Rào rào... trong đêm tối mù mịt, một trận mưa lớn đổ ào như thác nước.
Lộc cộc lộc cộc
" Tiểu thư, ở đây cũng không có..."
" Hay là chúng ta về phủ thôi tiểu thư, mưa lớn thế này người sẽ đổ bệnh mất"
" Đúng vậy, tiểu thư cứ về phủ trước, thần sẽ tiếp tục cho người tìm người"
Đinh Lạc Doanh khuôn mặt ướt đẫm nước mưa cùng với khí rét lạnh của biển trong đêm tối làm cho nàng có phần trắng bệch đi.
Ánh mắt đầy mệt mỏi hướng đến bờ biển đen ngòm phía trước, sóng vỗ cuồn cuộn như đang muốn gào thét lên...
" Về phủ"
Cả đoàn người dần dần rời đi trả lại không gian đen tối của bờ biển.
Cách bờ đá không xa... bỗng xuất hiện một bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu đầy quỷ dị nổi bật trong bóng đêm.
Phù phù...
" Doanh... Doanh... "
........................................................................
" Oa biển đẹp quá!!! "_ An Nhiên phấn khích hét lên.
" Từ lâu đã nghe danh Giao Long nổi tiếng với những bãi biển đẹp... quả nhiên đúng là vậy"_ An Hiểu vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi bay.
" A! Vỏ sò này đẹp quá! Bên kia nữa!!! Nhiều quá!!! "
" Hay chúng ta ra biển chơi một chút đi"_ Hoàng Ái Ny mắt sáng lấp lánh.
" Không được! Chúng ta còn phải đến kinh thành"_ Đông Phương Triệt nói.
" Chỉ chơi một chút thôi mà"_ Hoàng Ái Ny bỉu môi.
" Ta nghe thông báo là chúng ta tạm thời nghỉ chân ở đây một ngày"_ Bạch Khinh Lục từ xa chạy đến.
" Tốt quá!!!"_ An Nhiên và Hoàng Ái Ny nắm tay nhau nhảy cẩng lên vui mừng.
" Có chuyện gì sao? "_ Nhạc Phượng Hy quay sang hỏi Hoàng Việt Minh vừa đi tới.
Hắn vừa mới cùng sư huynh Dịch Tư nói chuyện với binh lính giữ cảng, nếu thuận lợi thì cả đoàn có thể tiến thẳng vào kinh trong ngày... nhưng giờ lại thông báo dời ngày lại, hẳn là đã có vấn đề.
" Nơi này đang bị phong tỏa, chúng ta tạm thời chưa nhận lệnh thông hành được"
" Phong tỏa sao? "
" Hình như xảy ra án mạng nhưng họ không nói rõ là chuyện gì nhưng nhìn thái độ khác thường của họ thì có vẻ rất nghiêm trọng"_ Tiêu Vận nói.
" Thôi được rồi. Dù sao cũng không phải việc của chúng ta. Hãy hưởng thụ cảnh đẹp nơi này nào~"_ Nhạc Phượng Hy dang tay đón cơn gió mang hương vị mằn mặn của biển thổi tới...
" Lãnh Phi!!! Ra đây chơi đi "_ Hoàng Ái Ny vẫy tay gọi nàng.
" Được"_ Nàng vui vẻ chạy tới.
" Nàng đã vui vẻ hơn rồi"_ Tiêu Vận mỉm cười.
" Ừ"_ Hoàng Việt Minh đứng song song với Tiêu Vận nhìn bóng dáng tinh nghịch của nàng dưới các cơn sóng vỗ trắng xoá.
" Ngươi đang nhìn gì vậy?"_ An Nhiên nghiêng đầu hỏi nàng.
" Các người có nghe thấy gì không? "_ Nàng chăm chăm nhìn về hướng phát ra âm thanh lạ đó.
" Nghe gì? Ta có nghe thấy gì đâu!?"_ Hoàng Ái Ny lắc đầu nói.
" Chắc chỉ là tiếng sóng bình thường thôi. Chúng ta chơi cũng khá lâu rồi, nên lên bờ thôi"_ An Hiểu nói.
" Ừ ừ... ta cũng thấy đói rồi"_ Hoàng Ái Ny xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.
Nhạc Phượng Hy đang đi bỗng dừng chân quay lưng lại nhìn...
Nàng nghe rất rõ ràng... không chỉ là tiếng sóng vỗ mà còn xen lẫn tiếng thở yếu ớt của một thứ gì đó.
