Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

chương 153: mẫu thân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cộc cộc cộc cộc cộc... Nam mô a di đà phật...

" Mẫu thân, là hài nhi"

Tiếng gõ mõ dừng lại, Đinh nhị phu nhân bái lạy trước tượng phật ba lạy rồi đứng dậy mở cửa.

" Con vào đi"

Nơi này là phòng riêng của Đinh nhị phu nhân, không xa hoa hay nồng nặc mùi son phấn ngược lại là mùi nhang bay thoang thoảng. Đồ vật trong phòng cũng khá đơn giản, nổi bật nhất là chiếc bàn thờ Phật và hai chiếc đệm vải màu chàm để quỳ.

Nhị phu nhân là mẫu thân sinh thành của Đinh Lạc Doanh. Bà vốn là thiên kim trong một gia đình thương buôn, mặc dù vậy địa vị của bà vẫn không thể so được với những vị phu nhân khác trong Đinh phủ này. Sau khi sinh Đinh Lạc Doanh, thân thể bà trở nên suy yếu sau này không thể có con được nữa. Đinh lão gia cũng ngày càng ít đến thăm bà hơn, hai năm sau liền cưới thêm thê thiếp. Từ đó bà bắt đầu ăn chay niệm phật, hầu hết đều đóng cửa ở trong phòng niệm Phật. Hài nữ của bà may mắn bộc lộ tài năng ngay khi còn nhỏ nên rất được Đinh gia trọng dụng, bà cũng an tâm phần nào cho cuộc sống sau này của con gái.

" Dạo này có phải con không ngủ không? Nhìn sắc mặt con xanh lắm..."_ Đinh nhị phu nhân vuốt ve khuôn mặt hơi gầy của Đinh Lạc Doanh mà xót xa trong lòng.

" Hài nhi vẫn khỏe... mẫu thân đừng quá lo lắng"

" Hazzz Ta đã già rồi, không thể tự tay chăm sóc cho con. Ta chỉ có thể hàng ngày cầu xin Phật Tổ phù hộ bình an cho con"_ tay bà bấm từng đốt hạt chuỗi phật.

Đinh Lạc Doanh ngồi yên nhìn mẫu thân đang niệm kinh Phật, trong đầu văng vẳng cuộc nói chuyện vừa rồi với Nhạc Phượng Hy.

" Sao??? Ngươi nói hai chuyện này có liên quan với nhau???"_ Đinh Lạc Doanh bất ngờ.

" Dựa vào vết thương của đại thiếu và hoàng tử thì bảy phần đều cùng một nguyên nhân gây ra"

" Vậy không phải nhị ca..."

" Vẫn chưa thể xác định chắc chắn được. Đinh Lạc Doanh!"_ Nhạc Phượng Hy tiến gần sát với Đinh Lạc Doanh... nói vào tai nàng ta

" Lần trước ta đã hỏi ngươi một lần rồi nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Nhị ca của ngươi có phải là con người không?!"

Đinh Lạc Doanh trố mắt ngạc nhiên... Sao nhị ca của nàng lại không phải con người được chứ??! Nhưng từ đầu Nhạc Phượng Hy đã xác định vết thương của đại ca là do một loài vật có móng vuốt gây ra. Trừ phi thủ phạm thực sự chính là con quái vật đó chứ không phải là nhị ca. Nhị ca hoàn toàn vô tội!

Nhưng nếu đúng như vậy thì tại sao đại ca lại nói dối?

" Xem ra ngươi cũng không biết rồi. Đinh gia đúng là một gia tộc rắc rối"_ Nhạc Phượng Hy quan sát kỹ thái độ của Đinh Lạc Doanh. Trong khi những người thân ruột thịt trong gia đình lại đang che giấu bí mật mờ ám nào đó thì nàng ta hoàn toàn không hề biết chuyện gì cả...

" Ngươi đã biết được điều gì phải không?"_ Đinh Lạc Doanh nuốt nước bọt khô khan hỏi.

" Nhìn thấy là một chuyện mà chưa chắc nó là sự thật, ta cần phải tỉ mỉ điều tra lại vấn đề này"

" Ngươi đã biết gì? Nói cho ta biết đi"

" Vậy sao ngươi không tự đi hỏi người nhà của ngươi? Ta chỉ là người ngoài, ta có nói ra nhưng không có căn cứ thì cũng không có ích lợi gì đâu"

" Nếu hỏi được... thì ta còn phải đau đầu như vậy sao?"_ Đinh Lạc Doanh mệt mỏi xoa mi trán.

" Ồ... thì ra người cũng cảm thấy họ đang giấu người điều gì đó phải không?"

" Nội tổ mẫu, phụ thân, đại di nương... còn có cả đại tẩu cũng có gì đó muốn giấu ta. Bây giờ ta còn không dám nghĩ đến việc đại ca cũng lừa dối ta hay việc nhị ca đích thực là hung thủ giết người"

" Vậy ngươi nghiêng về ai hơn?"

" Ta..."

" Đinh Lạc Doanh, nể tình quen biết với nhau một thời gian ta khuyên ngươi một điều. Nếu muốn làm sáng tỏ chuyện này thì tốt nhất không được đưa tình cảm cá nhân vào. Chỉ cần đứng ở vị trí trung lập thì ngươi có thể nhìn nhận sự việc rõ ràng hơn qua cách nhìn khách quan, toàn diện..."

