✻ Chương ✻
Vưu Chiếu Hy ngồi lặng trước màn hình tivi thật lớn. Ánh sáng từ màn hình hắt ra chiếu thẳng đến nơi cậu đang ngồi. Gian phòng lúc này chìm ngập trong bóng tối.
Tuy trên tivi đang phát lại một chương trình hài hước dí dỏm nhưng có vẻ nó không đủ sức thu hút sự chú ý của người đang ngồi im ở ghế sô pha cho lắm.
Vưu Chiếu Hy hiện tại đang ngả lưng ra phía sau ghế đệm, ánh mắt nhìn về một phía vô định, tâm trí tỉ mỉ ngẫm nghĩ về những lời mà Vưu Thần đã nói tại phòng làm việc ban sáng.
Những lời yêu thương thâm tình của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy không phải hôm nay là lần đầu tiên được nghe thấy. Cậu là người cảm nhận rõ ràng nhất tình yêu của y dành cho mình. Chỉ có điều, những câu nói vào sáng hôm nay tựa hồ thực sự khảm sâu vào trái tim của cậu từng chút một.
Nếu như người ngoài nghe thấy chắc chắn sẽ vô cùng ngưỡng mộ đối với loại tình cảm sâu nặng này của Vưu Thần. Nhưng riêng với Vưu Chiếu Hy, ngoài sự cảm động và ngưỡng mộ, cậu còn mơ hồ cảm thấy một áp lực thật lớn đang đè lên trái tim của mình.
Bởi vì tình yêu của người kia quá lớn, lớn đến mức nắm tay của cậu rất khó để giữ vững được nó.
Chỉ sợ rằng đến một ngày nào đó, khi cậu bỗng yêu thích một cuộc sống tự do tự tại hơn lại vô tình đem toàn bộ những thâm tình của người kia ném vào một góc, lúc đó sẽ có bao nhiêu là tội lỗi cùng ân hận.
Mặc dù Vưu Chiếu Hy hiện tại chỉ mới là một thiếu niên tuổi, nhưng đừng vì vậy lại đánh giá thấp những suy nghĩ riêng của cậu. Ngoại trừ việc làm hồ đồ tại nơi nhà kho ngày hôm ấy, còn lại mọi thứ đều đã ở sẵn trong đầu cậu, sắp xếp một chút lại đâu ra đó ngay thôi.
Vưu Thần từ trong phòng tắm khoan thai bước ra, mau chóng bắt lấy hình ảnh lặng thinh trầm mặc của Vưu Chiếu Hy ở nơi sô pha. Ánh mắt y thoáng hiện một chút khó hiểu, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường, lãnh đạm chậm rãi bước tới nơi cậu đang ngồi.
Ngồi xuống ở bên cạnh, Vưu Thần nghiêng mặt gọi một tiếng, "Tiểu Hy."
Dòng suy nghĩ như nước chảy của Vưu Chiếu Hy bỗng nhiên bị chặn lại bởi một hòn đá nhỏ. Giọng điệu gọi tên nghe qua thật ấm lòng khiến cho cậu bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn qua một chút.
Phát hiện Vưu Thần đang trầm tĩnh nhìn mình, cậu nhất thời thở ra một hơi, hoàn toàn đem những điều khi nãy đang nghĩ ngợi ném ra phía sau đầu.
"Sao thế ạ?"
Vưu Thần một bên cầm khăn lông lau khô mái tóc đang ướt, một bên duỗi ngón tay búng nhẹ lên trán của cậu.
"Em đang suy nghĩ gì mà trầm mặc như vậy?"
Vưu Chiếu Hy bị búng trán cũng không mảy may tránh né hay kêu lên, chỉ chầm chậm nhích lại gần bên cạnh Vưu Thần, tùy ý ngả người tựa lên người của y.
Mùi thơm của bọt xà phòng vẫn còn bám trên người của Vưu Thần, hòa vào cùng với những giọt nước chưa khô ráo, tạo cho người khác một cảm giác thật mát mẻ và thoải mái.
"Chỉ là nghĩ linh tinh một chút thôi. Đúng rồi, em có nghe Percy nói tối nay anh định sẽ đi đâu đó?"
