Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

chương 133: bị thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dương Hàn Long nhanh chóng lôi một người đến chỗ nàng.

Đó là một người đàn ông trung niên, thân hình nhỏ bé, trên mép có đôi râu cá trê, đôi mắt thì xếch lên nhìn rất gian xảo. Lão ta chính là người tạo trận pháp bắt giam bọn nàng lại.

" Chơi với bà đây vui không?"_ Nàng đứng khoanh tay đầy ngạo mạn.

" Phi... Vì ta lơ là nên mới để lộ sơ hở nếu không còn lâu các ngươi mới bắt được ta"_ ông ta quay mặt tỏ vẻ khinh thường.

" A~ ta rất thích pháp trận của ông, vậy nên... ta đang suy nghĩ nên báo đáp cho ngươi gì đó"

Nàng lấy trong không gian một lọ thủy tinh, trên thân lọ có dán một dấu hiệu hình đầu lâu... đây là một loại dung dịch axit đậm đặc có thể gây chết người.

Thực ra nàng muốn lấy đám chất lỏng đen ngòm của ông ta để ông ta tự mình hưởng thụ nhưng đống đó chỉ xuất hiện trong trận pháp, vì vậy chúng đã sớm biến mất cùng với trận pháp đó rồi.

Hazzz... không sao, nàng còn ở giữ rất nhiều chất hóa học có tính ăn mòn cực cao, cho ông ta chiêm ngưỡng xem thế nào là chất ăn mòn chân chính.

Nàng chống một chân ngồi xuống trước mặt lão, nhếch miệng cười đầy mưu tính sau đó đổ một ít axit đậm đặc xuống nền đất bên cạnh lão.

Xì xèooo~ âm thanh rợn người kéo dài cùng với những bọt bóng sùi lên, thậm chí ông còn cảm thấy hơi nóng bỏng rát bốc lên chạm đến da thịt nếu không phải bị Dương Hàn Long kề kiếm sát cổ thì ông ta đã sớm nhào chạy ra rồi.

" Ôi~ các vị đại nhân, ta cũng vì có người thuê nên mới cả gan động đến các vị. Làm ơn tha cho ta đi..."_ Lão run rẫy, quỳ bệt xuống, hai tay chắp lại cầu xin.

" Vậy ai đã thuê ngươi?"

" Ta... ta sẽ khai hết...là... "

Vụtttt

" Cẩn thận!!! "_ Hoàng Việt Minh nhanh chóng kéo nàng lại. Còn Tiêu Vận thì lấy kiếm chém vào không trung một cái...

Keengggg

Không biết là trúng phải thứ gì mà Tiêu Vận cùng thanh kiếm bị đẩy lùi lại.

Bây giờ nàng mới phát hiện có một sợi dây tơ vàng mảnh mai bay thẳng đến lao thủ phạm. Ông ta trợn mắt ho ra ngụm máu, tay run rẫy chạm lên cổ... Một đường màu đỏ hiện lên rồi bắt đầu phụt máu ra.

Cổ ông ta đứt lìa...lão chết không kịp ngáp!

" Đồ ngu ngốc! Đáng chết!"_ Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

Trên thanh xà lầu trên có một hắc y nhân đứng ngạo nghễ, khuôn mặt bịt kín chỉ chừa ra đôi mắt đen sâu thẳm mà băng lãnh nhìn xuống bọn nàng như nhìn vật chết, bàn tay hắn giơ lên trước, nếu căng mắt nhìn rõ thì sẽ thấy những sợi tơ vàng đang uốn lượn trên mỗi đầu ngón tay.

Thì ra hắn ta mới là hung thủ đã thảm sát cả quán trọ này!!!

Dương Hàn Long cảnh giác chắn trước mặt nàng. Linh cảm hắn mách bảo rằng tên đó là một cao thủ và còn là sát thủ khát máu.

" Các người mau chạy đi! Hắn ta mạnh lắm aaaaaa..."_ Tiếng Bạch Khinh Lục vang lên.

Tên hắc y nhân cử động ngón tay, những sợi tơ căng lên kéo lên bốn bóng người toàn thân đều bị trói chặt

Đó là Bạch Khinh Lục, tỷ muội An gia và Nguyễn Trang. Mọi người đều bị bất tỉnh duy chỉ có Bạch Khinh Lục là còn tỉnh táo. Sắc mặt họ đều trắng bệch, toàn thân ướt đẫm máu, nhất là những vị trí bị sợi tơ cứa vào, máu cứ theo sợi tơ mỏng manh mà chảy tong tong xuống nền đất.

" Khinh Lục!!!"_ Đông Phương Triệt lo lắng định tiến lên nhưng Dương Hàn Long cản lại.

