✻ Chương ✻
Clara đứng sẵn bên dưới đại sảnh chờ đợi Vưu Thần. Khi bắt được thân ảnh cao lãnh của y từ đằng xa bước lại gần, cô liền bừng tỉnh, đi nhanh về phía của y.
Đầu hơi cúi thấp nhưng giọng nói vẫn rõ ràng rành mạch, "Ngài Louis, chúng ta đi thôi."
Vưu Thần đảo mắt nhìn cô một chút rồi lãnh đạm lách người qua một bên, dường như việc tránh tiếp xúc động chạm da thịt với người khác đã trở thành một thói quen khó bỏ của người này mất rồi.
Clara ở phía sau nhận ra như vậy cũng không nói gì mà chỉ cười nhẹ một cái có phần khổ sở bất lực. Nương mắt nhìn theo bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Vưu Thần, Clara vài giây sau đó lập tức đuổi theo phía sau y.
Hai người ngồi ở trên xe chỉ nói những chuyện liên quan đến Vưu Chiếu Hy.
"Julian đã về khách sạn rồi sao?" Vưu Thần hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm thành phố xa hoa dưới màn mưa phùn lãng mạn.
Clara ngồi ở chỗ ghế lái phụ nghe hỏi liền gật đầu một cái, ánh mắt liếc đến kính chiếu hậu, thấp giọng bảo, "Percy vừa nhắn cho tôi, cậu Julian đang ở trong phòng, cũng không có ý định rời khỏi đó."
Vưu Thần nghe đến đây, tâm tình phần nào được thả lõng một chút. Y ngả người ra phía sau ghế, đôi mắt nhắm hờ lại, tựa hồ muốn chìm vào một giấc ngủ ngắn ngủi. Clara nhìn thấy vậy cũng không lên tiếng nữa.
Bầu không khí trong xe thoáng chốc rơi vào một khoảng tĩnh lặng tịch mịch.
Ngoài trời mưa phùn lấm tấm, tô nét cho con đường cùng những ánh đèn đủ màu sắc.
Khi xe dừng lại trước đại sảnh khách sạn thì đồng hồ cũng đã điểm mười giờ đêm.
Vưu Thần cảm nhận được sự bất động của con xe, đôi mắt bất ngờ mở to, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ánh đèn màu vàng trà ở bên trong đại sảnh phản chiếu qua ô cửa sổ trong suốt, khiến cho y nhất thời nheo mắt lại.
Clara cầm sẵn một chiếc ô trong tay, cô chủ động bước ra ngoài trước Vưu Thần. Bung chiếc ô màu đen ra, Clara đứng tại nơi cửa xe phía sau vừa bật mở, Vưu Thần một thân cũng màu đen huyễn hoặc bước xuống, vì đã có chiếc ô phía trên cho nên y cũng không bị ướt gì cả.
Vưu Thần đứng yên một chỗ, đầu hơi ngước lên nhìn vào một tầng nào đó của khách sạn, trong lòng vẫn còn lăn tăn những gợn sóng cảm xúc khó diễn đạt.
Clara ở bên cạnh vẫn kiên nhẫn cầm ô, lúc này mới hạ giọng nói, "Ngài Louis, ngài nên vào trong thôi. Mưa sắp nặng hạt rồi."
Vưu Thần thu tầm mắt lại, nghiêng mặt nhìn qua khuôn mặt kiều diễm của Clara một chút, sau đó mới phát hiện người con gái này lúc nào cũng lùi một bước hứng lấy những thiệt thòi để phục vụ cho mình tốt nhất.
Khóe môi lạnh nhạt cong lên, Vưu Thần thẳng thắn đẩy nhẹ chiếc ô qua che trên đầu Clara, "Cô về nghỉ đi. Lần sau cũng không cần đứng dưới trời mưa như vậy."
Nói xong, Vưu Thần nhanh chóng cất bước về phía bậc tam cấp trước đại sảnh.
Clara nhìn theo bóng lưng cô tịch của Vưu Thần, trong lòng mơ hồ dấy lên một cảm xúc gì đó không tên, nhưng thật ấm áp động lòng người.
...
Vưu Thần bước vào thang máy, nhanh chóng ấn vào con số trên mặt kim loại sáng loáng.
Thang máy theo lệnh di chuyển lên trên với một tốc độ vừa phải, chẳng bao lâu liền dừng lại, dinh một tiếng mở cửa.
Hành lang của tầng lầu này luôn vắng vẻ và hiu quạnh. Vì hầu như không có một vị khách nào được đặt chân đến đây, ngoại trừ những vị khách đặc biệt có tiếng tăm, điển hình là Vưu Thần.
Vưu Thần rời khỏi thang máy, bước chân giẫm nhẹ lên mặt thảm màu đỏ rượu. Bóng hình dưới một gam màu vàng sậm khiến cho người khác nhìn vào càng cảm nhận được một sự cô đơn tịch liêu trên người của y.
