Thần Mộ Chi Huyết Đế

chương 132: hoàng cung đại chiến (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Trường Minh lần này ngươi nhất định phải ở lại đây chơi một thời gian đó!

Sau khi đứng lên Lâm Lôi lại nhìn Đông Phương Trường Minh nói.

- Cái này sao? Không có vấn đề. Dù sao sắp tới bọn ta cũng không có kế hoạch gì ở lại đây chơi mấy tháng cũng không sao nhưng mà ngươi nhất định phải thiết đãi bọn ta cho tốt đó. Biết không?

Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt nói.

- Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi tham quan hết những danh lam thắng cảnh của Tây Đại Lục này để tận hết tình chủ khách!!

Lâm Lôi nghe vậy cười to nói.

- À phải rồi! Ta muốn vào Địa Ngục tầng thứ tư để thăm tên tiểu tử Vũ Thiên một lần không biết có được không? Ta đã hơn vạn năm rồi không gặp nó không biết nó bây giờ thế nào rồi!!

Hơi dừng một Đông Phương Trường Minh đột nhiên lại nói tiếp một câu.

Người mà hắn vừa nhắc đến không phải ai khác chính là đệ tử đầu tiên mà hắn đã thu nhận vào một vạn năm trước Đông Phương Vũ Thiên.

- Cái này sao? Chỉ sợ là không được rồi!!

Nghe nhắc đến cái tên Đông Phương Trường Minh nụ cười trên mặt Lâm Lôi đột nhiên biến mất thay vào đó là sự khó xử nhìn Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.

- Tại sao ta lại không gặp được tiểu tử Vũ Thiên. Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì sao?

Đông Phương Trường Minh kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy! Một vạn năm trước khi Đại Phá Diệt diễn ra Địa Ngục cũng đột nhiên xảy ra đại biến ta và sư phụ phải dốc toàn lực mới có thể ổn định lại Địa Ngục nhưng sau đó khi hai người chúng ta kiểm tra lại thì phát hiện Đông Phương Vũ Thiên không biết tại sao lại biến khỏi Tầng Địa Ngục thứ tư bọn ta lập tức huy động nhân lực đi tìm khắp nơi nhưng qua một thời gian vẫn không có chút thu hoạch nên ta nghĩ e rằng... hắn đã chết trong lần đại biến đó rồi!!

Trên mặt Lâm Lôi lộ ra vẻ cảm khái nói.

- Trường Minh thật xin lỗi đã không bảo vệ được đệ tử của ngươi!!

Sau khi nói xong hắn lại chân thành thi lễ Đông Phương Trường Minh một cái.

- Lâm Lôi ngươi không cần làm vậy mỗi người đều có số mệnh của mình ta không trách người đâu!!

Đông Phương Trường Minh thấy vậy thì im lặng một chút rồi lại nói.

Đông Phương vũ Thiên là đệ tử đầu tiên mà Đông Phương Trường Minh thu nhận khi nghe tin hắn chết đi nếu nói Đông Phương Trường Minh không chút đau buồn thì thật sự là quá giả dối nhưng dù có đau buồn thế nào thì chuyện này cũng đã thành sự thật không thể nào thay đổi được nữa hắn cũng không thể vì nó mà trách móc người khác được nếu phải trách thì chỉ có thể trách số mạng của Đông Phương Vũ Thiên không tốt mà thôi.

- Đa tạ!

Lâm Lôi trịnh trọng kêu lên một tiếng.

....

Thời gian như nước trong chớp mắt ba người Đông Phương Trường Minh đã ở lại làm khách tại Quang Minh Giáo Đình được bốn tháng.

Một ngày này hai người Đông Phương Trường Minh và Lâm Lôi đang luận võ với nhau ở trong một gian tiểu viện còn hai tỷ muội Nạp Lan đang ngồi ở một bên quan sát.

- Ầm ầm ầm...

Chỉ thấy ở trên không trung từng đạo ba động năng lượng đủ màu không ngừng từ bên trong cơ thể hai người phát ra bên ngoài làm cho không gian uốn cong thành đủ loại hình dáng.

