Chu Địch lắc đầu: "Không, thân mến à, cậu hiểu lầm rồi.
Cậu đã trải qua rất nhiều đời, mặc dù tôi thấy được kiếp làm thân sĩ tôn giáo của cậu đã gây ra một số trở ngại đến tình duyên, thế nhưng tôi cũng cảm nhận được linh hồn người yêu của cậu đang đến gần cậu đấy."
Thấy Phương Việt vẫn bình thản như cũ, cô nhún vai, bổ sung tiếp: "Được rồi, tôi biết chuyện này nghe rất mâu thuẫn, thế nhưng khi cậu gặp được người đó, cậu sẽ hiểu.
Chúng ta xem phần cuối cùng nhé, chỉ dẫn của thần hộ mệnh cho cậu có những gì."
"Đầu tiên tôi phổ cập cho cậu về thần hộ mệnh một chút, cậu có thể hiểu đó là nguồn năng lượng có lòng tốt ở trong vũ trụ, đang bảo vệ và yêu mến cậu.
Thần hộ mệnh có thể nghe được khát vọng sâu thẳm trong đáy lòng cậu, chỉ cần cậu kiên trì, liên tục ước nguyện, bọn họ sẽ trợ giúp cậu thực hiện nguyện vọng.
Một số ít người có tinh thần mạnh mẽ có thể tự kết nối được với thần hộ mệnh, mà việc của những người như chúng tôi chính là cầu nối giúp các cậu trò chuyện được với bọn họ." - Chu Địch đơn giản giới thiệu một chút, sau đó mở một hộp đựng thẻ bài ra.
"Cậu có thể kêu gọi thần hộ mệnh ở trong lòng, đồng thời chân thành hỏi thần, muốn chỉ dẫn cậu điều gì.
Tất nhên, cậu cũng có thể nhân dịp này mà nói ra nguyện vọng với ngài." - Tay Chu Địch nhanh chóng xào bài, trong chốc lát đã xếp ra một hàng bài rất đẹp.
Phương Việt bình tĩnh nghe theo, không biết có phải bởi vì bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng đến tâm lý hay không, cậu thật sự có một loại cảm giác như bị điện giật, cả người đều có vài phần tê dại, tựa như có người với đôi mắt sáng như đuốc đang nhìn chằm chằm vào sống lưng của cậu.
Biết qua kiến thức tâm linh học uyên tâm, cậu không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại.
Bên tai là thanh âm của Chu Địch đang rút bài, trong khoang mũi là mùi khói thơm nhẹ, lông mi Phương Việt run run.
Nếu thần hộ mệnh thực sự có tồn tại, có thể nào cho tôi một mối tình được không?
"Xong rồi, tôi trải bài cho cậu đây." - Chu Địch đột nhiên lên tiếng khiến cậu giật mình, vội vàng mở mắt thật nhanh.
"Lá thứ nhất, Ngươi được yêu thương, đây là lời mà thần hộ mệnh của cậu muốn nói với cậu.
Ngài muốn nói cho cậu rằng, cậu an toàn, được bảo vệ, là một trân bảo được thương yêu.
Nhìn lá Thiên sứ lãng mạn này, tôi đoán là ngài ấy đại khái đồng ý với nguyện vọng về tình duyên của cậu, thần hộ mệnh sẽ tiếp nhận thỉnh cầu của cậu đó nha.
Chỉ cần cậu thành kính khẩn cầu ngài, cậu ngay lập tức sẽ có trong tay tình yêu ngọt ngào.
Hơn nữa, nhìn tổng thể thì ở giữa mặt lá bài này xuất hiện hình ảnh của rất nhiều thiên sứ, tôi gần như có thể xác định được thần hộ mệnh của cậu."
Chu Địch yên lặng giơ lên một lá bài đưa cho Phương Việt xem, giọng nói đột nhiên hạ thấp, trong khung cảnh an tĩnh khiến nó trở nên đặc biệt rõ ràng, mang theo một loại cảm giác thần bí khó nói.
"Thần hộ mệnh của cậu, là...!Thần linh Vernes."
"...!Ai cơ?" - Phương Việt liếc nhìn nhân vật trên lá bài, có chút kinh ngạc.
Mặt trên lá bài có vẽ một thiên sứ anh tuấn với đôi cánh dài gắn lông chim trắng muốt, nếu như không lầm, tên được ghi ở bên dưới có một chữ Gabriel.
Mà hình như, Chu Địch nêu ra một cái tên khác.
Là do cậu là người ngoài nghề, xem không có hiểu, hay là do Chu Địch vô tình lỡ lời?
