Morren chào tạm biệt với linh mục, rời khỏi điện thờ rồi đi ra ngoài sân lớn.
Bọn nhỏ đang chơi bóng đều dừng lại khi thấy cậu, vui vẻ dùng chất giọng trẻ con của mình để chào hỏi: "Chào buổi sáng, ngài Morren.
Mong thần Ymirga chân lý phù hộ ngài!"
Bọn chúng đều là các đứa bé được nhận nuôi, sau khi lớn lên sẽ thành người của giáo hội, trưởng thành rồi thì có thể một mình đảm đương làm thần tử hoặc thần nữ.
Morren cũng từng là một đứa trẻ như vậy, từ khi cậu có ý thức cho đến nay đã sống ở nơi này.
Trấn nhỏ Paddinglitan và bốn, năm trấn nhỏ khác nằm xung quanh tựu chung thành một giáo phận, chỉ có duy nhất một nhà thờ được giám mục chính thống quản lý.
Sở dĩ nói như vậy là bởi, có rất nhiều tổ chức giáo hội tự phát trên dân gian, nhưng dĩ nhiên, mọi người đều có chung một tín ngưỡng.
Vì dân chúng mang lòng tín ngưỡng cuồng nhiệt và thành kính đối với thần Ymirga chân lý - vị thần duy nhất cai quản vạn vật.
Người nào cũng học lịch sử về thần linh từ khi còn nhỏ, việc tôn sùng thần Ymirga chính là giáo điều mà mọi người đã khắc vào trong xương cốt.
Tất cả mọi chuyện đều phải nhắc đến tai họa từ năm mươi năm trước.
Theo lời kể của những người sống sót, lúc ấy, nền văn minh của nhân loại dường như đã bị phá hủy.
Trải qua bảy ngày chìm trong bóng đêm kỳ dị tuyệt vọng, không bao lâu sau, một trận mưa như thác nước rơi xuống không ngừng nghỉ, hợp thành nước lũ quét sạch mọi xó xỉnh trên thế giới.
Loài người chết thảm, tổn thất nặng nề, nền văn minh tiếp theo trở thành một ẩn số.
Ymirga từng cứu vớt chúng sinh, giải phóng đêm tối vô tận.
Hắn đã giáng xuống trần gian và che chở cho những tín đồ đã lựa chọn hắn.
Vì vậy, khi tai họa đổ xuống lần thứ hai, tất cả mọi người đều hy vọng rằng thần linh sẽ động lòng thương hại và khao khát được cứu rỗi một lần nữa.
Nhưng, trong cơn lũ lụt tai ương đó, Ymirga không hề hạ xuống.
Mới đầu, loài người vì thất vọng mà lâm vào khủng hoảng.
Bọn họ vì kiếm kế mưu sinh mà khiến cho nhân gian hỗn loạn không ngừng, gây nên rất nhiều bi kịch.
Cho đến khi có một người nói, thần linh không quan tâm đến bọn họ, nhất định là do loài người đã làm sai điều gì đó.
Người đó đưa ra một ý kiến mới, sau đó thì có một học giả lên tiếng:
Thần linh không muốn lòng tham, không muốn nhận đầy ác ý, muốn xóa bỏ những tín ngưỡng được sinh ra từ dục vọng và lợi ích kia.
Ngài muốn sự thành kính, ngưỡng mộ chân chính và thuần túy được sinh ra từ tận đáy lòng —— có lẽ nếu làm như vậy, thần linh sẽ tha thứ và cứu rỗi cho bọn họ.
Sau khi thiêu sống một nhóm người mang linh hồn bẩn thỉu vì bất kính với thần linh, mưa to ấy vậy mà thật sự ngừng rơi.
Vì thế, mọi người đều hiểu, thần Ymirga đã lựa chọn khoan dung bọn họ.
Từ nay về sau, người người đều sống trong sự đội ơn và sám hối, mặc dù thần Ymirga chưa bao giờ hạ xuống thế gian, nhưng từ đầu đến cuối, họ vẫn coi hắn như là chân lý của vạn vật.