" Lãnh Phi!!! Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lên đi "_ Hoàng Ái Ny gọi lớn.
Nhạc Phượng Hy cau mày nhìn thêm một lúc sau đó rời đi...
Phù... hộc hộc... Gừ...
Một nửa đầu người ngoi lên mặt nước chăm chăm nhìn bóng người khuất dần sau đó lại ngụp xuống...
........................................................................
" Ưm... ngon quá!!!"_ Hoàng Ái Ny mắt sáng lấp lánh, miệng đầy thức ăn.
" Đều là hải sản tươi mới, nấu lên thật thơm ngon"_ Nhạc Phượng Hy gấp một miếng cá cho vào miệng rồi gật gù nhận xét.
" Món canh cá này cũng ngon, nàng ăn thử đi "_ Hoàng Việt Minh múc sẵn một chén canh đẩy sang cho Nhạc Phượng Hy.
" Ừ. Các huynh cũng ăn nhiều nhiều đi"
" Sao ca không múc cho muội với!!! "_ Hoàng Ái Ny chu môi nói với Hoàng Việt Minh.
Hắn lườm Ái Ny như muốn nói "múc cho muội làm gì?"
Hoàng Ái Ny phồng má cảm thấy bản thân bị khinh thường thì bỗng có một chén canh đặt trước mặt nàng.
" Uống đi"_ Tống Vỹ Tinh vẫn mặt liệt nói.
" Vỹ Tinh~ chỉ có ngươi tốt với ta thôi~"_ Hoàng Ái Ny ôm chén canh húp ngon lành.
" Úi cha! Tự nhiên ta lại cảm thấy nghẹn thế này"_ Bạch Khinh Lục giả vờ ôm cổ, mắt thầm liếc sang An Nhiên nhưng người nào đó vẫn hồn nhiên chiến đấu với đống thức ăn trên bàn mà không để tâm đến hắn.
" Nghẹn thì uống nước đi, nói với bọn ta làm gì?"_ Tần Minh đang hì hụt gặm con cua lớn.
" Này! Người ngoài như ngươi sao cứ đi chúng ta làm gì? Cứ yên phận ở Thương Vũ không được à? "
" Ta thích đấy! Sao nào? Muốn gây sự à?!"_ Tần Minh lên giọng khích bác. Hắn đã đi theo Lãnh Phi nhiều ngày rồi nhưng vẫn chưa được đánh trận nào, hắn bây giờ đang rất ngứa tay nha.
" A! Kia không phải là Đinh Lạc Doanh sao? "_ An Nhiên chỉ tay về hướng không xa.
Đinh Lạc Doanh cùng năm người khác từ một căn phòng bước ra, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm nghị làm bầu không khí trở nên u ám đi...
Khi họ đi qua bàn ăn của bọn nàng, Đinh Lạc Doanh cũng đã nhận ra người quen, nàng ta tỏ ý rất ngạc nhiên vì gặp nhau ở nơi này.
" Đinh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi"_ Nhạc Phượng Hy gật đầu chào hỏi.
" Chào mọi người. Mọi người đến Giao Long khi nào vậy?!"
" Chúng ta chỉ mới đến lúc chiều rồi quyết định nghỉ ngơi ở đây"
" Đinh cô nương, nghe nói chỗ này bị phong tỏa, tại sao vậy?"_ Bạch Khinh Lục hỏi.
Sắc mặt Đinh Lạc Doanh ngưng trọng lại...
" Chúng ta bị chặn lại ở nơi này chưa thể tiến vào kinh thành được... bọn họ định phong tỏa bao lâu nữa đây?"_ Hiên Viên Ngạo tiếp lời.
Một người đứng sau Đinh Lạc Doanh tiến lên thì thầm gì đó, Đinh Lạc Doanh gật đầu vài cái sau đó nói với mọi người.
" Nơi này cách kinh thành không xa, mọi người cứ việc nghỉ ngơi ở đây vài ngày. Ta sẽ nhanh chóng lấy lệnh thông hành cho mọi người"
Bạch Khinh Lục còn định lên tiếng hỏi thêm thì bị Nhạc Phượng Hy chặn lại.
" Vậy phải đa tạ cô nương rồi"
" Ta có việc phải đi trước, hy vọng lần sau chúng ta sẽ trò chuyện nhiều hơn"_ Đinh Lạc Doanh chắp tay cáo từ.
" Vậy lần sau gặp lại"
Đinh Lạc Doanh cùng nhóm người kia rời đi bỗng Đinh Lạc Doanh chợt nhớ đến điều gì đó mà dừng chân lại...
