Chương
“Hừ, cháu không làm gì đã giúp ta rồi.” Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Đi theo tôi.” Ông quay về mấy hướng những người vệ sĩ đang đứng và nói.
Vài tên vệ sĩ theo lệnh đi theo sau Hồ Lâm, nhìn qua cũng hiểu, bọn họ là muốn đi tìm công đạo cho Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu gọi một tên vệ sĩ lại gần, dặn dò một chút, tên vệ sĩ kia nhanh chóng gật đầu chạy theo Hồ Lâm.
Hồ Tiêu nở nụ cười gian ác.
“Hừ, tao muốn chúng mày trả giá gấp bội.” Hắn nghiến răng nói.
Quả thực Hồ Lâm kéo người tìm tới khu biệt thự Thăng Long, nhìn chiếc xe kia Hồ Lâm có cảm giác quen thuộc.
“Chiếc xe đó… hình như đã thấy Hồ Cửu đi một lần.” Trợ lý Bác nhíu mày nói.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
“Không thể! Anh ta chưa từng gặp Hồ thiếu gia, họ không thể biết nhau.” Trợ lý Bác khẳng định.
Hồ Lâm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ đây gọi là oan gia sao?
“Đi vào thôi.” Hồ Lâm lạnh nhạt.
“Ông tìm tôi?” Hồ Cửu đã đứng chờ sẵn.
Anh biết chỉ cần anh cùng chiếc xe xuất hiện thì Hồ Lâm sẽ biết, với cái cách mà Hồ gia chiều theo ý Hồ Tiêu, thì kiểu gì bọn Hồ gia cũng sẽ tới tìm anh.
“Là cậu làm? Cậu biết Hồ Tiêu?” Hồ Lâm hơi giật mình.
Ông ta lên tiếng chất vấn, cũng không quan tâm nguyên nhân sự việc là gì, trong lòng ông ta mặc định Hồ Tiêu dù có gì đi nữa vẫn không thể chịu thiệt thòi.
“Một tên đần của Hồ gia, tôi nên biết hắn sao?” Hồ Cửu mỉa mai nói.
“Cậu Hồ, cậu nên biết chừng mực.” Trợ lý Bác lên tiếng.
“Ồ? Chừng mực?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.
Trợ lý Bác có hơi khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, suy cho cùng Hồ Cửu dù cho có máu mủ với Hồ gia đi nữa nhưng Hồ Cửu suy cho cùng chỉ là một kẻ bình thường.
Vậy mà anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người Hồ gia, trong mắt trợ lý Bác, Hồ Cửu chính là không biết tự lượng sức mình.
“Tuy rằng Hồ gia gần đây không có khởi sắc, nhưng cũng đủ sức làm cho cậu thảm hơn con chó hoang đấy.” Trợ lý Bác cũng không khách khí.
Hồ Lâm cũng không nói gì, chỉ âm thầm đồng ý để trợ lý Bác ra sức sỉ vả Hồ Cửu, lúc trước ông còn niệm chút tình cũ, bây giờ thì khác, ông không cần phải bận tâm một đứa cháu không nhận Hồ gia.
“Tôi cũng muốn xem… Các người có bao nhiêu thực lực.” Hồ Cửu nói xong cũng không có ý định nhường bước cho bọn họ.
Lần này anh muốn tìm Lục Thạc, cũng không muốn ai gây phiền phức cho cô cùng anh nữa.
“Ông Hồ…” Trợ lý Bác cúi đầu chờ quyết định của Hồ Lâm.
“Là cậu đâm vào Hồ Tiêu? Là cậu cố ý?” Hồ Lâm vẫn đỉnh đạc hỏi.