Hiện nay, mọi thứ đều phồn thịnh, nhân gian đã xây dựng lên một trật tự mới, hoàn toàn khác biệt so với năm mươi năm trước.
Giờ đây, giáo hoàng chi phối cả một vùng đất lớn, các nơi gây dựng lên các giáo hội, làm việc trong tôn giáo là một trong những nghề được kính trọng nhất.
Morren cũng thấy tự hào vì cậu là một vị thần tử đạt yêu cầu.
Cậu chào bọn nhỏ, lấy kẹo mạch nha trong túi ra phân phát cho chúng.
Thế nhưng, giữa một đám trẻ con non nớt đang đồng thanh "Mong thần Ymirga chân lý phù hộ ngài", thì có một câu "Nguyện tử thần Desithef phù hộ ngài." đột ngột vang lên cực kỳ to.
Morren nghe thấy, biểu cảm cứng lại.
Vẻ mặt của cậu đầy phức tạp nhìn đứa bé kia, mở miệng nói: "Mackin, con nói gì đó?"
Những đứa trẻ khác cũng hi hi ha ha cười nhạo Mackin, nói rằng cậu bé đang nói láo.
Dường như Mackin không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khuôn mặt nhỏ nhắn vì giận mà đỏ bừng lên, vì sự "uyên bác" của mình mà đắc chí, rất tự hào mà trả lời: "Ngài Morren, con biết ngài phải đi xử lý chuyện qua đời của ông Griffin, bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, con chúc ngài bình an thuận lợi!"
Morren dừng chân tại chỗ, vốn dĩ muốn ngay lập tức lên đường đi đến thị trấn nhỏ phía Tây, bây giờ không thể không ngừng lại.
Cậu chần chừ trong chốc lát, đợi bọn trẻ khác đang đứng ở cổng trước tiếp tục chơi đùa, sau đó dẫn Mackin vào trong một góc, ngồi xổm xuống để đối diện với đứa bé bảy tuổi này: "Mackin, vừa rồi con mới nói ra một cái tên khác, có thể lặp lại một lần với ta được không?"
Lúc này, Mackin mới phát hiện ra có điều gì đó không được đúng.
Nó nhút nhát kéo tay Morren, do dự nói: "Mong tử thần Desithef phù hộ ngài."
"...Mackin, sau này không được nói như thế nữa, được không? Trên thế giới này chỉ có một vị thần linh, chính là thần Ymirga chân lý kính yêu của chúng ta." - Morren yên lặng một lúc, ôm lấy cái đầu vàng nhạt nhỏ bé của nó, để nó nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu.
Vẻ mặt của cậu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng vịn lấy bả vai bé nhỏ của Mackin, hỏi tiếp: "Con nghe được cái tên này ở đâu?"
"......" - Mackin mím môi, không nói lời nào.
Đôi mắt của cậu bé nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng nước mắt, miệng ngập ngừng hai lần, cất giọng nói nhỏ như muỗi, trả lời: "Thần nữ Đại Tô có nói qua, trước kia có rất nhiều thần linh.
Ngài ấy nói, Desithef là thần linh cai quản tử vong.
Ngài phải đi điều tra cái chết của ông Griffin, con hy vọng thần linh có thể phù hộ ngài huhuhu..."
Nói đến đây, cậu nhóc bắt đầu khóc.
Đầu Morren giống như bị ai đó đấm một cái vậy.
Cậu không hiểu, Đại Tô cũng được coi là thần nữ, tại sao lại phải truyền bá quan điểm đi ngược lại tư tưởng đúng đắn và chống lại giáo hội như vậy cho bọn nhỏ?
Cậu cố gắng dằn lại cảm giác nghi ngờ và khiếp sợ trong lòng, giơ tay lên sờ đầu Mackin, an ủi: "Ngoan lắm, đừng khóc.
