"Còn cứng đầu không chịu nói? Đừng có lãng phí thời gian của mọi người. Ngươi chịu được, nhưng ta thì thấy khó chịu rồi đó." - Trọng Dạ gãi gãi đầu, chán nãn nhìn cái người đang chịu hành hạ bởi băng và hỏa.
Thủy Mặc Thừa ném viên ngọc nhốt Hắc Vu nữ cho Trọng Dạ, nàng phóng to ra, hỏi cô ta việc liên quan đến Hắc Vu nữ. Nhưng cô ta giống như bị điên, chỉ toàn cười, không thèm trả lời. Trọng Dạ kêu Lỵ Hương và Phượng Hoàng cùng lúc dùng băng và lửa tra tấn, để cho cô ta hưởng thụ một hồi. Kết quả, đúng là cô ấy rất hưởng thụ, còn Trọng Dạ nhìn màn tra tấn này lâu cũng đau đầu. Thế mà, cô ta chả thèm phun ra một chút tin tức có ích gì.
"Không chơi, không chơi nữa. Chán quá à, thả cô ta ra đánh một trận còn vui hơn." - Lỵ Hương cũng nổi khùng. So với chuyện hành hạ người khác, thì nàng thích liều mạng đánh một trận cho đã nghiền.
Phượng Hoàng thấy Lỵ Hương ngừng tay, nên cũng ngừng. Sau đó, đi qua dỗ dành người yêu.
"Khốn nạn, ngươi có chịu nói không? Ngươi sử dụng được nhiều năng lực, nhưng cái người lần trước chỉ dùng được hỏa thuật, đẳng cấp rõ ràng rất khác nhau. Cô ta nói không biết ta còn tin, ngươi nói không biết, hù ai!" - Trọng Dạ nhịn không được, cũng có lời khen cho sức chịu đựng của cô ấy. Còn nàng thì bị ê mông hết rồi, đúng là chịu không nổi mà.
"Cám ơn đã khen ha ha, nhưng chỉ có nữ vương mới biết chuyện, ta lợi hại đến đâu cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi, ha ha ha. Ngươi hỏi ta, vô dụng." - Hắc Vu nữ đứng hình chữ thập, bị nhốt trong quả cầu. Vì bị băng và lửa hành hạ nên thương tích đầy mình, nhưng vẫn không sao.
"Hắc tộc đột nhiên có thêm người ngoài trợ giúp, làm sao chỉ có một mình nữ vương biết. Chuyện này có liên quan gì đến Ma giới không?"
"Ngươi đi mà hỏi nữ vương đại nhân Lys không phải là được rồi sao, ha ha ha~~~~~"
Trọng Dạ đưa tay xuyên qua quả cầu, bóp cổ Hắc Vu nữ, mạnh đến nổi cô ta nói không ra hơi.
"Ngươi tưởng ta giống cái đám ở Tây Phương Thế Giới ăn chay niệm Phật, thề không sát sinh à? Nếu ngươi không có giá trị, thì chết đi." - Chút xíu kiên nhẫn của Trọng Dạ đã bị cô ta mài nhẵn, tiêu diệt tà ác là thứ nàng rất sẵn lòng làm.
Hắc Vu nữ lúc đầu cứ cười, bây giờ nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Trọng Dạ thì nghiêm mặt, ánh mắt cô cũng có chút sợ hãi lóe lên. Thì ra, cô cũng biết sợ chết đấy nhỉ! Chỉ là cô ta ỷ lại Trọng Dạ không hỏi được, thì không giết cô, nên mới to gan như thế.
"Hay là để cho tôi đi! Lãng phí nhiều sức như vậy, thôi thì để ta tiễn cô ta một chặn cuối cùng!" - Lỵ Hương khoác một tay lên tay Trọng Dạ, cười tươi nhìn con mồi trước mặt. Nàng cũng chán lâu rồi, hiện tại có thể tùy ý hành hạ người ta đến chết, làm sao có thể bỏ qua.
Trọng Dạ không do dự, vứt người cho Lỵ Hương để rảnh tay. Hắc Vu nữ xem ra đã bắt đầu hoảng rồi, sát khí trên người Lỵ Hương rất khác Trọng Dạ. Trọng Dạ dù thế nào thì cũng là thần, lâu lâu sẽ xử lý qua một vài thứ, nhưng Lỵ Hương là yêu quái giết người không chớp mắt. Nàng là con yêu quái tàn nhẫn, nhuốm đầy máu tanh, nếu rơi vào tay nàng, tuyệt đối không còn đường sống.
"Ha ha, các người sẽ không giết ta đâu, phải không? Vẫn chưa biết bí mật của chúng ta mà!" - Hắc Vu nữ nở nụ cười sợ sệt.
Trọng Dạ lười quản, muốn bỏ đi. Vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy A Tư Lam đi vào, nàng tránh ánh mắt của cô ấy.