Dừng lại trước cửa phòng của cả hai, Vưu Thần mang theo một chút cảm xúc thống khổ nặng nề cà chiếc thẻ màu trắng pha lẫn màu xanh dương rất sang trọng lên khe cửa.
Cửa phòng lập tức bật mở một tiếng khe khẽ.
Bên trong phòng tối như mịt.
Nếu như không có những ánh đèn ở bên ngoài rọi vào sẽ không cách nào nhìn thấy được một thiếu niên đang ngồi gục đầu một mình tại ghế sô pha.
Vưu Thần đẩy nhẹ cánh cửa lại, sau đó dời tầm mắt đặt hết lên trên người của Vưu Chiếu Hy đang trong bộ dạng thật khó hiểu.
Mượn tạm thứ ánh sáng ít ỏi ở ngoài cửa sổ, Vưu Thần nhận ra trên chiếc bàn thủy tinh hình bầu dục có một chai rượu thật lớn nhưng chỉ còn không quá một nửa. Bên cạnh là một chiếc ly thủy tinh nằm nghiêng, đang có dấu hiệu lăn từ trên bàn xuống đất.
Vưu Thần thoáng chốc nhíu chặt chân mày, bước chân phóng nhanh đến đó, vừa vặn bắt kịp chiếc ly thủy tinh.
Động tĩnh này của y vô tình đánh thức thiếu niên vì rượu mà say bí tỉ.
Vưu Chiếu Hy ngây ngốc ngước mắt nhìn qua một cái, đôi mắt hé mở, nửa mơ nửa tỉnh không xác định được người trước mặt mình là ai. Trên người cậu lúc này bị một mùi hương của rượu quấn quanh như một sợi dây thừng chắc chắn. Lẫn trong mùi vị của rượu còn có một mùi hương khác, nghe qua liền bị mê hoặc khó cưỡng lại.
Vưu Thần sau khi nhìn thấy toàn bộ hình dạng lúc này của Vưu Chiếu Hy, ánh mắt mang theo một loại thăng trầm rất khó hiểu. Nhưng dường như kẻ ở đối diện lại không hề biết hình dáng hiện tại của mình đang thay đổi như thế nào.
Vưu Chiếu Hy mơ mơ hồ hồ dụi dụi mắt, cơ thể vì rượu mà trở nên khó chịu nóng bức. Cậu chống ta loạng choạng đứng dậy, mở to đôi mắt nhìn vào Vưu Thần ở trước mặt.
Người đàn ông này trong mắt cậu sao mà lãnh đạm lạnh lùng như vậy?
Người đàn ông này trong mắt cậu sao lại phong tình quyến rũ như thế?
Quần áo trên người y, nhìn qua chất liệu cùng thương hiệu đều có thể nhận định, đây là một người có tiền, rất có tiền!
Bộ dạng cao cao tại thượng, đôi mắt màu hổ phách lãnh khốc tuyệt tình, ngửi qua lập tức biết được kẻ này còn có uy quyền.
Vưu Chiếu Hy bất giác cười lên một tiếng đầy mê tình, ngón tay mềm mại chỉ về phía của Vưu Thần, không nghĩ ngợi liền phun ra một câu:
"Này, ông là ai? Sao lại bước vào phòng này? Đây là phòng của ai, ông có biết hay không? Hửm? Ông tốt nhất không nên vào đây!!! Sẽ bị giết, bị giết đấy!"
Vừa nói, Vưu Chiếu Hy vừa sán lại gần trước mặt Vưu Thần, nghiêng đầu cười lên ngây ngốc, "Người đó rất khó tính, rất ghen, sẽ giết ông! Nhưng mà...người ta đang sắp sửa đem tôi đi trao đổi rồi...hức..."
Sự ủy khuất ánh lên trong đôi mắt của Vưu Chiếu Hy sau câu nói kia khiến cho tâm tình Vưu Thần càng lúc càng trở nên nặng nề.
Bỏ qua ngoại hình hiện tại của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần trầm mặc hít vào một hơi, sau đó định giữ tay cậu lại, đem cậu lên giường an an tĩnh tĩnh vào giấc ngủ. Nhưng ngay khi y định làm vậy thì nghe thấy cậu bỗng quát lớn một câu:
"A! Hóa ra là anh, anh Cả! Sao anh còn về đây? Là về đây đem tôi đi bán đúng hay không? Đúng hay không?"
Vưu Chiếu Hy cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông chính là Vưu Thần. Đó chính là người vừa nãy hỏi cậu, y có nên đồng ý chuyện trao đổi kia hay không.
Khốn nạn!
"Nào, gã ta đâu nào? Sao lại không chủ động đến đây đem tôi đi a? Hay là, ở trong phòng này luôn đi, cũng rất thuận tiện!"
