Chương
…
“Con gái, chuyện tốt chứ?’ Mẹ của Trần Giai Linh giọng nói hớn hở.
“Con… con đã ‘cùng’ Chiến thần… con…” Trần Giai Linh ấp úng.
Nghe xong con gái nói, Thẩm Thanh Hương giật mình.
“Ngu ngốc, con đang làm gì thế này.” Bà ta hốt hoảng.
“Con phải biết cái chuyện tình nhân gì gì đó là để chi thứ, sao lại tới lượt con chứ. Còn hôn sự với Vinh thiếu bên kia.” Thẩm Thanh Hương không biết phải làm sao.
Trần Giai Linh uất ức, nhưng vẫn cắn răng nói.
“Chiến thần nói sẽ giúp Trần gia trong lần giành phiếu tín nhiệm lần này.”
“Ngài ấy chấp nhận… chỉ bí mật. Hôn lễ với Vinh gia vẫn sẽ diễn ra… nếu con có vị trí nào đó với Chiến thần… Ngài ấy sẽ giúp Trần gia.”
Cô vừa nói nước mắt vưa rơi.
“Con… quá tham lam.” Thẩm Thanh Hương bất đắc dĩ.
“Nếu như thế, con phải lên giường cùng Vinh thiếu…” Thẩm Thanh Hương bạo dạn nói.
Trần Giai Linh phản cảm không đồng ý, cô ta nghĩ rằng sao mình có thể vừa ngủ với người này lại lên giường với người khác cơ chứ.
“Không thể.”
“Phải như thế! Đàn ông dù là ai cũng không mong người đàn bà của mình bị người khác chà đạp. Con phải làm sao cho khéo, đừng để Vinh thiếu nhận ra con ‘mất’ cho người khác.”
Bà ta muốn con gái được lợi nhiều nhất.
“Nhưng… đó là Chiến thần, Vinh thiếu hay Vinh gia cũng sẽ không thể ý kiến.” Cô ta cho rằng với vị trí Chiến thần, thì dù mọi người biết cô ta là tình nhân của Chiến thần thì không ai có thể nói gì được.
Họ còn phải tìm đến cô ta để nhờ vả.
Chưa kể, nếu được lợi ích đủ lớn, về sau cả Trần gia cùng cá nhân cô ta cũng sẽ không cần ai nữa.
Cô ta đang xem Chiến thần là công cụ.
“Con ngu ngốc quá rồi!” Bà ta thở dài.
“Nếu đã vậy rồi còn nên cùng Vinh thiếu, sau này họ sẽ không bắt bẻ được. Dù sao chuyện này không nên cho ai biết… Kể cả cha con.” Thẩm Thanh Hương trầm giọng.
Bà ta hiểu rõ đàn ông, nhất là người xuất thân danh gia, bọn họ càng không chấp nhận phụ nữ của họ bị người làm đồ chơi.
Càng không muốn thành viên dòng chính bị người ta coi thường.
Tốt nhất chuyện này là bí mật!
“Nghe mẹ!”
“Nhưng họ không biết, thì ai coi trọng con chứ?” Trần Giai Linh không cho là đúng.
“Chỉ cần cho mọi người biết Chiến thần thân với con, đồng thời vì con mà giúp đỡ là đủ. Chỉ cần Ngài ấy thể hiện con là bạn, là vì con mà có lợi ích này.”
“Lúc đó ai không vì con chứ?” Thầm Thanh Hương khuyên nhủ.
“Được rồi. Con sẽ suy tính.”
“Con cần quay lại buổi tiệc. Không thì mọi người sẽ nghi ngờ.” Trần Giai Linh nói xong thì cúp máy.
Trần Giai Linh nhanh chóng đổi một bộ váy kín đáo hơn, trang điểm lại gương mặt, sau đó quay lại buổi tiệc.
Trình Vũ sớm đã quay lại buổi tiệc, được mọi người vây quanh hỏi han và quan tâm.