Choang!!!
" Vô dụng! Tất cả các ngươi đều là đồ vô dụng, chết hết đi!!!"_ Yêu Cảnh Ly tức giận đập nát mọi thứ sau đó trong tay phất ra một luồng huyết khí kỳ dị bao lấy đám tiểu quỷ...
Đám tiểu quỷ rên la đầy đau đớn sau đó liền tan thành tro bụi... chỉ còn lại tên thủ lĩnh của bọn tiểu yêu đó.
" Ngươi đừng tưởng là cận thần của phụ vương thì ta không dám làm gì ngươi... "_ Yêu Cảnh Ly nghiến răng,trừng mắt nhìn hắn.
" Thuộc hạ không dám! "_ hắn cúi đầu cung kính.
" Biến đi! Cút khỏi mắt ta!!! "_ Ả phất tay vận ma lực đánh mạnh vào hắn làm hắn bay đập mạnh vào cửa.
Trong mắt hắn thoáng ra tia lạnh lùng, hắn lấy tay lau máu trên khóe miệng rồi từ từ lui ra...
Yêu Cảnh Ly trong lòng không cam tâm! Nàng không tin một nữ nhân phàm trần tầm thường mà nàng không thể xử lý được!!!
Lãnh Minh Dực phải là của nàng!!!
Yêu Cảnh Ly bước đến một mật thất, năm ngón tay cong lại vận ma lực vào pháp trận trên cánh cửa, cánh cửa tỏa ra ánh sáng đỏ...
Rầmm... Rầm....
Bên trong là một bóng người đang ngồi khoanh chân tịnh thần. Toàn thân là tử y soái khí, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn không giảm đi sự anh tuấn.
Nghe tiếng bước chân, hắn cau mày nhưng không hề mở mắt nhìn xem là ai...
" Nữ nhân kia đã bị ta cho người xử lý rồi..."_ Yêu Cảnh Ly cười lạnh.
Hắn vẫn không phản ứng gì...
" Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi. Nữ nhân kia sẽ ngoan ngoãn rời xa chàng"
" Chàng không cần đau lòng, còn có ta bên cạnh chàng"_ Yêu Cảnh Ly tiến gần đưa tay chạm vào mặt hắn.
Roẹt!!!
Một luồng điện khá mạnh chặn lại làm ả phải giật tay lại, căm hận nhìn hắn...
Không ngờ hắn lại có thể làm thế này!!! Trước đó nàng đã hạ độc hắn, làm cho hắn yếu đi, mỗi lần vận lực thì sức mạnh sẽ bị hao hụt dần. Nàng tưởng chừng hắn không thể chống cự mà dùng mị thuật để chiếm đoạt hắn không ngờ nam nhân này lại có tinh thần lực rất mạnh, nhanh chóng hóa giải mị thuật của nàng. Nàng sợ rằng hắn sẽ nhanh chóng trốn thoát nên đã dùng ma pháp giam giữ hắn lại...
Từ hôm đó... hắn không hề nói chuyện gì, càng không thèm nhìn lấy nàng một lần.
Lần này ngay cả chạm vào hắn cũng không cho phép!
" Để xem chàng còn trụ thế này trong bao lâu nữa đây! Ta không ngại đợi chàng"_ Yêu Cảnh Ly cố gắng rút bớt lửa giận, dứt khoát rời đi.
Khi ả rời đi, hắn chậm rãi mở mắt ra,ôm ngực phun ra một ngụm máu.
Đôi tử mâu đầy mệt mỏi nhìn bàn tay thỉnh thoảng lại trong suốt đi rồi trở lại bình thường...
Hắn sắp biến mất rồi sao?
Nếu phải biến mất như vậy... hắn cũng muốn được gặp lại nàng một lần nữa.
Hy nhi...
........................................................................
Thịch!
Đang chiến đấu bỗng tim nàng nhói đau một cái...
Chuyện gì vậy? Sao nàng cảm thấy đau thế này?! Cứ như sắp phải mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng...
