Đại Kim Bằng Vương vì giúp Ninh Tiểu Xuyên đánh lui Bạch Ly lão tổ, mang thương thế tham gia Thiên Nhân luận đạo, có thể nói là khó lường được sinh tử.
Giao Hoàng Quyền Lệnh cho Kim Đô thế tử cũng coi như bù đắp cho Đại Kim Bằng Vương.
Sau khi cáo từ Ngự Thanh, Ninh Tiểu Xuyên liền tới Đại Kim Bằng Vương Phủ định gặp Kim Đô thế tử.
Khi hắn tới Đại Kim Bằng Vương Phủ thì Kim Đô thế tử không ở trong phủ, hắn đã dẫn quân ra khỏi thành đánh địch rồi. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại thấy Tây Mộc vương phi, Ngự Thiến Thiến và Quách Sư Đạo.
- Vãn bối bái kiến vương phi nương nương, Điện chủ.
Ninh Tiểu Xuyên đứng chính giữa đại đường, ôm quyền, cúi người lần lượt cúi chào Tây Mộc vương phi và Quách Sư Đạo.
Tuy Đại Kim Bằng Vương Phủ vẫn huy hoàng thịnh vượng như xưa, nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn có thể nhận ra sự lo lắng trên gương mặt vương phi và Ngự Thiến Thiến.
Quách Sư Đạo tỏ ra rất bình tĩnh, ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đàn hương, quan sát Ninh Tiểu Xuyên kỹ lưỡng, vuốt chòm râu trắng, mỉm cười nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi đã dung luyện chân đỉnh, trở thành cao cấp Dưỡng Tâm Sư rồi?
Ninh Tiểu Xuyên không ngạc nhiên, dù sao Quách Sư Đạo cũng là Đại Dưỡng Tâm Sư, có thể nhìn ra cảnh giới của hắn về dưỡng tâm y đạo cũng là bình thường.
- Hồi bẩm Điện chủ, đúng là đệ tử đã trở thành cao cấp Dưỡng Tâm Sư.
Quách Sư Đạo đã cảm nhận được khí tức Dưỡng Tâm Chân Đỉnh từ Ninh Tiểu Xuyên, nhưng nghe hắn chính miệng thừa nhận vẫn hơi động dung, gật đầu nói:
- Lợi hại, không hổ là thiên tài có Thất Khiếu Thần Ma Tâm, thật sự rất có ưu thế về tu luyện Dưỡng Tâm Sư. Mới hai mươi tuổi đã trở thành cao cấp Dưỡng Tâm Sư, sau này thành tích không thể đo đếm, chắc chắn sẽ vượt qua ta.
- Điện chủ là Đại Dưỡng Tâm Sư, vãn bối muốn vượt qua e là khó hơn lên trời.
Ninh Tiểu Xuyên khiêm tốn nói.
- Đừng đánh giá thấp mình, ở tuổi ngươi ta mới chỉ là sơ cấp Dưỡng Tâm Sư.
Quách Sư Đạo đánh giá rất cao Ninh Tiểu Xuyên, lấy từ túi Càn Khôn ra một tấm da huyền thú dài một thước, thận trọng đưa cho Ninh Tiểu Xuyên bảo hắn phải bảo quản tốt.
- Điện chủ, đây là…
Ninh Tiểu Xuyên cầm thì thấy khá nặng, không phải da huyền thú bình thường, ít nhất cũng là da của thất phẩm huyền thú. Nếu bảo quản tốt, một nghìn năm cũng không hỏng.
Mặt sau tấm da có rất nhiều văn tự, đều là dùng sức mạnh tâm thần viết lên, cũng chỉ dùng tâm thần mới đọc chữ trên đó, dùng mắt thường thì chẳng thấy gì. Trên tấm da thú này, một khoảng to bằng móng tay cái cũng có vài trăm chữ. Cả tấm da này có lẽ phải có tới vài chục vạn chữ. Có những chữ bên trên có hình vẽ, nhưng cũng có chữ bị mất.
Rõ ràng mỗi chữ trên tấm da đều được khắc rất cẩn thận.Quách Sư Đạo cười:
- Đây là một số điều tâm đắc của ta khi tu luyện từ cao cấp Dưỡng Tâm Sư lên Đại Dưỡng Tâm Sư. Tin chắc sẽ có ích cho ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn tấm da bất chợt kích động, cẩn thận cuộn lại cất vào túi Càn Khôn, luôn miệng cảm ơn Quách Sư Đạo.
Những dòng chữ này đều là kinh nghiệm của Quách Sư Đạo, những Dưỡng Tâm Sư khác e là tu luyện cả đời cũng không có được cơ ngộ này.
