Thần Mộ

chương 233: hạng thiên xuất thủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương lúc này trên mặt đầy vẻ tàn bạo, hắn vốn là một kẻ cuồng ngạo, ngày hôm nay, đầu tiên là bị bại trong tay Thần Nam, hiện tại lại có thêm một gã cũng cuồng vọng không kém hắn, lại đang ở trước mắt hắn diễu võ dương oai, làm hắn tức muốn điên lên, chỉ muốn ngay lập tức xông vào chém giết một phen.

Lúc này, song hoàn trong tay Cổ Hi lại chạm vào nhau, thanh âm phát ra so với lần thứ nhất rõ ràng bất đồng, vô cùng chói tai. Đọa Lạc Thiên Sứ sau khi nghe thấy âm thanh này, từ bên trong thân thể mạnh mẽ xuất ra hắc ám tử khí vô tận, thân thể hóa thành một đạo điện quang, hướng Cổ Hi bay tới.

Vương Huy, Nam Cung Ngâm, Tề Đằng ba người lập tức truy đuổi theo, nếu như để Đọa Lạc Thiên Sứ và Cổ Hi hợp lại một chỗ, Huyền Trang chắc chắn sẽ bị trọng thương, đối với ba người bọn họ mà nói, tiếp tục đối kháng thì chắc chắn sẽ vô cùng bị động.

Tà đạo thánh địa và chính đạo thánh địa luôn ở trong tình trạng đối địch nhau, nếu như nói lúc này Nam Cung Ngâm và Tề Đằng không muốn trợ giúp Cổ Hi một tay, để trừ đi Huyền Trang hòa thượng, thì thật là giả. Nhưng hiện tại đang có mấy vạn quan chiến giả ở bên, nếu như bọn họ để mặc cho Đọa Lạc Thiên Sứ sát thương Huyền Trang, sau này sẽ khó mà ngẩng cao đầu được trong giới tu luyện, chắc chắn sẽ phải chịu sự khinh bỉ của mọi người.

Tà đạo thánh địa tuy võ học "Tà" đứng đầu, những tổ sư khai sáng phái này đã lưu lại "tà hiệu", truyền cho đến nay thì sớm đã không còn dạng tà tính vô bì như mấy ngàn năm trước. Nếu như một môn phái đều là ác đồ, cho dù là có bao nhiêu cao thủ đi chăng nữa, cũng sẽ không tránh khỏi sự nhất trí bài xích, truy sát của cả giới tu luyện.

Thánh địa từ viễn cổ truyền lại đến nay, tà đạo thánh địa tịnh không nhất định phải là chí tà, chính đạo thánh địa cũng không nhất định phải là chí chính, đó chính là nguyên nhân lúc tà đạo thánh địa và chính đạo thánh địa tranh đấu thì giới tu luyện đứng ngoài hai phái không được tương trợ.

Đọa Lạc Thiên Sứ sau khi bay đến trên đầu của Huyền Trang, phát ra một tiếng hú dài thê lương, thật giống như ác quỷ từ địa ngục, làm người khác dựng tóc gáy. Hắn giơ cánh tay tay duy nhất ra, ấn mạnh xuống, tử khí trầm trọng bao phủ phía dưới, chưởng lực mạnh mẽ làm cả mặt đất rung chuyển.

Huyền Trang thân hóa thành một đạo quang ảnh, nhanh chóng lùi lại phía sau, nhưng Cổ Hi đã chọn ngay lúc này xuất thủ, hắn đã tính toán kỹ đợi đến thời khắc này, gần như là hình với bóng, theo sát Huyền Trang, thi triển ngay cương thi kì công ma uy. Song hoàn thu về trên tay Cổ Hi, hai tay hắn đen như mực, hiểm độc ấn về phía Huyền Trang, một dải sương mù theo tay hắn xuất ra ồ ạt.

