Thần ma đồ thần bí.
Nó ẩn chứa rất nhiều bí mật, có liên quan trực tiếp đến việc Thần Nam sống lại nhưng hiện tại hắn cũng không hiểu hết, thật ra nó có bao nhiêu điều huyền bí?
Chín đạo hỗn độn môn đến giờ mới mở ra hai cánh cửa, tầng đầu là nơi vô tận thần ma hồn phách nghỉ ngơi, có một sa mạc trôi nổi và bảo vật Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Đệ nhị đạo hỗn độn môn không phức tạp đến thế, trong không trung rộng lớn yên lặng chỉ có một cỗ quan tài lớn màu máu, so với cỗ quan tài đen trấn áp phong ấn Hoàng Thiên còn lớn hơn, từng trận dao động từ đó phát ra, không biết nó được để ở đây đã bao lâu.
Đó là điểm khiến Thần Nam kinh ngạc hơn cả.
Trong quan tài có người đang ngủ?
Hoặc giả phong ấn người hay một “Thiên”?
Không thể biết được.
Lúc thạch quang phong ấn Hoàng Thiên tiến vào không gian, phảng phất như thiên địa lật nhào, hư không yên lặng không bình tĩnh nổi, rung lên như sóng cuộn.
Thạch quan liên tục lặn lộn, vang lên tiếng Hoàng Thiên gầm rống, tựa hồ muốn phá ấn đi ra.
“Cha.
”
Không Không thừa cơ khỏi trói buộc của thạch quan, linh hoạt như thỏ con chạy đến cạnh Thần Nam, vù một tiếng trốn sau lưng hắn.
“Thiên đại địa đại, cha vĩ đại hơn hết, con nhớ cha chết mất.
Vốn con định tìm gia gia trước, không ngờ lại rơi vào tay ác côn này, cha mau phong ấn hắn.
” Tiểu quỷ vô cùng hoạt bát, không hề tỏ ra sợ hãi.
Thần Nam cầm phương thiên họa kích, lưỡi kích lấp lánh trên hư không, một đạo chú phù kỳ quái, phức tạp dựa vào hình thế năng lượng hiện tại hư không, tinh quang sáng rực trùm lên thạch quan.
“Đây là đâu? Không phải là nội thiên địa của các ngươi, đã thoát ly lục giới!” Hoàng Thiên gầm vang, âm ba cuồn cuộn vang trong hư không, y tựa hồn hoảng loạn: “Sao ta không cảm giác được tận đầu của vùng không gian này, chỉ thấy xa xôi vô biên?”
Trong ánh hào quang sáng chói, vô số phù chú rơi lên thạch quan đang quẫy loạn khiến nó dừng lúc lắc, bị giữ chặt trên không.
“Muốn giữ ta, không dễ đâu.
” Hoàng Thiên hình như lãnh tĩnh lại một chút, bắt đầu đối phó với phong ấn của Thần Nam.
Trong thạch quan tràn ra quang vụ dày đặc mang tính ăn mòn cao, tuy không hủy được thạch quan nhưng diệt chú phù khá hữu hiệu.
Từng đạo hào quang bay lên, đoạn tan đi, chú phù nhất nhất bị phá trừ!
“Cha, chúng ta hợp tác.
”
Tiểu Không Không đột nhiên phát ra thần quang sáng chói, thân thể hóa thành một lưỡi thần kiếm!
“Cha, con sở trường phá trừ phong ấn, đương nhiên biết cách phong ấn, đưa phong ấn đó cho con để nhi tử tối thông minh của cha phong ấn chết tên ác côn này.
”
Thần Nam không do dự, chộp lấy thần kiếm do Không Không hóa thành, sức mạnh phong ấn lại xuất ra.
Hào quang bảy màu che kín hư không liên tục ngưng tụ lên thạch quan, ngàn vạn hào quang sáng rực trói chặt quan tài khiến nó không động đậy được, khói màu từ trong đó tuôn ra cũng bị bức lui lại.
Vô tận phù chú rơi lên thạch quan, phong ấn thật chặt.
