Thần Mộ

chương 18: loạn cung xạ thiên long

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không một ai có thể nghĩ được vị ma pháp sư cường đại đó chỉ trong nháy mắt đã bị thất bại, long kị sĩ ở trên không trung diễu võ dương oai, ở dưới vua quan Sở Quốc thần khí vô cùng xấu hổ.

Thời điểm này có lẽ chỉ có một mình tiểu bảo chúa là có thể cất ra được tiếng cười, cô nhìn vào phi long trên không trung, thầm thì nói:" không thể tưởng được cái gã đó lại có thể lợi hại như thế này, nếu như là ta có một con thì tốt biết mấy, sau này có thể bay lượn đi khắp nơi. Ôi, chỉ có điều mấy con rồng này thật là xúi quẩy, lần lượt đi lên võ đài đấu với cái tên bại hoại Thần Nam đó, bảo đảm nhất định chỉ cần một mũi tên là bị bắn hạ,"

Nghĩ đến Thần Nam đã khôi phục công lực, tiểu bảo chúa tâm tình trong lòng thay đổi phức tạp, lúc trước đây cô đối với Thần Nam hầu như không có nữa điểm hảo cảm, sau này lại làm cho hắn mất đi toàn bộ công lực, cô trong lòng mới có một chút cảm tình áy náy, nhưng cứ nghĩ đến quá trình bị Thần Nam bắt giữ, cô lại cảm thấy giận dữ và xấu hổ đến không còn mặt mũi nào.

"Cái tên xú tặc đáng ghét này, sớm muộn gì ta cũng sẽ trừng trị ngươi một trận thiệt tốt, đừng có cho rằng sự việc trước kia như vậy là đã giải quyết xong."

Nếu như để cho Thần Nam biết được rằng tiểu bảo chúa vừa mới nảy ra ý nghĩ đó, thật không thể biết được hắn sẽ có cảm giác gì.

Hoàng hậu cất tiếng hỏi:"Ngọc nhi, con đang thì thầm cái gì vậy?"

"Hả, không có gì."

Lúc này Tư Mã Lăng Không đã cưỡi lên con phi long của hắn hướng ra ngoài bay khỏi hoàng cung, chúng nhân đương theo dõi xung quanh hoan hô reo hò một trận, Tư Mã Lăng Không trong lòng cực kỳ khoan khoái, cảm thấy bản thân dường như hóa thân thành một tuyệt thế anh hùng có đủ năng lực để cữu vãn ra khỏi tình thế rối răm này.

Hắn lùng tìm kỷ lưỡng ở trong đám đông, cuối cùng cũng phát hiện ra được Nạp Lan Nhược Thủy, chỉ có điều điều đó lại khiến hắn trở nên thất vọng, Nạp Lan Nhược Thủy dường như hoàn toàn chẳng thèm để ý đến hắn, điều đó khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hắn quay đầu lại, hướng về phía Thần Nam, lúc này Thần Nam đích thực dường như đang nở nụ cười nhạo báng nhìn hắn, làm cho sự tức giận trong lòng hắn càng cuộn trào mãnh liệt, hận không thể lập tức xông lên tấn công cái tên gã mà khiến hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét này.

Cả hai Long kỵ sĩ ở giữa không trung tương đối cách xa nhau, hai con phi long hung tợn nhìn chằm chằm vào đối phương.

Đột nhiên một âm thanh vang rền từ dưới mặt đất nổi lên, vọng thẳng lên trời cao, đồng thời nghe thấy thanh âm một con phi long từ xa bay tới, lượn một vòng quanh trước con phi long tại diễn võ trường, rồi hạ cánh xuống mặt đất, một long kỵ sĩ khác của Thiên Dương quốc leo lên mình phi long bay vọt lên không trung.

"Sư đệ đệ hãy xuống dưới nghỉ ngơi đi, người này hãy giao lại cho ta đối phó."

"Nhị sư huynh đệ vẫn còn chưa mệt, hãy để đệ thu thập cái gã này xong rồi hãy nghỉ ngơi."

"Không được, đệ phải lập tức rời xuống mà điều tức, người này hãy để ta."

Tư Mã Lăng Không đã cảm thấy nóng mũi, hai người này xem hắn như không ra gì, rõ ràng chẳng mảy may để hắn vào mắt, hắn cất to tiếng nói:" Hai người các ngươi đã nói với nhau xong chưa, tên nào trong các ngươi sẽ lên đây để ta tống tử trước tiên?"

Long kị sĩ trong trận đại chiến cùng với ma pháp sư trước kia xoay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngoảnh đầu lại trả lời một cách cứng rắn với Long kị sĩ kia:" Nhị sư huynh tên này vậy hãy giao lại cho huynh, ngay cả con rồng của hắn cũng hãy tiêu diệt luôn cho đệ.", nói xong hắn ta cưởi phi long hướng về phía mặt đất phóng xuống.

Tư Mã Lăng Không xém nữa tức giận đến bể phổi, cười khẩy nói:" Hãy xem ai tiêu diệt được ai!"