Trước mặt có một mũi kiếm hướng thẳng vào nàng... Nàng nhất thời tỉnh táo lại rồi đỡ kiếm.
Kengggg!!!
Tần Minh phát hiện đối phương đang bị phân tâm điều gì đó liền nhân cơ hội hạ thủ. Không ngờ hắn ta lại nhanh chóng lấy lại tinh thần đỡ được một kiếm của hắn.
Phải nói cái tên Lãnh Phi này không hề tầm thường, mọi chiêu kiếm của hắn đều bị tên đó dễ dàng hóa giải, thỉnh thoảng hắn ta còn xuất chiêu rất nhanh gọn nếu không phải hắn tinh nhạy chống lại thì có lẽ hắn đã bị đánh bại. Trận đấu cuối cùng này, hắn lại có thể đụng độ với một đối thủ xứng tầm thế này làm hắn rất phấn khích.
" Lúc căng thẳng thế này mà phân tâm thì rất dễ bị đánh bại"_ Tần Minh cười nhạt.
" Đúng là nguy hiểm thật! Đa tạ đã nhắc nhở "_ Nàng nhếch miệng cười đáp lại.
Vụttt keng keng vụt kenggg...
Hai người trên đài liên tục giao chiến, người công người thủ sau đó ngược lại, các chiêu thức đều rất nhanh và dứt khoát, không ai hơn ai. Tình hình trận đấu ngày càng gay cấn.
Đây là trận đấu quyết định, vì vậy tất cả mọi người đều đổ về đây quan sát trận đấu. Họ đều không ngờ rằng Tứ Đồ Quốc lần này lại xuất hiện hai nhân tài trẻ tuổi và lạ lẫm thế này. Cả hai đều đều có nhiều bí mật lại không được nhiều người biết đến. Một người vốn tưởng như đã chết lại xuất hiện ở Thương Vũ mang một thân phận vô cùng phức tạp, một người thì không thân không phận, lại là người của Minh Lãm quốc yếu ớt nay lại có thể tiến thẳng đến vòng cuối cùng.
Bây giờ ai còn dám nói Minh Lãm yếu ớt nữa hả?! Nói như thế chẳng khác gì tự tát vào mặt mình...
Minh Lãm nay đã thay đổi... thử nhìn lại xem ngay cả một tiểu tử mới mười mấy tuổi đã là Luyện Đan Sư bậc thượng phẩm, còn thành công luyện song đan đầy nguy hiểm mà những Luyện Đan Sư lão luyện còn không dám nghĩ luyện đến. Bây giờ lại xuất hiện một tên ngay cả cấp bậc cũng không rõ lại hiên ngang đứng vào đầu bảng.
Mọi người nhất thời không kịp thích ứng với sự thay đổi đến vô lý như vậy!!!
Hai luồng linh lực, một trắng một đỏ giao nhau... uỳnh!!! Cú nổ làm bụi đất bay mịt mù, Nhạc Phượng Hy và Tần Minh lập tức bị đầy lùi lại...
Tần Minh chống kiếm trụ vững lại sau đó thấy thấp thoáng đối phương sau lớp bụi mù, hắn nhếch miệng cười nhạt rồi giơ kiếm lên cao, cả người toát ra ánh sáng đặc trưng của Linh Tôn bậc cao nhất...
Thanh kiếm lớn từ từ hạ xuống đất rồi di chuyển theo bước chân hắn tiến gần về đối phương.
" Hắn muốn kết thúc trận đấu"_ Đông Phương Triệt lên tiếng.
" Đúng rồi! Khi hắn đấu với Tống Vỹ Tinh, hắn cũng đã dùng chiêu thức này đánh bại..."_ An Nhiên thốt lên.
" Chúng ta lại quên nói điều này cho Nhạc Phượng Hy biết để đề phòng"_ Bạch Khinh Lục lo lắng.
Mọi người nín thở theo dõi tiếp trận đấu...
Nhạc Phượng Hy lúc này đang khá chật vật, quả nhiên bị âm khí xâm nhập thì không hề tốt chút nào, nàng chỉ bị ảnh hưởng một chút mà cơ cốt của nàng đã muốn cứng đơ ra... không tài nào hoạt động nhanh nhẹn hơn được.
