Edit+beta: LQNN203
Hạ Khiếu cúi đầu nhìn Kha Di, sau khi cô ta nói xong hai câu trên, lông mi anh khẽ chớp.
Hạ Khiếu không nói gì, nhưng Kha Di vẫn nhìn anh, nói: "Kỷ Tuấn Lâm và Đường Miểu đã ở bên nhau từ năm 16 tuổi. Năm 16 tuổi, Đường Miểu tốt nghiệp cấp hai và đến Nam Thành vì không có tiền để học tiếp. Cô ta và Kỷ Tuấn Lâm luôn là người yêu của nhau, cho đến khi Kỷ Tuấn Lâm được nhận vào một trường đại học ở Nam Thành và đăng ký làm nghiên cứu sinh, thậm chí có thể nói, phí đại học và sau đại học của anh ấy đều là Đường Miểu trả."
Khi Kha Di nói như vậy đã đứng thẳng người. Cô ta có vẻ hơi mệt vì ngồi, sau khi đứng lên, cô ta chỉ dựa vào lưng ghế. Lưng ghế dài làm bằng những thanh gỗ, chạm rỗng, vách hành lang lát gạch, hơi lạnh lọt qua, xuyên thấu vào lồng ngực sau, bao trùm lấy trái tim cô ta.
"Bọn họ vẫn luôn có quan hệ rất tốt, vốn dĩ năm nay bọn họ dự định sẽ kết hôn." Kha Di dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng về phía trước, cô ta nhìn bức tường lạnh lẽo màu trắng sứ, bắt đầu nói chuyện với Hạ Khiếu từ sự khởi đầu mối quan hệ giữa cô ta với Kỷ Tuấn Lâm và Đường Miểu.
"Kỷ Tuấn Lâm được thầy hướng dẫn của anh ấy đề nghị gia nhập công ty của bọn chị vào năm nay. Khi đó, anh ấy đang làm việc trong bộ phận của chị và dưới quyền chỉ huy của chị. Mặc dù giữ một chức danh trong bộ phận, nhưng thực sự chị không làm bất cứ công việc gì. Anh ấy xem như là cấp dưới trực tiếp của chị, về cơ bản mọi công việc của chị đều do anh ấy làm."
"Anh ấy khác với những người đàn ông mà chị đã gặp trong quá khứ. Chị đã từng học ở trường học quý tộc, đã gặp một số phú nhị đại trong nhà có chút tiền, gần giống như chị, tất cả đều vì mục đích lấy bằng tốt nghiệp, bị gia đình sắp xếp cho học kinh tế và luật, nhưng học xong ngoài tấm bằng và chơi bời nhậu nhẹt, cái gì cũng không biết làm."
"Trước khi Kỷ Tuấn Lâm đến công ty, chị đã ở công ty được một thời gian. Lúc đó, bố chị phải nhập viện vì bệnh tim, ông ấy có yêu cầu rất cao đối với chị. Chị đã phải chịu rất nhiều áp lực, rất khó chịu và thường xuyên mất bình tĩnh. Nhưng lần nào kỷ Tuấn Lâm cũng đứng đó đợi chị phát tiết xong, sau khi chị phát tiết xong, anh ấy sẽ im lặng rời đi, rồi ngày hôm sau, tài liệu công việc của chị sẽ được xử lý hoàn hảo và đặt trên bàn làm việc của chị."
"Mặc dù anh ấy là một người đàn ông vừa tốt nghiệp thạc sĩ, nhưng anh ấy làm rất tốt công việc của chị, không phải anh ấy ngay từ đầu đã biết làm. Em biết đấy, những người xuất thân từ gia đình bình thường, thậm chí là bần hàn, luôn có một tinh thần kiên trì học tập, thậm chí bọn họ cũng biết, chỉ có không ngừng học tập, mới có thể cho bọn họ tương lai và cuộc sống tốt đẹp hơn."
