Thần Kiếm Kim Thoa

chương 25: lương dược trợ trùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Qua một hồi lâu, Cát Lan tiên sinh mới lấy ra mấy gói giấy nhỏ, cười ha hả nói :

- Lão hủ mật chế ra loại đan dược này chuyện trị các loại trùng độc, bốn gói này bốn vị nhanh uống đi, còn lại ba gói này dành cho ba vị để dành mà dùng!

Nói rồi lão đem cả bảy gói giấy nhỏ trao cho Ôn Như Phong.

Ôn Như Phong hiển nhiên không hề hoài nghi, vội vàng đón, miệng không ngớt lời cảm tạ.

Trước hết cho ba gói dự phòng vào trong áo, rồi mới chia bốn gói thuốc còn lại cho mỗi người một gói. Giở gói thuốc ra xem mới thấy đó là một loại bột thuốc màu đỏ tía, bấy giờ liền y theo lời Cát Lan tiên sinh cho thuốc vào mồm nuốt xuống.

Thuốc vừa nuốt xuống liền có cảm giác mát lạnh chạy xuống thấu bụng, phiền táo nóng bức trong người lập tức tiêu tan, trong lòng vui mừng không tả.

Cát Lan tiên sinh quả nhiên là tay thánh thủ trị trùng độc, danh bất hư truyền.

Mai Quân Bích cả bọn bốn người bái từ Cát Lan tiên sinh, lúc này trời cũng đã qua giờ mùi.

Mọi người ai nấy trong lòng đều nôn nóng trở về, liền băng qua dược phố chạy lên Bản Kiều.

Thượng Quan Yến thân hình nhẹ nhàng chuyển ánh mắt nhìn Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong cười nói :

- Ôn đại ca, vị Cát Lan tiên sinh này đúng là một vị tiên nhân, ông ta chẳng những có thể trị lành thương độc cho chúng ta mà còn biết trước hôm nay chúng ta sẽ đến. Ban đầu tôi nhìn thấy bề ngoài ông ta như thế chẳng mấy tin tưởng, hiện tại mới biết ông ta thật có bản lĩnh.

Thôi Huệ vừa rồi chạm phải Cát Lan tiên sinh, trong lòng đến giờ còn thấy run, xen vào bằng giọng lành lạnh :

- Hừ! Cứ nhìn lão ta ánh mắt láo liên, thái độ âm trầm nhất định chẳng phải là người tốt!

Mai Quân Bích mỉm cười nói :

- Người này xem ra rất chán ghét thị phi giang hồ, người cũng không tệ lắm, dùng y thuật tế thế cứu đời chung quy phải là người tốt!

Ôn Như Phong tiếp lời nói :

- Mai huynh luận như thế quả chí lý, huynh đệ cũng có chung suy nghĩ...

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến hẻm núi Cửu Đạoloan, đường đi chật hẹp khó khăn lúc này mới thôi nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng lốc cốc từ xa vọng lại.

Hẻm núi này chính là vết nứt của một ngọn núi chạy dài không biết đến đâu, chẳng những gồ ghề khó đi, mà còn quanh co khúc khuỷu khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, chỉ nhìn xa được chừng ba trượng là bị vách núi chắn lại. Vách núi cao vút chắn kín hai bên, tiếng lốc cốc kia dội đi dội lại nghe như ở phía trước mà cũng chừng như ở phía sau, chung quy khó mà xác định được phương hướng chính xác.

Cả bốn người đang đi đều nghe rất rõ, nhưng ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau chưa hiểu là tiếng động gì. Ôn Như Phong bỗng nhiên giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng chân lại tìm xem nơi phát ra tiếng động, nào ngờ vừa dừng chân lại thì âm thanh kia chừng như cũng nhận được tín hiệu liền ngừng bặt.

Mọi người lóng tai chờ đợi, nhưng đợi cả buổi mà vẫn không nghe thấy động tĩnh nào.

Ôn Như Phong chợt mặt hơi biến sắc, ngưng tụ chân khí sử dụng thuật Thiên Lý Truyền Âm trầm thanh nói :

- Vị bằng hữu nào sao không nhanh ra diện kiến?

Âm thanh không lớn lắm, thế nhưng vì vận khí phát âm cho nên truyền đi rất xa.

Câu nói cứ vọng đi một hồi trong hẻm núi mới chấm dứt, thế nhưng chung quanh chỉ im lặng tịch tĩnh không có tiếng đáp lại.

Mai Quân Bích bất giác cất tiếng cười nói :

- Ôn huynh, tiểu đệ đã nghe ra âm thanh này rồi, bắt đầu từ Lê Minh Quan thì bám theo sau chúng ta. Lúc ấy các vị đi phía trước nên không nghe thấy, tiểu đệ đi sau thì chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy người...

Ôn Như Phong vừa nghe thì giật mình kinh ngạc nói :

- Sao? Âm thanh này bắt đầu từ Lê Minh Quan đến tận đây ư? Hắc hắc...! Để ta mở rộng mắt xem vị bằng hữu nào lại bám theo chúng ta lén lén lút lút như lũ chuột nhắt thế này?