Tuy lúc này cảnh giới của Đông Phương Trường Minh hơi thấp hơn Lâm Lôi một bậc nhưng bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình hắn vẫn có thể đánh ngang tay với đối thủ.

Đương nhiên chuyện này một phần cũng là bởi vì Lâm Lôi cố ý áp chế thực lực của mình ở mức độ Thần Vương sơ kỳ.

- Cốc cốc cốc...

Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa vang lên.

- Là ai!

Đông Phương Trường Minh và Lâm Lôi nghe thấy âm thanh đó đồng thời đáp xuống mặt đất sau đó nhìn ra cửa kêu lên một tiếng.

- Đại Trưởng Lão, Đông Phương Trưởng lão là ta!

Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Giáo Hoàng đương nhiệm.

- Thì ra là Y Nhĩ Hoa mau vào đi!

Lâm Lôi nghe vậy thì kêu lên một tiếng.

- Két!

Giáo Hoàng - Y Nhĩ Hoa lập tức đẩy cửa tiến vào.

- Ngươi đến đây là có chuyện gì?

Lâm Lôi trầm giọng hỏi.

- Bẩm Đại Trưởng lão hôm nay ta đến đây là muốn bẩm báo một chuyện quan trọng có liên quan đến Đông Phương Trưởng lão!

Giáo Hoàng - Y Nhĩ Hoa trầm giọng kêu lên một tiếng.

- Có liên quan đến ta? Là chuyện gì?

Đông Phương Trường Minh nghi hoặc hỏi.

Hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đang ngồi một bên cũng đồng thời đưa mắt Y Nhĩ Hoa chờ hắn nói tiếp.

- Đông Phương Trưởng lão hai vị tiểu thư ta vừa mới nhận được tin tức ba ngày trước ở Hoàng cung Đại Sở quốc ở Đông Đại lục có khí tức Dị bảo kinh thiên động địa xuất hiện hiện giờ tất cả các Lão quái vật trong Tu Luyện giới Đông - Tây Đại lục đều đã ở Sở đô đợi khi dị bảo xuất thế sẽ ra tay cướp đoạt!!

Giáo Hoàng - Y Nhĩ Hoa trầm giọng nói.

- Cái gì? có thật không?

Tuy lời nói của hắn chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng đã làm cho ba người Đông Phương Trường Minh kinh hãi đồng loạt kêu lên một tiếng.

- Đây là tin tức do mật thám của Giáo Đình thường trú ở Sở Đô báo về tuyệt đối không có sai lầm!!

Giáo Hoàng - Y Nhĩ Hoa khẳng định nói.

- Trường Minh cha mẹ bọn muội còn ở bên trong Sở Đô chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ như vậy được chúng ta mau trở về thôi!!

Nạp Lan Nhược Thủy cùng với Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy kinh hãi nhìn Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.

- Được!

Đông Phương Trường Minh nghe vậy không chút do dự gật đầu một cái.

- Lâm Lôi huynh cáo từ rồi!

Sau đó chỉ thấy hắn nhìn Lâm Lôi trầm giọng kêu lên một tiếng tiếp theo đó cùng với hai tỷ muội Nạp Lan hóa thành ba đạo hào quang bay lên trời muốn phá không trở về Đại Sở.

- Trường Minh huynh đợi đã!

Nhưng mà bọn họ còn chưa đi được bao xa thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói của Lâm Lôi vang lên phía sau.

- Lâm Lôi huynh có chuyện gì?

Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy thì quay đầu lại không kiên nhẫn hỏi Lâm Lôi.

- Ta cảm thấy nơi này cách Sở Đô xa như vậy tốc độ của ba người các ngươi dù nhanh cũng chưa chắc về kịp, hay là các ngươi cưỡi Tháp Khắc Tư của ta trở về đi như vậy sẽ nhanh hơn!!

Lâm Lôi nhìn ba người trầm giọng kêu lên một tiếng.

- Đại Trưởng lão làm vậy có được không?

