(Có vài câu chửi thề, mọi người có thể lướt nhanh qua cho lành)
✻ Chương ✻
Thời điểm hiện tại chỉ vừa mới bước qua mười giờ trưa, nhưng bầu trời lại vần vũ một loạt đám mây như lớp vẩy cá màu xám tro.
Không khí trở lạnh, gió thổi thốc vào những tán lá to bè ở trên cành cây cổ thụ, xung quanh còn có những sợi dây màu nâu đen thả mình xuống đong đưa tùy ý theo sự điều khiển của thần phong.
Tại một khu công viên bị bỏ hoang đã hơn mười năm vẫn luôn tồn tại một ngôi nhà tuy đã cũ nhưng không bị đập phá. Khác với những bức tượng to lớn với khu vực cầu trượt đã bị sứt mẻ không ít, ngôi nhà đấy tựa hồ có người sống bên trong, ánh đèn thoáng ẩn trong lớp sàn gỗ màu nâu cũ kỹ.
Gió bên ngoài khẽ luồn qua khe cửa nhỏ, vô tình cuốn theo những âm thanh trầm thấp bí ẩn ở bên trong.
Tiếng giày cao gót bén nhọn giẫm trên sàn gỗ tạo ra một loạt thanh âm lạnh thấu xương. Không bao lâu thì đôi giày cao gót đó dừng lại trước một căn phòng nhỏ. Trên cửa bị bụi phủ dày đặc, chỉ còn có thể nhìn ra một vài nét chữ nhập nhòe khó hiểu.
Người con gái một thân ăn vận rất đơn giản lại đầy khí chất của một nữ đả thủ. Hai bàn tay đeo găng tay màu đen, để lộ ra những ngón tay thon dài xinh đẹp. Quần bò ôm sát lấy đôi chân kiều diễm kết hợp với chiếc áo thun cũng màu đen khiến cho cơ thể của cô càng trở nên đặc biệt quyến rũ mê người. Mái tóc cắt ngắn vuốt gọn vào sau mép tai, vừa vặn để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng ánh mắt ngược lại vô cùng sắc bén.
Cô đẩy cánh cửa bước vào trong, đôi mắt quét qua phía một thiếu niên đang bị trói ngồi bệt trên sàn gỗ. Đầu của cậu gục xuống, không thể nhìn rõ được sắc mặt hiện tại.
Trong phòng ngoài cô cùng vị thiếu niên kia cũng không còn ai khác nữa.
Bình tĩnh tiến tới gần vị trí của thiếu niên ấy, cô gái ngồi khụy xuống một chân, bàn tay trắng trẻo bị bao kín bởi chiếc găng tay da duỗi ra giữ lấy khuôn mặt của cậu.
"Hey." Cô gọi một tiếng.
Thiếu niên bí trói nghe một tiếng gọi đôi mắt lập tức động đậy, hàng mi thoáng run rẩy, giống như hồi ức tồi tệ khi nãy chợt hiện ra trước mặt khiến cho cậu hoang mang và khiếp sợ.
Đôi tai nhạy bén truyền đến những thứ âm thanh rất nhỏ nhặt, cùng với một loại mùi nồng của gỗ, khẽ khàng vuốt ve trên cánh mũi của cậu không ngừng.
Sau một hồi mơ màng, Vưu Chiếu Hy cuối cùng cũng có thể đường hoàng mở to mắt nhìn người trước mặt mình.
Tầm mắt thu về hình ảnh của một người con gái dáng người săn chắc nóng bỏng, toàn thân diện y phục màu đen mạnh mẽ khí khái, ánh mắt kia lại cực kỳ lãnh đạm đang quan sát cậu.
Vưu Chiếu Hy nhắm mắt lại mở mắt thêm một lần nữa, rốt cuộc cũng có thể nhận thức được bản thân mình hiện tại đang ở chỗ như thế nào.
"Cô là ai?" Vưu Chiếu Hy sau một hồi lâu thì ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia.
Cô gái nghe hỏi, khóe môi cong nhẹ một đường mảnh mai lại có chút giễu cợt, "Là ai cưng không cần biết. Đã tỉnh táo thật sự chưa?"
Không lưu tâm câu hỏi của người kia, Vưu Chiếu Hy lãnh đạm liếc mắt nhìn bao quát cả gian phòng ngập trong một mùi gỗ tràm lẫn với mùi ẩm mốc khó chịu. Chân mày thoáng cái nhíu lại, nhưng rất nhanh liền dãn ra.
Dưới mặt đất loang lổ vài vết chất lỏng gì đó không thể xác định được. Ở trên tường lổm nhổm những con vật bé xíu màu đen, trụ lại thành bầy, tô đen cả một mảng tường xám.