Nói đến đây, Kha Di dừng lại, nói: "Đường Miểu cũng là một người như vậy. Kỷ Tuấn Lâm nói với chị, khi cô ta bỏ học để làm việc trong một cửa hàng piano, cô ta đã thấy giáo viên dạy piano trong cửa hàng kiếm rất nhiều tiền, sau đó liền tự học."
Kha Di xen Đường Miểu vào giữa câu chuyện, rồi lại nói về Kỷ Tuấn Lâm.
"Trong điều kiện khó khăn như vậy, anh ấy đã được nhận vào một trường đại học và làm nghiên cứu sinh ở Nam Thành, điều này cho thấy khả năng học tập của anh ấy rất phi thường. Giống như việc ở công ty, sau khi anh ấy đến, hoặc là phải tự học hoặc tìm người thỉnh giáo. Dù sao anh ấy cũng sẽ rất nhanh học được. Sau khi học xong cũng không phải loại người thích tranh công, chỉ là khi chị làm không được sẽ âm thầm xử lý tốt công việc cho chị."
"Điều đó làm cảm động đến chị."
"Chị cũng từng yêu. Những người bạn trai trước của chị, hoặc một số người theo đuổi, luôn làm điều gì đó, hận không thể phóng đại lên và ném vào mặt chị, sợ chị không biết họ đã làm gì cho chị. Chị rất khó chịu vì điều này. Ngược lại, Kỷ Tuấn Lâm cứ im lặng như vậy, nhưng sau một thời gian dài, chị dần bắt đầu chú ý đến anh ấy."
"Sau khi chú ý đến anh ấy, thích anh ấy cũng là điều tự nhiên. Một mặt, anh ấy khác với những người đàn ông chị thường gặp, anh ấy cũng có điểm mà chị thích."
"Chị từng thấy Đường Miểu đến đón anh ấy. Nói thật, hai người họ đứng cùng nhau thực sự rất xứng đôi. Nói cách khác, họ là kiểu người có ý thức vượt qua khó khăn, trên người có sự kiên trì. Mặc dù nhìn thì một người dịu dàng, một người nhã nhặn trầm ổn, nhưng trên thực tế, cả hai đều là những người tàn nhẫn.""Đồ chị thích, dù có thuộc về người khác hay không, đều sẽ luôn trực tiếp đoạt lấy."
"Vì vậy biết Kỷ Tuấn Lâm và Đường Miểu là bạn trai và bạn gái, chị bắt đầu liên lạc với Kỷ Tuấn Lâm thường xuyên."
"Lúc đầu anh ấy chỉ coi chị là sếp của anh ấy, không có bất kỳ suy nghĩ nào về chị, mỗi lần tụi chị tiếp xúc, anh ấy đều rất khách sáo."
"Sau đó chị bắt đầu đưa anh ấy đến các bữa tiệc và tiệc rượu thường xuyên."
"Loại tiệc rượu này sẽ để anh ấy gặp gỡ rất nhiều người quyền thế, để anh ấy tiếp xúc với những người trước kia không cách nào tiếp xúc."
"Người không có dục vọng là do chưa trải nghiệm. Biết rồi thì dục vọng sẽ sinh ra.""Sau khi tham dự tiệc rượu, anh ấy biết hóa ra vẫn có một nhóm người sống một cuộc sống nhẹ nhàng buông thả như vậy. Và cuộc sống như thế này không thể đạt được cho dù anh ấy có học hành chăm chỉ đến đâu. Bởi vì cuộc sống của tụi chị, là được tạo ra cho tụi chị bằng cách tích lũy tài sản của nhiều thế hệ. Một mình anh ấy không thể tự leo lên được."
"Anh ấy phải có bàn đạp."
"Anh ấy có thể chọn bàn đạp và đi theo bàn đạp đó để có được cuộc sống này."
"Bàn đạp đó chính là chị."
"Chị không quan tâm đến việc anh ấy xem chị như một bàn đạp. Đối với chị, gia cảnh của chị cũng giống như vẻ đẹp, trí thông minh hay những đức tính tốt khác của chị, đều cho chị cảm giác về sự ưu việt. Mặc kệ dùng loại cảm giác ưu việt nào, đều là một cách để thu hút người khác phái. Vì vậy, chị đã lợi dụng gia cảnh của mình và cuộc sống tương lai của anh ấy để quyến rũ anh ấy."
