Thần Nam không cảm thấy thời gian trôi qua, yên lặng ngôi trên mây, cảm giác xuyên qua vô tận thời không, lang bạt qua những vì sao vô biên.
Hắn phảng phất như hóa thành trăng sao nhìn xuống nhân thế nổi chìm, lại như hóa thành một hạt bụi một mình lữ hành trong vũ trụ.
Cảm giác này quá kỳ diệu, hắn liên tục chìm vào những thể nghiệm mới mẻ, trong tinh không, hắc ám, hư vô…Trời sao vô tận sáng rực trong lòng, biển sao chiếu rọi ánh sáng rồi hắc ám che phủ hoàn vũ, nuốt hết mọi tia sáng khiến thiên địa hóa thành hư vô, tất cả lại quy về hỗn độn.
Thần Nam cứ thế thần du thái hư, liên tục lữ hành giữa trời sao.
Không hiểu bao lâu sau hắn mới tỉnh lại, ngước mắt lên thấy trời vẫn xanh như xưa, nước vẫn vạn tầng sóng rập rờn vô biên, mặt đất vẫn rộng mênh mang vạn dặm.
Trong quá trình thần du thái hư, tất cả đều biến hóa, hắn từng thấy trời sụp đất nứt, biển động sóng trào, đại lục phiêu di…Nhưng trước mắt không có gì thay đổi, khiến hắn chợt tỉnh ngộ, tất cả đều quen thuộc mà lạ lẫm.
Hắn vung tay ấn xuống biển, một chưởng ấn khổng lồ vô thanh vô tức xuất hiện tại đại hải mênh mang, ép nước biển dạt ra bốn phía, trong làn nước hiện ra một vùng chân không hình bàn tay.
Đoạn hắn phất chưởng lên trời, biển canh vô tận tại tràn lên.
Sau cùng tăng tới độ cao ngàn trượng, gần chạm bàn chân hắn.
Tất cả đều vô thanh vô tức, căn bản không cần dùng tới dao động nguyên khí.
Pháp tắc!
Nguyên lực!
Tất cả đều thống nhất, bản chất nội tại tương đồng, bất quá hình thức biểu hiện không giống.
Cũng như đạo thuật thần bí và ma pháp quỷ dị khá giống nhau, các loại đại thần thông biểu hiện ra đều có cùng kết quả.
Mấy tháng tham ngộ không thu được nhiều biến hóa, chân nguyên cũng không mạnh lên bao nhiêu nhưng tinh thần cảnh giới tăng tiến đáng kể.
Hắn chỉ là một con người chứ không phải chúa tể, trong mấy tháng trời mà muốn công tham tạo hóa, lục giới vô địch quả là viển vông.
Hắn đã tìm được đường lối, dần dần sẽ thấy phương hướng đi theo con đường của mình, không cần theo bước tiền nhân đi trên lối mòn mà mở hẳn một con đường thênh thang cho mình.
Không hề do dự, hắn phá hủy Thái Thượng nguyên lực trong thân thể, tụ lại kinh mạch khiến tất cả khôi phục nguyên dạng.
Lúc xưa, chỗ bá đạo của Thái Thượng vong tình lục vượt xa tưởng tượng của Thần Nam, phá nát kinh mạch khiến thân thể hắn hóa thành chỗ vận chuyển Thái Thượng huyền công, kinh mạch khác hẳn người thường.
Giờ hắn giết Thái Thượng Thần Nam, tuyệt diệt huyền công này nên phải thay đổi hết, đưa tất cả về lại ban đầu.
Hắn không thấy đường lối kinh mạch của Thái Thượng huyền công có gì hay mà cấu tạo của người bình thường mới là hoàn hảo nhất.
Bởi hắn là người, bất kể cảnh giới hiện tại là thần hay vượt hơn thế thì vẫn từ người tiến lên, tất cả phải bắt đầu từ điểm gốc.
