“Yo! Cô bé, hôm nay đến sớm nhỉ?”
Nobita một mặt nhẹ nhàng mà vẫy tay bắt chuyện với cô bé đang nằm ỳ ở cách đó không xa nơi bụi cỏ.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi chị! Chị Sakura! Tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy!”
Sakura Mami một mặt tức giận mà quay sang gào thét.
Dùng ngốn út ngoáy ngoáy lỗ tai bị tiếng động lớn làm cho có chút ù, Nobita một mặt không quan trọng mà nói:
“Hơn hai tuổi? Tớ thấy là cô bé mới hai tuổi thì có.”
Mấy cây mạch máu trên trán Sakura nổi lên, giật giật:
“Nobi Nobita! Đứng lại cho chụy!!!”
Cảm thấy được sát khí trùng thiên, Nobita chân bôi mỡ mà nhanh chóng lẩn đi, còn không quên quay lại một câu:
“Chỉ là anh tôn trọng phụ nữ mà thôi. Anh là người đàn ông chân chính, không đánh phụ nữ, nếu không anh sẽ cho cô bé biết bông hoa tại sao lại hồng như vậy.”
“AAAA… Nobita! Ta muốn giết chết ngươi!!!”
…………………………………………………….
Nháo kịch diễn ra ròng rã cả tiếng đồng hồ, hai người ai cũng không làm được ai, nên đành phải đình chiến mà cùng nằm vật lên bãi cỏ ngắm bầu trời.
Trong cả tuần này Nobita và Sakura vẫn thường xuyên gặp nhau, cùng ngủ trưa tại ngọn đồi này, nên cũng dần dần hiểu nhau hơn.
Có lẽ là “đồng loại” đi, hai người vậy mà trong ngắn ngủi mấy ngày đã trở thành “bạn xấu”.
Thường xuyên nói xấu, đấu khẩu, chém gió với nhau, cũng coi như là lập nên một tình hữu nghị kì lạ.
Nhưng mãi cho đến bây giờ hai người vẫn là không ai nhường ai, ai cũng không muốn bản thân thấp hơn người kia một đầu.
Bằng chứng đó là Sakura ỷ vào bản thân lớn hơn Nobita hai tuổi, cứ bắt Nobita gọi là chị, và gọi Nobita là cậu nhóc.
Nhưng sống hai đời Nobita tính tuổi tác cũng là hơn ba mươi tuổi “thúc thúc”, làm sao có thể khuất thân cho một con bé vắt mũi chưa sạch, nằm ngủ còn chảy nước dãi được?
Thế là cuộc đấu không có hồi kết của hai người vẫn giằng co đến bây giờ, chưa phân thắng bại.
“Này nhóc Nobita, ước mơ của nhóc sau này là gì?”
Nằm ngắm đám mây trôi qua, thay đổi hình dạng, Sakura một con mắt như mộng mơ mà nhìn về đủ loại hình thù các đám mây, cũng tiện thể hỏi đang nằm vật cách đó không xa Nobita.
“Phải gọi Anh Nobita. Ước mơ của anh là vô cùng vĩ đại! Là ước mơ khiến cho bất kì ai cũng mong ước nhưng lại cực kì ít người thực hiện được.”
Nobita trả lời, dĩ nhiên không thể thiếu chèn vào “địa vị chính xác” của bản thân.
Mới lười quan tâm đến tự xưng “anh” Nobita, Sakura một mặt tò mò hỏi:
“Ước mơ gì mà khó thực hiện như vậy? Lại ai ai cũng ước mơ mà không thể được?”
“Cá ướp muối!”
Nobita một mặt thần thánh nhìn về một đám mây có hình con cá mà thâm tình nói.
“Cái gì?”
Sakura cảm thấy bản thân có vẻ như nghe nhầm lời nào đó.
“Là cá ướp muối… Ước mơ vĩ đại của anh chính là trở thành không có ước mơ cá ướp muối.”
Không đợi Sakura mở miệng đặt lại câu hỏi, Nobita đã nhanh chóng cho cô bé một cái đáp án chính xác.
Mạch máu trên trán bạo khởi, dật dật, Sakura cắn răng mà nói:
“Chết tiệt Nobita! Cậu lại định biến tôi thành tiêu khiển à? Có ai muốn trở thành cá ướp muối kia chứ?”