Hắn cố tình nói thật lớn để khích đối phương.

Thế nhưng, có nói sao vẫn không thấy bóng người nào xuất hiện.

Thôi Huệ tỏ ra không được kiên nhẫn, trầm giọng nói :

- Đây nhất định là tay chân của Huyền Nữ giáo! Mai ca ca, cứ mặc xác chúng, ta cứ đi đường ta!

Nói rồi nắm lấy tay Thượng Quan Yến đi trước.

Ôn Như Phong giờ để cho Mai Quân Bích đi trước, còn mình tự đi sau để quan sát.

Thật khéo! Khi bốn người vừa cất bước đi thì lập tức tiếng động lách cách kia lại vang lên.

“Cộp cộp”

“Cộp cộp”

Lần này thì nghe rất rõ, chừng như càng lúc càng đi đến gần ngay sau lưng của bốn người.

Đây rõ ràng là tiếng giày gõ trên nền đá chứ chẳng nghi.

Ôn Như Phong là người có nhiều kinh nghiệm giang hồ, người này bám theo chúng ta đến tận đây nhất định là có mục đích. Có lẽ đối phương biết bốn chúng ta võ công đều cao, nghĩ không phải là đối thủ của chúng ta cho nên định chờ thêm viện thủ chăng? Nếu đúng như thế thì hắn ngầm bên trong gây nhiễu loạn tinh thần mọi người, chờ khi đến chỗ hắn đã dự định trước mới ra tay, khiến cho chúng ta nhất thời bất phòng mà thất thủ?... Hiện tại trong khe núi này quá chật hẹp, nếu như bọn chúng mai phục thì chúng ta có muốn động thủ động cước cũng rất khó khăn, chẳng phải là chịu để cho chúng đánh sao?...

Nghĩ đến đó, liền phất tay hiệu cho cả bốn người đi nhanh ra khỏi hẻm núi rồi mới tính kế đối phó.

Bốn người chẳng ai bảo ai liền rảo chân bước nhanh, tiếng động lộp cộp kia chừng như cũng nhận ra bốn người tăng tốc bước chân, cũng lập tức đuổi theo, âm thanh giờ nghe càng rất rõ.

Núi đồi trùng điệp, âm thanh dội lại từ các vách núi mãi không dứt, chừng như nơi nào cũng vang lên tiếng động lạ kia.

Cả bọn đi đến cuối hẻm núi, phía trước mở ra một con đường núi quanh co khúc khuỷu, thế nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn nhiều so với trong hẻm núi chật hẹp này.

Ôn Như Phong quay đầu lại lắng nghe thì lúc này tiếng động kia cũng đã chấm dứt.

Núi rừng tịch tĩnh, tùng bách lặng yên, là vàng rơi trong gió xào xạc, cảnh vật êm ả chừng như không hề có chuyện gì xảy ra.

Thượng Quan Yến sau một hồi đi gấp, giờ nghỉ chân lại hơi thở dồn dập, nàng nhìn Thôi Huệ nói :

- Huệ thư thư, tôi mệt quá rồi, phải nghỉ lại đây một chút được chứ?

Trong bốn người thì nàng là người có công lực kém nhất, thế nhưng khinh công ngược lại tinh xảo không đến nỗi thua kém ai.

Mà con đường núi vừa đi qua bất quá chỉ chừng một dặm, làm gì đến nỗi mệt cần phải nghỉ chân?

Thế nhưng Thôi Huệ nhìn thấy nàng thở hổn hển cũng không đành, nhìn lại mỉm cười nói :

- Đàng nào thì hôm nay cũng chưa thể tới được tử cốc kia, cứ nghỉ chân lại một lúc cũng chẳng sao!

Vừa nói, cô ta vừa tìm một phiến đá bằng phẳng cùng Thượng Quan Yến ngồi xuống nghỉ.

Ôn Như Phong và Mai Quân Bích nhìn thấy hai vị cô nương dừng chân ngồi nghỉ cũng liền quay bước trở lại.

Thượng Quan Yến ngồi tựa người dần vào lòng Thôi Huệ.

Không! Nói đúng hơn thì thân hình nàng đang run lên, mặt tái nhợt nhạt, miệng rên nhè nhẹ.

Thôi Huệ chưa kịp hỏi được gì thì bỗng nhiên mặt nàng nhăn nhó, hai tay cứ ôm lấy ngực bụng cơ hồ rất đau đớn, Thôi Huệ kinh hoảng la lên :

- Yến muội muội, làm sao thế...? Ôi da...! Mai ca ca...

Biến cố xảy ra nhanh quá khiến Mai Quân Bích giật mình, vội vàng chạy lại hỏi :

- Huệ muội, muội cảm thấy trong người thế nào?

Ôn Như Phong chỉ vừa nhìn cũng nhận ra giữa huyệt Mi tâm của Thượng Quan Yến và Thôi Huệ đều ẩn hiện lại hình hoa đào, vừa rồi được uống đan dược của Cát Lan tiên sinh hoàn toàn đẩy lùi Kim Tuyến Mai Hoa sao giờ lại tái hiện?