" Nếu không muốn chết thì đứng yên!"

" Hắn nói đúng đấy. Chúng ta đã lọt vào vòng vây của tên kia rồi"_ Hoàng Việt Minh cảnh giác nói.

Đông Phương Triệt khó hiểu xoay người lại định chất vấn thì bỗng bên má trái hắn bị thứ gì đó cắt trúng tạo thành một vết xước dài nổi bật. Hắn ngơ ngác chạm tay vào vết thương mà không hiểu vì sao lại bị như vậy.

Nàng thở dài vận băng linh... không khí xung quanh chuyển động sau đó hình thành một tầng sương mỏng.

Đông Phương Triệt mở to mắt nhìn... Nhờ băng linh nên những sợi tơ tưởng chừng vô hình nay lại hiện lên rõ mồn một, nhưng lại làm tâm trạng mọi người khá tệ, nếu không thấy thì thôi nhưng khi đã thấy thì cảm thấy toàn thân rùng mình...

Lấy vị trí bọn hắn đứng làm trung tâm thì xung quanh bọn hắn là những sợi tơ mảnh bao vây giống như mạng nhện, còn bọn hắn như là con mồi nhỏ bé bị giam cầm chờ đến khi bị ăn thịt.

" Hắn... rất mạnh... mau chạy...đi... khục... "_ Bạch Khinh Lục thều thào sau đó hộc ra ngụm máu tươi rồi ngất đi.

" Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? "_ Nàng ngước lên hỏi.

Tên hắc y nhân không trả lời cũng không hành động gì, chỉ đứng yên như tượng, những sợi tơ vẫn kiên cố khống chế mọi người.

Nếu hắn muốn giết bọn nàng thì chỉ cần động tay một cái liền có thể cùng lúc giết hết tất cả nhưng hắn ta lại không làm vậy... Vì sao chứ?! Hắn còn mục đích khác sao?

" Chúng ta nên làm gì đây?"_ Đông Phương Triệt hỏi.

" Ta thấy tên đó hình như đang muốn cầm chân chúng ta"_ Tiêu Vận cau mày nói.

" Cầm chân chúng ta để làm gì? Chờ người khác đến cứu sao? "_ Đông Phương Triệt hỏi lại.

Nhạc Phượng Hy xoa cằm suy nghĩ một hồi lâu rồi giật mình nhìn thoáng qua xung quanh quán sau đó nghi hoặc nhìn tên hắc y nhân trên cao...

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu... bẫy này là có mục đích gì rồi.

" Ta sẽ phá vòng vây, các ngươi nhanh chóng thoát ra ngoài"_ Dương Hàn Long cầm chặt Tuyền Hỏa đang tràn đầy sát khí.

" Còn huynh thì sao? "_ Nàng sắc lẻm nhìn hắn.

" Ta...sẽ theo sau mọi người"_ Hắn tránh né ánh mắt nàng.

" Thật không? "_ Hay là muốn tự mình mở con đường máu để cho người khác thoát ra?!

" Không được! Còn bốn người họ thì sao?"_ Đông Phương Triệt lo lắng nhìn lên trên...

" Không còn thời gian, mọi người cứ thoát trước đã"_ Dương Hàn Long hằn giọng lên, chỉ cần nàng an toàn là được rồi.

" Nhưng chúng ta không thể bỏ lại họ được!!! Họ đều là bằng hữu của chúng ta, ngươi không quan tâm sao???"_ Đông Phương Triệt không chịu thua, tức giận nắm lấy cổ áo Dương Hàn Long mắng.

" Là bằng hữu của ngươi, không phải của ta"_ Dương Hàn Long lạnh lùng nói, không hề chống cự mặc để Đông Phương Triệt xiết chặt cổ áo hắn.

" Được rồi! Hai ngươi cãi nhau xong chưa? Chúng ta phải nhanh chóng thoát ra... "_ Nàng bất chợt lên tiếng chen ngang. Thời gian không còn nhiều nữa... không thể cứ đứng đây cãi nhau được!!!

" Hai người các ngươi đều vô tình vậy sao? _ Đông Phương Triệt buông mạnh Hàn Long ra, cười lạnh nhìn nàng. Hoàng Việt Minh đã nhìn lầm người rồi...

Nàng tất nhiên đoán được suy nghĩ bất đồng của Đông Phương Triệt... Nàng mặc kệ! Bây giờ phải tìm cách thoát ra trước đã.

Tên hắc y nhân kia đang nắm bọn Bạch Khinh Lục trong tay, chỉ cần bọn nàng chống cự lại thì hắn sẽ ra tay giết bốn người kia.

Vì vậy việc đầu tiên là phải hóa giải sự khống chế này.