"......" Chu Địch cũng ngây ngẩn, cánh tay còn đang giơ lá bài trên không trung khựng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Một lúc sau, cô mới cầm lại lá bài, giơ lên trước mặt mình, xác nhận mặt trước của nó.
Phương Việt thấy được, ngón tay đang cầm lá bài của cô dường như đang run rẩy.
Cảm giác như bầu không khí có chút đình trệ, cậu cẩn thận xem xét phản ứng không bình thường của thầy bói, chỉ nghe đối phương nhẹ nhảng hỏi: "Tôi, cái tên tôi vừa mới nói không phải la Gabriel à?"
Ánh mắt của Chu Địch từ đầu đến cuối đều nhìn gắt gao vào lá bài, hơi thở phập phòng dữ dội, hô hấp trở nặng, đồng thời tần số nháy mắt cũng thật nhanh, nhìn vô cùng hốt hoảng.
Phương Việt có chút nghĩ mãi không ra, chỉ do dự gật đầu, trả lời: "Vừa nãy cậu nói, thần hộ mệnh của tôi là...!Vernes."
Chẳng biết vì sao, cái tên này khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu vừa nói xong, giữa răng môi tràn ra một loại cảm giác tê dại kỳ quái.
"Cậu nói gì, tên gì cơ?" - Giọng nói của Chu Địch càng ngày càng run, sau đó, cô không chờ Phương Việt lặp lại một lần nữa mà đứng dậy, cái ghế ngồi đổ xuống đất gây ra một tiếng động chói tai.
"Xin lỗi khách hàng, tôi không muốn xem nữa, cậu về trước đi." - Chu Địch hoàng hốt thu lại mấy lá bài trên bàn - "Tôi sẽ hoàn tiền lại cho cậu, thật sự xin lỗi, trạng thái của tôi không tốt lắm."
Sau đó, cô khước từ Phương Việt còn đang ngơ ngác không hiểu gì, đi ra khỏi gian phòng, không nói một lời chạy lên tầng hai.
Em gái ở quầy thu ngân cũng đần ra, nhận điện thoại của Chu Địch sau đó hoàn lại tiền cho khách.
Cho đến lúc bước ra khỏi cửa tiện, Phương Việt vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thật ra thì, không phải cậu không hiểu lắm, mà là cậu không giải thích được vì sao Chu Địch sẽ phản ứng lớn như vậy.
Cùng lắm là nói nhầm tên...!Phải chăng giới huyền học khá chú trọng điều này?
Tin tức cậu tiếp thu được trong tối nay có chút khó tiêu hóa, trước khi cậu kinh ngạc, sắp sửa muốn thốt lên "kiến thức của giới tâm linh thật bao la rộng lớn", thì bỗng dưng thầy bói lại không chịu xem thêm nữa...!
Chuyện này thì có gì đâu cơ chứ, hay chẳng lẽ đây là trở ngại duy nhất trong tình duyên của cậu hay sao?
Nhưng mà, cái tên khiến cậu thấy ngượng ngùng đó thật sự có chút khiến cậu để ý.
Thần linh Vernes, có thần minh nào tên là Vernes à?
Cậu có nghe nói qua tổng lãnh thiên thần Gabriel, nhưng cậu hoàn toàn xa lạ với thần linh có cái tên này, dường như trong hệ thống thần thoại cùng tín ngưỡng tôn giáo không có nhắc đến.
Khi nào về có lẽ cậu sẽ tìm tòi một chút.
Phương Việt nheo mắt lại, trầm mặc bước vào cửa hàng bách hóa bên cạnh, mua một thỏi son, định bụng làm quà cảm ơn, nhờ Hoàng Tu Kỳ hôm nào đó đưa cho bà bói nhỏ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu không ngừng rung lên, thì ra là bà bói nhỏ tự mình nhắn tin cho cậu.
Hôm nay, trước khi đi xem bói, hai người đã kết bạn với nhau.
Bây giờ, tin nhắn của bà bói nhỏ đang dồn dập hiện ra: "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!"
"Đù đù đù! Sao người ta lại hoàn tiền cho tôi? Xảy ra chuyện gì?"
Phương Việt truyền đạt lại sự tình cho, bên kia, cô chìm vào trầm mặc.
Cậu thở dài, xách đồ lên đường trở về trường.
Thế nhưng, có thể hôm nay nhất định là một ngày không bình thường - khi ống quần của cậu lại bị một ông thầy bói trên cầu túm lại - Phương Việt đã nghĩ như vậy.
Tại sao là "lại"?
Bởi vì, thời điểm tuần trước cậu bị người ta đoán mệnh "đồng tử trên trời hạ phàm", tình huống cũng y chang như này.
"Nhóc con, tôi nhìn thấy ấn đường của cậu biến thành màu đen, sợ là gần đây sẽ gặp tai nạn ảnh hưởng thân thể đấy." - Một tay thầy bói đẩy kính trên mặt, nặng nề nói.
Phương Việt: "......"
Có phải ông đeo kính râm nên nhìn nhầm rồi không?
Có lẽ không chỉ ấn đường cậu biến đen, mà trong mắt của thầy bói, cả người cậu cũng biến thành màu đen luôn quá.
Nếu như là trước kia, Phương Việt có thể sẽ mỉm cười, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến, lời mà người trải bài cho cậu với thầy bói trước mặt nói có chút giống nhau.
Một người nói là đồng tử trên trời, một người là tín đồ của thần linh.
Chuyện huyền học của Trung Quốc và phương Tây cậu đều có.
Cậu đang xoắn quýt muốn hỏi kỹ hơn, thầy bói đã lui vào trong góc, ngồi xếp bằng, hơn nữa còn chặn lời mà Phương Việt đang định hỏi: "Đừng hỏi đừng hỏi, thiên cơ không thể tiết lộ, điều nên nói tôi đã nói, đi đứng cẩn thận, xin mời cậu rời đi cho!"
"Vâng vâng.
Cảm ơn thầy, mất bao nhiêu ạ?" - Phương Việt cũng không phải người thích dây dưa, cậu lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã trả tiền hai chiều.
Bây giờ, khoa học và huyền học có liên kết vô cùng chặt chẽ, ngay cả thầy bói cũng không nhận tiền giấy nữa rồi.
Trên mặt thầy bói nở một nụ cười có chút "ngượng ngùng", giơ lên hai ngón tay: "Cho tôi đồng là được rồi."
Phương Việt vui vẻ chuyển tiền, ngay lúc đó có vài cô gái đi qua, bĩu môi nói: "Thằng ngu lắm tiền."
"......" Cảm giác nói vậy cũng có chút đúng đúng là sao nhỉ?
Quay lại trường học, lúc Phương Việt đi vào ký túc xá lại nhận được tin nhắn tới chậm từ bà bói nhỏ.
"Cậu nói là, đang xem thì lá bài rơi xuống đất á? Hơn nữa người trải bài còn bói ra một cái tên chưa từng được nghe nói đến?"
"Bỏ đi, chuyện này có thể xem là cấm kỵ trong bói toán, bài rơi xuống đất đều phải ngừng xem bói, tôi cũng chưa từng gặp qua trường hợp đến nỗi gọi sai cả tên, cũng không biết tình huống này là sao."
"Có thể trạng thái cô ấy thật sự không tốt...!Cậu cũng đừng quá để tâm, coi như một lần giải trí đi."
Phương Việt cảm nhận được tấm lòng an ủi của bà bói nhỏ, cậu gửi lại mấy cái sticker vui vẻ với cảm ơn, vặn chốt cửa ký túc xá.
Hoàng Tu Kỳ đang ngồi chơi game trên ghế, ngoài ra còn có hai người bạn đang ngồi ở phòng tự học, một người đang chạy bộ ở trên sân thể thao.
Không có gì khác so với ký túc xá thường ngày, chỉ có nhiều hơn một quyển sổ ghi chép, đang mở ra nằm ở trên đất, chính là quyển sổ buổi trưa cậu nhặt được.
Lúc ấy, Phương Việt cẩn thận giữ gìn chuyện riêng tư của chủ nhân cuốn sổ nên không mở, bây giờ nó đang bị mở toang ra, lộ rõ nội dung.
Bằng cách nào mà nó lại bị ném xuống đất?
Phương Việt đành phải đi tới, muốn nhặt cuốn sổ lên.
Không phải cậu cố ý nhìn trộm, thế nhưng cuốn sổ đang mở ra một trang, trên đấy có viết một câu nói, đập vào mắt của cậu:
"Em cũng cảm thấy tịch mịch phải không?"
Đó là một dòng chữ được viết bằng bút chì, nét xiêu vẹo nghiêng ngả, mỗi nét mỗi chữ đều lộ ra vẻ không thông thạo, tựa như của một người mới học viết tiếng Trung.
Bàn tay Phương Việt bỗng dưng run lên.
Trong lòng cậu vậy mà lại hiện lên một suy đoán hoang đường, cậu thậm chí cảm thấy, những lời này là viết cho cậu..