Thần Nobita

chương 171: giải pháp bất đắc dĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ầm!!!

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, có vẻ như chính là câu nói chính xác nhất hình dung hai bên thế lực này, một là bên phe Trái Đất gồm Nobita, Shizuka và Mami còn một bên khác là Lilulu đứng ở phe xâm lược.

Cuối cùng hai bên vẫn là không đạt được nhận thức chung mà bắt buộc phải động dùng vũ lực, nhưng Nobita cuối cùng vẫn là không xuất thủ mà chỉ Shizuka và Mami là xuất thủ mà thôi.

Shizuka dùng phép thuật, Mami dùng siêu năng lực, không hiểu rõ còn thấy thật giống nhau, hai người dẫu cố gắng cũng chỉ là đánh hơi ngang tay với Lilulu mà thôi.

Một bộ máy chiến tranh như Lilulu là khó để bị thương tích, không mệt mỏi, đã hoàn toàn đứng ở thế bất bại. Phải biết là vụ nổ do không gian sụp đổ do cổng đi thông thế giới trông gương bị phá vỡ cũng không thể hoàn toàn phá hủy cô nàng mà chỉ là làm cô cô nàng bị chấn hỏng một phần mà thôi.

Trừ phi sử dụng sức mạnh áp đảo phá hủy cô ta chứ nếu cứ kéo lâu dài thì khó có người chiến thắng được.

Nhìn hai bên đánh hoài không giải quyết được gì, Nobita cuối cùng đành hô ngừng lại:

“Được rồi! Tất cả dừng tay lại đi!”

Tiếng nói của Nobita mang theo thao thiên khí thế ép tất cả ba người không thể không hạ xuống ổn định thân hình.

Lilulu thì thật kiêng kị nhìn về phía Nobita, vừa rồi luồng năng lượng mà Nobita tỏa ra đó phá vỡ máy móc đo đạc năng lượng của cô nàng.

Còn Shizuka và Mami thì cũng hơi kinh ngạc về sức mạnh của Nobita, cho dù Nobita thể hiện từ trước đến nay rất bí ẩn và như không gì không làm được thiên tài, nhưng mà thể hiện ra sức mạnh siêu việt trước mặt tất cả mọi người thì thật là không có.

Nhìn Lilulu, Nobita trầm giọng nói:

“Việc binh đoàn Metropia xâm lược Trái Đất là việc tôi không thể nào chấp nhận được! Nhưng bất cứ vấn đề gì cũng sẽ có đường thương thảo, vào ba ngày sau chúng ta sẽ một lần nữa tại nơi này gặp mặt. Lúc đó sẽ bàn bạc kĩ hơn, Được chứ?”

Tuy là câu nghi vấn, nhưng Nobita hoàn toàn là sử dụng giọng điệu khẳng địng mà nói ra, thái độ không cho phép chất vấn.

Lilulu cũng biết không thể giải quyết được điều gì nếu cứ làm xung lên, nên cũng gật đầu rồi nói thêm một câu:

“Cũng được, nhưng cậu phải đảm bảo sự an toàn của Judo.”

Liếc nhìn Lilulu, Nobita cảm thấy cô nàng trở thành một Robot có tình cảm không phải là ngẫu nhiên mà xuất hiện, cũng hiểu trong lòng cô nàng Judo quan trọng như thế nào nên cũng không lằng nhằng mà gật đầu cho ra đáp án khẳng định.

………………………………………………………………………………………………….

“Cậu định thực sự muốn bắt tay đàm phán với bọn xâm lược kia sao Nobita?”

Tại căn phòng nhỏ của Nobita, đang có một cuộc họp nhỏ của một đám trẻ con, nhưng lại không ai biết cuộc họp mặt nho nhỏ này có thể quyết định vận mạng của toàn thế giới nhân loại.

Nhìn ngồi trước mặt bản thân Shizuka, Jaian, Suneo, Doraemon, Mami bọn bạn bè, Nobita có chút nhức đầu nói:

“Thế các cậu có thể có giải pháp nào nữa? Phải biết binh lực hai bên đơn giản không cùng một đẳng cấp, chưa nói đến chúng ta khoa học kĩ thuật hoàn toàn là một nền văn minh lạc hậu hơn bọn chúng cả trăm năm.”

