Chương
“Nếu không em nghĩ ai có đủ năng lực đó chứ?” Vinh Y Tiếu cảm thấy Trần Giai Linh lo lắng thừa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại Trần Giai Linh cũng cảm thấy lời của Vinh Y Tiếu không sai, nếu hắn ta không phải Chiến thần thì sao có thể có khối tài sản lớn thế kia, còn có quân đội hộ tống.
Quả thực điều này không sai!
“Liên hệ ngài ấy rồi chứ?” Trần Giai Linh nhắc nhở.
“Tất nhiên rồi.” Vinh Y Tiếu đắc ý nói.
Cơ hội có thể làm thân với Chiến thần không nhiều, nếu không tận dụng thì khi nào chứ?
Còn chờ người ta cướp trên tay sao?
“Tối nay chuẩn bị cẩn thận, dù sao ngài ấy cũng là người có thân phận cao quý nhất Đông Uy, đừng thất lễ.” Trần Giai Linh dặn dò thêm.
Chỉ là cô ta có cảm giác ác cảm với vị Chiến thần này, theo như lời mọi người đồn, Chiến thần lạnh lùng, cả người sát khí.
Nhưng điển trai cùng khí chất bất phàm.
Còn vị Chiến thần họ gặp lại không có khí chất gì đó, chỉ có gương mặt dễ nhìn mà thôi.
“Đi thôi! Chúng ta cần tự ta chọn quà, vậy mới tỏ rõ thành ý.” Trần Giai Linh nhanh chóng lôi kéo Vinh Y Tiếu đi ra ngoài.
Dù sao cũng là kết giao mở rộng quan hệ, quà cáp là chuyện không thể thiếu, mà tự tay chọn mới làm người ta trân trọng hơn.
Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu đến khu trung tâm mua sắm xa xỉ nhất ở thành phố Gia.
Vồn Chiến thần đã là một thế lực quyền quý, nếu tặng phẩm bình thường cũng không thể lọt vào mắt ngài được.
Nghĩ vậy Trần Giai Linh chợt trầm ngâm.
“Y Tiếu, chúng ta mua chút đồ để dự tiệc tối. Còn có quà của Chiến thần có lẽ nên đặc biệt chút.”
“Đặc biệt?” Vinh Y Tiếu chưa hiểu ý Trần Giai Linh.
Trần Giai Linh nhìn khu vực bán trang phụ nam, trong đầu cô như lóe lên suy nghĩ.
“Anh nói xem, Chiến thần nhiều năm qua vẫn mai danh ẩn tích, tại sao về thành phố Gia lại phơi bày thân phận?”
“Cái này… có thể là thời bình, cũng không cần giấu.” Vinh Y Tiếu không hiểu ý Trần Giai Linh.
“Có nghĩa là anh ta có chuyện cần dùng thân phận. Quà bằng vật chất không thể thiếu, nhưng nếu có món quà ý nghĩa… ví dụ như giải quyết vấn đề khó khăn của anh ta. Có phải sẽ…”
“Sẽ xem như chúng ta có ơn với anh ta.” Vinh Y Tiếu tiếp lời.
“Hoặc ít nhất… cũng là thân càng thêm thân.” Hắn ta nhíu nhíu mày nghĩ.
Trần Giai Linh cười cười, cũng không nói tiếp.
Dù sao cô suy nghĩ còn hơn thế, làm người phụ nữ của Chiến thần cũng là một cách.
Không nhất thiết là vợ, có thể là tình nhân… chỉ cần là người của Chiến thần, ít nhất lợi ích cô ta đạt được không ít.
Chỉ là Trần Giai Linh không nói thành lời, ánh mắt lóe lên tia tính toán.
“Anh xem bộ này rất hợp với anh.” Trần Giai Linh dịu dàng ướm thử áo sơ mi tím lên người Vinh Y Tiếu.
Hắn ta nhìn dáng vẻ Trần Giai Linh thì càng thêm đắc ý.
“Em cũng nên chọn một bộ.” Hắn nắm tay cô ta rồi nói.
Trần Giai Linh cười nhếch môi, gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn