Alpha trẻ tuổi thể chất mạnh mẽ, sau khi Tạ Tụng Vân tỉnh lại, thân thể nhanh chóng khôi phục.
Tuy rằng rất muốn nhanh chóng biến Giang Kính Thu thành bạn trai của mình, nhưng hiện tại anh vẫn chưa thể xuất viện, hơn nữa anh cũng không nghĩ ra lời tỏ tình như thế nào, cũng không nghĩ tới làm sao đối mặt với sự từ chối, tóm lại là không thể xúc động như lần trước.
Cũng chính vì thế, để Tạ Tụng Vân có cơ hội chứng kiến một vở kịch hay của nhà họ Hạ và nhà họ Kỷ.
Là bệnh viện am hiểu nhất trong lĩnh vực pheromone trong nước, giống như tình huống của Hạ Ngữ Từ và Omeega nhà họ Kỷ, hai người đương nhiên sẽ được đưa đến bệnh viện Thụy Tế.
Tạ Tụng Vân cũng thấy được sóng ngầm của hai nhà bắt đầu khởi động, nhưng Tạ Tụng Vân quả thật không phải người thích góp vui, đại khái hiểu một chút, cũng không chú ý nữa.
Anh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện này tương lai sẽ mang đến cho anh phiền toái lớn như vậy.
......!
Đại khái là mới xuất hiện thời kỳ mẫn cảm không lâu, đã bị cha ruột của mình lừa gạt một phen, dẫn đến khi Tạ Tụng Vân xuất viện, đã là ngày khai giảng.
Vừa mới khai giảng, việc khá nhiều, Giang Kính Thu đang giúp lớp trưởng đưa bài tập về nhà, ở văn phòng nhìn thấy Tạ Tụng Vân.
Hai người mấy ngày nay cũng có chút liên hệ, chỉ là không gặp mặt, Giang Kính Thu cũng có thử hẹn Tạ Tụng Vân ra ngoài chơi, nhưng Tạ Tụng Vân từ chối.
Giang Kính Thu cũng không hẹn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Giang Kính Thu trong khoảng thời gian này nhìn thấy Tạ Tụng Vân.
Tạ Tụng Vân cúi đầu đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm lớp , nghe một ít lời quan tâm và động viên của giáo viên chủ nhiệm.
Giang Kính Thu đặt bài tập lên bàn của giáo viên chủ nhiệm lớp .
Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh đang vội vàng gọi lớp trưởng lớp , thấy Giang Kính Thu trướcmặt thì mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Ôi, lớp kia, em giúp thầy gọi lớp trưởng lớp tới đây, cám ơn.
"
"Vâng.
"Giang Kính Thu đành phải trả lời một tiếng, cậu vốn định đợi Tạ Tụng Vân đi ra, hai người trò chuyện một chút, dù sao đã lâu không gặp.
Giang Kính Thu đi ra cửa, xoay người, đóng cửa lại, ngẩng đầu, sau đó ở khe cửa sắp đóng lại nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Tạ Tụng Vân.
"Cạch.
"Nhẹ nhàng một tiếng, cửa hoàn toàn khép lại.
Chờ Giang Kính Thu gọi lớp trưởng lớp bốn, lại trở lại lớp năm, đi đến vị trí của mình ngồi xuống, liền nghe Phương Hạ nói: "Cậu cười cái gì vậy? Vào một ngày buồn như ngày khai giảng, cậu lại cười?"
Phương Hạ trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên ngồi thẳng người, "không phải cậu đang yêu đấy chứ? "
Giang Kính Thu: "Làm sao có thể, cậu cho rằng yêu đương rất dễ dàng sao? "
"Cũng đúng, tôi đẹp trai như vậy, nhất định là tôi thoát FA trước." Nói xong, Phương Hạ còn gật đầu.
Giang Kính Thu không muốn tiếp tục nói chuyện với Phương Hạ nữa, lấy sự hiểu biết đối phương nửa năm nay, tiếp tục phản ứng, lại nghe được nhiều lời tự kỉ hỏng lỗ tai.
Giang Kính Thu đẩy sách ra chắn trước mặt, ngăn cách "công kích" của Phương Hạ.
......!
Đợi đến buổi tối tan học, một ngày bận rộn trôi qua, Giang Kính Thu cũng không gặp lại Tạ Tụng Vân một lần.
Giang Kính Thu đi về phía cổng trường, nhìn phía trước cách đó không xa, một cô gái cao gầy ôm một cô gái nhỏ nhắn.
Có chút giống Hạ Ngữ Từ.
Giang Kính Thu ở phía sau nhìn cô gái cao gầy đưa cô gái nhỏ nhắn kia lên một chiếc xe sang.
Chờ xe đi, cô gái cao gầy kia ngẩng đầu nhìn trời tối đen, sau đó thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, đại khái là thời tiết vẫn có chút ẩm ướt lạnh lẽo, mùa đông thành phố A cũng luôn kèm theo gió lạnh thấu xương.
Giang Kính Thu nhìn cô châm vài lần, mới châm được thuốc, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt cô.
Là Hạ Ngữ Từ.
Bình thường xe riêng đỗ ở vị trí tương đối xa, cũng không có bao nhiêu người, Hạ Ngữ Từ cũng không nghĩ tới sẽ gặp gỡ Giang Kính Thu.
Hạ Ngữ Từ phun ra một hơi thuốc, vẫy vẫy tay với Giang Kính Thu.
"Đã lâu không gặp.
"
"Ừ.
"
Hạ Ngữ Từ nhìn gương mặt tuấn tú của Giang Kính Thu trước sau như một không có biểu tình gì, nhớ lại chính mình trước kia phô trương, "Lúc ấy cậu có chút thích tôi nhỉ.
"
"......!Ừm." Giang Kính Thu do dự một chút.
Hạ Ngữ Từ nhìn ánh mắt Giang Kính Thu, tò mò hỏi: "Vậy tại sao cậu lại từ chối tôi?"
Giang Kính Thu dùng đầu lưỡi chống lên hàm trên, sau đó nói: "Cậu là Alpha.
"
"Ha.
"Nghe nói như vậy, Hạ Ngữ Từ đột nhiên nở nụ cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, "Cậu nói đúng, tôi là Alpha.
Vì vậy, tôi nên ở với Omega."
Giang Kính Thu nghi hoặc nhìn cô.
"Cậu..." Hạ Ngữ Từ còn muốn nói chuyện, lại đột nhiên ngậm miệng, giống như nhìn thấy cái gì đó.
Cuối cùng, Hạ Ngữ Từ chỉ cười cười, nói một câu: "Tôi đi trước, tạm biệt.
"
"Ừ, tạm biệt." Giang Kính Thu gật gật đầu.
Giang Kính Thu đứng nguyên tại chỗ nhìn Hạ Ngữ Từ đi về phía trước, Nhà họ Hạ và nhà họ Kỷ cũng không ở cùng một phương hướng.
Chờ Giang Kính Thu lên xe, Tạ Tụng Vân mới nói với tài xế: "Đi thôi."