Mackin, sau này nhất định không thể nói như vậy, ngàn vạn lần cũng không thể, nếu không sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Nghe lời ta, có được không?"
"Vâng..." - Mackin chùi nước mắt lên người hắn, đoán chừng cũng không biết nguyên nhân đâu, chẳng qua là bị dọa sợ vì cậu đột nhiên nghiêm túc thôi.
Nếu để cho người khác nghe thấy lời này, chỉ sợ sự an toàn của Mackin sẽ gặp vấn đề.
Trên đời còn có rất nhiều tín độ cực đoan, cái phe phái đấu đá nhau đến mức điên loạn.
Nhắc tới giả thuyết có rất nhiều vị thần trước kia, Morren cũng có nghe qua.
Nhưng nếu bàn luận truyện này ra ngoài thì sẽ là một sự xúc phạm rất lớn đối với thần Ymirga.
Những người sống sót từ năm mươi năm trước đều không ngừng nói như vậy, đa số bọn họ đều giấu kín chuyện quá khứ như bưng, từ trước đến giờ chỉ thừa nhận một vị thần linh.
Nhưng mà, thái độ của Morren khá trung lập.
Tất nhiên cậu vẫn là một tín đồ trung thành, nếu không thì đã không trở thành một thần tử.
Từ nhỏ đã lớn lên trong nhà thờ, bị hoàn cảnh thúc đẩy, kiếp này cũng sẽ chỉ hiến dâng cả sinh mạng mình cho thần linh.
Thế nhưng, cậu lại có một niềm tin đối với việc từ trước đến giờ không chỉ có một vị thần linh, chỉ hơi mơ hồ mà thôi.
Cũng bởi vậy, cậu không cảm thấy tức giận khi nghe Mackin nói, mà trái lại thì thấy khiếp sợ nhiều hơn.
Bởi vì cậu cũng đã từng thực sự thấy được "chứng cứ" liên quan.
Khi còn bé, cậu đã từng nhìn thấy một ít sách từ khoảng thời gian năm mươi năm trước được gửi đến.
Những thứ kia đều là đồ cần phải tiêu hủy, một khi bị người ta tìm thấy sẽ được gom đến giáo đường, do những người phụ trách hủy bỏ.
Ở bên trong có rất nhiều ghi chép mà mọi người bây giờ không thể hiểu.
Lúc ấy, chẳng qua là do Morren trợ giúp thần tử sắp xếp lại mà nhìn trộm mấy lần, cũng không biết vì sao lại ghi nhớ đến tận bây giờ.
Cậu tình cờ nhìn thấy, quyển sách đó giống như là một quyển nhật ký của vị nữ sĩ nào đó, nàng kể rằng từ nhỏ đã đi theo người nhà đến miếu thờ để đón ngày thần giáng thế.
Trong đó còn nhắc tới vị thần linh mà nàng tín ngưỡng, đó là thần sắc đẹp Tysemione.
Thế nhưng, Morren không thể nhìn lén được hết, vì cậu bị thần tử phát hiện mình đang lật sách xem.
Ngài hung ác đánh vào hai bàn tay của cậu, bắt cậu nhất định không được nói chuyện đã đọc được cuốn sách ra bên ngoài.
Chuyện này đều được khắc ghi trong đầu Morren.
Cậu thở dài một hơi, an ủi Mackin rồi hứa hẹn với cậu bé, lúc này mới đầy suy tư rời khỏi nhà thờ.
Mặc dù rất muốn tìm thần nữ Đại Tô để hỏi cho rõ, nhưng giờ đã là buổi sáng, các vị thần nữ đã đi công tác ở bệnh viện hết rồi.
Mà cậu cũng phải đi đến nhà Griffin ở thị trấn phía tây để hoàn thành nhiệm vụ.
Morren chỉ có thể dằn chuyện này xuống đáy lòng, vừa tiến về phía trước, vừa phân tích sự kiện mà cậu cần phải điều tra rõ ràng.
Cậu đã gặp ông Griffin nhiều lần, dường như buổi cầu nguyện hằng tuần nào của nhà thờ ông cũng tham gia.