Khinh thường liếc qua Sakura một cái, Nobita làm một vẻ “thế gian đều say, độc mình ta tỉnh” biểu lộ mà chậm rãi nói:
“Cá ướp muối tốt bao nhiêu a, không cần lăn lộn vật vã vì không có nước, cũng không có nhiều mùi tanh của các loài cá khác, không cần phải làm gì, cuối cùng còn có thể hóa thành một món ăn mĩ vị giúp ích cho đời… hoàn hảo làm sao.”
Dừng chốc lát, Nobita lại tiếp tục tuyên ngôn của bản thân:
“Ước muốn của anh là như con cá ướp muối vậy, không phải làm gì, không cần chen lấn vào cái xã hội ngươi lừa ta gạt, còn có thể giảm đi gánh nặng xin việc cho đất nước, vĩ đại làm sao a.”
Liếc một cái Nobita, Sakura không nhịn được cắt ngang mà nói:
“Nói thiên hoa loạn trụy. Không phải là lười sao? Có cần phải bao biện đến thế không?”
Đang diễn thuyết hưng khởi lại bị cắt đứt Nobita bực mình quay qua Sakura bên cạnh mà nói:
“Thế Sakura định trong tương lai có ước mơ làm gì?”
Như hỏi đúng sự việc đắc ý gì, Sakura một mặt tràn đầy sức sống mà nói:
“Chụy muốn làm siêu nhân!!!”
“Quạ… Quạ…”
Một con quạ bay ngang qua đỉnh đầu Nobita, hắn một mặt được vòng mà nhìn về Sakura như nhìn người ngoài vũ trụ.
“Quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con a… Ước muốn gì không ước, đi ước làm Siêu Nhân.”
Một mặt “thì ra là vậy”, “ta rất hiểu” biểu lộ, Nobita ném ra câu nói.
Tựa hồ cũng cảm thấy ước mơ của bản thân khá là xấu hổ, mặt Sakura cũng bị ngượng đến đỏ bừng lên.
Nhưng mà Sakura cũng không chịu thua kém, một mặt tức tối mà nói:
“Nhóc con như cậu thì biết cái gì? Có bao nhiêu người vẫn ước mơ trở thành các siêu anh hùng có thể trừng ác dương thiện, có sức mạnh to lớn để giúp đỡ mọi người. Nếu ai ai cũng không có ước mơ về chính nghĩa anh hùng thì thế giới này chỉ toàn là kẻ xấu!”
Nobita một mặt tràn đầy mộng bức mà nhìn cô bé trước mặt như là lần đầu tiên quen biết vậy, thật không ngờ là cô bé Sakura ngô nghê này lại có thể phát biểu ra được lời nói thấm thía như vậy, quả thật không ngờ a.
Nhìn một mặt mộng bức Nobita, Sakura cũng biết bản thân đã làm cho tên nhóc trước mặt này nghẹn lời, nên cũng không khỏi toát ra trong lòng chút đắc ý.
“Này thì ông cụ non, đã biết bản cô nương lợi hai chưa?”
Nobita là người như thế nào? Hắn là từng trải hai đời người nam nhân, mấy câu nói chỉ là để hắn ngạc nhiên một chút thôi.
Thấy ánh mắt đắc ý của Sakura, Nobita không nhanh không chậm mà dội nước lạnh:
“Siêu nhân a… biết bao xa xưa giấc mộng. Trẻ con chỉ thấy được siêu nhân khốc huyễn bao nhiêu, siêu nhân oai phong bao nhiêu, siêu nhân giúp đỡ cho chính nghĩa, đánh bại tà ác… Nhưng lại không biết bên trong thực chất hung hiểm ra sao.”
Làm bộ một thở dài, Nobita một bộ “thế gian đều say độc mình ta tỉnh” mà nói:
“Vô tri a… thật là đáng sợ.”
Nhìn một bộ ông cụ non Nobita, Sakura khóe môi giật giật, thật muốn đè hắn ra đánh cho một trận nhừ tử, quả thật là siêu cấp muốn ăn đòn a a a.
Nhưng cuối cùng sót lại chút lí trí khiến cô dừng lại được, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Nói cứ như cậu hiểu được Siêu Nhân lắm vậy, có giỏi thì cậu nói cái nhìn của bản thân ra, xem xem ông cụ non của chúng ta ngoài khoác lác bản sự ra còn có cái gì.”