Điều này quả là chuyện đáng kinh ngạc vô cùng!

Lại nhìn Mai Quân Bích, chàng vì công lực thâm hậu cho nên phát tác tương đối chậm hơn, thế nhưng lúc này nhìn cũng đã thấy thần thái khác thường, chẳng lẽ thuốc giải của Cát Lan tiên sinh đã mất hiệu lực? Hay là nó chỉ trị được ngọn mà không trị được tận gốc?

Xem ra bản thân mình và Mai Quân Bích cũng không chóng thì chầy sẽ phát tác lại mà thôi, giờ nếu như có muốn quay trở lại tìm Cát Lan tiên sinh thì cũng chưa hẳn đã tìm được, biết làm sao bây giờ?

Giờ hiện tại nơi này đường núi hiểm trở, không bằng cứ đến phía trước kia đường bằng phẳng rồi tính kế, trong đầu nghĩ thế liền nói với Mai Quân Bích :

- Mai huynh, chúng ta nhanh dìu họ đến bên cầu, ở đó địa thế tương đối bằng phẳng hơn, rồi tính cách sau!

Mai Quân Bích lúc này đã lúng túng không nghĩ ra được chủ ý gì, nghe thế liền gật đầu đồng ý ngay, rồi tự mình dùng hai tay cắp Thượng Quan Yến và Thôi Huệ cả hai người, chân phóng như bay về phía trước.

Ôn Như Phong nhìn thấy Mai Quân Bích thân đã trúng độc mà vẫn cắp hai vị cô nương hai tay, chân phóng đi như bay bất giác ngẩn người, tự nghĩ mình quả không bằng, rồi liền đi sau đoạn hậu.

Chỉ một chút ngẩn người ra thì Mai Quân Bích đã phóng xa có đến bốn năm mươi bước rồi, Ôn Như Phong vội vàng phóng chân chạy theo sau.

Lần này thì hai người đều thi triển khinh công hết sức, giữa sơn khê chỉ còn nhìn thấy họ như hai vệt lưu tinh lướt đi, nháy mắt đã mất hút trong tầm nhìn. Từ nơi bọn họ vừa đứng đến thạch kiều chỉ chừng hai ba dặm đường, nên chẳng mấy chốc đã phóng tới nơi.

Mai Quân Bích liền đặt Thượng Quan Yến và Thôi Huệ nằm xuống trên mặt đất, Ôn Như Phong lúc này cũng vừa đến nơi, thâu kình lực lại, thở dài ra một hơi, nhưng người vẫn lảo đảo bước thêm mấy bước nữa mới trụ vững thân hình. Thế nhưng Ôn Như Phong nhận ra ngay lồng ngực đau tức khó chịu, vội vàng nhắm mắt lại, bế chân khí bảo hộ tạng phủ, nhờ có nội công thâm hậu mới tạm kháng cự lại được với trùng độc trong người.

Mai Quân Bích nhìn thấy không khỏi chấn động, vội hỏi :

- Ôn huynh làm sao thế?

Chỉ thấy Ôn Như Phong một tay ôm ngực, một tay thò vào trong áo lấy ra ba gói giấy, giọng thấp lại nói :

- Mai huynh, xem ra loại ác trùng này thật lợi hại, đến ngay huynh đệ cũng cảm thấy không trụ nổi, bọn họ hai vị cô nương đương nhiên cũng chẳng tài nào chịu được. Hiện tại còn ba gói thuốc này tạm dùng cấp cứu được, phiền Mai huynh trở lại tìm Cát Lan tiên sinh một chuyến, hỏi xem có cách nào trị tận gốc Kim Tuyến Đào Hoa trùng hay không?

Mai Quân Bích nhìn thấy anh ta trong lúc nói thần sắc vẻ rất đau đớn, còn Thượng Quan Yến và Thôi Huệ thì lại không ngớt rên hừ hự, bản thân chàng tuy cũng đã cảm thấy khang khác trong người, nhưng xem ra vẫn còn khỏe hơn bọn họ ba người nhiều.

Chàng nào biết được chính tuyệt môn công phu Bát Nhã thiền công mà chàng luyện được là khắc tinh của tất cả các loại tà độc, chỉ cần chàng ngồi tĩnh tọa vận công điều tức một lúc thì tất cả độc vật đều bị hóa giải, nào cần đến loại thuốc giải nào khác.

Cho nên lúc này tuy chàng không vận công điều tức, độc trùng trong người có phát tác, nhưng nhờ Bát Nhã thiền công hộ thân, nên so với ba người kia chàng vẫn nhẹ hơn nhiều.

Bấy giờ Mai Quân Bích nghe Ôn Như Phong nói như thế, liền đáp :

- Ôn huynh nói chí phải, thế thì huynh đệ đi ngay đây!

Trong khi Mai Quân Bích đang nói thì Ôn Như Phong đã mở một túi thuốc ra định cho vào mồm...

Đột nhiên một giọng nói già nua rất nhỏ vang lên :

- Không được đi! Có đi cũng chẳng cho các ngươi thêm thuốc, uống những loại thuốc giúp trùng tăng trưởng nhanh kia chỉ làm cho các ngươi sớm chết đi mà thôi! Hi hi...