Vưu Chiếu Hy nhăn mặt khi nhìn thấy chúng, cả người bất giác rùng mình một cái.
Cô gái không thấy Vưu Chiếu Hy trả lời, trong lòng bỗng dưng tức tối, vươn tay thô bạo giữ lấy khuôn mặt của cậu:
"Không nghe tao hỏi hay sao, hửm?"
Vưu Chiếu Hy cảm nhận được đầu ngón tay của người kia lạnh như băng, nhiệt độ giống hệt với Vưu Thần cùng những người khác trong gia đình. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô gái, cậu không nói gì quay đầu tránh đi bàn tay lạnh lẽo thô bạo kia.
"Mày..." Cô gái bị hành động coi thường của cậu chọc tức, bàn tay đưa cao lên định vung cho cậu một cú tát thì ở bên ngoài, cửa phòng toang mở.
Người đàn ông vừa mới bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó ngay lập tức lên tiếng, "Fallande, cưng làm gì đấy? Bỏ cái tay xuống ngay cho tôi."
Nữ đả thủ nghe thấy giọng nói ở sau lưng, động tác cũng khựng lại vài giây. Sau đó cô mới bất đắc dĩ hạ bàn tay xuống, đứng thẳng dậy quay mặt nhìn về phía người đàn ông.
"Fallande, có chuyện gì khiến em tức giận sao?" Người đàn ông bước lại gần chỗ của cô, thản nhiên vòng tay ôm lấy cô sát vào người mình, môi kề ngay vần cổ hôn lên một cái.
Fallande tuy có chút tránh né nhưng lại nhẫn xuống, cố gắng tỏ ra như bản thân không vấn đề gì, cùng người kia thân mật một lúc mới nghiêng đầu, đưa tay đẩy gã sang một bên.
"Gron, thằng nhóc này không biết trên dưới là gì."
Gron nghe vậy, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Vưu Chiếu Hy. Phát hiện cậu đã tỉnh dậy, gã liền cười lớn một tiếng rồi nhanh chân bước lại gần chỗ cậu, ngồi xổm trên mặt đất, một tay ghim chặt điếu thuốc, vuốt ve đầu thuốc ở một bên gò má của cậu.
Vưu Chiếu Hy ban đầu tưởng rằng điếu thuốc đang cháy cho nên nhanh chóng tránh đi, nhưng sau đó lại bị Gron kìm lại, không cách nào di chuyển được nữa.
"Bình tĩnh nào, nhóc con. Để tao ngắm mày một chút."
Gron nói ra bằng giọng mỉa mai, sau đó híp mắt lại quan sát cẩn thận từng nét tinh xảo trên khuôn mặt của Vưu Chiếu Hy. Qua một hồi lâu, gã đành cười lạnh một tiếng, vứt mạnh điếu thuốc xuống sàn nhà ẩm ướt, dùng đế giày giẫm nát nó ra.
"Người châu Á lại sở hữu đôi mắt màu xanh như vậy, quả là rất đặc biệt, cũng rất quyến rũ. Thảo nào...thằng khốn đó cùng đại ca lại thích mày đến như thế."
Dừng lại một chút, Gron hơi nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bị che mờ bởi một loạt dây thường leo, thấp giọng vạch trần mối quan hệ mập mờ của Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy:
"Nhưng mà không phải, hai đứa bây là anh em ruột hay sao? Loại chuyện ghê tởm như vậy cũng dám làm thì đủ hiểu được bản chất của chúng bây như thế nào rồi."
Fallande ở một bên im lặng lắng nghe toàn bộ, trong lòng mang theo sự nghi hoặc nhất định áp lên Vưu Chiếu Hy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người châu Á sở hữu đôi mắt màu xanh biếc như vậy. Từng nét trên gương mặt của cậu cũng sắc xảo đến khó mà quên được. Tựa hồ chỉ cần người khác nhìn cậu thôi cũng đủ bị đôi mắt kia kéo rơi vào chiếc lưới tình rộng lớn.
Fallande thật ra là một cô gái người Trung Quốc, nhưng vì con sóng cuộc đời xô đẩy số phận của cô quá nhiều, đến khi tìm được một bến đỗ thì mới nhận ra mình bị lạc lối mất rồi.
Khi tìm đến nơi này, Fallande cũng không biết mình rồi sẽ sống như thế nào. Nhưng hiện tại, cuộc sống này đối với cô còn ý nghĩa gấp mười lần so với ngày trước. Khoảng thời gian cô còn chìm đắm trong tình yêu mù quáng, suốt ngày bám theo một người nhưng lại không được đáp lại khiến cho suy nghĩ cùng nhân cách của cô bị con ký sinh ấy bào mòn không ít.