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của cậu, không nhịn được lại cúi thấp đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
"Đúng là vậy. Hmm, có vẻ Percy cùng em nói chuyện rất nhiều?"
Vưu Chiếu Hy híp mắt lại, trong lòng đột nhiên nảy lên một dự cảm không mấy tốt đẹp. Ngước đầu lên, cậu vừa vặn thu vào tầm mắt mình khuôn mặt nam tính lãnh đạm của người kia, nhất thời cười một tiếng ngọt ngào.
"Nào nào, đừng ghen bậy ghen bạ. Không phải anh rất tin tưởng Percy nên mới cho anh ấy làm người đi theo em sao?"
Vưu Thần trong lòng đúng thật có khó chịu, nhưng cũng không phải là mất hết đi nhận thức bình thường. Anh rõ ràng tin tưởng Percy kia nên mới dám giao Vưu Chiếu Hy cho cậu ta, chỉ là biết được hai người họ trò chuyện nhiều như vậy, kì thực vẫn là không vui.
Vưu Chiếu Hy nhìn thấy người kia trầm mặc không nói, vội vàng ngồi thẳng dậy, đối diện với người kia, mỉm cười ngọt ngào:
"Em có thể đi cùng anh vào tối nay không?"
Nghe cậu chuyển chủ đề, Vưu Thần lập tức nhíu chân mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu.
Tối hôm nay Vưu Thần không phải đi chơi để giải khuây gì cả, chỉ là vì mục đích công việc làm ăn mà thôi. Vì hiểu rõ tính cách của Younes cho nên y mới đặt một phòng tại Icebar, khiến cho hắn vui vẻ một chút để hợp đồng được xúc tiến nhanh hơn một chút mà thôi.
Nếu như có Younes ở đó, Vưu Thần cũng không ngu ngốc gì mà đem theo Vưu Chiếu Hy ở bên người mình.
Gã kia muốn bao nhiêu đê tiện đều có bấy nhiêu. Trong mắt Vưu Thần, Younes chỉ là một gã biến thái ghê tởm mà thôi.
"Không được." Vưu Thần lập tức từ chối, còn toan đứng dậy chuẩn bị thay y phục.
Vưu Chiếu Hy nương mắt nhìn theo, tuy có chút hụt hẫng nhưng cậu cũng không dễ đồng ý như vậy. Đứng dậy, cậu theo sát phía sau Vưu Thần, hạ thấp giọng nhỏ nhẹ năn nỉ:
"Không phải anh nói sẽ đưa em qua đây để du lịch sao?"
Vưu Thần không quay đầu lại, nhanh chóng mở cửa tủ quần áo ra, liếc mắt một lượt liền chọn được bộ y phục thuận mắt với mình. Sau khi đem quần áo trải trên giường, y mới nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn tiểu ma cà rồng kia một cái.
"Tôi đã bảo không được là không được."
Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi ấm ức, im lặng vài giây lại bắt đầu tìm mọi cách phản kháng, "Nhưng anh đã bảo nơi nào có anh thì em được đi cùng còn gì? Bây giờ anh đi đâu, em liền theo đó là được rồi mà."
Vưu Thần vì sự cứng đầu của người kia mà đứng thẳng lưng, hai cánh tay ôm lấy trước ngực, chân mày khẽ nhíu lại.
Vưu Chiếu Hy ở đối diện y cũng không lùi lại một bước nào, hoàn toàn bình tĩnh nhận lấy sự khó chịu trên gương mặt lạnh như băng của y.
Đồng hồ tích tắc trôi qua vài phút nặng nề tựa như vừa trôi qua một vài thế kỷ.
Rốt cuộc, Vưu Thần cũng đành bỏ qua cho sự cố chấp của Vưu Chiếu Hy, dùng bản mặt lạnh lùng gật đầu một cái.
"Anh đồng ý rồi sao?" Vưu Chiếu Hy thấp thỏm hỏi lại.