"A di đà phật!" Huyền Trang khe khẽ niệm một câu phật hiệu, lúc này toàn thân trên dưới của hắn kim quang bao trùm, thật giống như một vị phật đà, ma khí hắc ám sau khi gặp phải kim quang thì như băng tuyết gặp phải ánh dương quang nóng bỏng, nhanh chóng tan chảy, biến mất.

Cũng đồng thời, song thủ Huyền Trang cùng huy động, tựa như có vô số bóng ảnh thủ xuất hiện tại hư không, những tiếng "Lộp bộp" vang lên không ngớt. Vô số phật chưởng chạm vào song chưởng của Cổ Hi, tại không trung kim quang, hắc mang giao nhau mãnh liệt. Cuối cùng Cổ Hi bị bách lùi ra sau đến hơn ba trượng.

Phía ngoài trường chúng nhân kinh hô: "Thiên thủ phật đà!"

"Không hổ là truyền nhân kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm Tự, không ngờ có thể tu luyện thành công môn Huyền công đã thất truyền này, quả nhiên đã luyện thành!"

Ngoài trường truyền lại những tiếng kinh thán.

Huyền Trang dùng phật môn kì công là Thiên Thủ Phật Đà đã hóa giải được nguy cơ trước mắt, lúc này ba đại cao thủ Vương Huy cũng vừa mới tới nơi, bốn người bao vây Cổ Hi và Đọa Lạc Thiên Sứ vào giữa.

"Ha ha...... bằng vào bốn người các ngươi thì không thể làm khó được ta đâu, không có truyền nhân nào của thánh địa nữa sao. Các ngươi cùng xông lên một lượt đi! Đương nhiên ngoại trừ mĩ nữ, mĩ nữ cần phải được nâng niu, hắc hắc......"

Cổ Hi ngửa đầu lên trời cười điên cuồng, nét mặt tà khí, tựa hồ như không hề để những đại cao thủ đó vào trong mắt.

Bốn người đều biến sắc, Tề Đằng, người bình thường vốn rất lạnh lùng trầm mặc và kiệm lời, đột nhiên mở miệng nói:

"Câm miệng, ngươi đã là cái quái gì đâu! Ỷ vào Thượng Cổ Kì Thi đối địch, đó đâu được xem là có bản lĩnh, nếu như dám cùng ta đối kháng một phen, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể giết chết ngươi"

Tề Đằng bình thường cả nửa ngày cũng không mở miệng thốt ra lời nào, vẻ bề ngoài rất băng lãnh, hôm nay đột nhiên mở miệng nói ra những lời như vậy, làm cho những người đã từng biết hắn một phen kinh dị, bất quá mấy lời này thật sự có chút "trọng lượng", những truyền nhân thánh địa khác sau khi nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất khoan khoái.

Nhưng Cổ Hi đối diện sắc mặt vô cùng âm trầm, trong mắt hàn quang không ngừng lóe sáng, tà khí trên mặt càng lúc càng nhiều. Hắn âm trầm nói:

"Bí pháp của Càn Thi phái ta chính là khống chế Thượng Cổ Kì Thi đối địch, cho dù là các ngươi công kích ta đông bao nhiêu, cũng chỉ có ta và Đọa Lạc Thiên Sứ hai người đối địch mà thôi, đó có gì là bất côngï¼x Nói thật, thậm chí nếu ta tự ra tay, trong các ngươi e là cũng không một ai là đối thủ của ta! Bớt nói lời thừa đi, các ngươi lên một lượt đi!" mấy câu nói đầu, Cổ Hi đã tự nói ra sư môn của mình.

Trên cao không, mái tóc dài đỏ như máu của Hỗn Thiên tiểu ma tung bay phấp phới, hắn hừ lên một tiếng, nói:

"Không biết trời cao đất dày là gì!"