Fallande cũng thay đổi họ tên thật của mình, dùng cái tên nước ngoài này để bắt đầu cuộc sống mới. Tuy rằng tên khác nhưng ý nghĩa thì vẫn như cũ không đổi thay.
Fallande, sự phù du, giống như cuộc đời của cô vậy.
"Fallande." Gron phát hiện cô im lặng liền gọi một tiếng.
Fallande nghe thấy tên mình, ký ức chợt tan biến, thần sắc trên mặt trong một giây trở lại lạnh lùng sắc bén. Cô nhìn qua Gron, toan hỏi thì gã đã lên tiếng chặn lại.
"Ra ngoài gọi đại ca đến đây đi. Bảo là, chúng ta có quà cho đại ca."
Fallande nhận lệnh với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc, "Đại ca...thích nó?"
Gron ngồi xuống một chiếc ghế gỗ gần đó, cả người ngã nhoài ra phía sau, "Thế em nghĩ chúng ta bắt nó đến đây để làm gì?"
Fallande bình tĩnh nhìn Gron, thẳng thừng đáp, "Hạ Louis!"
Lại nói thêm một chuyện, Fallande cùng Louis cũng có một chút thù hằn không thể xóa bỏ hết, nhưng hiện tại vẫn nên gói nó thành một bí mật, đến khi thích hợp sẽ tự động bật mí.
Gron cười trầm một tiếng, gảy gảy điếu thuốc, "Đúng vậy, vừa dâng món quà này cho đại ca, vừa gián tiếp hạ chết thằng chó đấy."
Hạ chết Vưu Thần là việc mà Fallande luôn muốn làm, nhưng thực tế cho thấy rằng, đó là một việc bất khả thi.
Vưu Thần là ai, cô đương nhiên biết rõ. Không thể nói ra bằng miệng muốn hạ chết thì liền hạ chết người đó được.
Tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc đủ điều, nhưng Fallande vẫn quay người đi ra ngoài hành lang nhỏ hẹp u tối, lấy điện thoại ra gọi cho Younes.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Vưu Chiếu Hy liền ngẩng đầu nhìn qua phía Gron. Cậu rất muốn móc mỉa gã mấy câu cho hả giận nhưng kì thực, hai người đều không cùng một ngôn ngữ, thành ra bầu không khí bị rơi vào một khoảng tĩnh lặng ngột ngạt.
Qua khóe mắt, Gron vẫn âm thầm quan sát Vưu Chiếu Hy, cho đến khi cửa phòng bị bật mở một tiếng thô bạo.
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng đó, một người đàn ông dáng vóc cao lớn, một cánh tay bị thương đang phải băng bó, khuôn mặt hầm hầm tức giận đi thẳng đến chỗ của Gron.
Ông ta không nói một lời, cứ như vậy dùng cánh tay còn lại vả vào mặt Gron hai phát đầy mạnh bạo dứt khoát, sau cùng dùng cả đầu gối thúc lên một cú, chuẩn xác vào bộ hạ yếu mềm của đàn ông.
Gron bị phủ đầu bất ngờ, người đành gã còn là Younes uy lực, gã không cách nào kháng cự lại được, đành khụy xuống sàn, đau đớn nhăn mặt.
"Mẹ nó thằng ngu! Mày không biết nó là người của ai sao? Còn bắt nó về đây để làm cái chó gì? Làm đồ cúng hay sao?"
Younes tựa hồ rất tức giận hét ầm lên.
Gron ở dưới đau đớn hít sâu vào một hơi, hồi lâu mới lên tiếng, "Không phải đại ca rất muốn có nó sao? Em đã liều mạng đem nó về đây cho đại ca đấy. Với lại, thằng chó kia nó mất dạy như vậy, nói hủy liền hủy, không xem chúng ta ra cái gì cả! Đại ca không muốn xử nó sao?"
Younes trừng lớn mắt, lần nữa giơ cao chân dùng mũi giày đá mạnh vào mặt Gron, "Mẹ nó, đồ cúng thì có thể ăn hay không? Đem về đây đéo làm được cái gì, còn bị thằng đấy tới đây lật cả tổ tông chúng ta lên. Mày óc chó à?"
Sau một hồi quát tháo xong, Younes mới để ý đến Vưu Chiếu Hy đang ngồi im ở một góc. Bộ dạng không cựa quậy càn quấy thực khiến người ta phải mềm lòng.
Nhưng nào có ai biết được, bên dưới khuôn mặt kia lại là một ánh mắt bén như lưỡi dao, chỉ cần liếc nhìn một cái liền cắt lìa từng lớp da thịt của người khác.