Ông khoảng hơn sáu mươi tuổi, là một ông lão vẫn dồi dào sức khỏe, tính tình rất tốt, hết sức thân thiện.
Ngày xưa ông lão đi buôn bán, già rồi thì định cư ở thị trấn nhỏ Paddinglitan này, gia đình kinh doanh một cửa hàng may.
Là một người sống sót sau thảm họa, ông được người khác rất kính trọng, cũng coi như là một người khá có tiếng ở trên trấn.
Thế nhưng hai ngày trước, có một vị khách vào cửa hàng nhà ông lão đặt may, sau đó kinh hoàng chạy vọt ra ngoài đường lớn kêu la, nói rằng có người chết ở bên trong.
Dân cư xung quanh nghe vậy bèn cùng đi thăm dò với nhau, không ngờ lại thấy được một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
"Người chết" trong miệng của người qua đường, là cậu chủ nhỏ Griffin đang nằm trên mặt đất.
Nhưng thật ra thì cậu ta chưa chết, chẳng qua là đang hôn mê bất tỉnh khiến người ta hiểu lầm.
Lúc mọi người tràn vào như ong vỡ tổ, cậu ta mới tỉnh lại.
Điều thật sự khiến mọi người kinh hãi chính là chiếc kệ để đồ đang đứng thẳng trong cửa hàng.
Nó vốn được dùng để trưng ra những bộ quần áo may sẵn, nhìn qua sẽ thấy chúng rất giống hình dáng con người.
Cho nên ban đầu cũng không có ai chú ý tới, trên kệ không phải quần áo, mà là một thi thể khô quắt được treo lên.
Ông Griffin chết, thi thể bị treo lên kệ, chỉ còn lại khung xương cùng lớp da đã khô đét và quắt queo lại.
Các bắp thịt trên người ông lão cũng đã bị vắt khô, làn da tái nhợt vô cùng, hai mắt lồi ra, con ngươi trừng to, tử vong đã lâu.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng kia cũng biết, ông chết vì bị hút sạch máu.
Mọi người tất nhiên cũng không dám đến gần để kiểm tra xem thi thể bị thủng ở chỗ nào, suy đoán rằng vết thương có lẽ đã bị vải vóc che mất.
Càng khó hiểu hơn nữa là, không có một vết máu nào ở hiện trường.
Nhiều người tập trung ở chỗ này như vậy, nên bọn họ đều có thể làm nhân chứng cho nhau.
Bọn họ không phát hiện được bất kỳ dấu vết đỏ tươi hoặc đỏ nhạt nào cả, cũng không ngửi được mùi máu tanh.
Sát thủ dùng phương thức tinh vi nhất cũng không có cách nào đạt đến trình độ này được, đúng chứ?
Chuyện lần này đã mang đến khủng hoảng cho mọi người.
Nghe nói, những người tận mắt chứng kiến đều thét lên rồi bò ra ngoài, có không ít người còn bị dọa đến phát bệnh.
Trong lời miêu tả của mọi người, bộ dạng của thi thể kia giống như ác quỷ tới từ địa ngục trồi lên để hù dọa con người vậy.
Suốt hai ngày nay, chuyện này đã bay đến mọi xó xỉnh của thị trấn nhỏ.
Ngay cả những đứa trẻ chỉ biết ngây thơ chơi đùa trong nhà thờ cũng có thể biết được một hai, ví dụ như Mackin chẳng hạn.
Vốn dĩ đã có Parsi đi xử lý chuyện này vào ngày hôm qua, nhưng thân thể của cậu ta dường như có chút không thoải mái nên đã báo cáo lại cho linh mục.
Morren đi dọc theo con đường, không ít người nhìn thấy cậu thì cung kính chào hỏi.
Càng đi về phía Tây, trên đường càng vắng người.
Đợi đến lúc đi tới con phố có cửa hàng may mặc của nhà Griffin thì đã không thấy một bóng người nào nữa.