Vưu Thần không trả lời thêm nửa chữ, chỉ lặng lẽ cởi chiếc áo choàng màu xanh sẫm trên người xuống. Thân hình rắn rỏi nam tính của y phút chốc hiện ra trước mặt của Vưu Chiếu Hy, khiến cho cậu nửa bất ngờ nửa ngượng ngùng, tuy tâm trí bảo quay đầu đi nhưng kì thực đôi mắt lại không cách nào liếc sang chỗ khác được.
Tấm lưng cao lớn nở nang cùng cầu vai rắn chắc vừa phải càng khiến cho thân thể của y so với cậu thật sự khác biệt. Chỉ cần cậu đứng phía sau lưng y cũng đủ hóa thành một kẻ vô hình mất rồi.
Vưu Thần trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt hơi đảo qua phía cửa sổ trong suốt, vô tình bắt được hình ảnh thiếu niên kia đứng ngốc một chỗ nhìn y. Khóe môi cong nhẹ lên, y thình lình quay đầu lại, nói một câu.
"Cơ thể này đủ áp em rồi chứ?"
Vì Vưu Thần quay nửa phần trước về phía của Vưu Chiếu Hy khiến cho phần ngực màu mật ong thu vào tầm mắt của cậu. Khe bụng chia ra thành những vần múi rõ rệt, Vưu Chiếu Hy nhất thời nuốt nước bọt một ngụm, một lúc lâu sau mới tiếp nhận được câu hỏi của y.
Hai bên má nóng bừng, Vưu Chiếu Hy ú ớ vài tiếng rồi quay lưng đi, tùy tiện ném lại một câu, "Em cũng đi thay đồ đây."
Khác với y, thiếu niên kia ôm quần áo đi vào phòng tắm để thay.
Thời gian sửa soạn của hai người nếu trừ đi lúc Vưu Chiếu Hy đứng ngốc nhìn ngắm người kia thì cũng tương đối nhanh.
Khi hai người di chuyển xuống dưới đại sảnh đã không khỏi khiến cho vài đôi mắt chú ý đến.
Đi cạnh một Vưu Thần khí chất ngời ngợi là một thiếu niên thoạt nhìn ngây ngô non trẻ. Thời trang của hai người cũng như trời với biển, khác nhau thật sự. Nhưng khi đi cạnh nhau lại trở nên đặc biệt hài hòa.
Vưu Thần không nắm tay thân mật với Vưu Chiếu Hy, nhưng đôi mắt của y luôn ẩn chứa một sự thâm tình khó cưỡng lại, áp hẳn lên người của cậu. Tựa hồ mỗi một giây một phút, mỗi một bước chân của người kia đều thu vào tầm mắt của y.
Ra đến nơi đỗ xe, trước khi xe lăn bánh, Vưu Thần có dặn dò Vưu Chiếu Hy một câu:
"Chúng ta sẽ đến một quán bar vô cùng phức tạp. Em không được rời khỏi tôi quá một mét, có nhớ chưa?"
Vưu Chiếu Hy thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ vào trong xe, ngoan ngoãn lắng nghe rồi gật đầu chắc nịch, "Em hứa."
Vưu Thần im lặng nhìn cậu một lúc rồi đảo mắt về phía của tài xế, thấp giọng lên tiếng, "Đi."
...
Icebar là một quán bar nổi tiếng bậc nhất tại Thụy Điển vào lúc bấy giờ.
Không giống như Camouf của Vưu Kiện, Icebar tập trung đủ các tầng lớp trong xã hội. Chỉ cần là kẻ có tiền thì sẽ được vui chơi thỏa thích ở trong này.
Tất nhiên, nó cũng không phân biệt nơi nào dành cho con người, nơi nào dành cho ma cà rồng. Đôi lúc tại quán bar cũng xuất hiện người của Thú tộc, nhưng họ vốn giữ kín thân phận vì đây là địa bàn của Huyết tộc.
Chính vì không phân biệt rạch ròi như tại Camouf nên Icebar trở thành một trong những quán bar phức tập nhất tại Thụy Điển.
Con người nếu như vào đây, gặp phải một tên ma cà rồng đang chết khát thì thật sự rất khó mà có đường thoái lui.
