Thân Mật Nguy Hiểm

chương 24: liếm ngón tay của anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lộc Bách, sao anh lại đến đây?" Tống Diên Từ khó hiểu hỏi: "Anh không vào sao?"

Đồng tử Tống Lộc Bách hơi co rút lại, dịch khỏi người cô gái kia, lúc rũ mắt xuống viền môi đang mím chặt của anh có hơi buông lỏng ra, bề ngoài không nhìn ra vẻ gì bất thường.

"Đi công tác." Anh từ sảnh đi vào.

"Đi công tác? Đến Vân Thành sao?"

"Đúng lúc đi ngang qua, sẵn tiện ghé xem thử."

Chân Diểu cầm chiếc bát nông bằng gỗ, sững sờ đứng đó nghe cuộc nói chuyện giữa hai người ở ngoài sảnh, còn có tiếng động đóng cửa thay giày.

"Diểu Diểu, sao em không chào hỏi ai đó?" Tống Diên Từ cười đùa: "Lẽ nào mới mấy ngày không gặp thì đã không nghe ra giọng của Lộc Bách rồi sao?"

"Không có! Chỉ là khi nãy em chưa phản ứng kịp thôi." Cô vội phủ nhận, sau đó gượng gạo cười: "Anh... anh đến rồi."

Khóe môi Tống Lộc Bách hơi nhếch lên, vẽ lên một vòng cung đầy ý cười, nhưng không có độ ấm.

Bọn họ giống như người một nhà chào hỏi anh như "người ngoài".

"Có vẻ như anh không được hoan nghênh cho lắm."

"Sao có thể." Chân Diểu vịn vào sô pha đi về phía cửa hai bước, đưa đĩa bánh quy trong tay ra cùng với giọng điệu có vài phần xu nịnh: "Anh ăn cơm chưa, có đói không? Có muốn thử chút đồ ngọt do anh Diên Từ làm không, rất ngon đấy."

"Lại gọi tên anh nữa rồi, còn biết cách mượn hoa kính Phật nữa." Tống Diên Từ bật cười, lắc đầu tự lẩm bẩm một mình, rồi quay người đóng cửa lại.

Tống Lộc Bách đứng cách đó vài mét nhìn anh ấy, nhấc chân đi đến trước mặt cô gái nhỏ đang bưng khay bánh.

"Anh chưa rửa tay."

Chân Diểu sững sờ, giây sau đột nhiên phản ứng lại, đây... đây là đang bảo cô đút cho sao?

Cô do dự đưa chiếc bánh quy đã cắn một miếng trên tay vào miệng, sau đó chọn một chiếc bánh quy trong đĩa, cẩn thận cầm chặt ở mép bánh quy, có chút ngượng ngùng, chậm rãi nhấc tay lên.

"Anh, ăn thử...?"

Vừa dứt lời, chiếc bánh quy giữa các ngón tay cô đột nhiên bị một lực giữ chặt, sau đó một thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào đầu ngón tay cô, tiếp đến là chút hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thoáng qua, bàn tay lập tức có cảm giác mềm đi giống như mất lực, đầu ngón tay tê tê.

Chân Diểu từ từ thả ngón tay ra, để cho người đàn ông đó cắn miếng bánh quy nhỏ đi

Cho đến khi cô thu tay lại, mới ý thức được vừa rồi đầu ngón tay mình đã chạm phải thứ gì.

Môi của anh.

"Diểu Diểu, sao mặt em đỏ vậy?" Tống Diên Từ ngạc nhiên hỏi.

"A? Có, có sao." Chân Diểu giật phắc một cái giống như chạm vào thứ gì rất bỏng, tùy tiện dùng mu bàn tay sờ sờ lên mặt mình.

Đang lúc lúng túng, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ cũng khá chóng vánh, gò má cô bỗng nóng bừng hơn, cảm giác ruột gan rối bời...

Anh cười cái gì chứ...

Rõ ràng là anh không cẩn thận chạm vào ngón tay cô mà.

Chân Diểu cúi đầu nhai bánh quy trong miệng, quay lưng về phía anh rồi từ từ tiến đến sô pha ngồi xuống, nhưng khi muốn lấy bánh thì lại do dự, cuối cùng đành phải đặt cái khay lên đùi, lặng lẽ đổi cái tay khác lấy.

Vừa mới cầm trên tay, đã có người ngồi xuống bên cạnh.

Hương thơm gỗ quen thuộc bao quanh cô, khiến cô cảm thấy một loại cảm giác thỏa mãn và an tâm khác lạ đã lâu rồi chưa từng được thấy, chút ngượng ngùng khi nãy cũng vô tình biến mất.

Tâm trạng bỗng chốc được thả lỏng, Chân Diểu mím môi, trầm giọng hỏi: "Anh vẫn muốn ăn sao?"

"Còn muốn đút anh à?" Anh cười mà như không cười nói.

Ngón tay phải của cô lại run lên, tay trái liền nhét cả cái bánh quy vào miệng, cau mày nhai ngấu nghiến.

