Nơi đây là đảo quỷ, nói thẳng ra cũng chỉ là một tòa đảo không người như bao tòa đảo khác, nhóm Nobita đi lên đến nơi cũng chẳng cảm thấy quỷ khí âm u hay là sát khí bức người.
Dĩ nhiên Nobita là không thấy cả cái người ta gọi là oan hồn cái gì gì cả, có cũng chỉ là một hòn đảo bình thường không bình thường hơn được.
Dĩ nhiên, Doraemon và mọi người lại không như thế, được thấy bóng hình cao lớn của con quỷ vương, lại nghe đến các lời đồn thổi ghê rợn về nó, Doraemon và mọi người là không có chút xíu niềm tin nào đánh thắng nó.
Trước khi rời thuyền lên đảo, Doraemon mới chuẩn bị sẵn sàng trước phân phát cho Nobita bọn họ vũ khí chiến đấu, Nobita nước mắt lưng tròng mà có thể được phân phát cho chiếc súng gây mê.
Tại sao Nobita lại được súng này? Đơn thuần vì Shizuka và Jaian, Suneo đều đang trong lốt thú vật, Doraemon cũng là con sóc chưa trỏe lại bình thường mà, dĩ nhiên chiếc túi kia vẫn thần kì mà treo tại bụng con sóc nhỏ.
Còn chuyện nước mắt lưng tròng, không nước mắt lưng tròng không được á, phải biết rằng Nobita thứ được thừa hưởng tài năng duy nhất đó chính là xạ kích.
Cơ mà số trời run rủi thế nào từ khi Nobita xuyên qua đến nay chẳng mấy khi đụng đến cái tài năng đó, lại nói từ khi Nobita hắn tập luyện Khí công thì cũng toàn dùng cách chiến đấu của mãng phu mà đấm a, đấm a, không thì vẫn là đá a, đá.
Nhìn trên tay khẩu súng, Nobita ngẫm nghĩ có phải là bản thân nên đổi một cái thủ đoạn công kích?
Nhớ lại thuở còn con nít hắn đọc thấy Nobita mộng thành tay súng miền viễn tây, ai nói lúc đó hắn không mộng như Nobita vậy đâu kia chứ? Chẳng qua hắn kiếp trước thật sự chưa sờ được khẩu súng đúng nghĩa lần nào, súng trong học quân sự cũng toàn là súng không lắp được đạn nhưng hắn vẫn là thích thú mân mê hồi lâu.
Càng nghĩ Nobita càng cảm thấy nên đổi từ tay không thành súng ống, con người không phải cũng là tiến hóa nhờ sử dụng công cụ sao, hắn cũng không nên đi lùi lịch sử nha.
Đang lúc Nobita nghĩ vẩn vơ thì núp trong bóng tối một bóng đen lao ra, chiếc chùy sắt trong tay hắn vung lên hạ xuống mục tiêu là đầu vai Nobita, nếu trúng quả này Nobita hắn… điểu sự cũng không sao.
Dĩ nhiên so sánh với loại quái thai Nobita này sẽ chẳng thể xác định được cái gì, nhưng nếu như đổi là bất kì ai khác như Jaian, Suneo hay Shizuka đều sẽ là kết cục không gãy tay nứt xương là không thể.
Khi bóng đen tiếp cận Nobita đã nhận ra đó chính là quỷ vương, hắn tuy một bộ bất cần đời nhưng thực chấtr sự chú ý luôn luôn thả ra xung quanh, bực mình trước hành động của tên quỷ vương, Nobita không nói hai lời dẫm chân một cái.
“Tàn ảnh quyền!”
Một thế võ thuộc dạng nhập môn của quy tiên lưu võ thuật, Nobita hắn gần như chưa từng sử dụng, nhưng lần này hắn lại sử dụng ra, đơn giản bởi vì hắn không có lấy một loại nào võ thuật có thể tránh né cả, nói lại thêm đau lòng a…
Nhưng dẫu cho đây chỉ là một thế võ thuộc bất nhập lưu, nhưng hiệu quả lại dị thường không tệ, tàn ảnh xuất hiện tạo thành một loại như phân thân đứng tại vị trí cũ của Nobita bị chùy sắt đánh tan, trong khi Nobita lại xuất hiện phía sau con quỷ vương kề súng gây mê tại sau ót của hắn mà nói:
“Đánh lén người khác là không tốt đâu nhé!”
Có vẻ như con quỷ vẫn không hiểu được một cái ống sắt đặt sau ót là như thế nào hành động uy hiếp, hắn vẫn là quay thân vung chùy định bụng cho Nobita một cái ngoan.
Thở dài một hơi, Nobita không chút do dự bóp cò. Ách! Thế là khi Jaian, Shizuka, Suneo và Doraemon vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc trước sự xuất hiện của con quỷ vương thì cuộc chiến vô kinh vô hiểm mà kết thúc.
Một mặt vui sướng Doraemon rút ra chiếc máy ảnh mà nói:
“Để kỉ niệm cho lần đáng bại quỷ vương này, chúng ta, những anh hùng này cần chụp một pô ảnh chứ!”
Nobita lầm rầm nói:
“Công thần hay anh hùng chỉ là tớ có được không? Từ đâu ra nhiều vậy.”
Cơ mà hắn cũng chỉ là nhả cái rãnh vậy thôi, chứ hắn cũng chả thèm quan tâm cái gì gọi là danh vọng các loại, dẫu sao nếu thực sự có người biết hắn một cái max lever chạy đến người ta tân thủ thôn xoạt bosst thì hắn cái gọi là danh vọng chắc bị tụt về âm quá.
Đứng tạo dáng mọi người cho Doraemon chuẩn bị máy ảnh, Nobita không thể không phê phán độ tiết kiệm của Doraemon, đến cái máy ảnh kĩ thuật số có thể selfie cũng không thèm mua sắm mà sử dụng cái máy ảnh cổ lỗ sĩ cần hẹn giờ chụp ảnh.
Đang tạo hình cool ngầu đợi chụp, ảnh thì bỗng một chú chuột vô tình đi dạo ngang qua chân Doraemon, và dĩ nhiên không quá khó mà đoán được sau này kết quả.
“Á! Chuột!”
Tiếng hét như lợn bị chọc tiết phát ra từ miệng Doraemon khiến cho mọi người giật bắn lên, chỉ mỗi Nobita là một mặt bất đắc dĩ mà nhìn một màn này.
Vừa đúng lúc này chiếc ảnh nhanh chóng mà bắt kịp thời khắc đúng giờ khắc quan trọng này.
Nhìn một bức hình giống hệt như tấm của người đàn ông ngoại quốc đưa đến mà Nobita một mặt bất đắc dĩ, cùng lúc đó cả đám như có cảm giác mà nhìn về nằm bên đó con “quỷ vương”.
Bây giờ quỷ vương sừng gãy, hóa trang có thể nhìn ra vết tích, nhìn kĩ không phải là một người đàn ông ngoại quốc sao? Lấy đâu ra quỷ vương nữa?
Ps: Thời gian ít ỏi, cố gõ mấy chữ cho ae, mong sao chiếc máy bay của tác sẽ không như trong truyện này a.
Tối nay bay rồi, tạm biệt việt nam.