Vưu Chiếu Hy như uất ức cắn nhẹ môi dưới, hai bàn tay vô thức giữ chặt lấy cổ áo của Vưu Thần, giựt mạnh.
"Còn anh, cũng ở lại đây, xem cho trọn vẹn cuộc vui của tôi cùng ông ấy. Thú vị lắm, đúng không?"
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn xuống đôi bàn tay đặt trên cổ áo của mình, không nghĩ ngợi gì liền nắm chặt đôi tay của cậu, đầu cúi thấp thổi một luồng khí ấm áp vào bên trong.
"Tiểu Hy, em say rồi, đừng hồ loạn nữa. Đi ngủ thôi."
Vưu Chiếu Hy lần này hất mạnh tay của Vưu Thần ra, cười lên một tiếng chua chát, "Thôi bớt đi, anh dụ tôi ngủ rồi đem tôi dâng cho ông ấy đúng không? Tôi khinh, tôi khinh!"
Trước những lời trong tình trạng say khướt của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần thẳng thắn mà chặn lại tất cả. Vì mỗi một câu tựa như một mũi dao khứa sâu vào trái tim của y.
Sự thâm tình này, y chỉ dành cho một mình cậu.
Chỉ vì khi đó không muốn cậu phải chứng kiến cảnh tượng mình ra tay cảnh cáo Younes, cho nên mới dùng đến biện pháp khiêu khích này để cho cậu bỏ về. Vì y biết, nếu như không có lý do cụ thể, cậu sẽ không rời khỏi phòng này.
Nhưng Vưu Thần ngẫm lại, lần này y đi sai nước cờ mất rồi. Biện pháp mạnh như vậy lại vô tình tổn thương Vưu Chiếu Hy, ít hay nhiều thì vẫn là khiến cho cậu phải nghĩ ngợi đau lòng.
Một tay ôm chặt lấy hông của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần kéo cậu lại gần mình, dứt khoát lấp kín môi của cậu, chặn đi những câu chữ lại sắp tuôn ra một lần nữa.
Vưu Chiếu Hy bị ngăn lại bởi một chiếc hôn nồng đậm, hơi men trong người phần nào tan đi.
Đôi mắt trừng lớn, Vưu Chiếu Hy đưa tay muốn đẩy Vưu Thần ra nhưng lại không có tác dụng gì. Nụ hôn càng lúc càng sâu đậm, càng điên cuồng, càng khiến cho cả hai sắp sửa rơi vào một biển lưới tình bao la, rộng lớn.
Môi lưỡi đan cài một lúc thật lâu, khi Vưu Chiếu Hy đã bị hút hết sinh khí, cậu mới mạnh mẽ đẩy người kia ra một cái, chấm dứt nụ hôn.
"Anh..." Vưu Chiếu Hy dần tỉnh lại, tức giận nhìn Vưu Thần, trong lòng vẫn còn vì chuyện kia mà nặng lòng.
Vưu Thần lãnh đạm nhìn cậu, tựa hồ nụ hôn khi nãy vẫn chưa đủ đối với y, cho nên một lần nữa bước gần đến cậu, hung hăng giữ chặt chiếc cằm kia.
Ánh mắt Vưu Thần vững vàng rơi xuống khuôn mặt của Vưu Chiếu Hy, từng câu từng chữ theo sự thâm tình truyền đến trái tim của cậu.
"Nhìn vào mắt tôi xem, tôi có một chút gì không đối tốt với em hay không? Mọi thứ của tôi đều đã đặt vào em cả rồi, em nghĩ tôi sẽ dễ dàng giao em cho một kẻ ghê tởm như Younes hay sao? Em ngốc đến vậy ư?"
Vưu Chiếu Hy vì đau mà nhíu chặt chân mày. Đôi mắt ẩn chứa một sự ủy khuất nhất định, chóp mũi ửng hồng, "Là em ngốc, là vì em ngốc cho nên mới luôn bị anh đùa giỡn như vậy! Là vì em ngốc, nên mới yêu thương anh không một chút nghi ngờ! Là vì em ngốc, cho nên chỉ có một câu của anh lại đau lòng đến mức uống rượu say bí tỉ..."
Tâm Vưu Thần thoáng chấn động.
Ngón tay đang giữ chặt chiếc cằm của cậu cũng vô thức nới lỏng. Nhìn sâu vào đôi mắt ủy khuất nhưng cũng rất quật cường kia, khóe môi của y tựa hồ muốn mỉm cười, lại không cách nào mỉm cười cho thật tự nhiên được.
Cảm nhận được người kia đang vì tỉ mỉ ngẫm nghĩ mà xao lãng việc hung hăng đối với mình, Vưu Chiếu Hy bước lùi về sau một bước, ánh mắt vẫn ngập trong đau thương nhìn Vưu Thần.