" Lãnh Phi... "
" Cô nương còn chuyện gì muốn nói?"
Đinh Lạc Doanh có vẻ muốn nói gì đó với nàng, ánh mắt đầy hy vọng và niềm tin nhưng sau đó lại trầm mặc một lúc...
" Không có gì. Ta mong mọi người sẽ yêu thích Giao Long quốc... cáo từ"
Khi bọn họ đi khuất hẳn... Bạch Khinh Lục liền quay lại hỏi nàng.
" Sao ngươi lại cản ta? "
" Nhìn thái độ của họ, ta đoán đây là chuyện vô cùng nghiêm mật, dù ngươi có hỏi thì họ cũng sẽ không tiết lộ cho người ngoài như chúng ta biết đâu"_ Nàng nhún vai nói.
" Hình như Đinh Lạc Doanh muốn nói với nàng điều gì thì phải?!"_ Tiêu Vận đặt con tôm đã được lột vỏ vào chén nàng.
" Không biết"
" Ngươi không tò mò à?"_ Tần Minh ngước đầu lên hỏi.
" Tò mò làm gì? Cứ vô tư mà sống không được à?!"_ Nàng thản nhiên gắp con tôm bỏ vào miệng nhai.
"...."
Ngươi không tò mò nhưng bọn hắn lại tò mò a~
........................................................................
Cộc cộc cộc
" Mời vào"
Cạch!
" Đêm khuya thế này, Đinh cô nương lại đột nhiên đến đây hẳn là có chuyện quan trọng"_ Nhạc Phượng Hy từ tốn nói.
" Ngươi... tên Nhạc Phượng Hy phải không?"_ Đinh Lạc Doanh lên tiếng hỏi.
Lần trước nàng đã nghe người khác gọi người này bằng tên này... có lẽ cái tên Lãnh Phi chỉ là tên giả, còn Nhạc Phượng Hy mới là tên thật.
" Đúng vậy"_ Nàng thẳng thắn đáp lại.
" Lần trước ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi chữa trị cho người khác. Ngươi hẳn là biết y thuật?!"
" Tại hạ quả thật có biết một chút"
" Ngươi có thể cứu một người giúp ta được không?"
" Đinh cô nương không nên kỳ vọng tại hạ nhiều như vậy a, sợ rằng sẽ làm cô nương thất vọng rồi"
" Ngọc Câu Hồn, lần trước ngươi có hỏi ta vật này, ta có thể đưa cho ngươi"
" Ồ ~ không phải lúc đó cô nương nói không biết gì về nó sao?"
" Xin lỗi... Là ta nói dối. Nó là bảo vật rất quý giá của Đinh gia, không thể truyền ra ngoài được"
" Vậy tại sao bây giờ cô nương lại lấy nó ra làm điều kiện với tại hạ?"
" Vì mạng người này còn quan trọng hơn cả Ngọc Câu Hồn"
" Vậy... chỉ cần tại hạ cứu được người này thì..."
"...Ngọc Câu Hồn sẽ là của ngươi"_ Đinh Lạc Doanh nói một cách dứt khoát.
Nhạc Phượng Hy xoa xoa cánh môi tỏ vẻ suy nghĩ rồi nhếch miệng mỉm cười...
" Tốt! Thỏa thuận giao dịch"
........................................................................
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc xen lẫn mùi máu tanh...
Người nằm trên giường có phần xanh xao, tiều tụy nhưng vẫn nhìn ra độ tuổi khoảng - tuổi, thân thể cường tráng nhất là ở phần tay, người này hẳn là một kiếm sư.
Nhạc Phượng Hy lật chăn lên... Cả khuôn ngực hắn đều được băng bó trắng một mảnh.
" Huynh ấy là đại ca của ta"_ Đinh Lạc Doanh âm trầm nói.
" Hắn tại sao lại bị như vậy?"
" ...."
" Nếu muốn ta chữa trị cho hắn thì phải biết rõ nguyên nhân thì mới chữa được chứ!?"_ nàng vừa nói vừa tháo băng.
" Huynh ấy... là bị nhị ca ta đánh... "
" Hử!? Huynh đệ tương tàn? "
"...."
" Vậy có thể nói cho ta biết... nhị ca của cô nương có phải là con người không?"
Đinh Lạc Doanh ngạc nhiên khi nghe nàng hỏi như vậy...