Điều quan trọng hơn đó là đối thủ lần này khá mạnh. Các chiêu thức đều rất phức tạp và mạnh mẽ. Nàng đỡ được mấy chiêu mà cánh tay đã muốn tê rần. Chả trách Tống Vỹ Tinh lại bại dưới tay hắn như vậy.
Trước mắt đã thấy Tần Minh tập trung linh lực đại phát lên đến bậc cao nhất của Linh Tôn... đây là không muốn mất thời gian nữa nên muốn thẳng tay kết thúc nhanh trận đấu rồi!!!
Thanh kiếm do vụ nổ vừa rồi mà đã bị hỏng nát... Phải nói thanh kiếm trên tay Tần Minh cũng không tầm thường vì thế nếu nàng đơn thuần dùng kiếm bình thường để đỡ lấy thì cũng không có tác dụng gì nhiều.
Roẹt Roẹt...
Tia điện từ thanh kiếm tỏa ra ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh rùng mình.
Tần Minh giữ khoảng cách nhất định rồi cảnh báo nàng lần cuối
" Ngươi còn không muốn gọi linh thú ra hỗ trợ à?! "
" Nguyên tắc của ta rất công bằng, đối thủ đấu gì thì ta sẽ đấu như thế đó"_ Nếu hắn lấy linh thú ra để đấu với nàng thì nàng cũng không ngại gọi linh thú ra để đấu. Bây giờ nếu nàng gọi linh thú ra thì sau này sẽ có người lấy lí do này bảo không phục, nói nàng lấy nhiều đả ít.
Hắn bật cười... thật hiếm hoi khi có người làm hắn cười thành tiếng như vậy. Thoạt nhìn tên Lãnh Phi này hẳn rất có khí phách làm tâm tình hắn sảng khoái hơn nhiều, đấu cũng cảm thấy rất thích thú. Nhưng... kéo dài thời gian nhiêu đó cũng đủ rồi, hắn không muốn tốn thêm thời gian nữa.
" Được! Nếu có dịp ta mong có thể cùng ngươi thưởng rượu thật thỏa thích! "
" Được! "_ Nàng thoải mái đáp lại.
Tần Minh chấm dứt biểu cảm hòa nhã lập tức nghiêm nghị lại, vẫn đứng tại chỗ. Mũi kiếm ngày càng tích nhiều tia điện hơn sau đó vụt lên trên tạo thành đạo lôi kiếm to lớn kéo dài sau đó dần hiện thành một con lôi điểu to lớn.
Đây là chiêu kiếm mà hắn tự hào nhất. Chiêu kiếm mà năm xưa chính gia gia Tần Chiến đã một tay diệt sạch hàng vạn quân địch... Lôi Thiên Bạo.
Chỉ là lần này chỉ là trận đấu bình thường nên đã thay đổi chiêu thức một chút... hoàn toàn không mang sát khí nhưng đủ để hạ gục một người...
Nhạc Phượng Hy nhìn uy lực hùng mạnh của Tần Minh sau đó lấy từ không gian Lôi Châu. Nàng muốn thử nó một lần...
Dường như Lôi Châu hiểu được suy nghĩ của nàng, nó phát ra tử quang sau đó bay lơ lửng trước mặt nàng như đợi lệnh.
Cùng lúc đó Tần Minh đã chém kiếm về phía nàng, lôi điểu mạnh mẽ bay tới như muốn nuốt chửng con mồi...
Lôi Châu truyền tử quang vào người nàng. Trong đầu nàng thoáng lên những cổ ngữ mà trước đây nàng hoàn toàn không đọc được, nay nàng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng, thậm chí nàng còn hiểu nghĩa của nó nữa...
Nàng giơ ngón trỏ phải lên viết trên không trung những cổ ngữ ấy sau đó dùng luồng linh lực đã bị tẩy trắng phát động Lôi Châu, những ký tự bay lòng vòng rồi lần lượt nhập vào Lôi Châu.