Sau một quãng đường khá xa, rốt cuộc hai người nhà họ Vưu cũng đã đến nơi.
Icebar mở cửa vào lúc sáu giờ tối, khách ra khách vào liên tục không ngơi nghỉ. Những bước chân khi mới bước vào vẫn còn tỉnh táo, đến khi ra về đều đã trở nên mơ hồ loạng choạng.
Vưu Chiếu Hy bước xuống xe cùng với Vưu Thần, hình ảnh của hai người tựa như một điểm sáng lóe lên phố đêm, khiến cho không ít người phải nâng mắt quan sát đánh giá.
Vưu Thần vốn lãnh đạm, không ưa thích những nơi ồn ào như thế này cho nên vừa bước xuống xe liền nhíu mày nhăn mặt. Vưu Chiếu Hy ngược lại lần đầu đặt chân đến những nơi như vậy, trong lòng có chút hồi hộp lạ thường.
"Chúng ta sẽ vào đó thật sao?" Vưu Chiếu Hy quay đầu hỏi Vưu Thần.
Nghe hỏi, Vưu Thần nhẹ chớp mắt một cái, gật đầu, "Ừm. Vào thôi, có lẽ bọn họ đang đợi bên trong rồi."
Dứt lời, y liền sải bước về phía trước, bàn tay cũng thuận theo nắm chặt lấy tay của Vưu Chiếu Hy.
Những tên gác ở cửa vừa nhìn thấy Vưu Thần lập tức tản ra thành hai bên, cúi đầu cung kính chào lớn một tiếng.
Phía bên trong âm nhạc đinh tai nhức óc, nhưng vì tiếng hô vang làm cho một số người cũng hiếu kỳ quay đầu lại. Cảnh tượng này nhất thời làm cho Vưu Chiếu Hy nhớ đến hình ảnh của vài gã xã hội đen máu mặt, mỗi lần đến nơi bar xập xình đều sẽ mang theo một cái mùi áp lực kinh khủng như thế này.
Có vài cô gái liếc mắt nhìn nhau, khóe môi vểnh lên đầy ngọt ngào, hiếu kỳ nhìn ngắm rồi đánh giá Vưu Thần.
Nương theo thứ ánh sáng đủ màu nhập nhòe trong quán bar, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy được những hành động ngứa mắt của bọn họ, bàn tay vô thức siết chặt lại, vẻ mặt thoáng chốc sa sầm.
Các người nhìn cái gì? Thật sự nhìn ngắm đồ của người khác bằng ánh mắt như vậy thì không mấy tốt đẹp hay ho đâu, các chị gái à.
Vưu Thần bước vào lập tức nâng mắt nhìn lên khu vực lầu VIP, không mảy may quan tâm đến những vị khách bình thường ở bên dưới tầng trệt. Đương nhiên y cũng không hề biết đến sự chua ngoét của người bên cạnh mình.
"Chúng ta lên lầu." Vưu Thần nghiêng đầu cúi sát xuống bên tai của Vưu Chiếu Hy, chỉ đơn thuần nói một câu.
Ngay lúc ấy, Vưu Chiếu Hy cũng quay mặt qua, cánh môi hé mở gần như dính với bờ môi nam tính của Vưu Thần.
Không biết có bao nhiêu người xung quanh đang chứng kiến cảnh tượng ấy, nhưng cậu lại không mảy may lo sợ hồi hộp, cứ như vậy thản nhiên hơi ngước cao cằm của mình lên, đường hoàng in môi mình lên môi y.
Chiếc hôn nhẹ nhàng thoáng qua nhưng đọng lại không biết bao nhiêu cảm xúc cho những cô gái ở phía bên kia.
Bọn họ thực sự không rõ tình cảnh này là gì.
Vưu Thần hạ tầm mắt nhận ra nụ cười giảo hoạt bên khóe môi của Vưu Chiếu Hy, nhanh chóng thu người lại, lãnh đạm thở ra một tiếng rồi quay đầu, kéo nhanh con người vừa làm loạn đi lên lầu.