Người là sinh vật phát triển qua nhiều năm tháng, khai sáng ra văn minh phồn vinh, đủ nói lên địa vị của mình.
Thái thượng là sinh vật không phải loài người, không thể đi theo con đường đó là tất cả “dĩ nhân vi bản”.
Tuân theo phác đồ kinh mạch của người là phát triển công pháp thích hợp.
“A……”
Tiếng gầm vang vọng, toàn thân hắn huyết nhục mơ hồn, từng đường kinh mạch gần như bật khỏi da thịt rồi vỡ tung khiến thân thể nhuộm máu.
Hắn cứ thế đứng trên không, khôi phục thân thể, quên hết những việc trong quá khứ.
Một bóng hình mờ mờ từ thân thể bay ra, hắn vung tay chộp lấy chấn nát vụn, vô tình tàn hồn do Thái Thượng huyền công vận chuyển tạo thành đã tan thành khói bụi.
Kinh mạch tụ lại, trong thân thể hắn vang lên tiếng sấm, quanh mình xuất hiện từng tia sét, điện quang kinh nhân vây khắp người, làn da sáng loáng bảo quang như được đúc từ tinh kim.
Sau cùng sấm vang ì ùng, thân thể hắn sáng chói, trở thành hùng mạnh như vĩnh hằng bất diệt thể, đương nhiên ẩn chứa sức mạnh vô tận.
“Đi con đường của mình.”
Nước biển dâng lên từ từ hạ xuống.
Mây dịu gió mơn, tất cả đều tự nhiên.
Thần Nam chợt hiểu: “Đi con đường riêng phải do mình tìm ra.”
Từ ngoài xa, nhiều người cùng bay tới.
Tứ tổ và Ngũ tổ dẫn đầu, theo sau là Long Bảo Bảo, con rồng du côn, Long Nhi, Không Không và Y Y, ngoài ra còn có Tiềm Long, Huyền Trang, tất cả nhanh chóng vây quanh Thần Nam.
Hắn biết họ đều muốn vào đệ tam giới, mảnh đất các cường giả trong truyền thuyết gục ngã.
Nhưng hắn hơi suy tư, đông người như thế nhưng thực lực không mạnh, đệ tam giới là lao ngục của thiên giai cường giả, trừ Long Bảo Bảo, không ai là thiên giai cao thủ chân chính, Long Nhi mới là thiên giai sơ cấp, làm sao đối diện với hung hiểm ở đó?
Tứ tổ và Ngũ tổ không định đi nhưng họ không phản đối mọi người đi cùng, tựa hồ thấy được nỗi lo của Thần Nam, Tứ tổ kéo hắn sang bên, truyền âm: “Bằng hữu của sư tử không thể là dê cừu, không ai biết tiềm lực của họ cỡ nào.
Cháu nên biết, lúc thiên địa rung chuyển cũng như một khối từ thạch xoay chuyển trong vùng cát, chỉ có đinh sắt thật sự mới tụ lại, cường giả gặp trường hợp đó không phải xảo hợp mà có luồng sức mạnh ngấm ngầm khiến những người có thực lực tụ lại trong cơn đại loạn.
Bạn bè cháu đều là những người bách chiến bất tử, sáng tạo kỳ tích trong thời gian ngắn nhất, một mạch từ Nhân gian thăng lên vị trí cường giả hàng đầu của Thiên giới ắt phải có đạo lý.”
Thần Nam ngẫm nghĩ đoạn trịnh trọng gật đầu.
Thiên địa là một lò luyện, tinh kim càng luyện càng tinh thuần.
Từ thủa khai thiên tích địa, bao đời anh kiệt đều về với hư vô, chỉ có một vài người ngoan cường còn sót lại, họ đều trải qua thiên kiếp vạn hiểm mà vẫn giữ được linh thức bất diệt!
Còn lại chỉ là tinh kim.
Trong thời đại loạn động, cơn bão quét qua lục giới sẽ tràn tới, mọi “tinh kim” không thể trầm tịch mãi mà phải phát quang.