" Vậy bây giờ ta phải làm sao?"

" Bây giờ ngươi nên thả lỏng tâm trí, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ... đầu óc minh mẫn mới nghĩ ra nhiều điều"_ Nhạc Phượng Hy thở dài gõ nhẹ lên trán Đinh Lạc Doanh. Cô nàng này nhìn như sắp kiệt sức đến nơi rồi...

Sau khi Nhạc Phượng Hy rời đi, nàng một mình đi vòng vào hoa viên suy ngẫm lại bỗng nghe thấy tiếng gõ mõ quen thuộc. Chỉ có thể là mẫu thân của nàng...

Gần đây nàng ít đến thăm mẫu thân vì lo sợ sức khỏe người không tốt, nàng lại bận rộn vì vụ án này nên thời gian gặp người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí một câu hỏi han tử tế với người nàng còn chưa thực hiện được.

" Doanh Doanh?! Con thấy mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi"_ Bà thấy Đinh Lạc Doanh đang thẩn người nên lay gọi.

" Mẫu thân... dạo này sức khỏe người vẫn tốt chứ?"

Giờ đến lượt bà ngẩn người, lâu rồi hài nữ của bà mới đến thăm bà. Thỉnh thoảng có gặp nhau nhưng cả hai lại không có dịp nói chuyện nhiều. Bà biết... con bé đang rất bận rộn và rất mệt mỏi nhưng nó vẫn dành chút thời gian đến thăm bà.

" Ta khỏe..."_Bà vuốt đầu nàng mỉm cười. Nhìn hài nữ trước mặt đã gầy ốm đi nhiều... nó vẫn còn cố chấp vào vụ án này mà không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.

" Doanh Doanh à, con vẫn tin vào Vân Trảm sao?"_ Dù tất cả mọi người đều đã chỉ thẳng thủ phạm chính là Đinh Vân Trảm.

" Có một người nói với con rằng không được đặt nhiều tình cảm vào việc điều tra. Có lẽ ban đầu con vì đặt nhiều tình cảm với nhị ca nên vẫn cố chấp tin huynh ấy không giết người..."

" Người đó còn khuyên con nên nhìn mọi việc một cách khách quan hơn, toàn diện hơn. Con đã nghĩ rất nhiều nhưng bây giờ con đã hiểu rồi!"

" Vậy con đã quyết định thế nào?"

" Không phải con tin nhị ca mà là con muốn nghe rõ từ hai phía. Con vẫn sẽ tìm nhị ca và nghe huynh ấy giải thích"

" Thấy con sáng suốt như vậy làm ta thấy hiếu kỳ với vị bằng hữu mà con đã nhắc tới. Có phải là Lãnh công tử không?"

" Đúng vậy mẫu thân, người đó rất có tài lại rất thông minh. Lần đầu tiên con cảm thấy thán phục trước một người như vậy"_Nàng rất muốn bản thân cũng tài giỏi như Nhạc Phượng Hy, có thể kiêu ngạo bằng chính thực lực của mình.

" Doanh Doanh con thật sự đã trưởng thành rồi"_ Bà ngân ngấn nước mắt cảm động sau đó đưa tay lên cởi xuống tượng Phật được khắc bằng gỗ mà bà đã đeo nó từ rất lâu rồi.

" Hãy luôn đeo bên mình, Phật Tổ hiển linh sẽ phù hộ bình an cho con"

Đinh Lạc Doanh để bà đeo lên cổ cho mình, tay mân mê từng nét khắc trên tượng Phật. Nàng không tin Phật nhưng nàng tin tấm lòng của mẫu thân. Nàng sẽ quý trọng nó.

" Mẫu thân, đêm nay con muốn ngủ cùng người"

........................................................................

" Nhạc Phượng Hy!!! Ngươi đang mặc cái gì trên người thế này???"_ Bạch Khinh Lục hoảng sợ reo lên.

" Cái này ta gọi là đồ lặn"_ Nàng nhếch miệng nói. Trên người nàng bây giờ là một bộ đồ lặn bó sát màu xanh đen, nó ôm gọn thân hình nàng làm lộ rõ đường cong quyến rũ của thiếu nữ trưởng thành.

" Thay ra ngay!"_ Lãnh Minh Dực lập tức bay tới, sắc mặt đen như nhọ nồi.

" Không thay! Mặc thế này mới thuận tiện làm việc được"_ Nàng ngang bướng nói

" Hắn nói đúng đó, nàng nên thay y phục khác đi, không phải nàng đang giả nam trang sao, mặc như vậy rất dễ để lộ thân phận"_ Tiêu Vận vừa nói vừa khoác áo lên người nàng.

Dương Hàn Long còn trưng bộ mặt âm u che chắn nàng lại, trừng mắt cảnh cáo Bạch Khinh Lục đang đứng không xa.

Tại sao lại chỉ cảnh cáo một mình hắn???_ Bạch Khinh Lục trong lòng thầm phỉ nhổ_ Nhưng mà khá may hiện giờ Hoàng Việt Minh đã bị hạ mê dược ngủ trong phòng còn bị Đông Phương Triệt canh giữ ở ngoài, nếu không hắn không chỉ đơn giản là bị cảnh cáo như vậy thôi đâu...>_

Truyện Chữ Hay