Thần Long Ở Rể

chương 253

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

“Hừ, còn không phải tên khốn này hôm trước làm nhục tôi trên đường sao? Sao hắn có thể là người của gia tộc đen tối chứ?”

Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của Hồ Tiêu khá lớn, mọi người gần đó cũng nghe rõ.

Mà Dung Vị nhanh chóng kéo tay Hồ Tiêu, hắn ta nhanh chóng hoàn hồn.

“Ồ, là Hồ thiếu, đâm xe còn lên giọng thách thức. Nói xem cậu muốn tôi làm sao? Lột đồ cậu đã là may mắn cho cậu rồi.”

Hữu Thủ cũng không nao núng, dù sao cũng là đang mang danh của bọn gia tộc bí ẩn, hống hách một chút cũng không sao nhỉ?

Lão Lý có chút bất lực!

Hữu Thủ này yếu tố tâm lý quá mạnh, ai nói gì cũng có thể đáp lại, còn là vô cùng gắt.

Hồ Cửu ngồi ở bàn trà, cảm thấy lông mày giãn ra.

Tuy Hữu Thủ có chút tùy tiện nhưng là rất tốt, nhìn xem đi Ngài Thiện đang vô cùng khó chịu rồi.

“Cô chắc chắn là muốn lấy lòng tên Chiến thần kia?”

Hồ Cửu lên tiếng.

Lúc này Vinh Thúy Hà khó hiểu quay đầu nhìn Hồ Cửu.

“Theo tôi thấy người cô nên lấy lòng là Ngài Tuệ gì kia.”

Đây là Hồ Cửu mở cho cô con đường thoát.

Dù sao rơi vào tay Trình Vũ, tuy người của anh có thể bảo vệ cô không thương tổn, nhưng danh tiếng và lợi ích Vinh gia chi chính cho gia đình cô sẽ không còn như trước.

Nếu giả vờ được Hữu Thủ nhận thì lại khác…

Vinh Thúy Hà cũng từ từ ngồi xuống muốn xem tình huống trước.

“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”

“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”

Nói xong Hữu Thủ cũng không thèm nhìn Hồ Tiêu.

Mà Hồ Lâm bên này vì chuyển biến tình hình quá đột ngột, cảm thấy có chút chịu không nổi.

Nhìn Hồ Tiều cùng Dung Vị, ông lại tức giận.

Gây chuyện cũng thôi đi! Còn đem ra bôi xấu Hồ gia!

Tức chết mà.

“Ngài Tuệ, tôi là Hồ Lâm, Ngài xem lúc trước là chúng tôi có mắt như mù…”

“Người trẻ bồng bột, mong Ngài lượng thứ.”

Hồ Lâm một bộ dạnng cúi đầu khom lưng, bao nhiêu tức giận đều nuốt vào trong.

“À, ông Hồ, người quen mà.”

Hữu Thủ cười gian xảo.

Tuy ấm ức nhưng Hồ Lâm vẫn chỉ có thể im lặng, bây giờ ông ta mới cảm nhận được, Hồ Cửu có thể không có thân phận gì, nhưng lại quen được những người có thân phận.

Xem như ông ta có mắt như mù, nhớ lại cảnh tượng bị bắn hôm trước, nếu ông biết được thân phận đối phương, tuyệt đối sẽ mang quà tới xin lỗi rồi.

Truyện Chữ Hay