Binh khí của hai danh long kị sĩ tại không trung đều là những thanh cự kiếm to dài của phương tây, tỏa ra hàn quang âm sâm uy nhiếp tâm phách quần nhân.

"sát!"

"sát!"

Cả hai người đồng thời khu động phi long xông lên phía trước, hai con phi long tại không trung khua động lên hai cổ cuồng phong, từ cự kiếm của hai danh long kị sĩ kích phát phóng xuất ra hai đạo đấu khí, quang hoa rực rỡ của đạo đấu khí giống như hai đạo thiểm điện, tại không trung âm ỷ truyền lại thanh âm ầm ầm.

Triều thần Sở Quốc đứng quang chiến ở ngoài thần trì ý động, phảng phất cảm thấy dường như mình đang ở giữa cuộc đại chiến đó.

Hai đạo đấu khí tại không trung cùng va chạm vào nhau, bạo phát ra một quang cầu quang mang chói lòa, truyền xuất ra một trận năng lượng ba động kịch liệt.

Hai con phi long bị ảnh hưởng bởi sự ba động của năng lượng, đều thoáng qua chút dao động, sau đó mỗi con đều hướng về một phía bay đi.

Lồng ngực cửa Tư Mã Lăng Không cùng danh long kị sĩ đó nhấp nhô liên hồi, đệ nhất kích vừa rồi đã cho thấy hai người thật là bên tám lạng kẻ nữa cân, thực lực có thể nói là không thể phân cao thấp.

Hai người lại lần nữa khu động phi long hướng về phía đối phương xông lên, đấu khí tại không trung xao động tung hoành ngang dọc khắp nơi phát xuất ra tại nơi hai người đang đại chiến.

Trong Kì Sĩ Phủ nhiều vị tu luyện giả cao thâm đang sôi nổi nghị luân:" Long kị sĩ uy lực quả nhiên cường đại vô bỉ, lại được thêm phi long trợ uy, quả thực như hổ mọc thêm cánh, lực công kích quả thật cường đại, cùng với khả năng bay trên trời, khiến long kị sĩ thực lực so với các tu luyện giả cường đại cùng đẳng cấp thì cường hoành hơn nhiều.

Chúng nhân gật đầu tán đồng.

Lúc này trận chiến đấu tại không trung đã trở nên cực kỳ căng thẳng, phi long nộ hống, đấu khí kinh trời, ở trên diễn võ trường quang hoa thiểm động, một đạo đấu khí tại không trung kích xạ ra tứ phía.

Mặc lục(xanh thẩm) sắc đấu khí của Tư Mã Lăng Không cùng với lam sắc đấu khí của Long kị sĩ Thiên Dương quốc trùng kích vào nhau, không ngừng phát ra thanh âm phá không "xoạt xoạt".

Sở quốc hoàng đế khen ngợi nói:" Thật đúng là một trận tuyệt chiến, Trẫm đã lâu lắm rồi mới được xem các bậc cao thủ quyết đấu với nhau, mà còn lại là trận quyết đấu của các long kị sĩ, quả nhiên ưu việt, long kị sĩ thật danh bất hư truyền!"

Hoàng Hậu gật đầu đồng ý nói:" Đúng vậy, long kị sĩ quả nhiên mạnh mẽ vô cùng, so với các tu luyện giả khác thì càng thích hợp với chiến đấu."

Các vị hoàng tử và hai vị công chúa nhìn vào võ trường đến thần trì ý động, nhất là tiểu bảo chúa, khua chân múa tay, nếu như không phải là Sở Nguyệt giữ cô lại, thì chuyện cô lao xuống khán đài là chuyện có thể xảy ra.

Lúc này dưới sự trùng kích của đạo đấu khí cường đại, y phục trên người của cả hai vị long ki sĩ đều bị bạo phá rách tung, lộ xuất ra một thể phách cường hoành. Đấu khí phách xuất từ cự kiếm trong tay bọn họ càng lúc càng thêm phần hưng thịnh, ẩn ẩn truyền xuất một trận phong lôi chi thanh, không trung tựa hồ như tồn tại đạo đạo thiểm điện cuồng vũ.

Tư Mã Lăng Không đột nhiên cuồng hống lên một tiếng, nhân long hóa thành một đạo lục tiễn nhằm hướng Long kị sĩ Thiên Dương quốc phóng đến, long kị sĩ Thiên Dương quốc vậy mà không hề lộ ra vẽ khiếp nhược, ngữa mặt lên trời hú một tiếng dài, khu động phi long xông lên nghênh tiếp lấy đạo lục tiễn.

Toàn bộ chúng nhân đang quan chiến nhiệt huyết sôi sục, nhao nhao đứng dậy, chúng nhân hiểu rõ rằng, trận quyết đấu cuối cùng cũng đã tiến vào lúc tối hậu.

Hai danh long kị sĩ toàn thân bạo phát xuất quang hoa sáng rực, giống như hai quang cầu liệt diễm bạo phát ra liệt hỏa cường hoành, khiến hai thanh cự kiếm phách xuất hai đạo đấu khí, phong mang rực rỡ, giao phong nhau tại không trung.