Tuy có thể tạm thời bị bùn đất che khuất nhưng thời khắc chiếu sáng sơn hà không còn xa.
Cùng lúc, một thân ảnh cao lớn từ xa bay tới, miệng ngâm xướng: “Ta có một viên minh châu bị bụi bám đã lâu, hôm nay bụi hết lại phát sáng, chiếu rạng sơn hà.”
Là Đại Ma! Đệ tử của Ma Sư trong Tiểu lục đạo đã xuất quan.
Thần Nam lớn tiếng: “Ngươi định đi đâu chiếu sáng sơn hà?”
“Sư phụ để ta đến đệ tam giới.” Khí chất của Đại Ma đã thay đổi, bớt hẳn sát khí, thần thái ung dung hẳn.
Thần Nam nhìn mọi người ngẫm nghĩ một hồi, ai dám nói họ không phải là minh châu bị bụi che phủ, họ đã muốn đi hà tất ngăn cản? Đương nhiên, có người được chú định thành cát bụi, vĩnh viễn tan biến tại đệ tam giới.
Họ đã chọn, kết quả thế nào phải dựa vào bản thân.
Thần Nam quát: “Được, mọi người cùng đến đệ tam giới thử cơ duyên, nhưng đó là một nơi đặc biệt, trong quá trình tiến tới, chúng ta có thể bị phân tán ra những nơi khác nhau trong thời không thông đạo.
Nếu không chết sẽ lại gặp nhau.”
Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Long Nhi, Không Không và Y Y quyết định đi tới, từ xa vang lên tiếng gào, Long Vũ bay tới.
Từ hướng khác, Đông Phương Trường Minh đã lâu không gặp cũng tới, sau cùng, cả Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa cùng tới.
Trong hoàn cảnh đặc biệt này, Thần Nam cũng không biết sau cùng ai còn ai mất.
Ngoài xa hơn có những người lặng lẽ quan sát, bao gồm Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Tây phương chúng thần, Đông phương tu giả.
Trong đó có không ít người quen cũ của Thần Nam như tuyệt sắc đại công chúa Sở Nguyệt được tiểu công chúa giúp sức đã tiến vào cảnh giới tiên nhân, hiện là nữ hoàng của Sở quốc.
Còn có gã dâm đãng phong lưu đang đứng cạnh Nam Cung Tiên Nhi, ôm một tiểu anh nhi, vẫy tay với Thần Nam: “Thần Nam huynh, các vị đi sáng tạo thế giới, ta đi sáng tạo sinh mệnh.” Là Nam Cung Ngâm đang ôm nhi tử bảo bối, cạnh y là sư tỷ Vương Lâm của Mộng Khả Nhi đang nắm tay chồng.
Hai kẻ đối lập sau cùng đã kết thành phu thê.
Cách đó không xa, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương Hạng Thiên thần tình phức tạp nhìn bọn Thần Nam, gã quyết định ở lại Thiên giới tu luyện.
Ngoài xa nữa là Thánh Chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy…
Thần Nam cười vang: “Hảo, Nam Cung Ngâm đợi ta về xem ngươi có mấy hài tử, các vị tái kiến!”
“Ha ha… hiện tại đệ có bảy rồi.
Không phục thì sau này chúng ta thi đua.” Nam Cung Ngâm cười hăng hắc.
Đệ tam giới là một nơi không ai biết, chứa đầy thần bí, không phải thiên giai cao thủ khó lòng tiến vào, đủ thấy nó đáng sợ thế nào.
Thần Nam và Long Bảo Bảo là những cường giả mạnh nhất nhóm tiến vào, đương nhiên phụ trách phá toái hư không dẫn cả nhóm vào vùng đất trong truyền thuyết.
Một vùng hào quang từ thân thể Thần Nam chiếu rọi, đệ tam giới trong truyền thuyết sau cùng cũng mở ra, bạch quang chiếu rọi thiên địa.