Hai má cô gái trắng nõn mịn màng, nhét cả cái bánh vào khiến hai má căng phồng lên, lại còn động đậy khiến nó trông đặc biệt dễ thương hồn nhiên, ánh sáng chiếu vào tai cô trông giống như được quét lên một lớp kem, bên trên còn có một lớp lông tơ nhàn nhạt như trên bề mặt những quả mật đào.

Tống Lộc Bách chăm chú quan sát, và cuối cùng ánh mắt anh lướt qua đôi môi hơi trườn ra trong lúc cô cố gắng nhai miếng bánh.

"Lộc Bách, chuyến này anh đi công tác ở đâu vậy? Có qua đó gấp không?" Tống Diên Từ hỏi.

Anh hơi ngã người ra sau, nhìn mái tóc đang xõa trên vai bờ vai mảnh mai của người con gái bên cạnh: "Đã làm xong rồi."

"Ở lại một đêm chứ?"

"Ừm."

"Có phải anh đã tính được tối nay em có cuộc họp online, không có thời gian bên cạnh Diểu Diểu?" Tống Diên Từ nửa đùa nửa thật nói: "Thế cũng tốt, anh ở cùng em ấy đi."

Chân Diểu lập tức nói: "Các anh cứ làm việc của mình đi, một mình em cũng có thể..."

"Biết rồi." Còn chưa nói xong, người ngồi bên cạnh đã lập tức ngắt lời.

"Vậy anh đi làm việc trước đây." Tống Diên Từ liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn không lâu nữa là đã bắt đầu cuộc họp, thế là anh ấy đi đến trước cửa phòng sách đẩy cửa bước vào.

Người hầu không ở đây, đột nhiên trong phòng khách chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Chân Diểu hắng giọng: "Em lại không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng phải có người kề cận đâu, bình thường các anh đến công ty hay là đi bệnh viện em cũng ở một mình."

Tống Lộc Bách không có trả lời cô, chỉ nói: "Anh tới thăm em, em định để anh ở trong căn phòng khách lạnh lẽo này cả đêm sao?"

Vừa nghe anh nói thẳng là đến thăm cô, Chân Diễn không nói gì nữa.

Đột nhiên, vị trí ghế sô pha bên cạnh cô hơi chùng xuống, người đàn ông đưa một tay ra sau cô lẳng lặng tiến lại gần.

Cho đến khi vai và cánh tay của cô lờ mờ chạm vào ngực anh cô mới phản ứng lại, cô giật mình vội lùi lại, Tống Lộc Bách lại trầm giọng nói: "Ngồi yên."

Chân Diểu bỗng sững lại, đầu gối vô thức mà khép chặt: "Sao vậy?"

"Miệng dính bánh vụn này." Giọng nói của người đàn ông đã kề rất gần, và gần hơn nữa là hơi nóng từ lồng ngực và cánh tay anh, cũng như mùi thơm rõ ràng trên cơ thể anh.

Bình tĩnh, kiềm chế.

"Để, để em tự làm." Chân Diểu giật mình, nghĩ đến tướng ăn thô kệch của mình bị anh nhìn thấy thì cô vô cùng xấu hổ, đầu cô ngửa ra sau đồng thời muốn đi lấy giấy, nhưng hiển nhiên bây giờ khăn giấy đang ở cách tay cô rất xa.

Thế là cô vô ý vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm mớ bánh vụn trên môi.

Thế nhưng ngón tay của người đàn ông đã chạm vào môi nhanh hơn cô một bước.

Khoảnh khắc ngón tay ấm áp ấn lên, đầu lưỡi cô như liếm phải cái gì đó.

Dường như là...

Ngón tay của anh?

Hai má Chân Diểu nóng bừng, cô giống như bị kim đâm trúng, vội vàng tránh sang một bên, sau đó vừa xua tay vừa ấp a ấp úng nói: "Xin, xin lỗi, anh, em không cố ý! Em định, em định muốn... nhưng mà vô tình liếm trúng rồi, em không ngờ anh lại..."

"Hoảng cái gì chứ." Bàn tay đang vung loạn xạ đột nhiên bị người đàn ông giữ chặt, cổ tay cô thậm chí còn không vừa với tay anh.

Cô như đang ngồi trên thảm kim, nhưng không thể không ngoan ngoãn dừng lại, tim càng đập nhanh hơn.

Giọng điệu của Tống Lộc Bách vẫn ôn nhu, bình tĩnh như khi nãy: "Anh đã không nói gì rồi, em hớt hãi cái gì chứ."

"Chỉ là em cảm thấy..." Cô cắn môi, hơi nóng ở trên má vẫn còn nóng rực chưa tiêu bớt: "Em xin lỗi."

"Không cẩn thận liếm trúng ngón tay thôi mà, có gì to tát đâu?"