"Anh ấy cũng buông lỏng."
"Buông lỏng và dao động."
"Ngay từ đầu anh ấy từ chối tiếp xúc thân thể với chị, đưa chị về nhà, chắn rượu cho chị, thậm chí còn nói có một hôm chị và anh ấy uống say, khi chị ôm anh ấy, anh ấy cũng không đẩy chị ra ngay."
"Anh ấy im lặng một lúc trước khi đặt tay lên vai chị và đẩy chị ra."
"Hành động này làm chị phấn khích, cũng cho chị hy vọng.""Sau vết nứt này, tụi chị ngày càng liên lạc thường xuyên hơn. Khi đó, chị không còn hài lòng với việc liên lạc thường xuyên riêng tư với anh ấy nữa."
"Chị tìm được Đường Miểu."
"Khi đó chị và Đường Miểu hẹn nhau ở một quán cà phê. Nói thật, tuy đã từng gặp qua cô ta, nhưng chị chưa từng nhìn kỹ cô ta."
"Thoạt nhìn điềm đạm dịu dàng, hơn nữa dung mạo cũng bình thường, hai tụi chị ngồi cùng nhau, ngay cả người phục vụ trong quán cà phê cũng biết sẽ chọn ai."
"Thực ra lúc đó cô ta đã đoán được mối quan hệ giữa chị và Kỷ Tuấn Lâm. Nhưng khi gặp chị, cô ta lại khá bình tĩnh. Chị nhớ rất rõ ràng cô ta đã nói lời cảm ơn với người phục vụ đã mang cà phê cho mình. Hoàn toàn giống như đi ra ngoài uống trà chiều với chị."
"Khi đó chị rất không biết xấu hổ và khinh bỉ cô ta, cảm thấy cô ta quả thật có một loại kiên cường và đầy sức sống mà chúng ta không có, nhưng đồng thời, cũng có cảm giác rẻ rúng. Mặc dù là cỏ dại tràn đầy sức sống, nhưng lớn lên cao lớn, cũng chỉ là một ngọn cỏ."
"Mang theo khinh bỉ và trơ trẽn này, chị đã giải thích mối quan hệ của mình với Kỷ Tuấn Lâm cho cô ta, sau đó đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu cô ta rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm."
"Chị đưa ra một đề nghị, cô ta và Kỷ Tuấn Lâm đã ở bên nhau mười năm, chị trả hai mươi vạn một năm, tổng cộng cho cô ta hai trăm vạn. Chị cho cô ta hai trăm vạn để cô ta rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm."
"Chị cảm thấy có thể."
"Dù sao tuy rằng cô ta là giáo viên dạy piano, nhưng cũng chỉ kiếm được hai mươi vạn một năm, hai trăm vạn là tiền lương 10 năm của cô ta. Mười năm nữa cô ta không cần làm gì, lấy không hai trăm vạn, như vậy cũng đủ để bù đắp cho việc cô ta và Kỷ Tuấn Lâm đã ở bên nhau trong suốt những năm qua."
"Cô ta không đáp ứng."
Kha Di nhớ lại những gì đã xảy ra trong quán cà phê khi đó, khi nói đến đây, đôi mắt trống rỗng và vô cảm của cô ta khẽ nhảy lên.
Sau khi nhảy lên, cô ta quay đầu lại nhìn Hạ Khiếu.
"Cô ta hỏi chị muốn một nghìn vạn." Kha Di nói.
Hạ Khiếu đứng bên ghế dài, lắng nghe Kha Di kể về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Kha Di luôn nói, anh không ngắt lời hay tham gia. Khi Kha Di nhìn anh, ánh mắt anh cũng rơi vào mắt cô ta, hai người chỉ nhìn nhau mặt không cảm xúc.