"Thần, anh có sợ mất em không?"
Câu hỏi của cậu đã thành công dời sự chú ý của Vưu Thần. Y nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn thật lâu sau mới bất giác rướn khóe môi lên, cười chua chát một cái.
"Em nói xem, tôi có sợ hay không?"
Vưu Chiếu Hy lần này buồn cười, tuy nhiên đôi mắt vẫn chua xót, "Anh đừng hỏi ngược lại em nữa, được hay không? Anh không thể tự mình nói ra hay sao? Nói những lời đấy với em, khó như vậy sao?"
Vưu Thần nhắm hờ mắt tựa hồ nghĩ ngợi, sau đó quay mũi giày tiến về phía Vưu Chiếu Hy, nhìn cậu một lúc lâu mới trầm tĩnh nói một câu:
"Em sẽ không thể rời khỏi tôi."
Vưu Chiếu Hy nghe xong lập tức cắn nhẹ môi dưới, dường như sự uất ức đã dâng lên đỉnh điểm, không hề nể tình mắng một câu:
"Khỉ thật, anh có thôi bá đạo kiểu đó được không? Nếu anh nói như thế, vậy vì sao cứ mãi trói em ở bên cạnh cơ chứ?"
Vưu Thần bị cậu thẳng thừng vạch trần sự thật cũng không tức giận, chỉ lãnh đạm nhìn qua nơi chiếc bàn thủy tinh, trầm thấp hỏi một câu:
"Em uống hết một chai rượu này sao?"
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi lập tức liếc qua chai rượu mà mình uống gần hết, chẳng mảy may phủ nhận mà ngược lại còn ngồi phịch xuống ghế, nụ cười gian xảo mị hoặc bên khóe môi hiện ra. Một tay nhấc chai rượu lên, bình tĩnh rót đầy ly rồi nói:
"Uống cùng em không?"
Vưu Thần nhìn thoáng qua cậu, không ngần ngại đón lấy ly rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn đến đáy.
Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn tác phong nhanh nhẹn gọn gàng dứt khoát của Vưu Thần lại không nhịn được cười một tiếng ngọt ngào. Cậu ngồi vắt tréo chân mình, một tay nâng cằm, im lặng quan sát vẻ đẹp phong tình của người trước mặt.
"Vưu Thần, uống rượu say như thế này, bỗng dưng em lại rất muốn làm tình."
Vưu Thần ngay lập tức nhíu chặt chân mày. Ngón tay giữ thân ly cũng siết mạnh lại.
Y không chấp nhận được sự thẳng thắn này của Vưu Chiếu Hy, nhưng cũng không tức giận muốn giáo huấn một trận.
Ánh mắt lại lướt nhẹ qua phía trên đỉnh đầu của cậu, sự biến đổi hiện tại vẫn đôi chút khiến cho Vưu Thần cảm giác bức bối cùng khó chịu.
Vưu Chiếu Hy thấy y im lặng bèn nghiêng đầu tựa ra sau ghế, nét cười trên môi nhàn nhạt lại quyến rũ, "Anh...không muốn sao?"
Dừng lại, cậu lúc này mới mơ hồ cảm giác được cơ thể của mình hiện tại đang có gì đó không được ổn. Đúng hơn chính là không còn giống như lúc bình thường nữa.
Bàn tay mơ hồ muốn chạm lên đỉnh đầu, lại bất ngờ bị Vưu Thần giữ chặt lấy cánh tay.
Vưu Thần khom người xuống, bờ môi lạnh như băng lướt nhẹ trên trán của cậu, thấp giọng thì thầm, "Đừng khiêu khích tôi, hiện tại vẫn còn chưa đến lúc."
Vưu Chiếu Hy mặc kệ y vẫn đang nắm chặt cổ tay của cậu, tựa hồ muốn ngăn lại hành động ban nãy, ngước mắt lên cười cười lả lơi, "Vậy, anh định để sự trong sáng này bị người khác chọc thủng hay sao? Anh nghĩ, anh có chịu được hay không?"
Vưu Thần khó chịu nhìn cậu.
Vưu Chiếu Hy ngược lại không hề lưu tâm đến sự giận dữ khó chịu của y, tiếp tục cười nói, "Em nghĩ khi tình yêu đã đến, sự tình nguyện của cả hai cùng có thì thời điểm chỉ là một cái cớ vô tích sự mà thôi. Ngoại trừ, anh vẫn có một chút khúc mắc với em... chẳng hạn như, thân phận thật sự của em?"
Vưu Thần im lặng nghe xong lại âm trầm cười một tiếng, nghe qua vừa có điểm tức giận lại có điểm thống khổ khó mà nhìn ra được.
Giữ chặt hai cánh tay của cậu, Vưu Thần áp môi mình lên cánh môi mềm mại kia, mút mạnh một tiếng mới nói, "Thật ra em vẫn còn chưa biết điều này."