“Có thể gọi điện cho lực lượng tự vệ? Có thể các lãnh đạo sẽ ra được quyết sách tốt bảo vệ Trái Đất?”

Suneo hoàn toàn là bất kì thứ gì cũng sẽ thử khi tuyệt vọng mà nói.

“Đúng thế! Gọi điện cho thủ tướng!”

“Nhật hoàng cũng được!”

“Chúng ta cần thông báo cho bộ liên hợp quốc!”

Một đám trẻ con đều một mặt như gặp được tốt nhất chủ ý mà hét loạn lên.

Nhìn đám bạn trước mặt, Nobita nhức đầu nói:

“Các cậu có thể làm bất cứ thứ gì các cậu coi là đúng, nhưng tớ cần chút không gian yên tĩnh để lặng lẽ suy nghĩ đối sách.”

Thế là Suneo, Jaian, Shizuka, Mami, mỗi người một ngả ai về nhà nấy với tấm lòng lo lắng thấp thỏm.

Dĩ nhiên đêm nay sẽ xuất hiện sự kiện ác liệt một đám trẻ con vì xem phim siêu nhân và đọc Manga độc hại nhiều gây nên chứng hoang tưởng mà gọi điện làm phiền cơ quan quốc gia gây nên một làn sóng dư luận phản ánh tác hại của Truyện tranh và phim ảnh.

Còn Nobita hắn thì vẫn là một mặt trầm tư tại trong suy nghĩ của bản thân.

Là một người có suy nghĩ trưởng thành, hắn thừa biết một số bản tính của con người.

Tuy con người đôi lúc thật cực kì phức tạp, nhưng có nhiều lúc chính là đơn giản có thể đoán ra.

Con người bản năng phủ định những thứ gây bất lợi cho bản thân, cũng coi như “bịt tai trộm chuông” vậy.

Trừ phi có chứng cớ rạch ròi, lửa đốt sau mông thì con người mới có thể đối mặt với các sự thực khủng bố.

Còn không thì sẽ tự quy chụp sang là chuyện nhảm nhí, không có sức thuyết phục, nhất là có đại đa số người trưởng thành có tâm lí khinh thị trẻ con nguyên nhân, việc tìm sự giúp đỡ từ chính phủ cái gì thì đừng mơ đi.

Chưa nói đến sau cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, Nhật bản hoàn toàn là một nước có chiến lược quân sự yếu kém gần nhất Thế Giới.

Biết sao được, ai biểu Nhật là nước bại trận. Thua thì phải có giác ngộ của kẻ thất bại mà.

Hơn nữa Nobita hắn cũng nghiệm ra được mấu chốt chuyển biến trận chiến tại trong nguyên tác.

Cũng không phải do Doraemon thế giới trong gương một trận dục huyết phấn đấu, càng không phải việc Shizuka cùng Lilulu quay về quá khứ.

Mấy chuyện đó hẳn là đều rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất không gì qua được chuyện Lilulu có trái tim của một con người.

Chính là Lilulu biết thương hại, yêu mến, các loại cảm xúc của con người, sau đó mới dẫn đến cô nàng từ bỏ chinh phục địa cầu, cô nàng có thể hi sinh bản thân thành toàn thay đổi lịch sử cử chỉ tráng lệ.

Mấu chốt tại việc đó còn là nhân cách mị lực của “ngốc Nobita” quả thực là bạo rạp.

Sử dụng siêu cấp Bug nhân cách mị lực, “ngốc Nobita” thành công cảm hóa Judo, Thông qua đó gián tiếp ảnh hưởng Lilulu, sau đó còn tung ra nhiều cử chỉ tràn đầy ngu ngốc cũng liều lĩnh nhưng tràn đầy đều là tâm hồn trong sáng thuần chân khiến cho trái tim sắt thép của Lilulu cũng bị hòa tan.

Nobita hắn tự nhận mặc cảm trước thành tựu của nguyên “ngốc Nobita”.

Nobita hắn có hơn “ngốc Nobita” cũng chỉ ở tâm trí thành thục, trí tuệ vượt qua và luôn luôn bình tĩnh ứng đối không cho sai lầm mà thôi.