"Ầm Ầm Ầm"

Kèm theo là một hồi thanh âm ầm vang như sấm sét, tại không trung bạo phát nhi xuất ra một quang cầu quang mang diệu nhãn như vầng thái dương, năng lượng cường đại ba động, khiến chúng nhân quan chiến đều khiếp đảm không kiềm được sự hoảng sợ.

Hai con phi long phát xuất trận trận gào thét, trên người lấp đầy những vết thương tích to nhỏ, huyết thủy từ không trung không ngừng nhỏ giọt xuống, cuối cùng từ không trung run run rẩy rẩy rơi xuống dưới.

Hai danh long kị sĩ trên thân phi long cũng đã biến thành hai huyết nhân, cả hai thanh cự kiếm cũng đã gảy đoạn, chỉ còn lại nữa đoạn kiếm còn nằm trong tay bọn họ, hai người thân thể đều thụ trọng thương, đều vô lực tái chiến, đưa mắt nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng cùng hôn mê gục ngã xuống trên thân phi long, cùng với phi long bắt đầu hướng về mặt đất rơi xuống.

"Ầm"

"Ầm"

Hai con phi long rơi xuống mặt đất.

Một trường đại chiến này vô cùng thảm liệt, cả hai danh long kị sĩ cùng hai con phi long đều trọng thương không thể đứng dậy được, sau cùng bị phán quyết là hòa nhau bất phân thắng bại.

Một thua một hòa, đối với Sở Quốc mà nói, tình thế không mấy lạc quan.

Thiên Dương quốc vẫn còn lại hai vị long kị sĩ, mà Sở Quốc bây giờ chỉ còn lại một người là Thần Nam.

Thần Nam mang hậu nghệ cung ở sau lưng, hướng vào trong nội trường tiến đến, ở tại trong đám quần nhân hắn đã phát hiện ra được Nạp Lan Nhược Thủy, trên gương mặt cô tràn đầy thần sắc lo âu.

Lão độc quái ở sau lưng hắn gọi to:"Cẩn thận một chút."

Lão vu bà cũng hét lớn:" Tiểu hỏa tử mau sớm xuất tuyệt chiêu!"

Chúng nhân tại kì sĩ phủ sôi nổi động viên tinh thần hắn.

Thần Nam toàn thân ăn mặc như một đông phương võ giả, bề ngoài xem ra cực kỳ bình phàm, đã không có một thể phách cường tráng, cũng không có một vóc người cao lớn, điều này khiên văn võ bách quan trong triều thất vọng phi thường. Bọn họ cho rằng nếu Thần Nam là một danh long kị sĩ cường đại, hoặc giả là một tu đạo giả thần bí, thì trường quyết đấu này may ra còn có một phần hy vọng thắng lợi. Thời điểm này quần thần Sở Quốc đối với hắn đã mất hết đi lòng tin tưởng, đặc biệt không cần xem trường đại chiến này đã bắt đầu từ lúc nào.

Thần Nam đi bộ tiến đến giữa võ trường.

Vị long kị sĩ vẫn chưa thượng đài lần nào nhìn về phía sau hắn, song nhãn xạ xuất hai đạo hàn quang, trong lòng hắn ta vạn phần nghi hoặc, bởi vì hắn ta vô pháp nhìn thấu mức độ nông sâu của Thần Nam.

Vị danh long kị sĩ đã thượng đài lần thứ nhất nói:"đại sư huynh, hay là để cho đệ thượng đài cho, tên này căn bản chẳng đáng để huynh xuất thủ."

Vị long kị sĩ được xưng gọi là đại sư huynh lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ Thần Nam thêm lần nữa, cuối cùng cũng gật đầu.

Long kị sĩ khu động phi long đằng không bay lên, xuất hiện ở khung trời phía trên Thần Nam.

"Ha ha.......Sở Quốc đã không còn ai nữa sao, lại có thể phái ngươi lên thượng đài, ngươi nghĩ rằng có thể dựa vào võ kĩ của đông phương để chiến thắng một long kị sĩ như ta ư? Ha ha... ....."Long kị sĩ cất tràng cuồng tiếu.

Thần Nam tĩnh lặng nói:" Không sai, đông phương võ học mấy năm gần đây đã dần suy vong, nhưng ngươi không cần phải khinh nhơn những trân bảo mà tổ tiên đã lưu lại như thế. Đông phương võ học bác đại tinh thâm, sở dĩ suy vong, là vì hâu nhân sau này không lĩnh ngộ được cái tinh tủy, nếu như chỉ tu luyện đến được các loại trân bảo như các loại thần thông, đấu khí, ma pháp thì cực kì khó khăn khi phải tranh phong. Hôm nay ta cần phải cho ngươi trải nghiệm để cho ngươi biết chút kiến thức thế nào mới là đông phương võ học chân chính, thay thế võ tổ giáo huấn cho ngươi cái tên tử tôn chẳng ra gì mà dám quên đi tổ tiên một bài học.