Vưu Chiếu Hy im lặng nhìn y.
Vưu Thần dùng loại ánh mắt khốc suất của mình nhìn cậu, lời nói theo khóe môi tuôn ra, "Thân phận của em chính là nằm trong tay của tôi. Tôi sẽ nhào nặn nó theo ý của tôi, vì thế em không cần dùng cách này mà khiêu khích tôi."
Dừng lại, Vưu Thần hạ tầm mắt xuống đôi môi đang mím hờ lại của cậu, "Hiện tại, vẫn chưa thích hợp."
Dứt lời Vưu Thần đứng thẳng người, cũng đã buông tha cánh tay của người kia. Ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu của cậu một chút rồi mới an tâm quay lưng, toan bước vào phòng tắm.
Vưu Chiếu Hy sau đó chỉ biết ngồi lặng thinh tại ghế sô pha. Cậu mơ hồ liếc nhìn bản thân ở trong tấm kính khổng lồ bên cạnh, dường như vừa mới nhận thức được một việc gì đó mà ngấn nước ở đáy mắt không chịu được mà rơi xuống.
Bàn tay đặt trên mặt ghế vô thức siết chặt lại thành quyền. Vưu Chiếu Hy cúi gằm khuôn mặt, bên tai lặng lẽ nghe thấy âm thanh của tiếng nước chảy.
Những suy nghĩ trong lòng cậu hiện tại đều chẳng khác gì một sợi dây thừng vừa dài vừa lớn, ra sức quấn quanh cậu nhiều vòng, tựa hồ muốn siết chết cậu.
Vưu Thần, thật sự...là như vậy sao?
Gian phòng vẫn chìm trong tịch mịch cho đến khi Vưu Thần bước ra từ phòng tắm. Chiếc áo choàng sẫm màu buộc lỏng lẽo để lộ một bờ ngực màu mật ong của y.
Vưu Thần nhìn thấy người kia vẫn ngồi im một chỗ, bèn bước đến nói, "Tiểu Hy, đi ngủ thôi."
Vưu Chiếu Hy nghe giọng người kia ở gần bên cạnh mình, lại bất giác hồ loạn đứng bật dậy, dùng sức áp đảo Vưu Thần ngã ngồi trên ghế.
Dưới sự hoang mang cùng khó hiểu của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy đổ người xuống nơi ghế sô pha Vưu Thần đang ngồi. Hình dáng của cả hai dưới ánh trăng trở nên hài hòa hơn bao giờ hết. Khuôn mặt vừa tức giận vừa ủy khuất của cậu khiến cho người kia toàn thân bất động.
Chiếc áo choàng sẫm màu của Vưu Thần bị rơi xuống để lộ bả vai rắn rỏi của y. Vưu Chiếu Hy ở trên người y, một tay vươn luồn nhẹ vào bên trong lớp áo ngủ, một tay áp trên gương mặt lãnh đạm của y.
Tư thế phong tình quyến rũ của Vưu Thần lúc này đều thu vào tầm mắt của Vưu Chiếu Hy. Viền mắt của cậu hơi đỏ lên, còn ẩn ẩn ngấng nước đầy ủy khuất mị hoặc. Đôi môi hé mở dính sát bờ môi lạnh như băng của Vưu Thần.
Không gian chìm ngập trong một mùi hương thơm nồng của huyết tửu. Ngay cả bên khóe môi của cậu cũng còn vương lại một vết son hồng xinh đẹp của rượu.
Vưu Chiếu Hy áp sát đến người của Vưu Thần, đem tất cả ở trong tim theo hơi men còn sót lại bộc bạch ra:
"Thần, hãy làm em yêu anh đến mê loạn cuồng trí đi. Hãy dùng chính sự thâm tình bao nhiêu năm nay của anh chinh phục em ngay bây giờ đi..."
Hãy nhanh đi, nếu không em sẽ...
Vưu Chiếu Hy cắn môi dưới như muốn kìm lại ngấn nước sắp sửa lăn xuống gò mà của mình.
Vưu Thần lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng ủy khuất đáng thương này của Vưu Chiếu Hy từ sau khi cậu trở thành một thiếu niên. Nhìn ngấn nước gần rơi xuống mà tâm của y chấn động mạnh mẽ.
Bàn tay áp trên gương mặt của Vưu Thần vẫn bất động. Vưu Chiếu Hy rõ ràng chưa bao giờ làm những động tác như thế này, nhưng hôm nay lại cố hết sức để dụ hoặc đối phương bằng mọi giá.
Cậu không rõ dục vọng của mình vì sao lại trở nên nhiệt tình như thế, nhưng cứ nhìn đến Vưu Thần, cậu lại chỉ muốn cùng y đến mệt nhoài mà thôi.