Lần này thật sự giữ chắc được.
Đương nhiên chủ yếu vì thạch quan đã phong ấn Hoàng Thiên khiến y không phát huy được thực lực.
Giọng Hoàng Thiên không truyền ra ngoài nữa.
Tất cả sẽ kết thúc sao?
“Kẹt.
” Tiếng động đùng đục vang lên từ huyết quan to lớn, dư âm phảng phất như từ Thái cổ truyền về khiến tim Thần Nam và Không Không đập mạnh.
Không Không hóa thành búp bê đáng yêu chạy đến sau lưng Thần Nam, ôm chân hắn, nhỏ giọng: “Cha, sao con thấy chúng ta bất quá phong ấn một con cá nhỏ, còn một con lớn hơn nhiều ở đây, có phải cha của Hoàng Thiên không?”
Nghe những lời ngây thơ này, Thần Nam suýt bật cười, tiểu quỷ này đang nghĩ gì nhỉ?
“Kẹt.
”
Lại một tiếng động đùng đục vang lên, huyết quan rung mạnh, cả vùng hư không động theo.
Thật ra là chuyện gì, lẽ nào trong đó thật sự có một nhân vật đáng sợ ẩn tàng?
Nắp huyết quan đột nhiên bật mở, sát khí khó tả tràn ra khiến không gian thoáng đãng trở nên sặc mùi giết chóc.
Thạch quang phong ấn Hoàng Thiên vốn đã yên lặng chợt rung lên, tựa hồ cảm ứng được gì đó, truyền ra từng trận dao động tinh thần.
Nhưng do sức mạnh phong ấn mà dao động đó rất mảnh, khó lòng nghe được y kêu gào gì.
Thần Nam nín thở, kéo Không Không ra sau lưng, cầm phương thiên họa kích đứng yên lặng quan sát huyết quan, đợi cuồng phong bạo vũ giáng xuống, bằng cảm giác hắn biết trong đó có một siêu cấp cự ma!
“Soạt.
”
Cuồng phong dấy lên, vô tận huyết vụ phiêu tán, quanh quan tài nhuộm màu máu.
Khí tức lạnh lẽo âm u tràn ra, cự ma xuất thế!
Huyết vụ tràn ra cuồng mãnh, từ huyết quan thò ra một cự trảo đen ngòm dài mười mấy trượng, gân nổi trên bề mặt cuồn cuộn, không ai nhìn rõ màu sắc, hình dạng cự trảo, hình như là tay người, nhưng móng lại nhọn như của mãnh thú, màu xanh biếc lấp lánh ánh lên hàn quang lập lòe, dài tới hai trượng.
Nó chộp lấy thạch quan phong ấn Hoàng Thiên, kéo vụt lại vào trong huyết quan: quan tài đã nuốt quan tài.
“Kẹt.
” Tiếng động vang lên rõ ràng, huyết quan đóng lại.
Chỉ còn lại một hư ảnh mơ hồ, cự trảo đen nhánh như quỷ trảo này thật ra do ai sở hữu? Thần Nam không biết nhưng vừa này hắn cảm giác được một cỗ sức mạnh tà dị cực điểm dao động, ngoài ra không phát giác gì thêm.
Thiên nhãn thông căn bản không nhìn thấu dược huyết quan và cảnh tượng bên trong.
“Kẹt, kẹt, kẹt.
” Huyết quan đột nhiên lắc lư, bên trong tựa hồ đang có tranh chấp dữ dội.
Đoạn Thần Nam và Không Không nghe thấy tiếng đá vỡ, hình như thạch quan phong ấn Hoàng Thiên bị nứt, hai cha con cẩn thận giới bị.
Nhưng thanh âm tiếp theo vượt khỏi dự liệu của họ.
Tiếng cười lạnh lẽo khiến người ta bủn rủn, chỉ là hai tiếng cười ngắn ngủn: “Hắc hắc.
”
Rồi tiếng Hoàng Thiên rít lên: “A… không… sao lại thế này… không.
