-Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Người đó chính là Nhạc Vũ Dương? Hắn cứu ngươi, nhưng lại giết phụ thân ngươi. Ngươi không muốn học võ, nhưng hắn lại nhất quyết dạy ngươi tập võ. Rất hiển nhiên, lúc đó hắn đã nhìn ra ngươi là thiên tài tập võ, cho nên mới cứu ngươi. Những năm qua, ngươi làm cho hắn nhiều chuyện như vậy, cũng không còn thiếu nợ hắn nữa rồi. Đã đến lúc ngươi nên đi rồi.
- Có những ân tình mà cả đời cũng không thể trả hết.
Trong mắt Cơ Hàn Tinh lóe lên thần sắc kiên định.
Lúc nàng tiếp nhận “Vô Tâm đan” từ trong tay Vân Trung Hầu, nàng đã không tính đến chuyện còn sống trở về nữa.
Nàng lại nói:
- Có những tình cảm lại có thể trả hết. Ninh Tiểu Xuyên, không phải ngươi muốn ta trả nợ cho ngươi sao? Bây giờ ta sẽ trả cho ngươi.
Cơ Hàn Tinh cầm Long Tượng Kích Thương ném lên trời, hai chân gập xuống, thân hình phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu quang hồng sắc, lao tới mũi thương Long Tượng Kích Thương.
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng tin chắc bản thân nhất định phải chết.
Ninh Tiểu Xuyên thoáng kinh hãi, không ngờ Cơ Hàn Tinh lại phản ứng kịch liệt như thế, cho dù không giết được hắn thì cũng không cần phải lựa chọn tự sát a.
Tự sát?
Đây không phải là tính cách của nàng. Một người kiên cường, cao ngạo, lạnh lùng như nàng, làm sao có thể lựa chọn tự sát?
Vụt...
Thân hình Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, tốc độ càng nhanh hơn, tóm lấy eo thon của Cơ Hàn Tinh, cực hiểm tránh thoát Long Tượng Kích Thương.
Phốc…
Long Tượng Kích Thương nặng nề rơi xuống tường thành, xuyên qua phiến đá, chìm sâu vào đất hơn một mét.
Ninh Tiểu Xuyên thả Cơ Hàn Tinh ra, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần mạng nữa ư? Không phải chỉ là nợ 96 ức tiền thôi sao, cũng không cần vì không trả nổi tiền mà lấy mạng ra trả a, bỏ đi, ta cũng không cần ngươi trả.
Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, nếu như người khác biết được chuyện hắn vì đòi tiền mà bức tử một nữ Võ Tôn, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ a.
Cơ Hàn Tinh cắn chặt môi, khóe môi rướm máu, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, tại sao ngươi vẫn không rõ? Sư tôn muốn ta tới giết ngươi, nếu như ta không chết, thì người chết chính là ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên hơi sững sờ, nói:
- Thế nhưng, ngươi căn bản không giết được ta a?
- Đây là lệnh của sư tôn, giết không được ngươi thì ta cũng phải chết.Cơ Hàn Tinh nói.
Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, nói:
- Hắn bảo ngươi giết ta như thế nào?
Cơ Hàn Tinh trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Long Tượng Kích Thương, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Hắn chắc chắn biết là với tu vi Võ Đạo của ngươi thì tuyệt đối không thể giết được ta, hắn nhất định đã đưa cho ngươi đòn sát thủ nào đó.
Cơ Hàn Tinh lấy bình hàn ngọc chứa Vô Tâm đan ra, dùng tốc độ như chớp mở nắp bình, muốn nuốt Vô Tâm đan vào miệng.
Thế nhưng, tốc độ của nàng vẫn chậm hơn Ninh Tiểu Xuyên một bước, Vô Tâm đan vừa tới bên môi, đã bị Ninh Tiểu Xuyên cướp đoạt.
Ninh Tiểu Xuyên nắm viên đan dược màu trắng này, khóe miệng thoáng cong lên, nói:
- Thì ra là thiên hạ kỳ độc “Vô Tâm đan”, có thể trong vòng một canh giờ ăn mòn trái tim của Võ giả, cho dù tu vi Võ Đạo có cao tới đâu, nếu ăn vào loại đan dược này thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Thứ tốt a, ít nhất cũng trị giá một ức đồng tiền nhỏ.
- Ngươi trả lại cho ta!
Cơ Hàn Tinh nắm chặt hai tay, trong lòng đắn đo, rất muốn trả lại ân tình cho Vân Trung Hầu, lại không muốn giết chết Ninh Tiểu Xuyên. Loại cảm giác này rất thống khổ, giống như muốn xé người ta thành hai nửa.
Phương pháp giải thoát duy nhất, chính là tự giết chết mình.
Nàng cũng không muốn biểu hiện ra dáng vẻ lạnh lùng, kiên cường như vậy, nàng dù sao cũng là một nữ tử biết động tình, thế nhưng, nàng cũng biết rằng, đây chỉ là tình đơn phương của nàng mà thôi, Ninh Tiểu Xuyên vĩnh viễn không có khả năng yêu mến nàng.