Gron ôm lấy bên mặt bị đá, nén cơn đau phản kháng, "Nếu đã vậy, bây giờ đại ca cứ chơi chết nó đi. Thằng Louis có đến đây, chứng kiến cảnh tượng như thế cũng sẽ chết điếng người mà thôi."
Younes lần này im lặng nghe Gron nói hết, bất chợt nhận ra một vài điểm hợp lý, mũi giày hướng về phía Vưu Chiếu Hy đi lại. Younes hơi khom lưng xuống, bàn tay cẩn thận duỗi ra vuốt ve sườn mặt tinh tế của cậu, nhưng không ngờ ngay sau đó lại bị cậu mạnh mẽ từ chối.
Younes nhăn mày, nhưng không nổi giận, ngược lại dời các đầu ngón tay xuống trước ngực của cậu, cố tình luồn tay vào bên trong lớp áo sơmi trắng.
Vưu Chiếu Hy bị động tác bẩn thỉu của ông ta làm cho giật mình, cậu quay đầu trừng lạnh một cái. Cả đám người ở phía sau đều đặc biệt chú ý vào cậu, cho nên dễ dàng nhìn thấy cái trừng mắt lạnh lùng mà sắc bén kia.
Fallande cũng nhìn thấy nó, và cái liếc nhìn ấy càng khiến cho cô phải thừa nhận thiếu niên này thật sự có một nhan sắc rất mê người.
"Trừng tôi sao?" Younes vì biểu tình của cậu mà buồn cười, đôi mắt hơi híp lại, "Cưng chính là điểm yếu của Louis. Tại sao tôi lại không nhận ra điều này ngay từ ban đầu nhỉ? Được rồi, bây giờ, chúng ta sẽ..."
Vưu Chiếu Hy bị trói hai cánh tay ở sau lưng, cho nên mỗi động tác hành động đều trở nên khó khăn hơn bình thường. Móng vuốt lại giương sẵn theo bản năng, nhưng cậu không cách nào dùng đến nó được.
Cả người cố gắng tránh sang một bên, càng xa bàn tay dơ bẩn đó càng tốt.
"Cút ngay cho tôi!" Vưu Chiếu Hy bất mãn lên tiếng, dù biết rằng bọn chúng chẳng hiểu cái gì cả.
Chỉ có mỗi Fallande là hiểu được cậu vừa nói gì. Khóe môi hơi vểnh lên đầy gian xảo, ở sau lưng Younes mà bồi thêm dầu vào lửa:
"Có vẻ như cậu nhóc muốn ngài mạnh tay hơn thì phải?"
Younes quay đầu nhìn Fallande, sực nhớ ra cô là người Trung Quốc, như vậy sẽ hiểu được Vưu Chiếu Hy nói cái gì.
"Thế sao?" Younes hỏi.
Fallande nhìn Vưu Chiếu Hy đang lạnh lùng nhìn mình, nụ cười càng lúc càng thâm hiểm, "Hẳn...đó là sở thích của cậu ấy. Càng bị bạo hành, càng thích. Ngài nên thử xem sao?"
Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt nhìn Fallande, cơ thể khẽ run lên vì những động chạm quá giới hạn của Younes.
Trong lòng cậu nguội lạnh. Đôi mắt không ngừng khắc họa lại từng nét khuôn mặt của Fallande, dùng cả trí não khảm sâu khuôn mặt đó vào ký ức, để sau này nếu có cơ hội, cậu chắc chắn sẽ đem cô thiêu thành tro bụi.
Fallande...
Vưu Chiếu Hy mơ hồ nhắm mắt lại, bất giác nhận ra được hình dáng của Fallande cùng với người đã đánh thuốc mê cậu ở chân cầu thang có vài điểm tương đồng. Hình dáng đó không quá cao lớn như một người đàn ông, lại còn có mùi hương rất đặc biệt. Mà từ nãy đến giờ, cậu vẫn luôn ngửi thấy có một mùi hương khác nhẹ nhàng hơn vờn quanh cánh mũi, đặc biệt là lúc Fallande ở gần bên mình.
Vưu Chiếu Hy nghiến chặt răng lại, đôi mắt liếc xuống cánh tay đang duỗi ra luồn sâu vào bên trong lớp áo của mình. Không lâu sau đó, cậu bất ngờ cúi thấp đầu, dùng cả hàm răng cắm sâu vào lớp da thịt của Younes, khiến cho ông ta đau đớn mà la toáng lên.
Động tác muốn thu tay lại của Younes trở nên khó khăn khi Vưu Chiếu Hy cắn quá sâu và chặt. Ông ta một bên cố gắng tránh khỏi hàm răng của cậu, một bên vung tay tát vào mặt cậu, nhờ vậy mới có thể khiến cho người kia thả cánh tay của gã ra.