Vưu Chiếu Hy nhìn thấy đối phương im lặng, bất giác nhíu nhẹ chân mày, áp môi mình hôn lên môi của y, nhanh chóng đưa đầu lưỡi luồn vào bên trong, càn quấy nếm không sót tư vị nào trong miệng y.
Mùi rượu ban nãy còn sót lại khiến cho Vưu Chiếu Hy tựa như muốn say trở lại.
Vưu Thần sau một hồi chấn động liền bị người kia kéo vào biển tình bao lao rộng lớn.
Biển tình lồng lộng gần như nuốt chửng lấy cả hai người, tạo nên một con sóng khổng lồ, tràn ngập vào khoang ngực, lấp đầy và làm dịu đi những tổn thương chồng chất của hai người.
Vưu Thần nhắm hờ mắt đáp lại nụ hôn nhiệt tình của Vưu Chiếu Hy. Cả hai cùng giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế sô pha, hôn đến trí óc cuồng loạn.
Một tay Vưu Thần mạnh mẽ nắm chặt một vạt áo sơmi của cậu, dứt một nhát khiến cho những chiếc cúc áo vung vãi khắp sàn nhà. Âm thanh khe khẽ vang lên khiến cho Vưu Chiếu Hy cảm giác hoan hỉ, ánh mắt ngập trong hơi sương hé mở, nhìn đối phương thật sâu đậm.
Tay của Vưu Chiếu Hy ở trong vạt áo ngủ trên người y cũng luân động không kém. Cậu nhanh nhẹn kéo sợi dây của chiếc áo ngủ, chẳng bao lâu chiếc áo bung ra, để lộ một mảng ngực cùng những múi cơ rắn chắc.
Vưu Chiếu Hy dừng lại quan sát cơ thể nam tính quyến rũ của người kia, khóe môi cong lên cười đến ngọt ngào mê loạn. Đầu lưỡi lần nữa lướt nhẹ trên cổ của Vưu Thần, chậm rãi rơi xuống xương quai xanh nhô lên. Cậu khẽ cười rồi cắn xuống một cái, tạo ra một vết hôn ngân ẩn ẩn mờ mờ.
Vưu Thần hơi ngửa cổ, hai cánh tay ôm trọn lấy Vưu Chiếu Hy ở trên người kia. Cởi bỏ chiếc áo sơmi màu trắng của cậu, cơ thể thon gầy trắng nõn dần lộ ra dưới ánh trăng huyền ảo.
Vưu Thần vuốt nhẹ một đường từ trên cổ xuống đến rốn, mỗi một nơi đều lưu lại rất nhiều hơi ấm, hơi ấm của ngọn lửa dục vọng trong người y.
Vưu Chiếu Hy ngồi thẳng dậy, sống lưng tạo thành một đường cong mềm mại quyến rũ. Cậu duỗi ngón tay nâng nhẹ cằm của Vưu Thần lên một chút, vừa vặn để ánh sáng bên ngoài chiếu vào, soi rõ một nửa khuôn mặt của y.
"Đêm nay, chúng ta sẽ là của nhau." Vưu Chiếu Hy nhìn đối phương bằng một ánh mắt bén như dao.
Khóe môi Vưu Thần rướn lên một khoảng, để lộ ra một nét cười vừa thâm tình cũng rất gian xảo. Bắt lấy ngón tay của cậu, y chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua nó, hồi sau liền cuộn lấy nó bằng chiếc lưỡi ấm nóng của mình.
Vưu Chiếu Hy cảm nhận được ngón tay mình đang bị liếm mút đến mê hoặc, bả vai nhất thời rụt lên một chút.
Sau một hồi khiến cho ngón tay của cậu ướt át, Vưu Thần chậm rãi rời đi, lại rướn người tìm đến cánh môi của cậu, mạnh mẽ mút vào.
Vưu Chiếu Hy hoàn toàn nương theo sự dẫn dắt nguy hiểm của người kia, nhanh chóng lạc vào một thế giới mê loạn hoan hỉ.
"Đêm nay, em cũng đừng bật khóc cầu xin tôi dừng lại, rõ rồi chứ?"
Vưu Chiếu Hy choàng tay qua cổ Vưu Thần, dưới đôi mắt sắc dục rõ ràng của đối phương, cậu không lộ ra nửa điểm hoang mang hay lo sợ, ngược lại còn trở nên mị hoặc quyến rũ khiến cho đối phương không còn cách nào chống đỡ.
"Vâng, anh cả."
Tia ý chí cuối cùng của Vưu Thần rốt cuộc cũng bị đứt gãy bởi một câu nói nhẹ tựa lông hồng của người kia. Chiếc lông vũ vuốt ve ý chí của y, lợi dụng khoảnh khắc ý chí yếu mềm nhất liền hóa thành một con dao, thẳng thừng chặt đứt làm đôi.