Loại cảm giác này rất thống khổ, cứ tiếp tục chịu tra tấn như vậy, còn không bằng tự sát cho thống khoái.
Nàng không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn dùng phương pháp đơn giản mà thô bạo, một lần duy nhất giải quyết hết toàn bộ giằng co và thống khổ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng một cái, sau đó trực tiếp bỏ Vô Tâm đan vào miệng, nuốt xuống cổ, nói:
- Bây giờ ngươi có thể trở về phục mệnh được rồi! Nói với Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương là ta đã ăn Vô Tâm đan, hương vị cũng không tệ lắm, chỉ là hơi đắng một chút.
Cơ Hàn Tinh mở mắt trừng trừng, ngay cả trái tim cũng ngừng đập, hét lên:
- Ngươi làm cái gì vậy? Điên rồi sao? Đó là Vô Tâm đan, sao có thể tùy tiện ăn được? Nhanh nhổ ra, nhanh nhổ ra, ta van xin ngươi đó…
Ninh Tiểu Xuyên dang hai tay ra, nói:
- Đã ăn xong rồi… Ách… Ta… ta cảm thấy… trái tim đau quá… giống như đang tan ra vậy…
Thân thể của hắn không tự chủ được mà ngã xuống đất.
Cơ Hàn Tinh vội vàng ôm lấy hắn, lệ rơi đầy mặt, không ngừng truyền nguyên khí vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ai bảo ngươi ăn? Ai bảo ngươi ăn nó… Đây chính là Vô Tâm đan, kỳ độc độc nhất…
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nắm lấy tay Cơ Hàn Tinh, bờ môi run rẩy, cắn chặt răng, nói:
- Không được… lãng phí nguyên khí, không có… tác dụng đâu, trái tim ta đã tan rồi… Trước khi chết, ta chỉ có một nguyện vọng… Ngươi nhất định phải đáp ứng ta!
- Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ tự tay kết liễu mạng của mình, cùng ngươi xuống Hoàng Tuyền.
Cơ Hàn Tinh kiên định nói.
- Không… Không phải, không phải nguyện vọng này, ta hi vọng ngươi có thể rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc… Không bao giờ trở về nữa.
Ninh Tiểu Xuyên run rẩy nói.
- Vì sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tại sao Vân Trung Hầu không tự mình đến giết ta? Đó là vì hắn biết rõ, một khi giết ta, nhất định sẽ bị Kiếm Các Hầu Phủ trả thù. Hắn điều động ngươi tới giết ta, chính là vì nếu ngươi giết ta,sẽ có người chết thay hắn. Cho nên, bất luận ngươi có giết ta hay không, cũng đều sẽ chết… Chỉ khi rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc thì mới có đường sống… A… Ta sắp chết rồi, ngươi nhất định phải đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của ta trước khi lâm chung… Ngươi phải giúp ta chết nhắm mắt a, van xin ngươi…
Trong lòng Cơ Hàn Tinh cực kỳ cảm động, đến lúc hắn chết mà trong lòng vẫn lo lắng cho an nguy của mình, điều này chứng tỏ trong lòng của hắn vẫn có mình, điều này khiến nàng cảm thấy mừng rỡ không gì sánh được.
Nàng lau đi nước mắt bên khóe mắt, không hề giấu kín cảm xúc trong lòng nữa, hoàn toàn bộc phát ra ngoài:
- Đây là lần đầu tiên ta rơi lệ, cũng là lần cuối cùng. Tiểu Xuyên, ngươi yêu tâm, sau khi ngươi chết, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình. Thực ra, có một việc ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, lúc ở Bạch Long thành, ta đã… đã nảy sinh… nảy sinh tình cảm với ngươi… Ta cũng không muốn như vậy, thế nhưng ta căn bản không tự khống chế được bản thân, đuổi không đi, xóa không được. Giống như có một hạt mầm chôn trong lòng ngươi, sau đó mọc rễ, nảy mầm, càng lúc càng phát triển. Ta… Ta sợ nếu không nói ra thì tương lai sẽ không còn cơ hội nữa.
Nói trắng ra, chỉ khi đối phương sắp chết thì nàng mới dám nói ra ngoài.
Cơ Hàn Tinh lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình.
Cùng chết chung một chỗ với nam nhân mà mình yêu mến, dường như cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm chằm Cơ Hàn Tinh với vẻ không thể tin nổi, nói đùa sao? Nàng… Nàng thích ta? Một mỹ nhân băng sơn dường như không bao giờ mở lòng, lại thầm yêu mến một nam nhân, hơn nữa nam nhân đó còn là ta?
Đây không phải là nói đùa chứ?
Ninh Tiểu Xuyên dám ăn Võ Đạo Tâm Cung, đó là vì hắn biết Vô Tâm đan có thể độc chết được người khác, nhưng không độc chết được hắn.
Vốn dĩ, hắn muốn nhân cơ hội này để lừa Cơ Hàn Tinh rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc.
