"Này này, cứ tìm đại vài tên thần tiên giúp còn mạnh hơn chúng tôi. Dù sao nơi xảy ra chuyện là trên trời mà." - Dương Tử Khiêm dựa vào tường, khoanh tay cầm súng hỏi. Không phải là anh sợ chết, chỉ là Thiên giới có rất nhiều thần tiên, tại sao lại cần họ giúp đỡ? Thần tiên không dễ chết, bọn họ chỉ là con người, cảm thấy bọn họ đang cố tình chỉnh anh.
"Thiên giới bị tổn hại quá nhiều, với lại phải đề phòng Ma giới bất ngờ tấn công. Nên Thiên giới đang điều động rất nhiều thiên binh thiên tướng canh giữ. Không có việc gấp, không thể dùng." - Người trả lời Dương Tử Khiêm chính là Trọng Dạ. Dù sao nhìn tính cách họ vô cùng giống nhau, bộ dáng lưu manh, thích bạo lực. Bất quá, hiện tại Trọng Dạ đang nghiêm túc, khiến người ta hơi sợ.
"Vậy thì chúng tôi giúp được cái quái gì?" - Dương Tử Hi không giống anh trai hay than phiền. Tình hình bây giờ so với ba năm trước còn loạn hơn, không giúp đỡ thì đánh ma quỷ cũng hết mợ nó linh lực. Thôi thì liều mạng đi!
"Ác ma đã tạm thời lui về Ma giới, chỉ sợ là có âm mưu lớn hơn. Chúng biết tôi có Trấn Ma Kiếm nên cũng khá kiêng dè, với lại hắn cũng cần nâng cao sức mạnh. Hiện tại, nhân gian đang loạn, năng lượng xấu bay khắp trời, hắn có thể nhân lúc này hấp thụ lấy nó. Nếu để hắn đến nhân giới và hấp thụ được, thì xem chừng không thể khống chế được hắn, đến lúc đó có Trấn Ma Kiếm cũng vô dụng. Tôi nghĩ ra một cách, là ngừng thời gian ở nhân gian."
"Ngưng đọng thời gian? Cần phải tìm thần quản lý thời gian giúp đỡ mới đúng chứ." - Làm thiên sư đồng thời là cảnh sát, Dương Tử Hi cũng hiểu rõ trên Thiên giới có bao nhiêu thần.
"Cái khó chính là chỗ đó, Chi Thần Thời Gian không có ở Thiên giới, thậm chí ở nơi vô cực cũng không có luôn. Hắn là thần quản lý thời gian, có thể tùy ý đi tới bất kỳ mức thời gian nào. Tôi cũng chỉ gặp hắn một lần, lúc sinh nhật Vương Mẫu." - Trọng Dạ hơi lo lắng.
Nghe thế, Dương Tử Khiêm liền xen vào.
"Cô tìm chúng tôi, chẳng lẽ muốn chúng tôi đi tìm cái tên thần tiên cứ bay lủng lẳng chả biết ở đâu trong tam giới, Chi Thần Thời Gian chứ? Một đại tiên như cô còn tìm không ra, chúng tôi tìm kiểu gì?" - Dương Tử Khiêm nói xong, giống như muốn bỏ đi.
"Tất nhiên không phải kêu mấy người tìm Chi Thần Giời Gian, nhiệm vụ của các ngươi là hoàn thành yêu cầu của của hắn. Tôi đã liên hệ với những đại thần khác, khi có tin sẽ báo tôi biết. Nhưng thời gian cấp bách, một mình ta lo không kịp."
Trọng Dạ vừa nói xong, thì trong phòng xuất hiện Huyền Quanh Kính. Trong kính là người giống hệt mẹ Sư Âm, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác xa.
"Cô?" - Trọng Dạ nghi hoặc. Cái người này, sau khi được tách ra khỏi cơ thể của em gái, thì hành tung cũng bất định như Chi Thần Thời Gian. Bây giờ, lại tự nhiên xuất hiện?
"Vẫn là A Dạ ngoan, đâu như đứa cháu khó dạy nào kia." - Trọng Khuynh vẫn ngạo mạn như ngày nào. Có điều, Sư Âm sẽ không mở miệng gọi "cô" như Trọng Dạ, nàng không gọi Trọng Khuynh là "bà già", xem như nể tình lắm rồi.