Giọng điệu của anh vẫn rất nghiêm túc và đàng hoàng, thậm chí có cảm giác như trưởng bối đang dạy dỗ. Chân Diểu đã bình tĩnh được một chút, chỉ là khi nghe thấy anh nói "liếm phải ngón tay" thì lại một lần nữa muốn tìm cái hố nào đó mà chui xuống.

Cô lúng ta lúng túng "ồ" một tiếng, gật đầu nói: "Anh, anh bỏ em ra đi."

Người trước mặt cô như không hề nghe thấy, qua mấy giây sau mới từ từ buông cổ tay cô ra.

Chân Diểu quay lưng lại với anh và lúng túng mò tìm khăn giấy, mò được rồi cô mới rút ra một tờ rồi vội vàng lau miệng, thuận tiện che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của mình.

Phía sau cô, người đàn ông đang từ từ thu tay lại đặt trên đầu gối, ngón tay co duỗi cứng đờ.

Tống Lộc Bách nhắm mắt lại, yết hầu của anh vô thức trượt lên trượt xuống, chiếc cà vạt thắt ở cổ áo khiến người ta có hơi khó thở.

Cảm giác mềm mại và ướŧ áŧ dường như còn lưu lại trên đầu ngón tay, giác quan và thị giác nhất thời tác động khiến da đầu anh tê dại, giờ phút này đầu óc chỉ toàn hình ảnh về chiếc lưỡi hồng nhạt mềm mại lướt nhẹ trên ngón tay.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, vành tai vì dục niệm mà ửng đỏ dần trở lại bình thường.

Lúc này, anh cảm thấy mình giống như một tên rình mò thấp hèn, ỷ vào việccô không nhìn thấy, giả vờ ra vẻ đạo mạo trang nghiêm để che giấu một phần tâm tư trong mình.

Tống Lộc Bách rướn người, cầm ly nước trên bàn lên rót cho mình một ly nước.

"Anh." Chân Diểu do dự nói với anh: "Nước đó chắc là đã nguội rồi, anh rót nước nóng uống đi."

"Không cần."

Nói xong, dòng nước đang trút xuống cũng dừng lại, sau đó là tiếng uống nước đều đặn và có lực của người đàn ông.

Cô lập tức nghĩ đến cảnh tượng vừa xuất hiện trong đầu không lâu. Chiếc cổ thon dài, trên cổ áo sơ mi tỉ mỉ là yết hầu hiện lên rõ ràng, trông nam tính và gợi cảm lạ thường.

Chờ đã.

Chân Diểu vo tròn tờ khăn giấy nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô đang nghĩ gì vậy ...

"Cộp" một tiếng, cái ly nhẹ nhàng đặt lại trên bàn, thanh âm lập tức khiến cô tỉnh táo.

Tiếp theo phải làm gì đây? Lẽ nào bọn họ cứ ngồi như thế thôi sao?

Chân Diểu nhúc nhích ngón chân: "Anh, em nghĩ..."

"Đây là cái gì?" Cô gái gấp gáp muốn rời đi, nhưng Tống Lộc Bách cứ nhìn cô chằm chằm rồi đột nhiên lên tiếng.

"Hả?" Anh nhướng mày, trong nụ cười như không cười kia còn có một loại cảm xúc khác, anh đưa tay vén tóc mai bên tai cô: "Anh nói, cái thứ trên tóc em là gì vậy."

"Tóc? Trên tóc em có cái gì đâu chứ"

"Để im, có con sâu."

Giọng nói run rẩy của cô gái đột ngột dừng lại, cô như muốn hét lên nhảy khỏi chỗ đó.

Tống Lộc Bách khẽ nhếch môi, kéo lấy cổ tay cô, cô gái nhỏ bị dọa sợ "không biết chạy đi đâu" đột nhiên lao vào trong lòng anh: "Anh... ưm!"

Như nắng hạn gặp được mưa rào, anh cúi đầu ôm cô vào lòng , một tay ôm chặt eo cô, tay còn lại che miệng cô.

Chân Diểu mở to mắt, tim cô vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi.

Lần đầu tiên, hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua tai cô gần như vậy, gây ra cảm giác ngứa ngáy dày đặc, như muốn khoan vào lỗ tai, khiến cô run rẩy không kiềm chế được.

Chân Diểu muốn tránh sang một bên, nhưng lại phát hiện ra rằng cô hoàn toàn không thể cử động. Lúc này cô đang bị đối phương ôm chặt trong vòng tay, khuôn ngực rắn chắc, hơi ấm của lồng ngực áp vào cánh tay qua lớp áo sơ mi của cô, cô dường như có thể cảm nhận được từng cơ thịt đang ẩn nấp.

Tống Lộc Bách ghé sát tai cô, khẽ "suỵt" một tiếng ra hiệu cho cô im lặng.

"Nhỏ tiếng chút." Giọng anh trầm xuống từ tính ngọt ngào, ghé sát vào tai cô, khiến cả người cô mềm nhũn: "Diên Từ đang họp, đừng làm phiền nó."

Truyện Chữ Hay