Long kị sĩ ở trên không trung khí sắc tức giận bừng bừng khuôn mặt trở nên ửng đỏ, hắn phẫn nộ nói:"tiểu tử, vẫn còn chưa đến phiên ngươi để giáo huấn ta, nội trong vòng mười chiêu nếu không khiến ngươi phải táng mạng dưới đồ long thương của ta, trận quyết đấu này hãy kể như ta thua!"

Thần Nam nói:"Hảo, vậy thì ta cũng dùng thương để bồi tiếp ngươi."

Hắn đi đến giá đựng binh khí cách đó không xa, từ trên giá rút ra một cây trường thương làm bằng tinh cương (thép nguyên chất), ở trong tay hắn nhẹ nhàng rung động, đẩu xuất ra mười đóa thương hoa.

Đương quan sát ở phía trên là hoàng đế bỗng xoay người sang bên cạnh vấn hỏi Sở Nguyệt:" Hắn đang làm cái gì vậy, tại sao lại để hậu nghê cung ở sau lưng, chẵng nhẽ hắn định sử dùng trường thương để cùng long kị sĩ quyết đấu hay sao?"

Sở Nguyệt cũng chau mày nói:" Con cũng không hiểu được hắn ta sẽ định làm gì?"

Tiểu bảo chúa ở bên cạnh nói:" võ công của cái gã đó thật sự là rất thô thiển, hắn không phải đang muốn tự tìm lấy cái chết hay sao?

Lúc này Long kị sĩ to giọng nói:"tiểu tử ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Thần Nam cầm trường thương trong tay đi đến giữa trường đấu, chỉ trong nháy mắt từ trong nội thể hắn một nguồn lực lượng cường đại hùng dũng cuồn cuồn phát xuất, một vầng kim quang mờ nhạt phiếm xuất khắp thân thể, mỗi một bước đi của hắn, đều khiến diễn võ trường phải rung động nhè nhẹ theo.

Long kị sĩ đại kinh thất sắc, vào thời khắc này hắn cuối cùng cũng cảm thấy một cổ lực lượng cường đại trong nội thể Thần Nam.

Chúng nhân đang vây quanh quan chiến cũng đã phát hiện ra những biến hóa trước sau của Thần Nam.

Tiểu bảo chúa kinh hãi đứng dậy trước tiên:"Trời ơi, cái tên bại hoại đó làm sao có thể biến trở thành như thế, hắn đã trở nên lợi hại như thế này từ lúc nào?Ai da, sau này thật khó để trừng trị hắn rồi."

Sở Nguyệt trong mắt quang mang thoáng chớp động, nở lên một nụ cười, nói:" Xem ra ngày hôm nay sẽ phát sinh những chuyện đáng thú vị đây!"

Thần Nam giống như là một tòa đại sơn hùng vĩ, mỗi một bước đi, lại khiến mặt đất phải rung lên nhè nhẹ, luồng khí thế cường đại cũng khiến phi long đang ở trên cao cảm thấy trận trận bất an, không chịu đựng được phải kêu lên. Sau đó Thần Nam đi đến ở giữa võ trường, trường thương chỉ thẳng vào long kị sĩ tại cao không, nói:" đến đây, ta muốn cho ngươi xem thế nào mới đúng thật là đông phương võ học chân chính."

Long kị sĩ đại nộ, tay vũ lộng đồ long thương, khu động phi long thẳng hướng lao xuống, cuồng phong mãnh liệt khiến cát bụi trên mặt đất tung bay khắp nơi. Thần Nam một tay cầm thương, nghiêng mình chỉ lên cao không, đứng tĩnh lập ở giữa trận cuồng phong.

" Hãy chết đi tiểu tử!" Đồ long thương của long kị sĩ liên tục phát xuất ra hơn mười đạo phong mang, đao quang rực rỡ thẳng hướng Thần Nam phóng đến.

Thần Nam mảy may không chút hoảng loạn, trường thương trong tay nhẹ rung, trên thân thương phiếm xuất ra một luồng kim quang diệu nhãn, giống như một khối liệt diễm đang hừng hực bốc cháy. Từ đầu mũi thương kích phát xuất ra phong mang như thực chất, phong mang quang hoa rực rỡ, xuất nhập bất định, hàn ý khiếp người.

Nhìn vào quang hoa đoạt mục của đấu khí cùng với tiếng gầm vang xuất ra từ phi long tại không trung , hắn quát to:"Bá vương thần thương!"

Trường thương tại không trung biến hóa huyền ảo phát xuất hơn mười đóa thương hoa, mỗi một đóa thương hoa đều hóa thành một đạo phong mang trực thẳng hướng phóng lên, "xoạt xoạt" từng đợt thanh âm phá không liên miên bất tuyệt đập vào tai.

Chúng nhân đang vây quanh quan chiến không thể nào không bộc lộ ra thần sắc kinh hoảng, tiếng la thét thất thanh lập tức vang lên khắp nơi.

"Trời ơi, lại có thể là thương mang!"