Bầu trời bỗng kéo mây đen về kèm theo sấm chớp đùng đùng...
Lôi điểu đã đến gần nàng vốn dĩ nó không phải là linh thú nhưng nó lại sống động như thật. Đôi cánh nó cong lại bao trùm nàng.
Tần Minh hồi hộp nhìn đối phương đang bị lôi linh của hắn bao vây, chẳng mấy chốc nữa thì sẽ bị tê liệt toàn thân không thể chiến đấu nữa...
Nhưng hắn nghi hoặc một điều... Lãnh Phi tại sao không chống cự? Không... ngoài việc hắn có lấy ra một viên ngọc kỳ lạ.
Đùng đùng....Ầmmmm...
Một đạo lôi màu đỏ kỳ dị từ trên trời giáng xuống vị trí của Nhạc Phượng Hy...
" Chết rồi! Nhạc Phượng Hy còn ở trong đó!!! "_ Hoàng Ái Ny hoảng hốt kêu lên.
" Từ từ... hình như vừa rồi nàng có lấy ra thứ gì đó, hẳn là có thể chống được Tần Minh"_ Đông Phương Triệt giữ lấy vai Ái Nó, phòng khi Ái Ny không kìm được lại nhảy lên đài.
Mọi người xung quanh vốn đang cảm thấy khó chịu bởi uy lực của Tần Minh mang lại nay lại thêm thiên lôi bất ngờ giáng xuống. Bầu không khí lúc này vô cùng khó chịu, trong không khí cứ như tràn ngập rất nhiều lôi linh, lông tơ đều dựng lên hết, rõ ràng hít thở đều đều nhưng lại có gì đó không thông, toàn thân đều như bị hàng trăm con kiến bò qua lại...
Roẹt Roẹt...
Lôi điểu của Tần Minh bỗng chuyển màu... Vốn đang là màu tím nhạt nay lại chuyển hẳn sang màu đỏ vàng rồi nó chuyển hướng bay ngược lại về phía Tần Minh.
Tần Minh ngay từ đầu đã cảnh giác nên nhanh chóng chém kiếm vào lôi điểu, lôi điểu lập tức tan ra.
Sau đó hắn nhảy lên cao chém liên tục ba đạo lôi kiếm... Bỗng hắn cảm thấy toàn thân tê liệt đi, cánh tay cầm kiếm run rẩy. Hắn đáp xuống rồi dùng kiếm chống đỡ thân thể...
Tại sao thế này??? Vốn dĩ hắn đã chém phá lôi điểu rồi mà, ngay cả một sợi lông hắn còn chưa tiếp xúc gì với lôi linh...?!
Bỗng trước mặt hắn tối đi, hắn giật mình ngước lên thì đã thấy Lãnh Phi đứng trước mặt hắn, tay cầm thanh kiếm đã bị gãy một nửa, còn bị nứt mẻ một cách nham nhở chỉa thẳng vào hắn...
Hắn... đã thua rồi!
" Kết thúc trận đấu, người chiến thắng là Lãnh Phi đội Minh Lãm!!! "
Tràng pháo tay bắt đầu vang lên, tiếng reo hò vô cùng phấn khởi... Lần đầu tiên bọn họ mới được chứng kiến một trận đấu hay như vậy, thật kích thích, thật hấp dẫn!!! Quả nhiên được sống đến thời điểm này rất đáng mà~~~
Tần Minh chật vật đứng dậy, tay chân hắn cứ như mềm nhũn ra vậy... đến bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại thua như vậy.
" Nước chính là thành phần dẫn điện khá tốt, trong không khí lại có những hạt nước li ti chúng ta không thể nhìn thấy được nhưng chúng đủ để dẫn được điện vì thế vừa rồi ta đã truyền lôi linh vào không khí... càng di chuyển nhiều thì càng bị nhiễm điện"_ Nàng mỉm cười giải đáp.