Vưu Thần thu lại ý cười của mình, thay vào là một nét mặt nghiêm túc lãnh đạm, nhanh chóng nâng bổng Vưu Chiếu Hy ném mạnh lên giường.
Drap giường bởi vì chấn động này mà nhàu đi một khoảng lớn.
Vưu Thần đổ cả bóng người xuống nơi cậu đang nằm, tư thế quỳ gối trên mặt nệm càng khiến cho cơ thể của y trông lớn hơn bao giờ hết. Vưu Chiếu Hy thu vào tầm mắt sự thâm tình đầy ham muốn của y, hai bàn tay vuốt ve bả vai rắn rỏi kia một chút.
Vưu Thần vừa hôn Vưu Chiếu Hy, vừa đưa tay luồn sâu vào trong chiếc quần jeans của cậu. Nút quần rất nhanh bị bật mở, đường khóa cũng bị kéo xuống một đường thẳng, để lộ bé con đang hừng hực khí thế qua lớp vải màu đỏ sẫm.
Vưu Chiếu Hy nương theo từng nụ hôn của người kia mà uốn cong người. Hai chân thả một nửa xuống giường, các đầu ngón chân cứ co lại mỗi khi Vưu Thần cố ý hôn mạnh vào Tiểu Hy Hy của cậu.
"A~...ưm..."
Vưu Thần một bên hôn khắp cơ thể của cậu, một bên nhanh chóng đoạt lấy quần jeans cùng quần nhỏ, tùy tiện ném xuống sàn nhà. Tiểu Hy Hy run rẩy trong bàn tay luân động không ngừng của y. Từng chút lại từng chút một trở nên kích động hơn bao giờ hết.
Vưu Chiếu Hy thật sự cao hứng, đến mức chỉ vì Vưu Thần hôn môi nồng nhiệt với mình thôi mà cậu đã gần như thả ra mọi thứ.
"Ưm...Thần, anh cả...em không nhịn được..." Vưu Chiếu Hy mơ hồ nói xong lại mím chặt môi mình, cả người nhổm dậy ôm choàng lấy Vưu Thần, hôn loạn trên vành tai của y.
Vưu Thần chỉ mới chơi đùa cùng bé con chưa đến năm phút, lại nhận được sự hồi đáp nhiệt tình này khiến cho y không nhịn được lật mạnh Vưu Chiếu Hy lại. Tấm lưng mịn màng của cậu hướng về phía của y, ngay cả nơi kín đáo nhất cũng thẳng thắn lộ ra không sót một chút.
Vưu Chiếu Hy bị lật bất ngờ cũng kinh ngạc vài giây, hai bàn tay chống vững xuống nệm, môi mím nhẹ vì mang theo chút ngượng ngùng khó chịu.
Vưu Thần giữ chặt lấy cánh mông tròn trịa của Vưu Chiếu Hy, không nương tình vỗ mạnh đến khi in rõ năm dấu tay của y. Tiếng đánh mông vang lên như muốn nhấn chìm sự tịch mịch của gian phòng.
Vưu Chiếu Hy mỗi lần bị đánh đều hết sức nhịn xuống, đến khi nơi bị đánh đã không còn cảm giác, cậu mới bắt đầu cảm thấy một sự khoái lạc đang chiếm lấy mình.
Vưu Thần ở phía sau cúi thấp đầu hôn lên nơi đỏ đỏ hồng hồng, một đường hôn đến nơi con đường nhỏ hẹp ngượng ngùng của người kia. Nơi đó vừa bị sự kích thích ở phía trước lẫn đầu lưỡi mềm mại nóng rực của y làm cho ướt át một mảng.
Vưu Chiếu Hy tựa hồ không còn nhẫn được, hai cánh tay hạ xuống, càng khiến cho nơi tư mật nâng cao lên, lộ rõ trước mắt của y.
Vưu Thần hôn đến khi nơi kia co dãn không ngừng mới dừng lại một chút, thuận tay kéo hộc tủ gần đó lấy ra một lọ nước có mùi hương bạc hà mát lạnh.
Sau khi mở nắp lọ gel, Vưu Thần nghiêng một góc ba mươi độ, để chất lỏng trắng trắng mát lạnh rơi xuống trên lưng của Vưu Chiếu Hy, theo độ dốc mà trượt xuống nơi tư mật đang ra sức co vào dãn ra.
Vưu Chiếu Hy cảm nhận được sự mát lạnh của gel, cơ thể khẽ rùng mình một cái. Cậu xoay đầu lại muốn nói gì đó liền nhìn thấy người kia trực tiếp đem một tay đưa vào nới lỏng.
"A...khoan, khoan..."
Vưu Thần lãnh đạm cùng tập trung khuếch trương nơi tư mật của Vưu Chiếu Hy, hoàn toàn đem những lời nói cầu xin nửa vời của cậu bỏ ngoài tai. Bên cạnh đó, y vẫn dùng bàn tay còn lại giúp cho Tiểu Hy Hy run rẩy không ngừng.