"Đó chính là kiếm khí của đông phương võ giả ư!"

"Chính thực đã đạt đến cảnh giới phát xuất ra kiếm khí ư!"

"Chỉ có đạt đến tam giai cảnh giới của đông phương võ giả mới có thể có khả năng đạt đến như vậy!"

.......

Vào thời khắc này, Thần Nam chính thức giống như một bá vương cái thế, bá khí lẫm liệt, trường thương kích thiên, đạo đấu khí tại không trung gặp phải đạo kim sắc phong mang này liền lập tức bị kích tán, chính giữa đạo phong mang tiếp tục kích phá thẳng hướng về phía phi long.

Long kị sĩ đại kinh thất sắc, vội vàng chế trụ ngăn phi long dừng lại dưới tình thế đang xảy đến, nhanh chóng né tránh qua một bên.

Đạo kim sắc phong mang lướt qua sát trên thân thể phi long, phá vỡ bộ long giáp cứng rắn như thép, ở trên thân phi long lờ mờ lưu lại một đường huyết ngân.

Phi long gầm lên thảm khốc, không còn nghe theo mệnh lệnh của long kị sĩ, tự mình phi thẳng lên cao không.

Ngoài trường đấu tiếng hoan hô vang lên như sấm động, chúng nhân không ngừng kích động, từ lúc ma pháp sư đầu tiên thượng đài cho đến lúc này, đây là lần duy nhất hay lần đầu tiên Sở quốc chiếm được thế thượng phong.

Nhìn đám người đang sôi động ở phía dưới, lúc này đây chỉ còn một mình hắn dừng tại không trung, cầm lấy thương lập tức lấy lại thân ảnh, long kị sĩ bạo nộ, hắn nhờ vào phi long trợ uy vậy mà lại bị người một thương kích thối, hắn cảm thấy như phải chịu một sự vũ nhục ghê gớm, lại lần nữa khu động phi long lao xuống phía dưới.

Long kị sĩ nộ phát cuồng vũ, xích hồng sắc đấu khí bao phủ khắp nơi trên thân thể hắn, giống như một ngọn lữa đang khiêu động, hắn song thủ cầm đồ long thương trực hướng Thần Nam lao đến.

Lần này Thần Nam cầm trường thương bằng hai tay, hắn đã đem công lực toàn thân quán chú vào thân thương, đối với hành động mạo hiểm lần này, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, một thương đánh bại kẻ địch

Trường thương tựa hồ như có sinh mệnh, toàn bộ thương thể được bao phủ trong một vùng kim quang, thân thương nhẹ nhàng rung động, từ đầu mũi thương kích phát ra một luồng phong mang dài nữa trượng, khiến nhân tâm phải sinh hàn ý(ớn lạnh).

Long kị sĩ cùng với phi long nháy mắt đã tiến sát đến, Thần Nam nâng cao trường thương sử dụng như một cây côn bổng, trong miệng hét to:"Triêu thiên nhất côn!"

Một thế chém xuống này, phát xuất trận trận thanh âm của lôi phong, trường thương khua lên một vùng quang hoa diệu nhãn, hướng vào phi long cùng long kị sĩ đang lao xuống phóng đến.

Long kị sĩ thực chất cũng đã tập trung toàn bộ công lực vào đồ long thương, phát ra đấu khí rực rỡ giống như minh lượng diệu nhãn, hắn nhờ vào phi long trợ lực, kiên cường hường về phía Thần Nam trùng kích đến.

" Sư đệ mau tránh ra....." quan chiến từ nãy đến giờ, vị long kị sĩ vẫn chưa động thủ lần nào không kiềm chế được lớn tiếng hô hoán.

Dưới sự xung kích lần này long kị sĩ cũng cảm nhận được rằng trong trường thương có ẩn chứa một nguồn năng lượng cường đại ba động, chỉ có điều muốn trốn tránh lần nữa thì đã không kịp nữa rồi, hắn kiên cường tự mình ngạnh tiếp lấy một kích này.

"Triêu thiên nhất côn" đã kích tán đi đấu khí của long kị sĩ, đánh gãy đồ long thương của hắn, hướng về phía trước ngực hắn đè xuống.

Long kị sĩ bị hù dọa đến độ vong hồn như rời khỏi xác, từ trên thân phi long nhanh chóng lăn xuống qua bên cạnh, hắn mặc dù đã né thoát khỏi nhất kích đoạt mạng đó, nhưng từ đầu trường thương lại kích phát ra phong mang, như lợi nhận gây ra một vết thương lớn trên người hắn khiến máu tuôn ra lênh láng, trước sau thấy rõ, máu tươi cuộn trào phún xuất rơi xuống mặt đất.

"Triêu thiên nhất côn" đó mặc dù không kích trúng long kị sĩ, nhưng đã đánh vào thân thể cứng rắn cường tráng của phi long, đại vật to lớn này rõ ràng bị trường thương kích trúng liến bị đánh văng tung ra xa hơn mười trượng, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát xuất ra một tiếng động rầm trời.