"Cô Trọng Khuynh, đã lâu không gặp." - Vẫn như cũ, Đào Tuyết Ương thay Sư Âm chào hỏi, chứ không vô duyên nhìn người ta với nửa con mắt. Có điều, nàng thật sự đang vui, tuy rằng người em này của Hòa Thần sức phá hoại khủng khiếp, đến điện của Nữ Oa cũng dám đốt, nhưng là người đáng tin.
"Được rồi, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, gọi mà nghe nổi da gà. Nghe nói, các người đang tìm Thúc Hốt?" - Trọng Khuynh không thèm nói chuyện với Đào Tuyết Ương, trực tiếp vào đề.
Thúc Hốt chính là tên của Chi Thần Thời Gian, nếu không phải Trọng Dạ phát tin tức, thì có chết Trọng Khuynh cũng không thèm hiện thân. Thiên giới lâm nguy thì liên quan gì đến bà? Vì năm đó, Trọng Khuynh đã phạm quy yêu ma vương, lúc này hiện thân vì muốn giúp cháu gái thôi.
"Cô biết Chi Thần Thời Gian ở đâu sao?" - Trọng Dạ tuyệt đối tin tưởng Trọng Khuynh.
Hình ảnh trong Huyền Quang Kính bất ngờ xoay một cái, chiếu xuống chân Trọng Khuynh. Dưới gót giày của bà đang đạp một người đàn ông, tóc bím dài, ăn đồ thời nhà Hán, đang nằm bẹp dí dưới đất, nhưng nét mặt rất vui sướng nhìn Trọng Khuynh giẫm đạp.
"Các người mau đưa cái thứ bỏ đi này khuất mắt ta! Nhìn thấy hắn thôi cũng phiền chết rồi!" - Trọng Khuynh bất ngờ thay đổi tính cách, tàn bạo giẫm đạp, còn đá người đàn ông mấy cái.
Hình ảnh đầy bạo lực, không ai dám nhìn, nếu không cẩn thận thế nào cũng bị đạp chết.
"Phụt~~ ha ha, không phải cô bị Chi Thần Thời Gian theo đuổi đấy chứ?" - Trọng Dạ bật cười. Nghĩ đến người cô yêu dấu, cả ngày bị người ta theo đuổi sắp nổi điên rồi.
"Tiểu quỷ im miệng, mặc kệ cháu tìm hắn để làm gì, nói chung là đem hắn đi khỏi đây. Vì thần lực của hắn ngang với cô, nên cô không thể đánh chết hắn."
[Thì ra, bà cô đúng là muốn đánh chết hắn!], nội tậm mọi người đều kêu gào.
"Trọng Khuynh, em đồng ý lấy anh đi!" - Thúc Hốt vẫn chưa từ bỏ ý định. Tất nhiên, bị ngược đãi dã man.
"Cô đưa hắn tới, các người muốn làm gì thì tùy." - Trọng Khuynh nói xong, Huyền Quanh Kính biến mất, hai người xuất hiện trong nhà.
Anh cảnh sát bé nhỏ vẫn chưa tiêu hóa kịp, anh theo đám Dương Tử Khiêm đến đây, rồi nhìn thấy mọi thứ cứ như phim. Bên ngoài ma quỷ còn chưa đủ kích thích hay sao, đến tận đây vẫn còn hành hạ anh? Anh cảnh sát bé nhỏ, tưởng chừng mình không còn ở Trái Đất nữa rồi.
Trọng Khuynh vừa xuất hiện, Sư Âm lập tức dùng Khổn Thiên Thằng trói Thúc Hốt lại.
"Ra tay trước có lợi thế." - Sư Âm hùng dũng, không phải như bọn họ muốn cầu cạnh Chi Thần Thời Gian.
"Chỉ cần đừng để hắn bám theo ta như đĩa, thì các người xử thế nào tùy." - Trọng Khuynh ghét đến cực điểm.
Thúc Hốt cứ như ông cụ non, nói còn non vì nhìn anh chỉ tầm hai mươi, ba mươi thôi, nhưng vì mặc đồ nhà Hán nên nhìn hơi già. Cứ cảm thấy, mặc bộ đồ này, phải là mấy ông già tóc tai râu ria bạc trắng mới đúng.
"Trọng Khuynh, anh thật sự yêu em. Anh sẽ không giống cái ma vương phụ bạc kia, anh thật lòng đối với em! Ôi~~~~"
Đúng là, không mở nắm bình, ai biết trong đó chứa gì? Vừa mở miệng, Thúc Hốt đã bị Trọng Khuynh đánh tơi tả.