"Các chị đang làm gì thế?" - A Tư Lam vừa vào, thấy bầu không khí hơi kì lạ.
"Hử? Không có làm gì hết!"
Lỵ Hương quay đầu, nở nụ cười ngây thơ nói, nhưng tay vẫn khoác lên người Hắc Vu nữ. Một giây sau, cơ thể của cô ta bị hàng loạt nhũ băng đâm xuyên qua, đây là nước trong cơ thể bị Lỵ Hương đóng băng. Hắc Vu nữ không ngờ mình sẽ chết như thế, mở to mắt nhìn Lỵ Hương. Sau đó, Phượng Hoàng cho một mồi lửa, cháy thành tro.
A Tư Lam nhìn thấy thế, sức mạnh trong cơ thể bắt đầu xao động. Dạo này, hễ nhìn thấy cảnh giết người, nàng tự nhiên cảm thấy rất hưng phấn. Nhưng đang ở trước mặt Trọng Dạ, nàng không thể để lộ.
"Cô đến đây làm gì?" - Trọng Dạ có chút lạnh lùng nói.
"Em đến tìm Quả Quả."
"Chị A Tư Lam, chị đến rồi à, vậy chúng ta đi thôi!" - Sư Quả đúng lúc đi xuống lầu, chào A Tư Lam.
Trọng Dạ nhìn hai người, đại khái cũng biết dạo này hai người lén lút cùng nhau làm cái gì, chắc lại liên quan đến đại tiểu thư Sư Quả vừa biết yêu.
"Quả Quả, cháu không thể yêu Thủy Mặc Thừa được, hắn không phải là đối tượng tốt. Nếu tiếp tục, có thể bị tổn thương." - Trọng Dạ không phải vì ghét Thủy Mặc Thừa mà cấm Sư Quả yêu thích hắn, mà bởi vì nàng hiểu rõ Thủy Mặc Thừa nên mới nói thế.
"Không thử làm sao biết không được, cháu còn trẻ sợ gì tổn thương. Nếu cháu cố gắng, mà anh Mặc Thừa vẫn không thích cháu, thì lúc đó cháu buông tay vẫn không muộn. Đâu giống như cô, người ta tự dâng hiến mà cũng không thèm, đợi đến lúc người ta bỏ đi, thì lúc đó đừng hối hận nha." - Sư Quả không suy nghĩ nhiều như vậy, cái gì cẩn thận hay không cẩn thận, cô bé không quan tâm. Thích một người không phải cũng là cảm giác từ cái nhìn đầu tiên sao? Lúc đó, bạn sẽ muốn tìm hiểu người đó, yêu thích người đó, không phải sao? Vừa thấy đã yêu, có gì sai?
"Quả Quả, chị sẽ không bỏ đi." - A Tư Lam lập tức la lên.
Sư Quả lắc đầu, một cặp đôi kì cục, một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh. Cô bé phục rồi.
"Tùy cháu, nhưng đến lúc đó đừng có khóc lóc chạy đi tìm cô." - Trọng Dạ có chút bực mình, trong lòng như có thứ gì đó đang chạy tới chạy lui.
Có điều, Trọng Dạ chưa kịp đi ra khỏi cửa, thì cả căn nhà rung rinh, cứ như đang bị động đất cấp tám vậy. Nếu không phải người trong nhà đều có pháp lực, thì đã bị ngã đứng không nổi. Trọng Dạ nhìn ra ngoài, hình như chỉ có nhà họ Sư bị.
"Có người ở ngoài giở trò." - Trọng Dạ cảm nhận luồng sức mạnh từ bên ngoài truyền tới, hơn nữa dưới lòng đất như có thứ gì đó muốn chui lên.
"Người đến cũng không ít nhỉ, chúng ta bị bao vây rồi!" - Lỵ Hương là yêu, nên rất nhạy cảm với sát khí. Xem ra có người bày sẵn trận, muốn đùa với các nàng đây mà. Không dễ vậy đâu, nhiều người đến thì có nhiều người để giết hơn thôi.
"Lỵ Hương cẩn thận!" - Phượng Hoàng rất ít nói, bây giờ đã mở miệng, kéo Lỵ Hương lại, dùng thương lửa đâm vào con quái vật vừa trồi lên từ mặt đất. Nó gào lên, rồi biến mất.
Xem ra trận chiến đã bắt đầu, may mà Sư Âm không có ở nhà, nếu không nhìn thấy căn nhà bị phá nát thế này, nhất định sẽ nổi điên. Giải quyết nhanh rồi còn biến mọi thứ trở về bình thường, mong rằng thần không biết quỷ không hay.
"Những Vu Nữ này không biết lại dùng chú độc gì, cẩn thận đó."
Trọng Dạ nhắc nhở mọi người, rồi đi đầu bước ra ngoài. Xung quanh ngôi nhà đã bị giăng kết giới, nhưng đã hồi phục được % pháp lực, thì với Trọng Dạ chỉ là chuyện nhỏ. Nàng dùng Liệt Diễm phá rách kết giới.
