Chương
“Bạch thiếu, chúng ta đi, ra sau vườn luyện chút thế võ. Lúc trước còn chưa nói rõ…”
Hữu Thủ như vớ được phao cứu mạng, nhanh chóng cùng Bạch Thương ra sau vườn, cùng luyện chút thế võ.
Hồ Cửu cũng không bắt bẻ, chỉ cười cười.
Anh đi ra ngoài, trên sườn núi nhìn xuống, cảm giác nơi đây thật bình yên đến lạ.
“Cảm thấy mệt mỏi?”
Mỹ Họa lên tiếng hỏi.
Tuy đã có tuổi nhưng bà ta vẫn là một góa phụ khá mặn mà, khí chất cũng hơn người.
Hồ Cửu nhìn thấy bà ta cũng không lên tiếng.
Chỉ tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.
Mỹ Họa cho dù tham tài đi nữa nhưng với số tuổi này thì bà ta nhìn qua cũng biết người trẻ nghĩ gì.
Chiến thần quả thực là người khó gần, khó đoán, nhưng dính tới tình cảm thì ai không như ai chứ?
“Tôi không biết cậu có chuyện gì, nhưng Bạch Thố nhà tôi với cậu là thật lòng.”
Nói xong bà ta liếc nhìn Hồ Cửu, thấy anh vẫn im lặng không nói gì, thì thở dài.
“Nhưng trách thì trách nó vô phúc, mắt mù, nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng cậu. Xem như số nó khổ.”
“Tôi biết cậu là Chiến thần trong truyền thuyết, một người có thể nói là được nhiều người săn đón. Bản thân tôi cũng từng rất ngưỡng mộ…”
“Chỉ là… Với một người như cậu, ở bên cạnh cậu nếu không phải là một người có khả năng cùng cậu gánh vác, thì phải là người yên yên ổn ổn an phận ở sau cậu.”
“Dù là loại nào, tôi cũng không mong Bạch Thố nhà tôi dính tới cậu. Nếu là một người có thể đứng bên cạnh cậu gánh vác thì quá nguy hiểm, nếu là một người yên phận thì quá đáng thương.”
Mỹ Họa nhìn qua Hồ Cửu, vẫn thấy anh im lặng, nét mặt không đổi. Bà biết dù bà nói gì, đúng sai ra sao thì Hồ Cửu vẫn không thể đáp lời.
“Nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của con gái tôi. Dù sao nó có đau khổ hay tổn thương tôi cũng chỉ có thể bên cạnh an ủi, nó hạnh phúc tôi chỉ có thể thầm vui mừng thay cho nó.”
“Biết sao được chứ. Người trẻ thật khó hiểu… Bạch Thố cũng nên tự chịu trách nhiệm với lựa chọn bản thân thôi.”
Nói xong Mỹ Họa lắc lắc đầu ôm mớ rau rừng vừa mới cắt đi về.
Bạch Thố còn chờ đám rau này của bà để nấu ăn nha, đi được một đoạn bà quay lại nhìn Hồ Cửu.
Cảm giác bất lực lắc đầu.
Thôi thì xem như Bạch Thố nhà bà mơ mộng hảo thôi.
Người như Chiến thần, không thể chạm vào.
“Con bé ngốc.” Mỹ Họa cảm thán.
Bà thuận tay hái ít hoa dại, muốn trang trí một chút, có lẽ ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh đẹp này thì tâm trạng sẽ tốt hơn.
Hồ Cửu vẫn đứng đó, từng đợt gió phảng phất càng làm anh tỉnh táo hơn.
Anh nghe rõ những gì Mỹ Họa nói, anh biết bà ta nói đúng.
Vị trí của anh, nhìn cao cao tại thượng nhưng cũng nguy hiểm cùng cám dỗ.
Tâm ý Bạch Thố không phải anh không thấy, chỉ là…
Hồ Cửu lắc lắc đầu.