"Là bà đây bỏ hắn, chứ không phải hắn phụ bà, nhớ cho rõ!" - Tự nhiên nói đến tên phụ bạc A Tát Khắc Tư, mất thể diện. Nói thế không phải bảo Trọng Khuynh bị người ta bỏ trước mặt bao nhiêu người à? Đúng là cái đồ vô duyên.
"Người đã giao, ta đi trước." - Trọng Khuynh đến như gió, đi cũng như gió.
Mọi người chưa kịp phản ứng, thì thấy Khổn Tiên Thằng đã rơi xuống đất, người thì ngồi trên salong.
"Sao ông có thể thoát khỏi Khổn Tiên Thằng?" - Sư Âm cũng hơi ngạc nhiên. Khổn Tiên Thằn, đồ như tên, chính là dùng để trói thần tiên. Năm đó, ngay cả Ngộ Không cũng không thoát được. Xem ra, không nên xem thường vị Chi Thần Thời Gian này.
"Nếu tên ta gắn liền với thời gian, thì tất nhiên có thể điều khiển thời gian. Khi ngươi muốn trói ta, thì ta đã tạo ảo ảnh. Các người có việc cầu xin ta, thì phải có điều kiện trao đổi chứ nhỉ?" - Không giống lúc trước mặt Trọng Khuynh, giờ khắc này Thúc Hốt mới thật sự có phong độ. Xem ra, tình yêu không chừa một ai, kể cả con người lẫn thần tiên đều là những kẻ ngu muội.
"Ông yên tâm, giải quyết xong chuyện này. Ta sẽ chỉ cách ông theo đuổi cô của ta." - Trọng Dạ không do dự, bán đứng cô ruột.
"Được, thành giao. Cháu gái, cứ tự nhiên." - Thúc Hốt đập tay một cái.
"Vậy làm phiền ngừng thời gian của toàn bộ thế giới, kể cả cảm xúc của từng người."
"Cháu gái, ra ngoài xem đi."
Lúc Thúc Hốt đập tay, thì cũng đã thi triển phép thuật. Ngoại trừ những người trong căn nhà này, thì toàn bộ bên ngoài đều bất động. Không chỉ là người, ngay cả sinh vật bé nhỏ nhất như mấy con kí sinh trùng cũng bất động. Trong nháy mắt, thế giới yên tĩnh đến đáng sợ.
"Đây chỉ là tạm thời, vì thời gian không thể ngưng lại quá lâu. Nhân lúc này, nhanh chóng giải quyết tên ác ma kia đi. Hơn nữa ta đã bố trí phong ấn thời gian ở Đông Tây Nam Bắc, nếu bị ác ma phá, thì thuật ngưng thời gian cũng bị phá. Cho nên, tranh thủ đi nhé." - Thúc Hốt dặn dò Trọng Dạ. Dù anh không muốn tham gia vào trận chiến này, chỉ muốn rảnh rang. Thế nhưng, đôi khi tình cờ giúp vài người trẻ tuổi cũng rất thú vị ấy nhỉ.
"Bổn đại thần rất ít cảm ơn ai, bất quá lần này phá lệ. Cảm ơn đại thần."
"Chỉ cần ngươi đáp ứng được yêu cầu của ta là được."
"Sau khi xong chuyện, đại sự tất thành."
Thúc Hốt cười với Trọng Dạ rồi biến mất. Và thế là, bọn họ có thêm nhiệm vụ, canh giữ bốn cái phong ấn.
"Xem ra, chúng ta có chỗ để xài rồi đây." - Dương Tự Khiêm tự giễu. Kêu người canh giữ phong ấn, tất nhiên là giao cho đám này rồi còn gì.
"Lần này giác ngộ nhanh ha. Phía Đông giao cho Sư Âm và anh em hai người, còn hai người vô dụng này ở nhà, ngoan." - Trọng Dạ bắt đầu phân công.
"Hắn là cảnh sát quèn ở lại là đúng, tôi biết đánh biết giết, sao không thể đi! Tôi muốn đi!" - Linh Nhiên vừa nghe bảo ở nhà, lập tức phản kháng. Chuyện cứu vớt thế giới là chuyện trọng đại, tại sao không cho cô tham gia? Tinh thần chính nghĩa của cô không cho phép cô ở nhà.
