngươi giải thích ra sao khi thân là một khuê nữ đài các lại lén lút trốn ra khỏi nhà cùng nam nhân?!"

" Ta thấy nàng ta giống như đám kỹ nữ chốn hồng trần, hết ngủ với người này sau lại ôm ấp với người khác"

" Đúng vậy, có lẽ không chỉ có Bạch quân đây mà còn có Đông Phương quân cũng có thể xảy ra quan hệ với nàng ta rồi đó"

Bạch Khinh Lục há hốc mồm không thể tin được đám người ngu dại kia. Đúng là điều gì cũng có thể nói.

Lúc này cái tên Đông Phương kia lại không có mặt ở đây nên mọi ánh mắt đều đổ dồn lên đầu hắn.

Hic... biết thế hắn đã không nhiều chuyện đứng ở đây rồi >_

Truyện Chữ Hay