Cổ Hi lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Hạng Thiên, lúc này sắc mặt hắn âm trầm rất đáng sợ, sau đó hắn quét mắt nhìn sang Mộng Khả Nhi trên không trung, rồi chuyển hướng sang Nam Cung Tiên Nhi dưới mặt đất, sau cùng dừng mắt trên người Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương nói:

"Ta nói rồi ! Các ngươi lên một lượt đi!"

Không biết vì sao, Cổ Hi tựa hồ rất phản cảm với người nào nghi ngờ thực lực của hắn, lúc này ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, thậm chí chút hảo cảm lúc trước với Nam Cung Tiên Nhi và Mộng Khả Nhi cũng không còn, trong mắt hắn bây giờ tràn ngập sát ý.

Số đông những tu luyện giả trong trường đấu tựa hồ cũng đã cảm giác được sát khí của Cổ Hi, ai nấy đều cảm thấy lạnh người. Lúc này mọi người đã dần phải chấp nhận một sự thật trước mắt, Càn Thi Phái Đông sơn đã trỗi dậy! Thượng Cổ Kì Thi Đọa Lạc Thiên Sứ trong truyền thuyết đã xuất thế ! Mọi người từ trong trạng thái kinh hãitừ từ tỉnh lại.

" Tất cả những người của các thánh địa đều lên hết đi ! Hôm nay ta muốn đại hội thiên hạ thanh niên cường giả!" lời nói thật cuồng vọng. Cổ Hi đứng giữa trường đấu, dùng song hoàn chỉ vào Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, Mộng Khả Nhi, Nam Cung Tiên Nhi, trên mặt đầy vẻ thách thức.

Đến lúc này thì Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương không thể chịu đựng nổi nữa, hắn hống lên một tiếng, thi triển Thần Ma Dực, từ cao không nhanh như thiểm điện hạ xuống, lao thẳng vào Đọa Lạc Thiên Sứ.

Bọn người bốn đại cao thủ Huyền Trang cũng hành động ngay tức khắc, bốn người nhất tề hướng về Cổ Hi phát động công kích, Đọa Lạc Thiên Sứ dưới sự chỉ huy của Cổ Hi, như dính vào đầu hắn và không ngừng xoay tròn, cánh tay duy nhất xuất ra một màn tử khí, không biết là Đọa Lạc Thiên Sứ đã dùng pháp thuật gì mà làm cho tất cả chưởng lực, kiếm khí của đại cao thủ đều bị tiếp dẫn mất, không hề tổn thương đến Cổ Hi một chút nào.

Nhưng Cổ Hi cũng không hoàn toàn ỷ dựa vào sự bảo hộ của đọa lạc thiên sứ, song hoàn không ngừng chuyển động, phát ra những chưởng lực mạnh mẽ hướng về mấy vị tuyệt thế cao thủ đại chiến, trời rung đất chuyển, sát khí ngập trời !

Đấu trường rộng lớn cũng rung động kịch liệt.

Lúc này, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đã lao đến nơi, nhưng hắn không hạ xuống mặt đất, mà lại ở trên cao phách xuống một đạo chưởng lực mãnh liệt nhắm vào Đọa Lạc Thiên Sứ, chỉ là chưởng lực sau khi chạm vào người của tử vật này, đột nhiên phát ra những tiếng như kim loại va chạm vào nhau, căn bản khó có thể làm tổn thương được.

Cổ Hi và Đọa Lạc Thiên Sứ phối hợp rất ăn ý, đại chiến cùng với bốn người. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương thấy không đả thương được tử vật, nhưng đối phương cũng không truy kích, hắn âm thầm nghiến răng, Hỗn Thiên hư không đạo đại pháp lại một lần nữa được hắn thi triển ra.

Một cửa động đen tối không chút ánh sáng tựa như thông đạo dẫn tới u minh địa ngục, xuất hiện trước ngực hắn, một cỗ đại lực mênh mông hùng dũng bùng phát, ào ạt đổ về hướng Đọa Lạc Thiên Sứ.