Nhưng không ngờ rằng, bản thân lại được nghe nàng mở ra tiếng lòng, quả thật dọa cho Ninh Tiểu Xuyên sững sờ ngơ ngác.
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên chế trụ cánh tay của Cơ Hàn Tinh, túm lấy chủy thủ trong tay nàng, ném lên đất.
Cơ Hàn Tinh thấy Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên đứng dậy, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:
- Ngươi… ngươi…
- Ta… ta… Được rồi, ta nói thật với ngươi, thể chất của ta và thể chất của các ngươi không giống nhau, có thể bách độc bất xâm, cho dù là Vô Tâm đan cũng không thể độc chết được ta. Ta làm như vậy chỉ là muốn ngươi rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, không hy vọng ngươi can dự vào ân oán của ta và Nhạc Vũ Dương. Ngươi rốt cuộc có hiểu không?
Ninh Tiểu Xuyên lúc này đã nhìn Cơ Hàn Tinh bằng con mắt khác, lúc trước còn muốn đùa giỡn lãnh mỹ nhân tâm cao khí ngạo này một chút, bây giờ, hắn chỉ muốn tránh mặt nàng mà thôi.
Từ nhỏ lão sư đã giáo dục hắn, không được yêu sớm, càng không được một chân đạp hai thuyền, hoặc là ba, bốn chiếc thuyền, cẩn thận sẽ có ngày nào đó thuyền lật, bản thân sẽ rơi xuống nước.
Ninh Tiểu Xuyên từ nhỏ đã là một học trò ngoan, luôn nhớ rõ lời nói của lão sư, cho dù đã tới Ngọc Lam Đế quốc, cũng không hề quên lời nói của lão sư.
Một Nhiếp Lan Tâm, một Ngọc Ngưng Sanh, cũng đủ khiến hắn đau đầu không thôi rồi, nếu như thêm một Cơ Hàn Tinh nữa, nhất định sẽ càng đau đầu hơn.
Cơ Hàn Tinh nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, nói:
- Ngươi thật sự hi vọng ta rời khỏi đây như vậy?
- Nếu ngươi không rời khỏi, như vậy chỉ càng thống khổ hơn mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi, đứng trên tường thành, nhìn dãy núi xa xa, sâu trong dãy núi xuất hiện một đám bụi mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy Huyền thú đang phi hành trong bụi mù.
Con ngươi của Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, vận chuyển nguyên khí tới hai mắt, nhìn về phía xa, nói:
- Chuyện của chúng ta tạm thời nói sau. Huyền Cơ Sơn đã bị công phá, bây giờ Võ giả của tất cả đại Tông môn đều đang trốn đến Quy Nguyên thành. Cơ Hàn Tinh, ngươi lập tức suất lĩnh Long Tượng Thần Võ Doanh nghênh địch, nhất định không thể để cho bọn chúng vượt qua.
Cơ Hàn Tinh liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, rút Long Tượng Kích Thương ra khỏi khe nứt, thân hình nhảy lên cao, sau đó rơi xuống trên lưng Long Tượng.
Nàng mặc chiến giáp hồng sắc, ngồi trên lưng Long Tượng, trường thương chỉ lên không trung, một luồng nguyên khí Võ Đạo từ trong cơ thể bạo phát ra ngoài, bờ môi phơn phớt hồng nhếch lên, hô lớn:
- Long Tượng Thần Võ Doanh, bắt đầu chiến đấu!
Ầm ầm ầm...
Nàng dẫn 48 vị Long Tượng Thần Võ, giết về phía Võ giả của tất cả đại Tông môn.
Rất nhiều Vương Hầu của triều đình đều chạy tới Nhất Nguyên vực, công phá Huyền Cơ Sơn, khiến cho Võ giả của tất cả đại Tông môn đều chạy trốn tứ tán, trong đó, Thiên Âm Tông và sáu, bảy Tông môn khác, đều trực tiếp trốn về phía phủ thành.
Phía sau bọn họ có quân đội của triều đình đuổi theo, địch nhân cường đại nhất chính là “Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh” đang truy đuổi trên bầu trời.
Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh là một trong những binh chủng cao cấp mà triều đình bồi dưỡng, mỗi người đều là cường giả Võ Đạo, ngồi trên lưng Huyền thú phi hành, trong tay cầm Long Cân Cung và Xạ Thần Nỏ, mỗi một hàng tên bay ra ngoài, đều sẽ bắn ngã một lượng lớn Võ giả Tông môn.
Lam Tiêu điện chủ của Thiên Âm Tông có tu vi Võ Đạo Địa Tôn cảnh tầng thứ ba, tay cầm một cái ngọc tiêu, thổi ra sóng âm Thần Thông, đồng thời ngăn cản mấy trăm vị Thiên Không Kỵ Sĩ.
Thế nhưng, dưới đất vẫn còn quân đội khác đang đuổi giết bọn hắn, mỗi một khắc đều có Võ giả chết trận, hóa thành thi hài, ngã xuống mặt đất.