Toàn bộ diễn võ trường nha tước vô thanh, trải qua một nữa thời thần liền òa lên những tiếng hoan hô chấn động trời đất.

Thần Nam chỉ dùng hai kích một thương chống long kị sĩ, môt côn đánh phi long, khiến chúng nhân Sở quốc đang xem mà nhiệt huyệt sôi sục, không kiềm chế được gào thét âm vang.

Những cao thủ trong quân đội nói:" thật không ngờ lại là đông phương võ giả đệ tam giai, thật mạnh , thật sự là rất mạnh, muốn không khiến người bội phục cũng không được.

Chúng nhân kì sì phủ không ngừng sôi nổi nghị luận, một số vũ giả cao thâm nói:" mặc dù dựa vào công lực cao thâm lại thêm dùng thủ xảo để gây khích nộ, nhưng không thể phủ nhận tu vi của người này thật kinh nhân....."

Chính tại giữa khán đài, Sở Nguyệt lộ xuất thần sắc trầm tư, nói:" tu vi của hắn không ngờ lại cao thâm như thế, nhưng mà trước kia chẳng phải bị Ngọc nhi chế trụ hay sao, thật là quái sự....."

Tiểu bảo chúa lúc đầu cứ khoa tay múa chân, nhưng lúc này lại đứng thẳng thì thầm:" cái gã đó vì sao đột nhiên lại trở nên mạnh như thế, tại sao hắn lại còn có thể khai mở hậu nghệ cung nhỉ ......"

Thần Nam cùng long kị sĩ nếu như trong một trận quyết đấu bình thường, e rằng phải ngoài mười chiêu mới có khả năng phân thắng bại, nhưng mà cả hai người đều đem toàn thân công lực ra ngạnh tiếp với nhau, kết quả chỉ sau hai kích mạnh mẽ xuất ra đã phân được thắng bại. Thần Nam chuyển đầu nhìn về hướng của Nạp Lan Nhược Thủy, nhưng đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của nàng, không thể hiểu được vì sao nàng ta lại rời khỏi trường đấu.

Tứ phía diễn võ trường, từng tràng hoan hô của chúng nhân quan chiến mãi hồi lâu sau với dừng lại

Vị long kị sĩ cuối cùng chậm chạp hướng về phía trung ương của võ trường bước đến, một cổ khí tức cường giả bao phủ quanh trên người hắn ta, khí thế cường đại đó khiến mỗi cá nhân tại trường đấu đều cảm thấy một cảm giác nặng nề áp bức, phía trong trường đấu bổng chốc trở nên tĩnh mịch, ngay cả những quan văn là người không hiểu biết gì về tu luyện chi pháp cũng cảm thấy được sự đáng sợ của vị long kị sĩ này.

Long kị sĩ cởi chiếc áo khoác, lộ xuất ra một cơ thể rắn chắc màu cổ đồng, ngay khi hắn tiện tay ném chiếc áo khoác đi, y phục tại không trung lập tức hóa thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống mặt đất.

Thần Nam bình tĩnh nhìn đối diện với danh long kị sĩ, nói:"ngươi rất mạnh, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta."

"Ta biết điều đó, nhưng ta vẫn buộc phải chiến thắng."

Thần Nam không hiểu, không minh bạch được vì sao hắn lại nói ra những lời đó.

Long kị sĩ ngữa mặt cười vang, âm thanh chấn động thiên không.

Một hắc ảnh to lớn từ viễn phương phóng đến, một con cự long thân phải dài hơn ba mươi trượng xuất hiện ở trên diễn võ trường, như một mảng mây đen ở trên che lấp hết tất cả vầng thái dương, trên mắt đất trải dài ra một bóng mờ.

Con hắc sắc cự long này, cả bộ lân giáp cũng tỏa ánh đen kịt, cái đuôi to lớn khiếp người, hai cánh thì thật vĩ đại, đầu rồng thì hung tợn, thật sự kinh khiếp tâm phách chúng nhân, khiến ai cũng phải sợ.

Tất cả chúng nhân tại trường đấu đều đại kinh thất sắc, vạn lần không thể tưởng được vị danh long kị sĩ xuất trường cuối cùng này, lại có thể có một con cự long đệ tứ giai, việc này quả thật là bất khả chiến thắng!

Sở quốc hoàng đế Sở Hãn nhất mực tin tưởng từ trước đến giờ cũng không nén nổi phải nhíu mày, ông không thể biết được liệu hậu nghệ cung của Thần Nam có đủ khả năng để đối phó với con hắc long đầy khủng bố này không.

Sở Nguyệt mặc dù đã trông qua Thần Nam xuất thủ, biết được hắn lúc cầm trong tay hậu nghệ cung thì thực lực rất cường đại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm.

Tiểu bảo chúa Sở Ngọc không có lấy một điểm lo lắng trên mặt, cô lẩm bẩm nói:" ai da, tên bại hoại này muốn nổi danh mà, hắn nếu chính thực bắn hạ được con cự long, há chẳng phải danh động đại lục hay sao, đến lúc đó...... chính thực cực kỳ gay go mà......."