"Lúc đó cô ta trông yếu đuối, dễ bị tổn thương. Chị đến nói chuyện với cô ta với sự kiêu ngạo của người chiến thắng. Chị nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển theo ý mình. Cô ta chỉ là một cô gái bình thường chưa học cấp ba đến từ một nơi nghèo khó. Sau khi nghe chị nói đáng lẽ sẽ phát điên, sẽ mắng mỏ và cãi nhau với chị... Suy cho cùng, đối với cô ta, chị là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của cô ta."
"Nhưng cô ta đã không."
"Cô ta còn mặc cả với chị."
"Khi chị nghe cô ta nói muốn có một nghìn vạn, chị đã sửng sốt giây lát. Sau khi tỉnh táo lại, chị mỉa mại nhìn cô ta, cười lạnh hỏi... Cô nghĩ rằng mình đáng giá nhiều tiền như vậy sao?"
"Nghe chị nói xong, dường như cô ta cũng không bị lời nói của chị kích thích, yên lặng ôn hòa nhìn chị, nói với chị..."
"Bây giờ chúng ta đang nói về giá của Kỷ Tuấn Lâm."
Kha Di chớp mắt. Nửa năm đã trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra, cô ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó, sự khó tin và kinh ngạc vẫn hiện lên trong mắt.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ như Đường Miểu. Thậm chí nói là, cô ta chưa bao giờ thấy ai như Đường Miểu.
Cô bình thản như cái máy. Khi nói chuyện với cô về bất cứ điều gì, vẻ mặt của cô sẽ không thay đổi, đồng thời, cô sẽ bắt đầu từ hoàn cảnh hiện tại mà sắp xếp mọi công việc tiếp theo của mình.
Thật ra, buổi tối hôm nay, khi cô ta gọi điện cho Hạ Khiếu nói bố cô ta bị ốm, Đường Miểu đã sắp xếp chuyện của bà nội, thậm chí khi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở nhà Tây của bà nội, Đường Miểu đã lén nói với cô ta những sắp xếp, làm thế nào họ có thể hòa hợp với nhau trong tương lai, đã có thể nhìn ra một vài điều.
Chỉ là trong hai chuyện này, Đường Miểu hẳn đã thêm chút màu sắc tình cảm để khiến bản thân trông sinh động hơn, khiến người ta cảm thấy cô chỉ là người lý trí chứ không phải không có tình cảm.
Và chính cách tiếp cận và kỹ năng diễn xuất của cô đã khiến cô ta tin tưởng cô trong một thời gian. Sau khi tin lời cô, cô ta bắt gặp Kỷ Tuấn Lâm tâm hồn treo ngược cành cây, vì vậy cô ta đã dẫn theo Kỷ Tuấn Lâm đến để anh ta bỏ cuộc, nhưng cô ta không biết rằng đây cũng là một phần trong kế hoạch của Đường Miểu.
Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm đã ở bên nhau mười năm. Cô hiểu Kỷ Tuấn Lâm nhất. Cô biết Kỷ Tuấn Lâm là một người phức tạp, anh ta không thể vứt bỏ tình cảm của mình, đồng thời vì khung cảnh hào nhoáng trước mặt, anh ta sẽ rơi vào cạm bẫy của sự xa hoa và tiền bạc.
Nếu cô không rời đi, thì anh ta sẽ không bao giờ đưa ra quyết định. Mà nếu như Đường Miểu rời đi, khi anh ta mất đi Đường Miểu, anh ta sẽ chọn Đường Miểu.
Đến cùng, Kỷ Tuấn Lâm là một người tham lam. Càng không thể có được, càng muốn nhiều hơn nữa.
Người như vậy luôn vặn vẹo, luôn có thứ mình chọn, nhưng trong lòng lại nhớ nhung thứ mình vứt bỏ. Chính là khi Đường Miểu thấy rõ điểm này ở anh ta, cô mới hoàn toàn chia tay với anh ta.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô vứt bỏ như vậy.
Cô đã bán Kỷ Tuấn Lâm cho Kha Di với giá một nghìn vạn. Đây chỉ là giá của Kỷ Tuấn Lâm.