Đọa Lạc Thiên Sứ căn bản không thèm né tránh, để mặc sức mạnh mênh mông đó trực tiếp công kích lên người mình.

"Oanh"

Một tiếng động chấn thiên, Đọa Lạc Thiên Sứ bị đánh rơi xuống mặt đất, vô số lông vũ rơi rụng tả tơi, bay toán loạn trong không trung.

Tình cảnh trong trường làm tất cả mọi người đều chấn kinh, bên ngoài tiếng hoan hô như sấm động, những người quan chiến thấy Đọa Lạc Thiên Sứ phát uy như vậy, sớm đã hy vọng có người có thể giết được hắn.

Mộng Khả Nhi và Nam Cung Tiên Nhi ngước nhìn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, trong ánh mắt có phần phức tạp, Hư Không Đạo Pháp này quả nhiên là có chỗ độc đáo.

Cổ Hi cũng không ngờ đến việc Đọa Lạc Thiên Sứ lại bị người ta đánh rơi xuống, bất quá một kích này đối với Đọa Lạc Thiên Sứ tịnh không tạo thành thương thế nghiêm trọng cho hắn, dù sao tiểu gia hỏa này cũng được gọi là "thần linh", tuy sớm đã chết rồi, thần thông không còn nữa, nhưng thể phách mạnh mẽ ngoài sự tưởng tượng của những người bình thường.

"Boong boong"

Đoạt Mệnh Thi Hoàn liên tục va vào nhau, sau mấy tiếng kim loại loảng xoảng va chạm, Đọa Lạc Thiên Sứ trên mặt đất đã "soạt" một tiếng dứng dậy. Đồng thời lúc đó, bọn người tứ đại cao thủ Tề Đằng chớp lấy cơ hội, công kích tận lực, khí thế hùng dũng bùng phát.

Nhưng tốc độ của Đọa Lạc Thiên Sứ nhanh đến cực điểm, đôi cánh màu xám tro như khoái đao quét ngang một cái, tử khí trầm trọng xuất ra, toàn bộ chưởng lực và kiếm khí đều bị hóa giải.

Liền ngay đó, Đọa Lạc Thiên Sứ bay lên, sau đó Cổ Hi đạp trên lưng hắn, nhanh chóng nhảy lên cao, lao về hướng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương.

Hạng Thiên biến sắc, đại lực hùng hậu xuất ra lúc nãy của hắc động, nếu như là đánh trúng người thường, nhất định là sẽ tan xương nát thịt, xương cốt chẳng còn. Nhưng khi công kích lên thân Đọa Lạc Thiên Sứ, không ngờ ngoài việc làm cho nó rụng lông ra, căn bản không hề gây ra thương hại gì nguy hiển đến tính mạng đối phương, điều này thật làm hắn vừa sợ vừa phẫn nộ.

"Hỗn Thiên hư không đạo!" Hạng Thiên hét lớn, hắc động đại khai, tựa như muốn nuốt chửng mọi thứ trên thế gian này, hấp lực cự đại hình thành nên một trận lốc xoáy cực lớn, vùng không trung phụ cận hắn như bị kéo giãn ra, cửa động hắc ám vô cùng âm u.

"ách a......" Đọa Lạc Thiên Sứ phát ra một tiếng hú dài thê lương, vũ động đôi cánh, cánh tay độc nhất hướng ra trước, như một hung ma, tử khí ngập trời, hướng về Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương.

Cổ Hi cảm giác được hấp lực cực mạnh đó, hắn có phần kinh hoảng, lúc này hắn hoàn toàn có thể ra lệnh cho Đọa Lạc Thiên Sứ thoát li khỏi lực trường đó, nhưng hắn không làm, mà ngược lại cho lệnh cho Đọa Lạc Thiên Sứ lao về phía trước, hắn không tin trong giới thanh niên có kẻ có thể hủy diệt được Thượng Cổ Kì Thi dưới chân hắn.

Truyện Chữ Hay