Nhìn thoáng qua xung quanh... Đám dây tơ rất chằng chịt, không thể một lúc phá hết tất cả được.

Tuy nhiên khi nhìn lại cách điều khiển của tên hắc y nhân kia... nàng liền phát hiện ra một điều.

Tất cả sợi tơ ở đây đều được xuất phát từ một sợi chủ!!!

Vậy thì chỉ cần tìm sợi chủ nó ở đâu và cắt đứt nó là được!

Chỉ là... làm thế nào mới cắt đứt được nó???

Nàng chạm nhẹ vào mảnh tơ gần kề... rất sắc bén, kim linh cũng rất mạnh mẽ... Ngay cả đao lớn hay cả máy cưa cũng khó mà tổn hại đến nó.

Ing inggg...

Nàng liếc mắt xuống thanh Tuyền Hỏa. Nó đang run lên trong tay Dương Hàn Long... hình như nó muốn nói nó có thể cắt được sợi tơ này.

Thật ra từ khi nàng phát hiện bản thân có không gian thì Tuyền Hỏa đã có sẵn trong đó rồi. Nàng từng dùng nó để tham gia huấn luyện, ngoài việc sắc bén hơn và nặng hơn bình thường thì không có gì đặc biệt, chỉ sau khi nhận Hàn Long làm chủ thì nó mới phát huy năng lực thực sự.

Nó tự tin như vậy hẳn là sẽ làm được!

Một kế hoạch lập ra trong đầu và nàng cần mọi người cùng nhau phối hợp.

........................................................................

" A Câm!!! "_ Nàng hô lớn.

A Câm??? Ai là A Câm thế???

" Là ngươi đó!!!"_ Nàng chỉ tay về phía hắc y nhân.

"...."_ Hắn không phải tên A Câm! Không quan tâm!!!

" Ngươi cứ im lặng thế này, hỏi gì cũng không trả lời... ngươi tên A Câm là hợp nhất!!!"_ Nàng tiếp tục luyên thuyên.

Kittt...

Đám dây tơ bắt đầu co dần lại như đang cảnh cáo.

" Này! Đừng nóng chớ!!! Tên này ngươi không thích thì ta đặt tên khác... nào~ tên nào thích hợp nhỉ?! "_ Nàng xoa cằm ra vẻ suy nghĩ.

"...."_ ta mới không thèm lấy tên ngươi đặt... Vô sỉ!!!

" A!!! Tên A Tượng được đấy! Ngươi giống như tượng đá vậy..."_ Nàng búng tay vui vẻ nói.

Kítttttttt

Tên hắc y nhân có vẻ mất kiên nhẫn, điều khiển sợi tơ lao về phía nàng...

Kengggg

Tiêu Vận chắn trước mặt nàng, sau đó dùng chiêu thức Bạo Vũ.

Mọi vật trong quán ngay cả xác người đều bay tán loạn làm che mất tầm nhìn.

Dương Hàn Long tiến lên chém một đạo phong kiếm vô hình... hàng loạt sợi tơ đứt lìa ra mở ra một con đường.

Hoàng Việt Minh và Đông Phương Triệt nhân lúc hỗn loạn chạy theo con đường đó tiến đến nơi bọn Khinh Lục bị bắt giữ.

Tên hắc y nhân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vận kim linh nối lại các sợi bị đứt, thấy con tin của mình đang sắp bị hai tên kia tiếp cận, liền điều khiển tơ di chuyển bốn con tin tách ra các phía.

Bây giờ muốn cứu cả bốn người là rất khó!!!

" Xem ra tên này cũng khá thông minh"_ Nàng nhếch miệng cười sau đó truyền tĩnh điện lên khắp mạng tơ và nhanh chóng phát hiện ra sợi chủ. Nàng vận quang linh bắn lên báo hiệu cho Dương Hàn Long biết sau đó cùng Tiêu Vận tách ra cứu người.

Dương Hàn Long nhanh như gió, mấy chốc đã đến được vị trí đã điểm, thẳng tay chém xuống...

Pực!!!! Bốn con tin như rối không dây rơi bịch xuống đất.

Hắc y nhân cảm nhận rất rõ... Kim Tuyệt đang lỏng lẻo trên tay hắn...

Hắn tức giận!!! Hắn vậy mà bị mắc bẫy bọn chúng!!!

Càng vô lý hơn khi Kim Tuyệt của hắn lại bị cắt đứt dễ dàng như vậy!!!

Nhìn thấy bọn chúng sắp rời đi, hắn liền đưa tay lên miệng huýt lên một tiếng.

Lúc này nàng đang đỡ lấy An Hiểu, bỗng tiếng huýt vang lên...