Giáo Hoàng - Y Nhĩ Hoa ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được kinh ngạc kêu lên một tiếng phải biết rằng Long đối với mỗi một Long Kỵ Sĩ luôn là đồng bạn không thể tách rời a! Một Long Kỵ Sĩ nếu thiếu đi đồng bạn của mình thì thực lực nhất định sẽ giảm mạnh nhưng mà bây giờ Đại Trưởng lão lại đem Thần Long đã ở bên cạnh mình hơn vạn năm cho người khác mượn cho dù đó có là chí giao đi nữa thì như vậy cũng là có chút không thích hợp a!!

-Hừ! Có gì mà không thích hợp chứ? Trường Minh huynh giúp chúng ta tìm Xạ Nhật Tiễn về ta cho huynh ấy mượn Tháp Khắc Tư dùng một lần cũng là đúng thôi!!

Lâm Lôi trầm giọng quát lên một tiếng.

Giáo Hoàng - Y Nhĩ Hoa nghe vậy lập tức im lặng không nói gì nữa.

- Lâm Lôi đa tạ rồi!!

Mà đương nhiên sẽ Đông Phương Trường Minh không từ chối thiện ý của Lâm Lôi đưa mắt nhìn hắn trịnh trọng nói một tiếng rồi lập tức cùng với Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên bước lên Thất Gia Thần Long - Tháp Khắc Tư!

- Ngang!

Tiếp theo chỉ nghe Tháp Khắc Tư ngẩng đầu gầm to một tiếng sau đó hóa thành một đạo hào quang kích bắn về phía Phương Đông.

- Bạn hữu của ta nguyện Quang Minh Thần phù hộ chuyến đi này của ngươi mọi chuyện có thể thuận lợi.

Lâm Lôi đứng trên mặt đất nhìn theo phương hướng ba người Đông Phương Trường Minh vừa biến mất chân thành nói một tiếng sau đó đi trở về nơi ở của mình.

....

Ba ngày sau.

Với tốc độ ưu việt của Thần Long - Tháp Khắc Tư cuối cùng ba người Đông Phương Trường Minh cũng đã trở về tới Sở Đô.

Vừa về tới nơi ba người lập tức thu Tháp Khắc Tư vào trong Nội Thiên Địa của mình rồi chia nhau ra hành sự Đông Phương Trường Minh trực tiếp đi vào Hoàng cung tìm Lão Yêu Quái - Sở Huyền còn hai tỷ muội Nạp Lan thì đi tới Phủ Thừa tướng sắp xếp cho vợ chồng Nạp Lan Văn Thành đi tới nơi an toàn.

- Trường Minh rốt cuộc ngươi cũng đã trở về rồi. Ngươi có biết trong thời gian ngươi rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện hay không?

Lúc này Lão Yêu Quái đang ở trong Cổ Thư Thất bàn bạc chuyện phòng thủ kinh thành với bốn người thân tín Vĩnh, Trấn, Thiên, Hạ nhìn thấy Đông Phương Trường Minh tiến vào thì kêu lên một tiếng.

- Sở đại ca những chuyện đó ta đều đã biết rồi cho nên ta mới vội vã trở về đây trợ giúp ngươi đối phó với kẻ địch đây!!

Đông Phương Trường Minh nhìn Lão Yêu Quái kêu lên một tiếng.

- Tốt tốt tốt.... Ngươi không thẹn là nam nhân Đại Sở ta, có ngươi ở đây thì ta có thể yên tâm rồi!!

Lão Yêu Quái nghe vậy không nhịn được kinh hỉ ha ha cười to nói mấy ngày qua ông ta gần như đã bị quần hùng trong Tu Luyện Giới ép tới thở không ra hơi mỗi lần nhắm mắt lại đều sẽ mơ thấy cơ nghiệp Đại Sở do mình một tay dựng lên bị bọn chúng hủy mất nhưng bây giờ Đông Phương Trường Minh đã trở về ông ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.

Ông ta tin tưởng chỉ cần mình và Đông Phương Trường Minh liên thủ thì cho dù đám quần hùng đó có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy.

Tiếp theo Lão Yêu Quái và Đông Phương Trường Minh lại trò chuyện thêm mấy câu rồi bắt đầu cùng nhau thương lượng chuyện bố trí phòng thủ Sở Đô.

Truyện Chữ Hay