Chúng kì sĩ tại kì sĩ phù cũng nghị luận sôi nổi.

Lão độc quái nói:" Thật không hợp đạo lý mà, tên thanh niên nhân đó chẳng qua chỉ là một long kị sĩ đệ nhị giai, hắn làm sao có thể có một con tứ giai cự long được?"

Lão vu bà nhìn không chớp mắt vào con hắc sắc cự long trên không trung nói:" Đây là con hắc long tứ giai cự long của lão quỷ long kị sĩ Kiệt Sâm, ta đã từng gặp qua nó, thanh niên nhân này nhất định là đồ đệ của Kiệt Sâm, không thể tưởng được hắn lại có thể mượn được con rồng của lão quỷ đó đến đây."

Thần Nam chú mục tìm kiếm trong đám quần nhân, cuối cùng cũng phát hiện ra được Nạp Lan Nhược Thủy, hắn trong lòng dấy lên một cổ khí tức ấm áp.

Hắn thu hồi lại tâm trạng, ngữa mặt nhìn lên cự long tại không trung, không có lấy một chút tia sợ hãi, hắn một tay cầm thương, nghiêng lên chỉ lên trời nam, trong lòng cuồn cuộn dấy lên một cổ chiến ý ngất trời.

Long kị sĩ nhìn thấy thần tình của Thần Nam, trên mặt hắn liền xuất hiện thần sắc kinh nghi, hắn khua tay trong không trung, cự long liền dừng lại hạ xuống, trong diễn võ trường, cuồng phong mãnh liệt nổi dậy, cát bụi ngập trời.

Long kị sĩ nhanh chóng leo lên lưng hắc long, hắc long liền bay vút lên trời cao, tại không trung không ngừng gầm rống giống như tiếng sấm rền không dứt.

Nghe thấy tiếng gầm rống chói tai ấy, toàn bộ chúng nhân đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, đối diện với một con hắc long to lớn như thế, cho dù chỉ là quan chiến cũng đã cảm thấy trận trận đảm hàn, huống chi là cùng nó chiến đấu.

Cuộc đại chiến lần nữa bạo phát, Long kị sĩ trong tay không cầm bất luận loại binh khí gì, chính thị là toàn tâm toàn ý giá ngự cự long.

"Phù"

Hắc long vừa lao xuống vữa há chiếc miệng to lớn của nó ra, phún xuất ra một phiến vân vụ to lớn đích thị là long tức, hướng về phía Thần Nam cuộn đến.

Long tức đã có sẵn độc tính cùng hủ thực tính mãnh liệt, thông thường chỉ có tứ giai cự long trở lên đến cao đẳng long mới có khả năng phún thổ, người bình thường nếu như chỉ bị dính một chút long tức thôi, đều có thể bị độc phát mà chết., đồng thời cũng có thể bị nhiễm phải hóa điệu.

Thần Nam thân hình giống như thiểm điện, nhanh chóng di chuyển đi cách xa nơi đó hơn mười trượng cự li, hắn nguyên lai đã xác lập cách xử trí, nhưng lại bị tính hủ thực của long tức gây lo lắng.

Cự long nộ hống một trận, đồng thời liên tục phún xuất ra ba khẩu long tức, bức Thần Nam tại nội trường phải liên tục di động thiệt nhanh.

Chúng nhân quan chiến nhìn thấy điều đó mà tâm kinh đảm chiến.

Long kị sĩ tại cao không nói to:" Hãy chấp nhận chịu thua đi, ta sẽ tha cho tính mệnh của ngươi, ngươi căn bản vô phương chiến thắng con cự long này."

Sau khi Thần Nam trốn tránh khỏi cổ long tức cuối cùng, dừng người lại, nói:" ta vị tất đã thua."

Hắn đã quyết định sử dụng hậu nghệ cung, nếu như chỉ bằng tu vi bản thân hắn, hắn tuyệt đối vô phương chiến thắng con cự long đó.

Chính tại lúc đó, hắc sắc cự long như thiểm điện lao xuống phía dưới,sau đó nó liền phún thổ ra một cổ long tức mãnh liệt, đồng thời cũng vung cái đuôi to lớn của nó từ trên trời bổ xuống.

Thần Nam cực kì hoảng sợ, đem gia truyền huyền công vận hành đến cực hạn, trên người tỏa ra một tầng kim sắc liệt diễm, hắn giống như một mũi kim tiễn, nhanh chóng thối lùi khỏi vùng tấn công của cự long tiến đến mép võ trường.

"Oành"

Cái đuôi to lớn của cự long nặng nề đánh xuống trên mặt võ trường, toàn mặt đất xảy ra một trận chấn động kịch liệt, phía trong diễn võ trường cát bụi bay mù mịt. Đợi đến khi yên vụ tản mác hết đi, một cái rãnh to lớn sâu một trượng, rộng hai trượng, dài gần mười trượng xuất hiện ở giữa võ trường.