Nhìn liếc qua Sakura, Nobita không nhanh không chậm nói:
“Muốn nói đến siêu nhân thì không thể không phân tích ra ý nghĩa của cái từ này.”
Dừng lại chút, Nobita tiếp tục nhìn lên trời cao mà nói:
“Siêu: Là vượt qua thường thức, vượt lên tất cả gông cùm xiềng xích, được tượng trưng cho cuối cùng, tột cùng sức mạnh. Siêu Nhân có nghĩa là con người mạnh mẽ nhất, nắm sức mạnh không tưởng và vượt qua hết thảy định nghĩa về con người.”
“Có nghĩa là Siêu Nhân sẽ vượt qua tất cả sức mạnh quân sự mà con người nắm giữ, vượt qua thường thức của con người, vượt qua tất cả…”
Nhìn nhìn vẫn đang lắng nghe Sakura, Nobita lại nói tiếp:
“Nhưng từ trên ý nghĩa của từ ngữ này lại không thể nói được thứ ý nghĩa chân chính của Siêu Nhân. Đáng ra cần phải nói thì là “Siêu Anh Hùng” cái từ này đúng hơn.”
Phát huy tinh thần học sinh tốt Sakura đúng lúc đặt ra câu hỏi:
“Tại sao lại gọi là Siêu Anh Hùng đúng hơn Siêu Nhân?”
Nobita từ từ nói:
“Siêu Nhân chỉ mang ý nghĩa người này phi thường, phi thường mạnh mẽ. Nhưng Siêu Anh Hùng lại là trên ý nghĩa một vị vĩ đại anh hùng, có tâm tồn chính nghĩa và có sức mạnh phi thường mạnh mẽ. Hai thứ này là hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ chắc cô hiểu sự khác nhau giữa chúng chứ?”
Một bộ bừng tỉnh, Sakura tiếp lời:
“Siêu Nhân là có sức mạnh, nhưng không hẳn sẽ trừng ác dương thiện mà có thể ngược lại trở thành kẻ ác, ý cậu là thế phải không?”
Hơi nhỏ gật đầu, Nobita tiếp lời:
“Làm người tốt không dễ. Khi cậu có sức mạnh có thể làm bất kì việc gì mình thích, cậu có thể đơn giản đi vào ngân hàng nhẹ nhõm lấy ra không hết tiền bạc, cậu có thể không cần trả giá gì mà đơn giản kiếm không hết các vật dụng đắt tiền, lúc đó cậu mới thấy được để giữ vững cho bản thân không bị hắc hóa là một việc khó khăn nhường nào.”
Một mặt ánh mắt sùng bái, Sakura mơ ước nói:
“Những người có thể có sức mạnh nhưng vẫn giữ được sơ tâm đi làm siêu nhân giúp người làm vui quả thật khiến người ta ngưỡng mộ a. Không được, tớ vẫn muốn làm siêu nhân, à không, siêu anh hùng.”
Nhìn một mặt chìm vào mộng cảnh cô bé, Nobita lại dội nước lạnh:
“Cậu làm Siêu anh hùng không chỉ đơn giản đánh bại kẻ xấu là xong. Bị cậu ngăn cản làm ác bọn xấu không những sẽ giáng trả, còn có thể truy tra ra thân phận củ cậu, ám sát cậu, làm hại gia đình người thân cậu, làm đủ các thủ đoạn hèn hạ để cậu gục ngã. Làm Siêu Anh Hùng là có cực lớn nguy hiểm.”
Nhìn thấy một mặt lo được lô mất Sakura, Nobita cười ha hả mà nói:
“Làm gì một mặt trầm trọng thế? Người ta muốn là làm siêu anh hùng cũng cần đáp ứng được cái chữ “Siêu” đã á. Dạng trẻ con miệng còn hôi sữa như cô bé thì vẫn tốt nhất là lo cho bài kiểm tra cuối kì đi. Ha Ha Ha.”
Mạch máu trên trán giật giật, Sakura một mặt sát khí hét lên:
“Nobita!!! Chết đi cho ta…”
“Ha Ha Ha… không kịp, không kịp.. ha ha ha.”
Trong khu rừng yên tĩnh tiếng nhốn nháo lại bắt đầu.
Ps: Sakura cô bé này có ai nhận ra không?
Chương tiếp theo không biết là mai hay ngày kia sẽ đăng, dạo này lịch trình lộn xộn lắm.