Nghe tiếng người thì chừng như cách mình không xa, thế nhưng bằng vào công lực như bọn Mai Quân Bích hai người mà không hề phát hiện ra có người đến thì thật đáng kinh ngạc!

Mai Quân Bích và Ôn Như Phong hai người ngoái đầu nhìn lại hướng vừa phát ra tiếng nói, mới thấy cách bọn họ bốn năm trượng, trên một phiến đá có một lão già gầy ốm đang co đầu rụt cổ ngồi bó gối như đang ngũ gà ngũ gật.

Nhìn lão già trong bộ áo quần bẩn thỉu bóng nước thời gian và đầu tóc bù xù trông rất quen, chừng như đã gặp nơi nào rồi...

Mai Quân Bích là người đầu tiên nhớ ra lão già này chẳng phải là lão già cổ quái mà lần trước chàng gặp trên đường đi Ca Lạc sơn trang, tự xưng là Thử lão gia Thần Thâu Xuyên Thuyên Phi Thử.

Xuyên Thuyên Phi Thử lần trước làm hai dị vật võ lâm cho bọn Phạm lão tam, đã bị chàng cướp mất, người này ý đồ không rõ ràng, chừng như cố ý gây chuyện với chàng.

Thế nhưng, Thôi Huệ lại nói lão ta là bằng hữu với gia gia của nàng là Nhạc Sơn lão nhân, lại là nhân vật tề danh với Thiết Quải Tiên đồng xưng Nam Cái Bắc Thâu, thế thì lại không phải là người xấu.

Nghĩ đến đó, chàng bất giác thở dài, than thầm trong bụng: “Ai! Người trong giang hồ tà tà chính chính thật khó mà phân biệt được!...”

Vừa nghĩ đến đó, bất chợt trong đầu chàng nhớ ra một điều, chút nữa thì la lên: “A...! Lão ta như đã là hảo hữu với gia gia Huệ muội, Huệ muội lúc này thương thế rất nặng, đang trong tình trạng nguy kịch, mà giọng lão ta vừa rồi xem ra chừng như đến đây có mục đích”.

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong lúc này cũng nhận ra lão già kia là ai, cố nén cơn ngứa ngáy đau nhức khó chịu trong người, cất tiếng cười kha khả nói :

- Cứ ngỡ là ai, thì ra là lão thần trộm! Chẳng ngờ lão cũng chạy xuống phương nam này ngóng chuyện!

Mai Quân Bích ngược lại trong đầu đã nhẩm tính, vội vàng ôm quyền thi lễ nói :

- Thử lão tiến bối đến đây chẳng biết có gì chỉ giáo?

Xuyên Thuyên Phi Thử đang vùi đầu ngáy ngủ, nghe tiếng người gọi mình mới ngước đầu lên, đôi mắt vừa nhỏ vừa sáng như mắt chuột nhìn bọn Mai Quân Bích hai người, nhe răng cười nói :

- Giáo chủ của ta à, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau nhỉ! Lão hủ từ xa nghìn dặm đến đây đương nhiên là có chuyện rồi!

Lão ngừng lại một chút, mắt nhìn Mai Quân Bích nói tiếp :

- Công tử gia, ngài cũng nhận ra lão già này chứ?

Lão vừa nói vừa cười nghe chẳng hiểu là giả hay thật.

- Hi hi...! Thật là khéo, hôm nay chẳng còn nhờ vả được gì mấy vị, xem ra lão trộm ta phí công một chuyến, nhưng mà phí công chỉ là chuyện nhỏ, hỏng chuyện lớn mới là đại sự!

Có điều nếu như không gặp được lão trộm ta, thì đến ngay cả Giáo chủ cũng e phải đi đời nhà ma! Hì hì...

Mai Quân Bích nghe lão già cứ lải nhải một hồi chẳng đầu chẳng đuôi thì rầu trong bụng, nghĩ lão ta vì sao lại ngăn cản mình đi tìm Cát Lan tiên sinh?

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong ngược lại đã biết tính khí lão già này, nếu như người ta càng muốn hỏi thì ta lại càng không nói, còn nếu cứ lờ đi chẳng để ý gì đến lão ta thì lão ta lại tự động nói ra. Cho nên từ nãy giờ Ôn Như Phong chỉ im lặng hít thở điều hòa chân khí, không lên tiếng hỏi câu nào.

Xuyên Thuyên Phi Thử nói một hồi không thấy hai người nói năng gì thì chừng như không kiên nhẫn được, đột nhiên mắt chuột ti hí trừng lớn nhìn Ôn Như Phong hỏi :

- Ê, Giáo chủ gia gia, ngươi có biết vị Cát Lan tiên sinh cho các ngươi uống thuốc gì không? Đó chính là loại thuốc uống vào có tác dụng kích thích trợ giúp cho trùng độc phát triển thêm mà thôi! Hi hi...

Mai Quân Bích vừa nghe xong không khỏi run lên trong lòng, nói :

- Sao? Thuốc trợ giúp cho độc trùng phát triển ư?