"Vậy chết thì đừng trách ta." - Trọng Dạ trừng mắt, chưa từng thấy ai muốn chết nhanh như vậy. Sau đó, chỉ vào một cái người cũng muốn đi chết: "Đào Tuyết Ương, em đi phía Nam, chị đi phía Bắc. Còn phía Tây, chị sẽ báo với Thủy Mặc Thừa, nhờ anh ấy bảo vệ."
"Vậy thì cháu cũng đi phía Tây." - Sư Quả nhảy ra. Trọng Dạ cũng quên mất cháu gái, nhưng cô bé sẽ không thèm ở nhà chờ chết với tên phàm nhân kia.
"Em đi phía Nam, một mình?" - Đào Tuyết Ương thấy trọng trách này quá lớn, có chút trùng chân. Không phải là sợ, vì được tin cậy mà run rẩy.
"Không được, tôi phải đi phía Nam cùng Đào Tuyết Ương!" - Sư Âm lo lắng bảo vệ vợ, tất nhiên không để Trọng Dạ tự ý sắp đặt.
"Anh em Dương gia dù bản lĩnh rất lớn, nhưng không giống cô em có thần lực hộ thể, chỉ hai người họ không đủ. Mà một mình Đào Tuyết Ương cũng đủ rồi, cô em không cần lo. Lực tấn công của em ấy không cao, nhưng sức phòng thủ thì tuyệt đối có thể giữ tốt. Huống chi, Ma giới cách xa phía Nam, muốn phá cũng không chọn bên đó. Cô em lo cho vợ quá mức rồi đấy, không phải hai người đồng sinh cộng tử à."
"Hôn Âm, chị yên tâm, em sẽ không sao. Em có chuyện, chị sẽ cảm ứng được mà. Chị Trọng Dạ nói cũng đúng."
Sư Âm vẫn không yên lòng, để Đào Tuyết Ương bên đó một mình. Dù do dự, nhưng không đánh bại sự nhõng nhẽo của em ấy, nên miễn cưỡng chấp nhận. Hơn nữa, Trọng Dạ nói nàng sẽ phái thêm thần tiên canh hỗ trợ, lúc này Sư Âm mới yên tâm.
Thời gian không còn nhiều, đã sắp xếp xong, mọi người lập tức hành động.
Sư Quả vốn lo lắng cho Thủy Mặc Thừa, không biết có bị thương trong trận đánh lần trước hay không, sẵn dịp này có thể gặp anh ấy. Mặc kệ anh ấy còn nhớ hay không nhớ Ngạo Hàn, cô bé thích anh là chuyện của bản thân cô bé, thích đến lúc nào cũng là chuyện của cô bé. Có cố gắng cũng sẽ có hồi đáp, yêu hay không là chuyện của cô bé. Hiện tại, cô bé yêu anh ấy, có thể vì anh ấy làm mọi thứ. Cô bé rất tùy hứng, không muốn nghĩ chuyện sau này, chỉ biết bây giờ nghĩ cái gì, làm cái đó là được.
Trọng Dạ đã báo trước, nên khi Thủy Mặc Thừa nhìn thấy Sư Quả cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng nói không có phản ứng cũng không phải, không chống cự, nhưng cũng duy trì khoảng cách.
"Anh Mặc Thừa, trong cuộc chiến thần ma anh có bị thương không?" - Sư Quả chính là quật cường như vậy, nếu anh ấy lùi một bước, cô bé sẽ tiến tới một bước.
"Tôi là thần tiên, cho dù bị thương cũng rất mau lành. Thật ra, cô bé không nên tới đây."
"Anh đang lo lắng cho em?" - Sư Quả vô cùng lạc quan. Không quan tâm bản thân có nguy hiểm hay không, cô bé chỉ lưu ý xem Thủy Mặc Thừa có quan tâm mình hay không.
Thủy Mặc Thừa bị hỏi ngược lại, nhất thời không đáp trả kịp. Bất ngờ, cảm nhận được một luồng sức mạnh đến gần, anh lập tức chắn trước mặt Sư Quả. Chỉ là không ngờ, người xuất hiện là người đã rất lâu không gặp, là người mà lòng anh lúc nào cũng nhớ tới.
"Ngạo Hàn?"
"Anh Mặc Thừa, anh đừng để bị lừa. Ngạo Hàn đã chết, cô ta nhất định là giả."