Ninh Tiểu Xuyên giờ quả thực đã gặp bình cảnh trên con đường tu luyện Dưỡng Tâm Sư. Phía trước là một khoảng trống rỗng, căn bản không biết phải làm thế nào mới tu luyện được tới Đại Dưỡng Tâm Sư. Tâm đắc của một vị Đại Dưỡng Tâm Sư đối với Ninh Tiểu Xuyên lúc này có ích hơn bất cứ loại đan dược nào.
Nếu không phải thật sự coi trọng đứa hậu sinh này thì ai lại truyền tâm đắc tu luyện cho hắn?
Ngự Thiến Thiến có chút không vui, dẩu môi:
- Sư tôn, ta là đệ tử thân truyền nhưng người còn không truyền tâm đắc cho ta mà lại đi truyền cho người ngoài.
Quách Sư Đạo cười:
- Thiến Thiến, giờ ngươi mới là trung cấp Dưỡng Tâm Sư, còn một quãng đường rất xa mới trở thành cao cấp Dưỡng Tâm Sư, tâm đắc này tạm thời ngươi không dùng được. Đợi sau khi ngươi trở thành cao cấp Dưỡng Tâm Sư rồi, lão phu tin chắc Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ truyền lại cho ngươi. Chưa biết chừng hắn còn đích thân chỉ điểm cho ngươi cách tu luyện tới Đại Dưỡng Tâm Sư.
- Sư tôn… ta không cần hắn chỉ điểm…
Ngự Thiến Thiến có chút ngượng ngùng nói.
Quách Sư Đạo và Tây Mộc vương phi đều cười.
Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên biết Quách Sư Đạo muốn nói đến việc khác, liền thẳng thắn nói:
- Đến khi Thiến Thiến tu luyện đến cao cấp Dưỡng Tâm Sư, vãn bối chắc chắc truyền lại tâm đắc này cho nàng ấy.
- Thật ra, trong lòng vãn bối vẫn có điều chưa hiểu, muốn được hỏi Điện chủ.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên nghiêm nghị nói.
- Ồ, nói đi.
Quách Sư Đạo cũng nghiêm chỉnh nói.
- Vãn bối từng gặp một bà lão ở dưới Ma Sơn trong Hỏa Ma sơn mạch. Bà ấy cũng là một vị Đại Dưỡng Tâm Sư, hình như có quen Điện chủ. Không biết Điện chủ có biết thân phận của bà ấy không?
Ngự Thiến Thiến đương nhiên cũng biết Sửu bà bà này, cũng nhìn Quách Sư Đạo với ánh mắt nghi hoặc.
- Hỏa Ma sơn mạch, Ma Sơn, bà lão, Đại Dưỡng Tâm Sư…
Quách Sư Đạo khẽ lẩm nhẩm, vẻ mặt như đang hồi tưởng, một lúc sau ánh mắt lóe tinh quang, đột ngột đứng phắt dậy:
- Ngươi gặp bà lão đó thật?
Ngự Thiến Thiến cũng giật nảy mình, nàng chưa từng thấy Quách Sư Đạo đánh mất hình tượng như vậy bao giờ:
- Sư tôn, vị Sửu bà bà này rốt cuộc là ai?
Quách Sư Đạo vẻ mặt đầy kinh ngạc, cũng nhận ra mình đã thất thố, lấy lại bình tĩnh, nói:
- Hơn một trăm năm mươi năm trước, hồi đó ta chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, vẫn chưa là Dưỡng Tâm Sư, chỉ là muốn vào gần Hỏa Ma Sơn hái huyền dược để đổi lấy lương thực. Nhưng một lần ta lạc đường trong Hỏa Ma sơn mạch, đi qua một sơn động dưới lòng đất, vô tình vào sâu trong Hỏa Ma sơn mạch, đã gặp bà lão ở đó.
- Bà ấy nhìn ra ta có tư chất trở thành Dưỡng Tâm Sư liền truyền cho ta một bản dược kinh rồi đuổi ta đi, bảo ta sau này không bao giờ được trở lại Hỏa Ma sơn mạch nữa.
- Ta dựa vào dược kinh mà bà ấy truyền cho, bước vào con đường Dưỡng Tâm Sư. Mất một trăm năm cuối cùng trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư. Đến khi tu vi mạnh dần ta cũng dần hiểu Hỏa Ma Sơn là nơi nào. Sau đó ta nhiều lần vào sâu trong Hỏa Ma Sơn để tìm lại ân sư, nhưng lần nào cũng trở về tay trắng.
- Hồi đó ta nghĩ, dù sao khi ân sư truyền dược kinh cho ta cũng đã rất già, có lẽ không còn tại thế nữa. Vì thế sau đó ta đã từ bỏ việc tìm kiếm, chuyên tâm nghiên cứu đan lý dược đạo. Sau đó, ta được Vương gia mời, ta trở thành Điện chủ của Kim Bằng Dưỡng Tâm Điện.
Quách Sư Đạo vừa nói vừa cảm khái. Căn bản hắn không ngờ hơn trăm năm sau lại có được tin tức của vị tiền bối đó.