Toàn bộ chúng nhân ở ngoài võ trường đều nhanh chóng hít lấy một hơi thanh khí, thực lực của cự long chính thực quá khủng bố.

Cự long lượn vòng trên cao không, gầm gừ, phát ra luồng âm ba chấn động ầm ầm như sấm sét.

Thần Nam từ mép võ trường hướng về phía nội trường bước từng bước lớn tiến vào, nét mặt không mảy may chút sợ hãi. Đi đến giữa đấu trường, hắn cầm lấy hậu nghệ cung ở sau lưng, tay cầm trường thương đặt tại dây cung. Từng điểm từng điểm kim quang, kim mang nhè nhẹ, từ cây thần cung đen thui phát lộ ra.

Văn võ bá quan đang xem quá nữa đều đã một lần chứng kiến qua hậu nghệ cung, trông thấy hắn lại có thể sử dụng trường thương dài gần một trượng làm mũi tên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng kéo đến, điên cuồng hướng về giữa đấu trường cuộn đến, một cổ năng lượng cường đại ba động như sóng biển đại dương cuồn cuộn tại nội trường.

Lúc này ngay cả các văn quan không hiểu biết gì về tu luyện chi pháp, đều cảm thấy được một nguồn năng lượng cuồn cuộn mãnh liệt ba động, toàn bộ chúng nhân đều vô cùng chấn động.

Thiên địa nguyên khí xung quanh Thần Nam cuộn trào mãnh liệt, một nguồn năng lượng cường đại không ngừng lưu chuyển xung quanh hắn và hậu nghệ cung, khiến hắn và hậu nghệ cung tán phát ra một luồng quang mang diệu nhãn, hắn thần sắc kiên định, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cự long trên không trung.

Nhìn từ trên cao, Sở quốc hoàng đế gật đầu nói:"thanh niên nhân này quả thật là tuyệt vời a, tuổi còn trẻ như thế mà đã có khí phách của một đại cao thủ."

Tiểu bảo chủ rì rầm nói:" cái gã vô lại đó vậy mà hiện tại lại trông khí phách như thế......"

Nạp Lan Nhược Thủy tâm tình vô cùng phức tạp , cô gần như không tin vào mắt mình, Thần Nam ở giữa trường đấu và người mà cô biết hoàn toàn không có một điểm giống nhau, lúc này không thể thấy một chút gì bóng dáng của ngày trước, phảng phất như hai con người hoàn toàn khác nhau, cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và Thần Nam càng ngày đã càng xa hơn.......

Bấy giờ nguồn năng lượng cuồng bạo giữa trường đấu kịch liệt ba động, Thần Nam cùng hậu nghệ cung tán phát ra quang mang vạn trượng, từ trên người hắn lộ ra một cổ khí thế cường hoành không gì sánh được.

Toàn bộ chúng nhân đều cảm thấy một cổ áp lực cường đại, chàng thanh niên đang cầm thần cung trong đấu trường, chỉ trong sát na tựa hồ đã biến thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa, khiến người không kiềm chế được có một cổ kích thích phải phủ phục trước con người này.

Thần Nam đã tích tụ được đầy đủ lực lượng, trên hậu nghệ cung kim sắc quang hoa như dòng nước cuồn cuộn cuốn lấy trường thương, toàn thân trường thương được chế tạo bởi tinh cương biến thành một cổ kim hoàng sắc.

Cự long ở trên trời cao tựa hồ cảm ứng được luồng khí tức nguy hiểm đó, thân thể run rẩy một hồi, nó liền phát ra một tràng nộ hống không cam chịu, chỉ muốn rời khỏi, nhanh chóng hướng lên cao không đào tẩu.

Nhưng điều đó đã quá muộn, Thần Nam nhẹ nhàng buông dây cung, một đạo kim sắc như thiểm điện phá thiên xông phóng đến, diễn võ trường cuồng phong đại tác, lôi thanh ầm ầm.

Thiên địa dị tượng diễn ra ở ngoài diễn võ trường khiến chúng nhân sợ đến vỡ mật, một số người gan nhỏ đã kinh khiếp đến độ xỉu lăn ra đất.

Điện mang kim sắc nháy mắt đã truy sát đến gần cự long, từ trong cao không truyền lại một tiếng hống thê lương, một trận mưa máu từ cao không rót xuống, cự long tựa như con diều bị cắt dây tức khắc rớt xuống.

Thần Nam nhanh chân đi ra ngoài diễn võ trường, cự đại hắc long ngay tức khắc đổ ầm xuống mặt đất, khắp mặt đất đều bị lung lay, thân rồng đập trên mặt đất tạo ra một cái hố sâu vĩ đại.

Chúng nhân quan chiến ở ngoài võ trường tựa hồ không tin những gì vữa diễn ra trước mắt mình, sự việc phát sinh trước mắt giống như là một chuyện thần thoại, một người thanh niên lại có thể kéo cung bắn hạ một con cự long

Một mũi tên cái thể đó của Thần Nam đã chấn nhiếp toàn bộ chúng nhân.

Truyện Chữ Hay