Xuyên Thuyên Phi Thử nói :

- Với một công tử trẻ tuổi như ngươi thì đương nhiên không biết được rồi, đến ngay như một vị Giáo chủ đầy kinh nghiệm giang hồ như Văn Hương giáo chủ đây còn tin, uống mà không chút hoài nghi, lại còn muốn ngươi đi tìm lại Cát Lan tiên sinh để xin thêm thuốc, đúng là... Hì hì...

Lão vừa nói vừa cười giễu cợt nghe rất khó chịu.

Ôn Như Phong giờ thì không khỏi chấn động mạnh trong lòng, thế nhưng ông nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần, cứ điềm nhiên như không nghe thấy.

Quả nhiên, Xuyên Thuyên Phi Thử lại tự động nói tiếp :

- Giáo chủ gia, ngươi nghĩ ta nói dối ư? Thế thì ta hỏi ngươi, ngươi có biết Cát Lan tiên sinh là ai không?

Điều này thì thực cả Mai Quân Bích lẫn Ôn Như Phong đều rất muốn biết, Mai Quân Bích vừa nghe thế chẳng nhịn được liền la lên :

- Thử lão tiền bối, nếu như ông biết thì xin nhanh nhanh nói ra...

Ôn Như Phong vội vàng đánh mắt thị ý, bảo chàng đừng nói nữa.

Mai Quân Bích chẳng hiểu ý Ôn Như Phong thế nào, nhưng cũng liền ngừng bặt không nói nữa.

Xuyên Thuyên Phi Thử lại húng hiếng cặp mắt chuột, cười “hì hì” nói :

- Công tử gia, ngươi chớ nôn nóng, Giáo chủ gia đã biết rõ tính khí của ta, khi người ta muốn hỏi thì ta không nói, nhưng khi ngươi không hỏi thì ta lại nói. Thực ra thì hôm nay tình hình có khác, nếu ta không nói rõ ra thì các ngươi không bao giờ chịu tin!

Lão hơi ngừng lời một chút rồi nói tiếp :

- Cát Lan tiên sinh chính là người chồng cuối của Miêu Cương Độc Phụ trước đây, Miêu Cương Độc Phụ sinh tiền nuôi dưỡng rất nhiều loại trùng độc, đồng thời cũng rất giỏi trị các loại độc trùng. Sau khi Miêu Cương Độc Phụ chết, Cát Lan tiên sinh nghiễm nhiên trở thành vị trị độc thánh thủ đệ nhất ở Miêu Cương, thực tế thì cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là thừa hưởng được nhiều phương dược do Miêu Cương Độc Phụ để lại, rồi theo đó chế thành mà thôi. Trong đó có một loại Bách Độc tán trị độc trùng là công hiệu nhất, thế nhưng nghe nói chế luyện rất khó, Cát Lan tiên sinh đã mất nhiều năm tâm huyết, trồng rất nhiều loại dược thảo, vẫn chưa chế thành, trước mắt chỉ còn thừa lại một bình nhỏ, lão ta quý như mạng mình, khi nào lại dễ đem cho người khác. Lão trộm ta không quản xa xôi đến tận đây chính là muốn kiếm một ít Bách Độc tán để trị thương cho đồ nhi một vị lão hữu và cả vị lão hữu của ta, nhưng sợ Cát Lan tiên sinh không chịu cho...

Lão hơi ngừng lời lại, Mai Quân Bích và Ôn Như Phong đều im lặng lắng tai nghe không ai lên tiếng cắt ngang nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra không chú ý lắm.

Xuyên Thuyên Phi Thử hắng giọng mấy tiếng mới kể tiếp :

- Sau mấy lần thăm hỏi ta mới biết được, năm xưa Miêu Cương Độc Phụ từng được mời tham gia Quần Ma Đại Hội, sau đó quần ma bầu Hải Tâm sơn Quan Âm Đại Sĩ làm lãnh tụ, Kim Thoa lệnh tự nhiên có uy lực đến tận Miêu Cương. Lão trộm ta lần trước ở Ca Lạc sơn trang vô tình lại có được một chiếc Kim Phụng thoa trong tay, giờ đem ra sử dụng thì thật khéo!

Mai Quân Bích nghe Xuyên Thuyên Phi Thử nói một hồi, trong đó có nào là Miêu Cương Độc Phụ, Quần Ma Đại Hội, Hải Tâm sơn Quan Âm Đại Sĩ nghe đến rối đầu chẳng hiểu.

Thế nhưng khi nghe lão ta nói đến Kim Thoa lệnh, rồi nhắc đến ở Ca Lạc sơn trang thì lập tức nhớ lại lần ấy chàng nhìn thấy trong tay lão ta huơ lên một chiếc Kim Phụng thoa, sau đó chính Thượng Quan Yến nói: “Đây là vật của Tử y thư thư...!” Xuyên Thuyên Phi Thử vội vàng nhét cây thoa vào trong túi, còn nói “Vật này Thử gia gia còn muốn dùng đến...”, thì ra Kim Thoa lệnh chính là vật này sao?