Phập!!!

Bụng nàng bị một mảnh gỗ nhọn đâm vào...

Và người đâm chính là An Hiểu...

Với con mắt đỏ ngầu...

" Khôngggg!!!"

........................................................................

Phụt!!!

Lãnh Minh Dực chống thanh kiếm xuống đất đỡ lấy thân thể đã kiệt sức.

Lại như thế nữa rồi!!! Đây là lần thứ hai hắn cảm thấy bất an như vậy từ sau khi xa nàng.

Từ giao tâm, hắn có thể biết được nàng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hắn muốn đến cứu nàng nhưng hắn không tài nào thoát ra khỏi nơi này được.

" Chàng đã kiệt sức rồi... vẫn nên thuận theo ý ta đi"_ Một nữ nhân toàn thân là huyết y đầy kiêu diễm, bộ ngực no tròn như ẩn như hiện trong lớp y sa mỏng, bàn tay thon dài dần dần mò đến khuôn ngực rắn chắc của hắn, đôi môi đỏ kề sát vào tai hắn thổi một hơi...

Nàng là con gái của Quỷ Vương. Còn nơi đây chính là Quỷ Giới.

" Cút ra! "_ Hắn hằn giọng, tuy nhiên sức lực hắn còn không đủ để đẩy nàng ta ra.

" Dực... ta có gì không tốt, chàng cưới ta chàng sẽ là vương của cả giới này"

" Hừ!!! "_ Hắn lạnh lùng quay mặt đi.

" Không phải chàng muốn lấy Chuông Huyền Ấn sao? Là phu quân của ta, chàng muốn lấy gì cũng được"_ Nàng ta vuốt ve khuôn mặt hắn.

" Chuông Huyền Ấn nhất định ta sẽ lấy, nhưng ngươi thì ta không cần!!!"_ Vốn Chuông Huyền Ấn là thần vật của hắn, chỉ cần gặp Quỷ Vương đòi lại là được. Đâu ngờ Quỷ Vương chưa gặp được lại đụng phải con gái của ông ta, còn bị ả đeo bám đòi hắn lấy ả...

Nếu không phải thần lực của hắn đang yếu đi cần phải có Chuông Huyền Ấn hỗ trợ, hắn không cần ở lại nơi tràn ngập âm khí đáng ghét này. Mỗi một giây phút còn ở nơi này, cơ thể hắn lại bị suy yếu hẳn đi, âm khí lúc nào cũng có thể phá hủy linh lực hắn. Nếu không còn lâu hắn mới bị thảm hại trước một nữ quỷ thế này!!!

" Chàng... Ta nhẫn nhịn với chàng lâu lắm rồi. Yêu Cảnh Ly ta đã muốn cái gì thì phải có cho bằng được! Đánh thì cũng đánh xong rồi, chàng phải trở về thành thân với ta!!!"_ Nam nhân này nàng quyết phải có được!

" Ta có chết cũng không chấp thuận! "

" Vậy sao?"_ Yêu Cảnh Ly nhếch miệng cười, sau đó thổi luồng hắc khí vào mặt hắn.

Tay cầm kiếm hắn gồng lên.

" Bây giờ chàng không còn sức để chống cự đâu~ hãy ngoan ngoãn đi"

Đôi mắt hắn mờ dần... hình bóng Yêu Cảnh Ly cũng không còn nhìn thấy rõ, hắn chỉ còn nhìn thấy một hình bóng đỏ mơ hồ.

" Dực... Ta yêu chàng"_ Cảnh Yêu Ly thì thầm bên tai hắn.

Âm thanh ấy dần mê hoặc tâm trí hắn... bóng dáng đỏ ấy dần hiển hiện rõ lại trước mặt hắn.

Tay hắn bất giác giơ lên chạm vào khuôn mặt quen thuộc mà lúc nào hắn cũng mong nhớ...

" Ta cũng yêu nàng... Hy nhi"

Động tác Yêu Cảnh Ly bất giác dừng lại...

Hy nhi??? Nữ nhân đó là ai??? Là người như thế nào mà làm cho Dực của nàng điên đảo yêu thương như thế!? Ngay cả thuật mê tình cũng không làm hắn đem lòng yêu nàng, thay vào đó lại xem nàng là vật thay thế cho nữ nhân kia!!!

"Hy nhi" sao?!? Dám chiếm đoạt nam nhân của nàng, nàng phải tiêu diệt ả!!!

" Dực... theo ta về điện thôi"_ Yêu Cảnh Ly tiếp tục mê hoặc Lãnh Minh Dực đưa về cung điện.

" Được"_ Hắn mỉm cười đi theo "nàng"

Truyện Chữ Hay