Nhạc Phượng Hy nghiêng người ra cho Đinh Lạc Doanh nhìn thấy vết thương hiện rõ trên ngực của hắn.
Vết thương ấy tựa như vết cào của một loài thú dữ rất to lớn...
" Sao... sao có thể như vậy???"_ Đinh Lạc Doanh ôm miệng thốt lên.
" Cô nương không rõ sự tình này sao?"
Đinh Lạc Doanh buồn rầu lắc đầu.
" Sau khi tham dự đại hội trở về, ta phải trở về học viện một thời gian sau đó thì... xảy ra việc này. Mọi chuyện ta đều nghe người chứng kiến nói ra..."
" Người chứng kiến đã nói những gì? "
" Thật ra thì họ không phải tận mắt nhìn thấy sự tình. Họ đều là gia nhân trong phủ, khi đó họ nghe thấy tiếng ẩu đả, tiếng la hét ở bên trong hậu viện liền chạy đến xem liền... thấy nhị ca bàn tay đầy máu đột ngột chạy ra ngoài, đại ca... đại ca nằm giữa vũng máu, bốn gia đinh, hai nha hoàn đều bị giết chết không toàn thây..."
" Tất cả bọn họ đều nói như vậy? "
Đinh Lạc Doanh gật đầu.
" Vậy các người đã xem qua xác của những người tử mạng ở đó chưa? Có thấy vết thương tựa như vậy không?"
" Ta không xem... khi ta trở về, xác của họ đã được xử lý cả rồi"
" Sao lại đem xử lý sớm như vậy? Không lẽ..."_ Có người muốn giấu diếm điều gì đó?
Đinh Lạc Doanh dường như cũng nghĩ như nàng, liền biến sắc đi...
Cánh cửa phòng đột ngột bật ra...
" Doanh Doanh!!! Sao muội lại dám mang người ngoài vào đây hả??? "_ Một vị phu nhân bước vào tay bưng một chậu nước ấm. Khi thấy có người lạ mặt xuất hiện trong phòng liền hoảng hốt kêu lên.
" Đại tẩu, đây là bằng hữu muội quen ở Thương Vũ. Hắn rất giỏi y thuật nên ta mang hắn đến đây chữa trị cho đại ca..."
" Nhưng muội phải nói cho chúng ta biết chứ? Tại sao phải lén lút như vậy?"
" Nếu muội nói ra... mọi người sẽ đồng ý chứ?"
" Ta... "
" Dù sao Đinh gia chúng ta cũng có đại phu riêng việc gì con phải làm phiền người khác như vậy chứ?"_ Một vị phu nhân khác bước vào.
" Tam di nương..."
" Nếu con muốn nói gì thì hãy nói với phụ thân con đi... ông ấy sắp đến rồi"_ Tam phu nhân có phần điềm đạm nói.
Nhạc Phượng Hy thật muốn lên tiếng...nàng là người ngoài có phải nên nhường lại không gian riêng tư cho gia đình người ta nói chuyện không???
Không lâu sau, mọi người đã đến đầy đủ. Đinh gia chủ, Đinh thái phu nhân, hai vị phu nhân và ba vị tiểu thư khác nữa...
" Doanh Doanh, con coi thường lời nói của ta sao?"_ Đinh lão gia nghiêm nghị nói.
" Phụ thân!!! Không phải thấy đại ca mãi không tỉnh lại thì con cũng không đến làm phiền người ta làm gì"
" Đại ca con chỉ bị trọng thương cần phải tịnh dưỡng lâu ngày, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi"_ Nhị phu nhân là một người nhu mì, dịu dàng, bà từ tốn khuyên giải Đinh Lạc Doanh.
" Lãnh Phi! Tình trạng đại ca ta... có thật là như vậy không?"_ Đinh Lạc Doanh thận trọng hỏi Nhạc Phượng Hy.
" Thoạt nhìn thì đúng như vậy nhưng..."_ vết thương có điểm bất thường,nàng cần kiểm tra kỹ lại nhưng đám người này lại đến ngăn cản nàng khó mà chẩn bệnh được nha!
" Ngươi là ai??? Trẻ tuổi như ngươi thì nhìn được cái gì chứ??? "_ Đinh thái phu nhân giận dữ chống mạnh gậy xuống trừng mắt nhìn nàng.
" Lão phu nhân, Đinh cô nương đã có ý mời ta xem xét thương thế cho người này hẳn mọi người cũng không coi thường cách nhìn người của Đinh cô nương chứ?"
" Hỗn xược!!! Ngươi cút ra ngoài cho