Chương
Quả thật con cháu gia tộc lớn như vậy thường được giáo dưỡng rất kỹ, hầu như không để lộ ra tiếng xấu.
Hồ Tiêu dù gì cũng là độc đinh, thiếu gia duy nhất của Hồ gia, trừ khi cha hắn ta có con bên ngoài.
Nếu không hắn nghiễm nhiên sẽ thành Hồ gia chủ đời sau, mà với thái độ kia cũng biết, Hồ Lâm tại sao lại tìm người phò tá cho tên Hồ Tiêu này.
Xem ra Hồ gia cũng sẽ có lúc lụi bại!
Về đến căn cứ phía Tây, Hoàng Đàn, Lão Lý, Thanh Ngũ đã chờ sẵn, nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, bọn họ chỉ biết là Long chủ đi tịnh tu.
Cho rằng hôm nay về chắc chắn có việc, cho nên đều ở đây đợi lệnh.
“Lão Lý, ông đã chuẩn bị xong? Hết tuần này chúng ta sẽ đi phương Bắc một chuyến.” Hồ Cửu nhìn Lão Lý tinh thần khá tốt.
“Vâng thưa Long chủ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể theo ngài lên đường.” Lão Lý cúi đầu nói, vô cùng kính trọng.
Lòng ông đã quyết, sau này có lên dựa vào người này, quả thật thời gian qua ông có tư tâm nhưng sau khi làm việc cho Long chủ.
Ông cảm nhận được thế lực thực sự rất phức tạp, không chỉ gói gọn trong Đông Uy này, ông ta cũng không dám nghĩ thêm.
“Tôi muốn trong một tuần, các thế lực ngầm trong thành phố Gia này phải hoàn toàn do chúng ta nắm giữ. Được chứ?” Hồ Cửu lạnh nhạt nói với mọi người.
“Vâng, được!” Cả bốn người đều đồng thanh.
“Sắp tới Hoàng Đàn ở lại thành phố gia cùng Thanh Ngũ trấn giữ, yên ổn ở đây giao cho cả hai người.” Hồ Cửu phân công mọi việc.
“Hữu Thủ, Lão Lý, Túc Trì theo tôi về phương Bắc. Nhân lực ở đó hỗn loạn, thế lực rắc rối, cũng nên dẹp yên rồi.” Anh chỉ nhẹ nhàng nói như không có gì.
Chỉ là anh có một dự định lớn hơn, sau khi dẹp yên đám sâu mọt kia, anh còn một nơi cần phải đi.
“Long chủ, Hồ gia đang truy tìm sẽ của ngài.” Túc Trì từ bên chạy vào ngoài thông báo.
Vốn dĩ anh ta muốn đến đây sớm, nhưng trên đường vì xe giống với Hữu Thủ đã gặp rắc rối một phen, một đám người vây lấy.
May là họ thấy biển số của anh khác, mới nhận nhậm, xin lỗi rồi cho đi. Túc Trì cũng không nhỏ nhen như vậy, nên cũng thôi.
Ai ngờ khi đi họ lại đọc ra biển số xe, Túc Trì biết được bọn người kia là đang tìm Hồ Cửu.
“Ồ, tìm rồi sao? Có kịch hay để xem rồi.” Âm thanh Hồ Cửu vô cùng âm trầm.
Mọi người đều cảm thấy tên kia nên tự cầu nhiều phúc, mà Hữu Thủ càng là lo lắng cho kẻ bị nhắm tới.
E rằng lần nay quay về, Hồ Cửu giải quyết xong mọi việc cũng là lúc anh thay đổi.
“Chết tiệt!” Hồ Tiêu tịnh dậy đã là ngày hôm sau.
Hắn nhìn cái chân bị quấn kín, bó bột cứng ngắt, cảm giác bản thân bị xúc phạm. Trước giờ làm gì có ai dám động vào hắn chứ, cả cái tên Vinh Y Tiếu dù được mọi người cho là xuất sắc khó tìm, thấy hắn cũng phải đi đường vòng.
Vậy mà tên khốn kia dám tông thẳng vào hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi.
“Tìm cho ra cho tao, đập nát hai chân nó cho tao. Nhanh!” Hồ Tiêu đập hết đồ ở gần.
Đám vệ sĩ chỉ biết đứng đó chịu trận, không dám nói gì hơn.
“Hồ Tiêu! Cháu hồ nháo đủ chưa?” Một giọng uy nghiêm vang lên.