Younes ôm lấy vết thương của mình, quát tháo, "Mẹ nó, mày dám cắn tao sao? Đau vãi cả chó, mẹ kiếp! Bọn bây đâu, giữ chặt tay chân nó lại cho tao!"
Một đám người sau khi nhận lệnh lập tức nhào đến chỗ Vưu Chiếu Hy, chia nhau giữ chặt lấy tay và chân của cậu, kéo căng sang hai bên. Vưu Chiếu Hy bị rơi vào thế bị động, ngoại trừ thần sắc trên gương mặt càng lúc càng tệ hơn thì chẳng thể làm gì khác được.
Younes hiện tại đã bị cậu chọc đến hóa điên, những thứ cần phải tránh ông ta đều ném sang một bên. Bước chân có phần loạng choạng đi tới chỗ cậu, Younes thô bạo vươn cánh tay siết lấy ngần cổ của cậu, giống hệt như cái cách mà Vưu Thần đã đối với ông ta vào đêm hôm qua vậy.
"Mày nghĩ tao không dám làm gì sao? Nên nhớ, dồn người khác vào đường cùng thì con dao cùn cũng chém được người đấy, thằng oắt con!"
Sau khi dứt lời, Younes hung hăng dùng cả hai bàn tay xé toạc chiếc áo sơmi của Vưu Chiếu Hy, tiếp đến liền đổ cả người áp lên người cậu, đem cơ thể nồng một mùi rượu lẫn thuốc lá khống chế lấy người bên dưới mình.
Vưu Chiếu Hy nằm trên mặt đất vừa thống khổ lại thống giận kêu lớn lên một tiếng.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị một lực đạp mạnh, vỡ thành một nửa.
Động tác của Younes lập tức khựng lại giữa không trung. Ông ta nhíu chặt chân mày, không vội vàng quay đầu lại nhìn mà chỉ đứng bật dậy. Bộ dạng mang theo chút khiếp sợ đến mức vạt áo cũng chưa kịp kéo kín lại.
Một đám người cao to vạm vỡ cùng nhau chen vào một gian phòng nhỏ, động tác nhanh nhẹn đến gọn gàng, hoàn toàn khống chế được lực lượng bên phía của Younes.
Trong đám người cao to ấy bỗng xuất hiện một thân ảnh khác có phần khác biệt hơn rất nhiều. Chiếc áo dạ tối màu phủ dài qua đầu gối, mái tóc cắt ngắn gọn gàng được thay thế bằng một mái tóc dài hơn, phần mái trước trán được vuốt ngược ra phía sau, một sợi tóc cũng không để rơi xuống.
Gian phòng tựa hồ được hun nóng bởi đôi mắt màu hổ phách đang trong trạng thái tức giận cực điểm.
Ánh mắt của người đàn ông đó liếc nhanh qua phía của Vưu Chiếu Hy, con ngươi bỗng dưng co rút mạnh mẽ, đến cả hàng chân mày thanh tú cũng thoáng nhíu chặt lại.
Ngay sau đó, một tiếng trầm thấp vang lên, "Đưa Julian qua đây."
Một người trong đám đông khẽ cười, bước chân thuần thục nhanh nhẹn đi tới, đỡ lấy Vưu Chiếu Hy, lùi về phía sau của Vưu Thần. Sau đó, người này cũng khéo léo đắp một chiếc áo khoác lên người cậu, che đi một nửa cơ thể đang trống trải.
Younes lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vưu Thần, đáng tiếc rằng khi ông ta còn chưa kịp mở miệng để ngụy biện thì đã cảm nhận được một cái bạt tai giáng trời đánh thẳng xuống mặt mình.
Cú tát hiện tại ông ta nhận lấy hoàn toàn không giống với đêm hôm qua.
Hiện tại, Vưu Thần đang ở một hình dạng thực sự của một ma cà rồng. Điều đó có nghĩa, sức mạnh hiện tại của y so với đêm hôm qua càng mạnh thêm nhiều phần.
Younes không trở tay kịp, cả người bị văng mạnh vào vách tường ở phía sau. Lồng ngực cùng sống lưng đau nhói, Younes lồm cồm bò dậy liền bị lãnh thêm một cú thúc từ dưới mũi giày lên tới phần bụng, máu tươi từ nơi cổ họng phun ra thành ngụm.
"Louis...Louis..." Younes sợ đến điếng người, chỉ có thể nhắc đi nhắc lại tên của y.
Vưu Thần bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống một bên, đầu hơi nghiêng khiến cho một phần tóc phía sau rũ xuống, ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ khung cửa sổ khiến cho mái tóc trở nên óng mượt mà lạnh lẽo.