Chàng lại nghĩ: “Tử y thư thư là ai? Chẳng phải hôm ấy khi ta đánh nhau với tử y thiếu nữ, Thượng Quan Yến đã gọi cô ta là Tử y thư thư đó sao? Chẳng lẽ chiếc Kim Phụng thoa kia chính là Xuyên Thuyên Phi Thử đã lấy từ tay Tử y thiếu nữ?...”

Chàng còn đang mãi suy nghĩ trong đầu thì nghe tiếng Xuyên Thuyên Phi Thử nói tiếp :

- Sau đó trong một ngôi miếu hoang tại dốc Tư Ân, nghe được các ngươi bị trúng phải một loại Kim Tuyến Đào Hoa trùng, lại muốn đến Cửu Đạo loan, thật vừa khéo chúng ta đi cùng đường...

Mai Quân Bích vừa nghe đến đó đột nhiên nhớ lại hôm ấy ở trong ngôi miếu hoang dốc Tư Ân đuổi chạy lão già thổi tiêu, và sau đó tại Thổ Lan cốc lại đánh ngã một tên đồ đảng của Huyền Nữ giáo thổi trúc tiêu, thì ra tất cả chuyện đó đều do một tay lão làm?

Chàng vừa định lên tiếng hỏi thi nghe Xuyên Thuyên Phi Thử cất tiếng hỏi trước :

- Ê! Các ngươi có biết Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và Cát Lan tiên sinh có quan hệ thế nào với nhau chứ?

Hai người vẫn không lên tiếng.

Xuyên Thuyên Phi Thử nhìn thấy Ôn Như Phong và Mai Quân Bích vẫn im lặng không đáp, lão ho khan một tiếng nói tiếp :

- Con yêu nữ kia chính là nghĩa nữ của Miêu Cương Độc Phụ, sau khi nó phụng mệnh hạ độc trùng rồi, phát hiện ra các ngươi đi Cửu Đạo loan, lập tức đi trước các ngươi một bước đến thông báo cho Cát Lan tiên sinh biết, điều này đương nhiên cũng là làm theo chỉ thị của sư phụ nó là Cửu Thiên Ma Nữ. Cát Lan tiên sinh lại cho các ngươi uống không phải là thuốc giải, mà là thuốc trợ lũ trùng độc sớm trưởng thành, hắc hắc... thế nhưng bọn chúng nào ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sau, lão trộm ta bám theo sau các ngươi, nghe hết câu chuyện của bọn chúng trong đan thất. Hi hi... Nhờ thế mà biết được Bách Độc tán cất giấu nơi nào?

Nghe đến đây, Mai Quân Bích đột nhiên hai mắt rạng ngời, gấp giọng hỏi :

- Lão tiền bối, Bách Độc tán có thể giải được Kim Tuyến Đào Hoa trùng chứ?

Xuyên Thuyên Phi Thử hai mắt trừng lên nhìn chàng gằn giọng :

- Bách Độc tán có công hiệu với tất cả các loại trùng độc, đương nhiên là có thể giải được Kim Tuyến Đào Hoa trùng rồi!

Mai Quân Bích nói :

- Lão tiền bối, vậy nó được cất giấu nơi nào? Tiểu sinh vì gấp cứu người, quyết mạo hiểm một chuyến đi lấy bằng được nó...

Xuyên Thuyên Phi Thử nheo mắt cười “Hì hì” nói :

- Trong đan thất, chiếc kệ thuốc gắn trên tường sau bếp kia có cả hàng trăm bình thuốc lớn nhỏ, đâu dễ gì tìm ra được? Chính Nhiếp Ngọc Kiều tinh ranh, nghĩ ngay đến khả năng các ngươi có thể quay lại trộm giải dược, cho nên đã nhắc Cát Lan tiên sinh đề phòng điều này, lão ta nghe thế vội vàng mang Bách Độc tán cất vào trong người...

Mai Quân Bích nói :

- Lão tiền bối, nói thế Bách Độc tán hiện tại đang nằm trong người Cát Lan tiên sinh?

Chàng vừa hỏi vừa nhớm người như định đi tìm Cát Lan tiên sinh ngay.

Xuyên Thuyên Phi Thử cười xua tay nói :

- Hì hì! Lũ trẻ tuổi các ngươi tính tình lúc nào cũng nóng vội, lão trộm ta nghìn dặm xa xôi đến đây làm gì chứ? Ta chẳng phải đã nói qua là có một vị đồ nhi của bằng hữu ta, cũng là bằng hữu ta đang chờ lấy Bách Độc tán trị độc hay sao? Đương nhiên khi nào lại chỉ bỏ qua!

Mai Quân Bích vừa nghe thì hiểu ra, vui mừng nghĩ: “Thì ra lão ta đã lấy được trong tay mà con giễu cợt mình, đúng là quái quỷ!”, tuy rủa thầm trong lòng nhưng chàng đã thấy vui lên, bất giác bật cười thành tiếng.