Vưu Chiếu Hy một lúc bị hai tác động xâm chiếm, cậu thở dốc thành từng tiếng mị hoặc.
"Thần, nơi đó..." Cậu không rõ bản thân muốn nói gì, cho nên liền nén xuống những âm thanh rên rỉ của mình.
Vưu Thần ngồi thẳng dậy, tiếp tục đưa thêm một ngón vào khuếch trương, một mặt khác lại cúi đầu hôn lên tấm lưng thon thả của cậu. Đầu lưỡi vuốt ve liếm mút tựa như vẽ ra một mê cung cất giấu đi bảo bối trong lòng y vậy.
Sau một hồi khuếch trương vừa đủ, Vưu Thần kéo hai vạt áo ngủ sang bên cạnh, để Tiểu Thần Thần cùng con đường kia thân mật tiếp xúc.
Da thịt chạm đến da thịt, chân thật đến si mê.
Vưu Chiếu Hy ban đầu cảm giác như mọi thứ trước mặt mình đang nứt ra làm đôi, đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến cho âm thanh mị hoặc càng lúc càng rơi ra không ngừng. Cậu cúi thấp đầu, cảm nhận được vật kia ở trong mình luân động đưa đẩy, cơ thể cũng theo nhịp độ mà đẩy đưa liên tục.
Vưu Thần chỉnh cho cậu một tư thế thật chuẩn, ra sức tiến công, mặt khác lại nhướn người, kéo cậu ngồi dậy cùng mình hôn môi. Nụ hôn ướt át để rơi vài sợi chỉ bạc xuống bả vai của cậu.
"Thần..."
Vưu Thần vẫn còn tỉnh táo, mặc kệ bộ dạng hiện tại của Vưu Chiếu Hy lần nữa thay đổi, y vẫn chìm trong đê mê đối với người mình hết mực yêu thương.
Tốc độ đưa đẩy của Vưu Thần càng lúc càng mạnh mẽ và nhanh hơn. Vưu Chiếu Hy bị lật đến chóng mặt, nhưng vẫn không mở miệng than vãn hay cầu xin một câu nào.
Hai chân đặt trên vai của người kia, Vưu Chiếu Hy hơi ưỡn ngực lên, đầu nghiêng sang một bên, vô tình tạo ra một tư thế phóng đãng quyến rũ giết người.
Vưu Thần nắm chắc hai chân của cậu, bên dưới tiếp tục ra ra vào vào, âm thanh nhớp nháp phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
"Ưm~...thật thích...thật thích...Anh cả, em rất thích, rất thích anh..."
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn người kia mơ hồ nói loạn, lại tăng thêm tốc độ, khiến cho nơi ma sát trở nên sưng đỏ nhưng vẫn không thoát khỏi khoái cảm của dục vọng. Vưu Chiếu Hy nắm chặt drap giường, khóe môi bật ra thanh âm nỉ non ủy khuất.
Đến khi gần đến giới hạn cuối cùng, Vưu Thần bất ngờ cúi thấp người, nhắm đến ngần cổ trắng nõn của cậu, dưới ánh trăng mờ ảo, hai chiếc răng nanh sắc như dao cắm sâu vào cổ của cậu.
Sự hưng phấn khiến cho y không thể khống chế được hành động này.
Vưu Chiếu Hy cảm nhận được mình bị cắn, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
Vưu Thần cắm sâu răng nanh vào cổ của cậu, hút lấy một dòng máu thơm ngọt mê hoặc. Sau đó y rời đi, nhắm đến cánh môi đang hé ra của Vưu Chiếu Hy mà hôn lấy.
Dòng máu ấm nóng tuôn trào giữa hai bờ môi, vô tình trượt ra bên ngoài.
Vết cắn trên cổ của Vưu Chiếu Hy rất nhanh đã đông máu, tạo thành một dấu vết bí ẩn lại chói mắt.
Ngay khi Vưu Chiếu Hy định mở miệng hỏi thì Vưu Thần bất ngờ thúc mạnh một cú cuối, rốt cuộc những gì cậu định nói đều theo chất lỏng của y trôi vào bên trong.
Vưu Chiếu Hy khó khăn nuốt xuống những thứ người kia trao cho, cả người ngã rạp xuống giường, gương mặt tựa hồ vẫn còn bị biển tình nhấn chìm sâu trong lòng nước ngước nhìn Vưu Thần ở phía trên.
Vưu Thần vuốt ve cánh môi của cậu, trong lúc người kia mơ hồ loạn trí lại thấp giọng nói một câu, "Tiểu Hy, hiện tại chúng ta đều không còn đường quay lại."
Tôi yêu em, không thể quay đầu được nữa.