" Kỹ thuật của ngươi rất mạnh và vững chắc, nếu ta không kịp dùng mẹo này thì có lẽ đã bại dưới tay ngươi rồi"
" Ta... còn một điều nữa muốn hỏi... "
" Là gì? "
" Ngươi làm sao có thể làm lôi điểu quay trở lại tấn công ta? "
" Thứ lỗi... Đây là một biệt chiêu, không thể nói cho người khác biết được"_ Nàng đưa ngón trỏ lên miệng tỏ ra thần bí.
Đó là do nàng dùng cổ ngữ làm pháp trận khởi động Lôi Châu. Đạo thiên lôi vừa rồi là do nàng dùng Lôi Châu triệu đến dùng để chống lại lôi điểu của Tần Minh, sau đó chuyển thành lôi lực của nàng và cứ thế mà điều khiển nó...
Tất nhiên lai lịch của Lôi Châu không thể tiết lộ cho người khác biết được...
" Lần này là ta thua tâm phục khẩu phục "_ Tần Minh thẳng thắn nói nhưng trong đáy mắt lại hiện lên tia tiếc nuối.
Sao nàng có cảm giác hắn không phải xem trọng cuộc thi này mà là có nguyên nhân sâu xa nào đó buộc hắn phải dốc hết sức thi đấu như vậy.
Nàng định lên tiếng hỏi hắn thì bất ngờ đám Hoàng Ái Ny kéo đến hỏi han rồi chúc mừng tới tấp.
Tần Minh lặng lẽ rời đi...
" Oaaaa làm ta lo muốn chết!!! "_ Hoàng Ái Ny ôm chầm lấy nàng thút thít.
" Này công chúa của ta ơi~ cả người ta bây giờ rất bẩn đó, đừng cứ ôm ta như vậy"
Đây là lần đầu tiên nàng phải trở thành bộ dáng đang thương thế này. Cả người từ đầu đến chân đều dính đầy đất đá, vạt áo, tà áo đều bị chém rách tả tơi thậm chí có vài chỗ rướm ra màu đỏ hồng của máu. Tệ nhất đó là khuôn mặt hiện đóng lên một lớp đất dày, khiến làn da vốn trắng mịn nay lại như đắp bùn xám xịt...
" Hừ! Tên Tần Minh kia thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, dù gì người ta cũng là nữ nhi, hắn ít nhất phải để lại cái mặt sáng sủa cho người ta chứ!?"_ Hoàng Ái Ny buông nàng ra, ra sức chửi rủa Tần Minh.
An Nhiên cùng mọi người cũng hùa theo thương xót cho bộ dạng này của nàng sau đó mắng chửi thậm tệ Tần Minh.
Khóe miệng nàng giật giật... Hắn đâu có biết ta là nữ đâu!!!
Hơn nữa chuyện này nàng không để ý thì thôi, sao mấy người lại phải phản ứng thoái hóa lên như vậy chứ!???
" Có lẽ lần sau gặp hắn cần phải ra sức dạy bảo hắn một trận..."_ Hoàng Việt Minh xoa xoa cằm nói.
Này này!!! Ngay cả huynh cũng hùa theo họ sao???
Tiêu Vận! Huynh là người lý trí nhất! Huynh nói gì đi!!! Người không biết thì không có tội mà~
Tiêu Vận thấy nàng đang hướng ánh mắt nóng rực về mình hắn ho khụ hỏi sang người bên cạnh.
" Dương Hàn Long ngươi nghĩ sao?"
Dương Hàn Long trầm mặc một hồi sau đó nói ra một từ làm nàng muốn hộc máu.
" Đánh"
Đánh cái gì mà đánh!!! Đánh cái đầu huynh!!!
" Vậy ta cũng không ý kiến gì. Cứ theo mọi người vậy"_ Tiêu Vận trả lời nhưng mắt lại liếc sang hướng khác, không dám nhìn nàng.
Tần Minh... Ta mặc niệm cho huynh. Cầu cho huynh được may mắn...
Ách xì!!!
Tần Minh đang đi thì bỗng ngứa mũi hắt xì thật lớn... Hắn xoa xoa cái mũi ngước lên