Xuyên Thuyên Phi Thử đã nhìn ra tâm trạng Mai Quân Bích lúc này, đôi râu chuột vểnh lên, cười ha hả nói :

- Thiếu niên nhân, ngươi chớ nghĩ đơn giản như thế! Nên biết Cát Lan tiên sinh thân thủ chẳng tầm thường, huống chi bên cạnh lão ta còn có hai ả Nhị Kiều, ta chỉ cần manh động một chút là chúng lập tức phát giác ra ngay, như thế chẳng phải đả thảo động xà sao? Cho nên ta phải chờ sau khi bọn các ngươi đã uống thuốc trợ độc trùng của lão ta rồi, khi ấy mới đường hoàng đến đan thất đăng môn cầu kiến!

Mai Quân Bích nói :

- Vậy lão tiền bối không sợ lão ta cho thuốc giả sao?

Xuyên Thuyên Phi Thử nheo mắt cười vẻ bí ẩn nói :

- Ta chính muốn hắn trao thuốc giả...

Mai Quân Bích chẳng hiểu ra làm sao, liền hỏi ngay :

- Muốn lão ta cho thuốc giả ư?

- Đúng!

Xuyên Thuyên Phi Thử lại cười hi hi nói tiếp :

- Đương nhiên ta chỉ cần hắn trao thuốc giả ra là đủ rồi! Ai... thiếu niên nhân, ngươi chớ nôn nóng, đừng ngắt ngang lời ta...

Nói đến đó, đột nhiên lão thò tay vào trong túi lấy ra một cây Kim Phụng thoa, huơ lên trước mặt Mai Quân Bích lại nói :

- Chẳng phải ta đã nói là lấy được một cây Kim thoa ở Ca Lạc sơn trang sao? Ha ha... ngươi chớ coi thường nó, nó chẳng phải là loại kim thoa cài đầu bình thường của dân nữ, mà chính là cây Kim Thoa lệnh uy chấn võ lâm của Hải Tâm sơn Quan Âm Đại Sĩ.

Lão ngừng lời lại, thở dài một hơi, mắt nheo nheo nhìn Mai Quân Bích nói :

- Ai...! Vị công tử gia à, với người có kiến thức nông cạn như ngươi, có nói cũng uổng công. Hẳn ngươi không thể tưởng tượng ra được ngọn Kim Phụng thoa này có uy lực lớn đến chừng nào, ta vốn chỉ tiện tay lấy được, không ngờ giờ lại có cơ hội dùng đến nó. Bấy giờ, ta đến đan thất vừa gặp Cát Lan tiên sinh liền nói thẳng ra muốn xin Bách Độc tán trị độc cho bằng hữu. Ha ha... quả nhiên hắn sinh nghi, cho rằng ta và các ngươi là đồng bọn, nếu không làm sao lại khéo đến thế. Đã thế hắn ta nghe nói là từ phương bắc đến thì càng không tin, phương bắc làm gì có trùng độc Miêu Cương, loại trùng độc mà Lục Thiệu tam kiều Huyền Nữ giáo đã ra tay? Ta thấy Cát Lan tiên sinh mắt láo liên đầy nghi ngờ, khi ấy mới đành lôi chiếc Kim Thoa lệnh này ra, không ngờ lại linh nghiệm đến thế. Ha ha... Cát Lan tiên sinh vừa nhìn thấy Kim Thoa lệnh lập tức biến sắc, không ngớt lời xin lỗi, rồi mời ta ngồi chờ trong phòng khách, còn hắn thì đi vội vào trong bếp, một lúc mang ra hai gói giấy nhỏ trịnh trọng giao cho ta, ta giả vờ như vô cùng cảm kích hai tay đón lấy bao thuốc, rồi lập tức cáo từ đi ra...

Mai Quân Bích chen ngang hỏi :

- Lão tiền bối, nói thế là Bách Độc tán đã lấy được rồi chứ?

Chàng quan tâm nhất vẫn chính là Bách Độc tán, vì trong bọn họ thì chỉ mình chàng có thể cầm cự được không bị độc phát tác, còn lại đến như Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong là tay cao thủ nhất lưu cũng phải ngồi tĩnh tọa vận công gắng chịu đựng, nhưng thần sắc tỏ ra rất đau khổ.

Xuyên Thuyên Phi Thử nghe hỏi, nhún vai cười đáp :

- Lão trộm ta trước giờ chưa từng ra tay mà bỏ công không bao giờ, nếu không thì sao lại gọi là thần thâu chứ? Ha ha... Không chỉ có một bình Bách Độc tán, mà còn cả lắm thứ đây này, chừng như bao nhiêu vốn liếng của Cát Lan tiên sinh đều nằm hết trong tay ta...

Lão vừa nói vừa cười đắc ý, rồi lục hết trong túi áo lấy ra một đống có đến hơn ba mươi chiếc bình sành lớn nhỏ đủ kiểu đủ loại, lão lắc đầu chép miệng lẩm nhẩm một mình :

- Chuyến này có lẽ ta chuyển nghề hành y thôi... Ta thật lẩm cẩm, nói nửa ngày vẫn chưa cho ngươi thuốc giải, hi hi...