Bàn tay xuất hiện một hàng móng vuốt, không bén nhọn như của Vưu Chiếu Hy nhưng nếu dùng một lực dứt khoát thô bạo cũng sẽ đủ kết liễu một người.
Vưu Thần ghim chặt khuôn mặt Younes trong bàn tay của mình, ánh mắt vô cảm nhìn ông một hồi mới mở miệng nói:
"Lời tôi nói còn không bằng tiếng chó đúng hay không? Hay là, ông chỉ có thể hiểu được tiếng của con chó mà thôi?"
Younes tựa hồ cảm nhận được da thịt của mình đang bị sức mạnh của Vưu Thần nghiền nát. Lồng ngực phập phồng thở dốc, ông ta lắc đầu lại gật đầu, tâm trí hoàn toàn rơi vào tình trạng rối loạn.
Không thấy Younes trả lời, Vưu Thần cũng không tỏ ra tức giận, chậm rãi đứng dậy đem theo cả người trong tay mình ném mạnh vào một xó nhỏ. Nơi đó đang chất đầy những thứ đồ cũ kỹ linh tinh.
Younes bị ném rơi vào chính giữa của những chiếc thùng gỗ, tạo ra một loạt âm thanh đau đớn.
"Nếu như ông cảm thấy thèm muốn như vậy, hôm nay, tôi sẽ giúp ông một tay, Younes!"
Lời Vưu Thần nói ra không nhanh cũng không chậm, nhưng khiến cho người nghe phải cảm thấy lạnh cả sống lưng vì uy lực ở trong từng câu chữ.
Sau câu nói mang đầy ham ý của y, một gã đàn ông trong đám người kia bước tới, cơ thể cao to vạm vỡ, sức lực cũng hung mãnh như một dã thú, bình tĩnh áp mạnh Younes dưới thân mình. Không để cho người kia kịp thời phản kháng, gã đàn ông hung mãnh kia lập tức đem Younes như một cỗ máy xả giận, từng động tác thúc vào lui ra đau đến tận óc.
Mặc kệ Younes không ngừng la hét, Vưu Thần lãnh đạm dời mắt đến một người khác cũng đang hoảng loạn nhưng không biết phải làm sao.
Gron một mặt vẫn căm phẫn Vưu Thần vì thái độ kiêu ngạo của y, một mặt lại run sợ như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Vưu Thần không vội vàng ra tay với hắn, chỉ bình tĩnh lên tiếng:
"Younes, ngươi dạy dỗ người của mình sao còn thua một con chó thế này? Thấy chủ lại còn không biết chạy tới vẫy đuôi hay sao, hm?"
Gron đứng ở một bên im lặng nghe rõ một câu như vậy, trong lòng phẫn uất càng tăng lên. Hắn nắm chặt bàn tay thành quyền, hận không thể xông lên đấm chết người đang mỉa mai mình.
Vưu Thần sau khi nói xong vẫn im lặng quan sát thái độ của Gron. Y nhìn hắn lâu đến mức khiến cho hắn buộc phải hạ mình bước tới trước mặt, toan chào một tiếng kính nể.
Nhưng tiếc là Gron chưa kịp làm gì thì đã bị Vưu Thần dùng mũi giày đạp mạnh vào hai đầu gối, khiến cho hắn ngay lập tức ngã khụy xuống sàn, đầu cũng thuận theo mà gục sát xuống mặt đất.
"Như vậy mới đúng là một đứa tôi tớ đấy, Gron!"
Vưu Thần tựa như cười lại không cười, trực tiếp nâng mặt hắn lên, nhìn thẳng vào cửa miệng đang mím chặt lại vì đau đớn của hắn.
Sau một hồi trầm mặc, Vưu Thần vẽ ra một nụ cười giảo hoạt, ngón tay miết nhẹ qua miệng Gron, nói, "Đây là cái miệng đã sai người khác bắt cóc người của tao đúng hay không? Gron, mày nói xem, tao nên làm gì đây?"
Gron bị kìm chặt đến mức không thể nhúc nhích, càng không thể mở miệng nói vì ngay sau đó, Vưu Thần đã hung bạo đem một viên sỏi được hung nóng bỏ vào miệng của hắn.
Sức nóng như tàn phá cả da thịt bên trong miệng Gron.
Vưu Thần khép chặt bờ môi của Gron lại, để sức nóng hủy hoại từng lớp tế bào bên trong. Cứ như vậy, y chậm rãi chiêm ngưỡng sự đau đớn khắc trên mặt của hai gã nước ngoài.
Gron cảm giác như mình sắp chết, lại không thể chết. Cơ thể dần gục ngã trong bàn tay của Vưu Thần. Hắn lắc đầu đáng thương, sau một hồi thì bị y vung tay ném mạnh vào tường, ngay lập tức ngất đi.