”
Tiếng xương cốt vỡ nát lại vang lên, tiếng rú hoảng sợ cực điểm của Hoàng Thiên cũng vọng ra: “A…”
Tuy có huyết quan ngăn cánh nhưng cha con Thần Nam vẫn ngửi thấy mùi máu.
“Lốp cốp…”
Thanh âm này khiến ai nấy rụng rời, tựa hồ có hung thú đang gặm xương thịt.
Khí tức tàn bạo, tanh máu tràn ra.
“Ch…a… chúng ta đi thôi…” Tiểu Không Không kéo áo Thần Nam, thầm thĩ gọi, rõ ràng nó đang hoảng sợ.
Tiếng kêu gào của Hoàng Thiên nhỏ dần, chỉ còn tiếng nhai xương thịt côm cốp, càng lúc càng chói tai, quả thật khiến người ta rợn tóc gáy, bởi trong thạch quan phong ấn một “Thiên”!
Hiện tại…lại bị hung nhân nuốt sống.
Thật ra là quái vật gì?
Tiếng kêu gào của Hoàng Thiên chỉ loáng thoáng rồi im bặt, nửa thời thần sau còn mỗi tiếng nhai xương thịt.
Thần Nam lẳng lặng lắng nghe suốt thơi gian này, Tiểu Không Không tự thôi miên, hôn mê ngay.
Sau nửa thời thần, thanh âm đáng sợ lặng đi, huyết quan khổng lồ phát ra khí tức lạnh tanh, đột nhiên biến thành lặng lẽ, cả phiến không gian lặng như tờ.
Lớp đáy một huyệt bị hút vào đây hoàn toàn phân giải, hóa thành một đạo hào quang mờ mờ phiêu tán, toàn bộ lớp đá đó tan biến, hình như không gian này không chấp nhận tạp chất.
Duy có huyết quan đáng sợ mà thần bí vẫn nổi trên vô tận hư không, như thể là chúa tể của thế giới này, tuy vô thanh nhưng cái thế hung uy dần lan ra.
Rồi một cỗ sức mạnh đáng sợ vô hình mà thần bí đẩy Không Không và Thần Nam khỏi phiến không gian.
Hào quang sáng rực liên tục lóe lên, bọn Thần Nam xuất hiện trước đệ nhị đạo hỗn độn môn, tuy nó vẫn mở nhưng huyết quang đã phong kín thông đạo, tựa hồ muốn vĩnh viễn phong ấn không gian và huyết quan đáng sợ trong đó.
“Cha, máu tanh quá, lại kích thích, khiến tim con đập ầm ầm, cha nuôi quái vật gì đấy, ngày nào cũng vào Thái cực đồ cho nó ăn sao?” Tiểu tử từ lúc tỉnh khỏi thôi miên, bắt đầu quấn lấy Thần Nam hỏi han.
Thần Nam cốc nó: “Nói nhăng.
”
“Không phải sẽ kéo gần tình cảm cha con sao?” Tiểu quỷ quả khiến người ta yêu mến.
Thần Nam vô ý phát hiện được cạnh đệ nhị đạo hỗn độn môn có khắc một huyết quan, trong lòng máy động liền phá toái không gian đến trước đệ nhất đạo hỗn độn môn, quan sát kĩ liền thấy cạnh cánh cửa có khắc nhiều mộ bia và dòng suối linh động, tươi mát.
Hắn thấy mình thật sơ hốt, trên hỗn độn môn tựa hồ đề cập đến trong đó có vật gì.
Hắn mang Không Không theo, thi triển sức mạnh bản nguyên của thời không xuất hiện trước hỗn độn môn thứ ba… cạnh đó không có tiêu kí.
Lại đến đệ tứ đạo môn, vẫn không có tiêu kí gì.
Hắn không ngã lòng, đến trước cửa thứ năm, lần này cả kinh, ngẩn ngơ hồi lâu.
Có tiêu kí! Là một nam tử mà hắn từng thấy qua.
Trên đó khắc thân ảnh của đại thần Độc Cô Bại Thiên.