Các nhà dân xung quanh đều khóa chặt cửa sổ, tình hình trông giống như là đã gặp đả kích cực lớn, đóng cửa không ra ngoài, chỉ còn có những bóng râm trên đường.
Trong lòng Morren trái lại lại không thấy quá sợ sệt, bởi vì lời đồn đại trong miệng của mọi người thường có vấn đề về tính chính xác, sự kinh khủng chỉ chiếm ba phần, thì họ có thể miêu tả đến bảy phần.
Thế nhưng, lần này cậu sai rồi.
Khi cậu gõ cửa nhà Griffin, đợi rất lâu mới có người chạy ra mở cửa, đó là cậu chủ nhỏ Griffin.
Tâm trạng của cậu ta trông vẫn rất ổn.
Cậu ta mặc một bộ trang phục bảnh bao, dáng vẻ chỉnh tề, chưa từng hiện ra vẻ hoảng sợ hoặc ủ rũ.
Chỉ là, gương mặt cậu ta trắng bệch, môi khô và hơi nứt nẻ mà thôi.
Nhìn thấy bộ quần áo biểu trưng cho nhân viên tôn giáo của Morren, cậu ta dĩ nhiên biết đây là một vị thần tử đến để điều tra, nhanh chóng phối hợp, dẫn cậu đến chỗ có thi thể của ông Griffin.
Morren đi đến nơi, sau khi tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, đây rõ ràng là cảnh tượng vô cùng kinh khủng mà người ta chỉ mới miêu tả đến bảy phần thôi...
Mà nó thật ra cũng không được gọi là thi thể, đây phải được gọi là một người đã khô quắt.
Mặc dù cậu có tố chất tâm lý tốt, thế nhưng cũng bị dọa đến mức tay hơi run rẩy.
Cậu giả bộ không sợ hãi gì mà né tránh tầm mắt, mặc kệ cảm giác hoảng sợ trong lòng, không nhìn thi thể bất thường kia nữa.
Cậu quay người, hỏi cậu chủ nhỏ đang đứng bên cạnh mình: "Trước khi cha cậu xảy ra chuyện, có từng có hành động nào khác thường không, có tiếp xúc với người nào không bình thường hay không?"
Mỗi người trong nhà Griffin đều bị chuyện bất thình lình này mà rối loạn.
Nghe nói phu nhân đã hoàn toàn sụp đổ rồi, từ ngày hôm đó đến nay bà đã nằm liệt giường, không đứng dậy nổi, đầu óc cũng ngu ngơ đi.
Cả nhà bọn họ có tổng cộng ba đứa con lớn, người con cả thừa kế sự nghiệp của cha, buôn bán ở bên ngoài, có lẽ còn chưa biết tin này.
Hai người con gái đã được gả đi làm vợ người khác, hôm qua có quay về, khóc lóc ôm mẹ sau đó cũng đổ bệnh.
Cậu chủ có sắc mặt tái nhợt đang đứng trước mặt cậu lúc này, chính là con trai út của ông Griffin, cũng chính là người đã ngã trong cửa hàng ngày hôm đó.
Thật ra, Morren có rất nhiều nghi vấn về cậu ta, vì vậy, sau khi nghe đối phương trả lời "Chưa từng", bèn nhìn sang, dùng âm thanh sắc bén thăm dò tiếp: "Tại sao ngày hôm đó, cậu lại xuất hiện trong tiệm may, sau đó vì sao ngất xỉu?"
Cậu chủ nhỏ Griffin không nói gì, mà chỉ si mê nhìn Morren.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như thế, tóc gáy Morren hoàn toàn dựng đứng, cậu có một cảm giác khó chịu như bị một con rắn độc nhìn chăm chú.
Đối phương im lặng một lúc lâu, sau đó nuốt nước miếng, liếm bờ môi khô nẻ của mình, mãi mới mở miệng.
Cậu ta nói:
"Ngài thần tử, mùi của ngài, thật là thơm.".