Mai Quân Bích thấy lão ta miệng nói, cánh tay gầy khô như que củi lại thò vào trong một túi áo khác lấy ra một chiếc bình ngọc trắng toát, đưa qua lòng tay trái, rồi lại lấy ra thêm miếng giấy vuông, thì ra đến giấy gói thuốc của Cát Lan tiên sinh cũng bị lão ta lấy đi mất.

Đến lúc này lão ta mới tỏ ra hết sức cẩn thận mở bình thuốc ra.

Mai Quân Bích đứng cách lão có một trượng, thế nhưng cũng đã nghe mùi thuốc xông vào mũi rất thơm.

Qua chốc lát, Xuyên Thuyên Phi Thử đã gói thành bảy gói thuốc, trao cho Mai Quân Bích nói :

- Bách Độc tán này trị thương độc rất công hiệu, ngươi nhanh cho bọn họ uống...

Mai Quân Bích nắm lấy mấy gói Bách Độc tán, ngoái đầu nhìn lại lúc này thấy Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong vừa rồi còn ngồi gắng vận công chế ngự độc, nhưng lúc này thân hình xiêu vẹo một bên, mặt trắng bệch, người run lên cầm cập xem ra rất đau đớn.

Trong lòng phát hoảng, chàng liền mở một gói thuốc đưa đến bên mồm Ôn Như Phong, thấp giọng nói :

- Ôn huynh, đây là Bách Độc tán, nhanh nuốt xuống đi!

Ôn Như Phong rất khó khăn mới nuốt được gói thuốc xuống khỏi cổ.

Lúc này Xuyên Thuyên Phi Thử vừa cất chiếc bình ngọc vào trong ngực áo, nhìn lại đã thấy Ôn Như Phong nuốt hết gói thuốc, lão lắc đầu nói :

- Ai dà! Công tử gia ạ, thiếu niên nhân các ngươi tính tình cứ nóng vội gấp gáp, lão đầu tử ta còn chưa nói hết lời, Bách Độc tán này rất linh hiệu, ngươi cần phải tìm một nơi kín đáo cho bọn họ uống mới được!

Lão vừa nói dứt câu thì đột nhiên nghe Ôn Như Phong la lên một tiếng, mặt mày nhăn nhó, hai tay ôm bụng, rồi cắm đầu chạy như ma đuổi thẳng vào trong rừng.

Mai Quân Bích nhìn không khỏi chấn động, chàng định mở miệng hỏi thì Xuyên Thuyên Phi Thử cất tiếng cười ha hả :

- Chớ hoảng! Đó chẳng phải là độc dược...

Mai Quân Bích hỏi :

- Lão tiền bối, chuyện này là thế nào?

Xuyên Thuyên Phi Thử chậm rãi giải thích :

- Công tử gia, có phải ngươi cũng trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa trùng không? Sao uống thuốc trợ trùng dược của Cát Lan tiên sinh mà không bị độc trùng phát tác?

Xuyên Thuyên Phi Thử đôi mắt ti hí cứ liếc nhìn lên mặt Mai Quân Bích, lão không đáp mà còn hỏi lại chàng một câu.

Mai Quân Bích trong lòng hơi chấn động, tự nhiên tỏ ra hoài nghi lão già này.

Nhưng lúc này nhìn thấy Thượng Quan Yến và Thôi Huệ hai vị cô nương nằm mê man bất tỉnh thì trong lòng phát gấp.

Bản thân chàng nãy giờ chừng như quên đi độc tính tiềm ẩn trong người, nhưng lúc này nghe Xuyên Thuyên Phi Thử hỏi một câu, bỗng cảm thấy người ngứa ngáy lên cứ như độc tính chực bộc phát.

Chàng vội ngầm vận Bát Nhã thiền công đề kháng lại độc tính.

Lúc này lại nghe Xuyên Thuyên Phi Thử lẩm nhẩm một mình nói tiếp :

- Ưm...! Cho dù có luyện nội công đạt đến thập thành hỏa hầu cũng không kháng cự lại được với độc Kim Tuyến Đào Hoa trùng, gã thiếu niên này mới là kỳ quái!

Rồi lão húng hiếng đôi mắt chuột nhìn thẳng vào mặt Mai Quân Bích hỏi :

- Công tử gia, làm gì mà ngây người ra thế chứ? Có phải ngươi không tin tưởng lão trộm ta chăng? Hai vị cô nương này đã bị độc phát tác chịu không nổi, ngươi còn không nhanh mang họ đến một nơi kín đáo để cho họ uống thuốc giải sao?

À à... còn nữa...

Lão nói đến đó, bỗng nhích lại gần Mai Quân Bích, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn, thấp giọng nói :

- Bách Độc tán rất hiệu nghiệm, nhưng lại là một loại thuốc tả hạ, uống vào thì có thể đại tiện kéo dài mươi lần, độc trùng càng nặng thì đi càng kéo dài hơn. Vả lại, nội trong sáu canh giờ nếu như dược tính không bài ra hết thì gây ngứa cả người, toàn thân vô lực... Á... ta phải đi đây, lão tặc truy đến nơi rồi...

Truyện Chữ Hay