"Đốt lửa lên."
Đám người đi theo nghe lệnh của Vưu Thần, đôi chút kinh ngạc cùng khó hiểu.
Vưu Chiếu Hy đang đứng cạnh một người đàn ông khác cũng là người nước ngoài. Người này từ nãy đến giờ đều âm thầm quan sát cậu, cho đến khi cậu quay mặt nhìn sang mới thu tầm mắt lại.
Nghe lệnh của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy hơi bước lên, mở miệng hỏi, "Anh cả, anh định làm gì?"
Vưu Thần không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ quay đầu nhìn đến đám người của mình. Chẳng bao lâu, một ngọn lửa được đốt lên, màu cam hòa cùng màu vàng cứ thế bập bùng cháy.
Trước sự hoang mang của mọi người, Vưu Thần sai người đem Younes cùng Gron đặt gần ngọn lửa. Cả hai gã nước ngoài này mặt mũi đều trắng bệch không còn sức sống, cơ thể bị tàn phá đến tàn nhẫn.
Vưu Thần im lặng nhìn hai người bọn họ, một lúc sau liền duỗi cánh tay, động tác nhanh như cắt, khiến cho những người có mặt tại đó một trận khiếp sợ.
Trong một khắc, Vưu Thần đã dùng đôi tay của mình bẻ gãy đầu của Younes và Gron, sau đó tàn nhẫn ném vào ngọn lửa đang cháy.
Xong việc, Vưu Thần hơi nghiêng người nhìn qua ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, tựa hồ đang muốn thiêu rụi đi hai cái đầu ma cà rồng kia. Ngọn lửa hiện lên trong mắt y, hòa cùng với màu hổ phách nóng rực, tạo nên một khung cảnh đầy sự đau đớn khốn cùng.
Cả không gian trong phòng đều rơi vào khoảng lặng nguội lạnh.
Vưu Chiếu Hy sau khi nhìn thấy cách xử lý của Vưu Thần, sự phấn khích trong người cậu càng trỗi dậy mãnh liệt. Đối với người khác, đó là hành động tàn nhẫn khốc liệt, nhưng còn với cậu thì đó là một hành động trên cả tuyệt vời.
Nhìn vào ngọn lửa, Vưu Chiếu Hy âm thầm nhếch nhẹ khóe môi của mình, trong lòng không khỏi thì thầm một câu.
Younes, con dao cùn của ông đáng tiếc là không mang lại kết quả gì tốt đẹp cả.
Trong lúc mọi người đều im lặng thì có một người bỗng lên tiếng. Đó là người đàn ông đã đỡ Vưu Chiếu Hy dậy và đắp một chiếc áo khoác lên người cậu.
"Louis, còn đám người tay sai kia thì làm sao?"
Vưu Thần nghe hỏi, lần này mới để mắt đến bọn người tay sai của Younes.
Sau khi chứng kiến ông chủ chết một cách thảm khốc như vậy, bọn người đó một chút cũng không dám hó hé. Nhưng vì họ đã là người chứng kiến, cho nên quyền được sống sẽ không bao giờ được ban phát cho họ.
Vưu Thần trầm mặc suy nghĩ, sau đó bỗng cười lạnh một tiếng, không biết từ lúc nào rút ra một khẩu súng trong túi áo, hướng thẳng đến đám người tay sai.
Từng phát súng được nhả ra, ghim chính xác vào giữa vầng trán của bọn họ.
Raymond ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, cổ họng cũng khô khốc không kém.
"Cậu, đúng là hành động dứt khoát. Cơ mà...không phải cậu có sức mạnh sao? Dùng súng làm gì?"
Vưu Thần tùy tiện ném khẩu súng cho một người giữ, sau đó đi tới chỗ của Vưu Chiếu Hy, cẩn thận ôm trọn cậu trong tay rồi mới chậm rãi lên tiếng:
"Không cần phải tiêu hao sức mình cho những thứ không cần thiết."
Vưu Chiếu Hy sau khi an toàn ở trong vòng tay của người kia, bỗng dưng lại nhớ đến người con gái tên Fallande. Khi nãy cô còn ở trong đám người của Gron, nhưng bây giờ lại giống như bốc hơi không thấy được một sợi tóc.
Vưu Chiếu Hy hơi nhíu mày muốn tìm cho bằng được người kia đang lẩn trốn ở đâu, nhưng vì sức cùng lực kiệt, đôi mắt phản chủ lim dim muốn nhắm lại, rốt cuộc cơ thể đình công, giao phó cậu cho Vưu Thần.