Có câu nói rất hay: “Lấy sở trường của bản thân phát huy tối đa để dành chiến thắng mới là người thông minh, lấy sở đoản của bản thân so sánh với sở trường của người khác chính là ngu dốt.”

Nobita hắn cần phải phát huy tối đa trí tuệ của bản thân cùng với ưu điểm biết trước tương lai, tốt nhất là giải quyết êm đẹp mọi chuyện, không để biến số xảy ra.

…………………………………………………………………………….

Sáng sớm tinh mơ, Nobita đi ra khỏi phòng với hai mắt quầng thâm.

Vố dĩ với cơ thể của hắn thì việc vất vả dẫn đến mắt quầng thâm là khó mà xảy ra, nhưng cả đêm suy nghĩ đã khiến cho mạnh mẽ như hắn cũng không chịu nổi thần sắc sa sút.

Nhưng một đêm suy nghĩ cũng không phải là không ra kết quả gì, Nobita hắn cuối cùng cũng coi như xuất ra được coi như là một cái giải pháp.

Chưa nói đến hoàn hảo không tì vết, nhưng quả thật Nobita hắn cũng không có thời gian suy nghĩ ra giải pháp tốt hơn.

Trên trường học nhìn thấy mấy đứa Suneo, Jaian, Shizuka một mặt bơ phờ, Nobita cũng thừa hiểu việc cầu cứu người lớn của mấy đứa dĩ nhiên là vu sự vô bổ.

Một ngày đi học dài như một năm. Nhất là khi người trong lòng có tâm sự cùng với có việc muốn làm, những lúc như vậy thì ngồi một chỗ thật sự như là tra tấn vậy.

Chạy về được đến nhà, Nobita không đợi được mà lôi ra Doraemon mượn bảo bối.

“Cậu mượn mấy cái bảo bối này làm gì vậy?”

Doraemon một mặt nghi hoặc lôi từ trong túi bốn chiều ra từng cái bảo bối, nào là găng tay chuột chũi, cánh cửa thần kì, máy sáng chế, người máy giúp việc, nhà treo tường phiên bản phòng sáng chế,…

“Bảo vệ thế giới.”

Nobita cũng chỉ là lấp lửng một câu, không chờ Doraemon hỏi cặn kẽ hơn đã treo lên nhà treo tường, ôm hết các bảo bối vèo một cái chui vào bên trong đóng cửa lại.

…………………………………………..

“Có vẻ như nơi đây là vùng miền nam Texas không sai được. Thứ đó chắc là ở đâu đó gần đây thôi.”

Đứng tại một vùng hoang mạc tràn đầy bụi bặm, Nobita nhìn vào cái máy nho nhỏ trong tay xác định một chút tọa độ, sau đó đeo lên chong chóng tre mà dựa theo một phương hướng phóng ra.

Tại một vùng thung lũng, Nobita cuối cùng là dừng lại.

Tra xét mấy lần dụng cụ trong tay, Nobita khẳng định nơi này chính là địa điểm bản thân muốn tìm, hắn không nhanh không chậm móc ra trong túi ba lô đôi găng tay chuột chũi, đeo lên kính mắt dò xét vật chất, và bắt đầu công trình đào đất vĩ đại.

“Hi vọng ta sẽ không cần phải vận dụng cuối cùng thủ đoạn này.” Vừa đào đất, Nobita vừa lầm bà lầm bầm.

…………………..

Tại một vùng hồ nước, Nobita không ngừng thao tác cỗ máy to lớn hút nước từ trong hồ ra xử lí, qua các quy trình thì được nén vào trong các bình áp suất cao như các Gas bình.

…………………..

Cuối cùng thì tất bật mặt mày lấm lem Nobita cũng đã coi như chuẩn bị được phần nào cho cuộc đối đầu không cân sức.

Và như ước hẹn, ba ngày sau chính là vào ngày mai.

Ps: Tác đã định tạch… quả thực là lười được một lần là cứ muốn lười lần thứ hai, lần thứ ba…

Nhưng cuối cùng là tác vẫn không nhẫn tâm được bỏ mặc đứa con tinh thần của mình a…

Cám ơn các bác vẫn thường xuyên theo dõi và động viên tác.

Truyện Chữ Hay