Lỵ Hương và Phượng Hoàng ở trong nhà, đối phó với những con quái vật, A Tư Lam và Sư Quả chạy ra ngoài giúp Trọng Dạ. Bên ngoài, có chừng mười mấy Vu Nữ. Xem ra bọn họ đã xử xong đời sau của thợ săn, bây giờ thì đến để xử luôn Trọng Dạ. Nếu nữ vương Bạch tộc có thể biết Trọng Dạ là chúa cứu thế, thì Hắc nữ vương cũng biết. Cho nên, Trọng Dạ trở thành kẻ thù của Hắc tộc.
"Cả đám lên hết đi, xem thắng nổi không!" - Lần trước bị đánh lén là do Trọng Dạ bất cẩn, hiện tại cả đám người tấn công chính diện, pháp lực nàng cũng tăng lên rất nhiều nên đối phó với bọn họ không quá khó khăn.
Lần này tới, Nữ Vu xem ra đã trang bị đầy đủ, ai cũng cầm một cây ma trượng giống nhau, năng lực của họ cũng không yếu.
Người khai chiến chính mà đám Hắc Vu nữ, họ tập trung dùng lửa tấn công. Chỗ Trọng Dạ đứng nổ tung, Trọng Dạ lợi dụng khói bụi làm lá chắn, dùng Liệt Diễm thiêu chết một Vu Nữ. Cho dù có dùng thuật hồi sinh, cũng không cứu được.
Trọng Dạ làm rối loạn bố trí của Vu Nữ, tiếp theo là đột phá vòng vây. Sư Quả cũng nhân cơ hội này tập luyện khống chế sức mạnh, cứ mất khống chế chỉ tự làm hại mình.
Hắc Vu nữ sử dụng thuật di chuyển siêu tốc, nhiều người mà di chuyển liên tục như vậy, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Nhưng lần này Sư Quả rất tỉnh táo, nên có thể xác định vị trí của từng người. Chín cái đuôi Hồ Ly, bắt được một hai người tốc độ chậm. Sau đó, đuôi Hồ Ly dấy lửa nướng chín kẻ địch.
Những Hắc Vu nữ còn lại cũng cảnh giác hơn, trong đó có Vu Nữ dùng máu tươi làm vu độc triệu hồi ác linh. Sư Quả không để ý, đuôi Hồ Ly bị ác linh cắn, cô bé đau liều mạng đập đuôi, nhưng nó cứ như chó ngậm xương không chịu buông. A Tư Lam dùng Lai Hủy trực tiếp chém một nhát, nhanh và chính xác, Sư Quả nhìn cảm ơn A Tư Lam.
"Cẩn thận!" - Sư Quả lo lắng hét lên, phía sau A Tư Lam có một Vu Nữ đang dùng máu tươi vẫy về phía A Tư Lam.
A Tư Lam định xoay người đánh trả, thì Trọng Dạ đã chắn trước mặt nàng, tạo kết giới phòng thủ, chặn những giọt máu có tính ăn mòn, rồi dùng Hỏa Long trói Vu Nữ lại, tiếp theo dùng lửa tạo kiếm đâm xuyên qua người cô ta. Nhưng trước đi từ giả trần gian, cô ta còn muốn tặng Trọng Dạ ít quà, cô ta thả khói đen, Trọng Dạ nhanh nhẹn lấy tay chặn, nhưng vẫn bị khói che mờ mắt, trong thời gian ngắn không nhìn thấy gì. A Tư Lam thấy Trọng Dạ vì bảo vệ nàng mà bị thương, mất hết lí trí.
Chỉ một phút ngắn ngủi thôi, lấy A Tư Lam làm trung tâm, nàng bắt đầu đại đồ sát, Trọng Dạ và Sư Quả không có cơ hội để ra tay. A Tư Lam dùng Lai Hủy một nhát chém giết sạch sẽ, bây giờ nàng không còn là cô gái ngây thơ lúc bình thường. Trọng Dạ tưởng A Tư Lam đã biến thành "con người" ham giết chóc kia, nhưng cảm giác không giống lắm, lần này chính xác là tự A Tư Lam bùng nổ.
Hắc Vu nữ bị tiêu diệt hết, bọn quái vật trong nhà cũng biến mất, nhưng trong nhà thì tan hoang hết chỗ nói. Trọng Dạ dùng pháp lực giải trừ chú nguyền rủa, xem ra ngôi nhà không bị hư hại gì nhiều. Có điều, hình như A Tư Lam chưa thể bình tĩnh, vẫn đang phá hoại không ngừng nghỉ. Căn nhà tưởng chừng bình yên vô sự, vì A Tư Lam mà bây giờ chỉ còn là đống gạch vụn.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ: [May quá, Sư Âm không có ở nhà!]