Tuy vị tiền bối ấy và hắn chỉ gặp một lần, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói nhận hắn là đồ đệ, nhưng hắn đã coi tiền bối ấy là ân sư rồi.
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến đều há hốc ngạc nhiên.
Phải biết là Quách Sư Đạo đã gần một trăm bảy mươi tuổi rồi, mà khi hắn còn trẻ đã gặp Sửu bà bà, hồi đó bà bà đã già như thế. Vậy tuổi thật của Sửu bà bà là bao nhiêu đây?
Quách Sư Đạo cảm thán:
- Mọi người đều nói Dưỡng Tâm Sư mạnh nhất Ngọc Lam Đế quốc là Quách mỗ, thật ra Quách mỗ không bằng được một phần một trăm của ân sư. Ân sư mới là Dưỡng Tâm Chân Đỉnh vĩ đại nhất Ngọc Lam Đế quốc.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thật ra Sửu bà bà cũng chỉ là Đại Dưỡng Tâm Sư, giờ Điện chủ đã không thua kém Sửu bà bà bao nhiêu rồi.
Quách Sư Đạo lắc đầu:
- Cùng là Đại Dưỡng Tâm Sư nhưng khoảng cách vẫn là một trời một vực. Một 150 năm trước ân sư đã bắt đầu nghiên cứu thuốc cải tử hoàn sinh. Hơn nữa đã có tiến triển đột phá. Đó là lĩnh vực mà chỉ Thánh cấp Đại Dưỡng Tâm Sư mới chạm tới được. Ta tu luyện hơn 150 năm cũng mới chỉ là nguyên cấp Dưỡng Tâm Sư, sơ cấp nhất của Đại Dưỡng Tâm Sư.
- Khoảng cách giữa hai bên quả thực quá lớn, dù cho ta thêm 500 năm nữa cũng không thể đạt tới Thánh cấp Dưỡng Tâm Sư. Thực ra ta căn bản không thể sống tới năm trăm năm, nếu không thể đột phá cảnh giới thì thọ mệnh của ta còn chưa tới ba mươi năm.
Quách Sư Đạo lại hỏi:
- Tiểu Xuyên, ân sư đã luyện ra thuốc cải tử hoàn sinh chưa?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
- Chưa, nhưng chắc là sắp rồi.
Thuốc mà Sửu bà bà luyện ra đều cách cải tử hoàn sinh một ít, vì thế chỉ có thể biến người chết thành bán thi nô.
Nhưng thủ đoạn đó cũng đã vô cùng kinh hãi thế tục, cách cải tử hoàn sinh không xa nữa rồi.
Quách Sư Đạo nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi biết việc luyện ra thuốc cải tử hoàn sinh nghĩa là gì không?
Cải tử hoàn sinh đúng là thủ đoạn của Thần Linh, là hành vi nghịch thiên, thay đổi quy tắc sinh tử, phá vỡ quy luật tự nhiên, có lẽ không được trời đất dung nạp.
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động:
- Nếu luyện chế được thuốc cải tử hoàn sinh thì có lẽ đã vượt qua phạm trù Đại Dưỡng Tâm Sư rồi.
Quách Sư Đạo gật đầu:
- Đúng vậy, Dưỡng Tâm Sư luyện được thuốc cải tử hoàn sinh đều trở thành Thần Nông, là vinh dự cao nhất của Dưỡng Tâm Sư. Nhưng cảnh giới đó cách chúng ta quá xa. Thật ra, chỉ cần trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư, dù chỉ là Đại Dưỡng Tâm Sư sơ đẳng nhất thì cũng đã là rất giỏi rồi. Đến bất cứ nền văn minh nào cũng sẽ được mọi người tôn kính.
- Tiểu Xuyên, kiếp này có lẽ ta chỉ có thể dừng lại ở nguyên cấp Đại Dưỡng Tâm Sư. Nhưng ngươi và Thiến Thiến thiên phú rất cao, thành tựu sau này chắc chắn sẽ hơn ta. Nếu một trong hai ngươi có thể trở thành Thánh cấp Đại Dưỡng Tâm Sư như ân sư thì đó là việc khiến ta vui nhất rồi.
Ngự Thiến Thiến chu môi:
- Thánh cấp Đại Dưỡng Tâm Sư chỉ có trong truyền thuyết, chỉ là những đoạn văn đọc được trong điển tích cổ xưa, đúng là chỉ cầu mà không thể gặp. Chúng ta mất trăm năm đạt tới nguyên cấp Đại Dưỡng Tâm Sư cũng đã là đủ cho cả đời rồi.
- Chúng vãn bối nhất định sẽ nỗ lực không để Điện chủ thất vọng.
Ninh Tiểu Xuyên tràn đầy chí khí, nói:
- Thật ra, vãn bối tới Đại Kim Bằng Vương Phủ là vì có một thứ muốn đưa cho Kim Đô thế tử.