Raymond đi theo sau hai người họ, một tay cắm vào túi quần, bước chân khoan thai tiến về phía trước, khóe môi lại không nhịn được vểnh lên.
Đầu lắc nhẹ, lòng Raymond nghĩ, quả thật vẫn không hiểu nổi Huyết tộc của các cậu.
Ngay sau khi người của Vưu Thần đều đã rời khỏi đó, trong góc khuất của hành lang lúc này bỗng xuất hiện một người. Vì ánh sáng yếu ớt không soi rõ khuôn mặt của người nọ, nhưng có thể nhìn thấy đôi găng tay màu đen bám trụ trên đôi tay của người đó đang siết chặt lại đầy căm phẫn.
...
Khi Vưu Chiếu Hy lần nữa tỉnh dậy thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Bị nhốt hơn mấy tiếng đồng hồ ở công viên bỏ hoang cùng với bị đám người bỉ ổi kia làm loạn một trận, Vưu Chiếu Hy cả người đều cảm thấy mệt mỏi.
Sau giấc ngủ dài, cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo đôi phần.
Khi ngồi dậy, cậu nhìn qua phía bàn liền nhìn thấy một ly huyết đỏ đặc, mùi hương nhẹ nhàng vờn quanh cánh mũi.
Vưu Chiếu Hy thức dậy lập tức cảm thấy khát, vì vậy không chờ đợi mà vươn tay nhấc chiếc ly, ngửa cổ uống cạn đến đáy.
Sau khi uống xong, Vưu Chiếu Hy nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa phòng. Lướt mắt nhìn qua thì phát hiện Vưu Thần đang bước vào, trên tay còn mang theo một bìa hồ sơ gì đó màu xanh dương sẫm.
Vưu Thần nhìn thấy cậu tỉnh dậy cũng không vội vàng mở lời hỏi thăm. Y đi tới bàn làm việc, đặt bìa hồ sơ kia xuống rồi mới xoay gót đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Vưu Chiếu Hy.
"Uống hết rồi sao?"
Vưu Chiếu Hy vươn lưỡi liếm viền môi, "Ừm, ngủ dậy em rất khát..."
Vưu Thần mỉm cười một cái, đem các ngón tay luồn vào mái tóc của cậu, vuốt ve, "Nếu còn mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta dời chuyến bay cũng được. Dù sao mấy hôm nay em cũng chưa được đi đâu chơi cả."
Mục đích ban đầu của Vưu Chiếu Hy khi qua đây chính là đi chơi, nhưng không ngờ khi cậu đặt chân xuống nơi này thì lại biến ra không ít chuyện lớn.
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn lơ đễnh, sau đó thở dài nói sang một chuyện khác, "Nếu như anh hủy ký kết với họ rồi thì dự án kia phải làm sao đây?"
Động tác vuốt tóc của Vưu Thần hơi khựng lại, ánh mắt y đặt lên khuôn mặt của cậu, bình tĩnh mà nói, "Không sao cả. Tôi vẫn sẽ lo được chuyện này."
Tuy Vưu Thần nói như vậy nhưng Vưu Chiếu Hy trong lòng vẫn không cách nào thoải mái được. Vì cậu chính là nguyên nhân của những rắc rối này. Và Vưu Thần cũng vì không muốn cậu dính líu đến nên mới dứt khoát hủy ký kết với bọn người đó.
Dự án tâm huyết của y đều bị cậu làm cho tiêu tan hết rồi.
Trầm mặc hồi lâu, Vưu Chiếu Hy ngẩng mặt nhìn y, vừa đau lòng vừa khó xử nói, "Lần này trở về, nếu như ba biết được mọi chuyện chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Rất có thể ba sẽ lại giận em, vì em luôn mang rắc rối đến cho anh, cho gia đình..."
Khi nghe cậu nói vậy, Vưu Thần lập tức nhíu chặt chân mày, rõ ràng không hề đồng tình với loại suy nghĩ tiêu cực thế này. Nhưng y biết bây giờ mình có an ủi bằng cách bảo, ba sẽ không làm gì em đâu thì hoàn toàn vô dụng.
Vì vậy, Vưu Thần đã dùng cách nói khác, trực tiếp lại ấm lòng hơn mà nói với cậu:
"Tiểu Hy, em thật sự đã quên mất phía sau mình còn có ai rồi sao?"
Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu nhìn y, có chút mơ hồ.
Vưu Thần ngược lại điềm tĩnh nhìn xuống đôi mắt trong vắt mê người của cậu, thoáng vẽ ra một nụ cười thâm tình sâu nặng:
"Phía sau em sẽ luôn có tôi. Mọi rắc rối lần này và cả mọi rắc rối của sau này, tôi đều sẽ gánh vác tất cả cho em, Tiểu Hy."