Đường Miểu đã trả giá cho sự tổn thương mà Kỷ Tuấn Lâm và Kha Di đã mang lại cho cô.Khi Kỷ Tuấn Lâm ngoại tình với Kha Di, cô đã nhận thấy có điều gì đó không ổn với Kỷ Tuấn Lâm, cô nhận ra Kỷ Tuấn Lâm không thích hợp, có được một số thông tin.
Sau khi nắm được tin tức, cô đã có kế hoạch cho riêng mình. Sau đó, cô chia tay với Kỷ Tuấn Lâm, chuyển đến Hoài Thành, gặp Hạ Khiếu, quyến rũ Hạ Khiếu, ở bên nhau với Hạ Khiếu, kết hôn với Hạ Khiếu, có tư cách pháp nhân, rồi trở về Nam Thành cùng Hạ Khiếu.
Khi đến Nam Thành, cô gặp Kha Di và yêu cầu cô ta không được để Kỷ Tuấn Lâm đến hủy hoại cuộc đời cô. Biết thái độ của cô, Kha Di muốn Kỷ Tuấn Lâm từ bỏ khao khát và do dự với Đường Miểu, vì vậy cô ta đã đưa anh ta đến gặp Đường Miểu và Hạ Khiếu, khiến Kỷ Tuấn Lâm hoàn toàn hết hy vọng.
Nhưng Kỷ Tuấn Lâm đã không bỏ cuộc.
Thậm chí sau khi nhìn thấy Đường Miểu và Hạ Khiếu hạnh phúc, cảm giác không có được Đường Miểu càng mãnh liệt trong anh ta, vì vậy sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu nói chuyện về việc Hạ Khiếu sẽ ra ngoài vào chiều hôm sau, Kỷ Tuấn Lâm đã đến tìm cô.
Đường Miểu thậm chí còn để bà nội nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm.
Bà biết Kỷ Tuấn Lâm và Kha Di không thể chia cắt chỉ bằng cách dựa vào giấy đăng ký kết hôn, nhưng nếu bà có thể chứng kiến Kỷ Tuấn Lâm không yêu Kha Di, nhưng cô yêu Hạ Khiếu nhiều đến mức cô đã cầu xin Kỷ Tuấn Lâm đừng nói bậy hủy hoại mối quan hệ của cô với Hạ Khiếu, thì sự lựa chọn của bà đã rõ ràng.
Bà nội nhất định sẽ lựa chọn tách cô ta và Kỷ Tuấn Lâm ra, để Đường Miểu và Hạ Khiếu ở cùng nhau.
Bằng cách này, cô đã trả thù thành công Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm vì những tổn thương mà cô phải chịu.
Kế hoạch trả thù này phải nói là rất đặc trưng của Đường Miểu. Cô là loại người không lộ mặt mà giấu kín mọi chuyện, đến khi kết quả sáng tỏ, khi nhìn lại, bạn mới phát hiện ra cô thực sự đã gieo rắc mảnh thủy tinh trên mỗi tấc đường mà bạn đi.
Kha Di không có được gì.
Kỷ Tuấn Lâm cũng vậy.
Kha Di đang uống trà chiều với bà nội, khi được bà thông báo phải hủy bỏ hôn ước với Kỷ Tuấn Lâm, cô ta ngây người như ở trong mơ, không kịp phản ứng.
Mà trong cơn ác mộng như thế này, cô ta đã tìm đến Kỷ Tuấn Lâm để phát tiết, lên án Kỷ Tuấn Lâm. Nhưng Kỷ Tuấn Lâm dường như bình tĩnh chấp nhận, nói với cô ta rằng đây là một kết cục định sẵn.
Như Kỷ Tuấn Lâm đã nói, tất cả những điều này đều là kế hoạch của cô ngay từ đầu.
Cô đã lên kế hoạch ngay từ đầu.
"Mà cô ta ở bên em."
"Cũng chỉ là một phần của kế hoạch thôi."