Vưu Chiếu Hy bị kéo đi cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút kinh hỷ thành tựu. Ánh mắt hơi quay lại nhìn về phía của những cô gái người Thụy Điển xinh đẹp kia, không khách khí nhếch khóe môi cười lên một cái mỉa mai.
Đứng trước một phòng VIP là hai gã thanh niên người Thụy Điển cao to khác, bàn tay chắp lại phía trước, nghiêm trang đứng thẳng người như hai con robot.
Vừa nhìn thấy hình dáng của Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy, hai gã liền liếc mắt nhìn nhau, nói với nhau vài câu gì đó rồi hướng mắt đến y, gật đầu một cách mạnh mẽ.
"Ngài Louis."
Vưu Thần đưa mắt nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó nói bằng tiếng Anh, "Ông Younes đang ở trong?"
Một gã tiếp tục gật đầu, giọng nói ồ ồ khàn khàn, lại cố tình nói lớn một chút lấn đi tiếng nhạc bên dưới, "Đúng vậy! Ngài Younes đợi ngài lâu lắm rồi."
"Được rồi." Vưu Thần lạnh giọng cười một tiếng.
Cửa phòng bật mở, để một vài luồng ánh sáng hắt vào bên trong, vô tình vén lên một khung cảnh đầy hoan hỉ ái muội.
Vưu Chiếu Hy từ lúc bước vào Icebar đều theo sát Vưu Thần không rời nửa bước. Sau khi nhìn thấy rõ một đám người đàn ông nước ngoài đang ngồi cạnh nhau, xen kẽ mỗi người là một cô gái với thân hình nóng bỏng, chân mày của cậu lập tức nhíu lại.
Younes đưa mắt nhìn Vưu Thần, khóe môi lập tức kéo ra nở một nụ cười kì quặc, bàn tay còn cầm chắc một ly huyết tửu, tùy hứng đứng dậy đi tới cạnh Vưu Thần.
"Chào, rốt cuộc cậu cũng đến. Tôi, đợi lâu lắm rồi." Gã vừa cười vừa đưa ly huyết tửu cho y.
Vưu Thần vì mới bước vào cho nên không vội vàng tiếp nhận ly rượu của Younes, bàn tay đưa ra tỏ ý từ chối, giọng điệu lại bình tĩnh mà nói, "Cứ từ từ, tiệc còn dài không phải sao?"
Nói rồi Vưu Thần để Vưu Chiếu Hy ngồi ngay bên cạnh mình, bản thân y ngồi chính giữa, bên phải chính là Younes.
Younes lúc sau mới để mắt đến Vưu Chiếu Hy, ngay lập tức nhớ đến thiếu niên mà mình gặp ở trước cửa thang máy. Sau khi kêu người điều tra thông tin thì cũng biết được đây là người của Vưu gia, em út của Vưu Thần.
Lần này nhìn người kia với khoảng cách gần như vậy, Younes càng nổi lên hứng thú của bản thân đối với cậu. Từng nét trên khuôn mặt của cậu đều như đang khắc sâu vào tâm trí của gã, khiến cho gã ngày đêm khao khát muốn chiếm hữu lấy một lần.
"Kia là?" Younes không khách khí liền hỏi đến thân phận của Vưu Chiếu Hy.
Vưu Thần thừa biết đưa cậu đến nơi này sẽ bị Younes nhắm tới, ánh mắt thoáng chốc lạnh xuống, nhưng giọng nói vẫn kìm nén không để bộc lộ cảm xúc thái quá của mình.
"Là người của tôi." Một câu đơn giản như vậy, nhưng cũng đủ đánh vào tính cách quái gở của Younes.
Đối với ông, chỉ cần có cảm giác đặc biệt đều sẽ cùng nhau lên giường, mặc kệ là loại quan hệ gì đi nữa.
Nghe Vưu Thần nói như vậy, cùng với khuôn mặt lạnh như băng kia, gã càng trở nên khoái trá kỳ lạ.
"Ra vậy." Younes cười thầm, "Nào nào, ngài Louis đã đến rồi, còn không mau đem một cô gái xinh đẹp đến đây nào.
Tuy rằng câu nói mập mờ của Vưu Thần phần nào khẳng định thân phận của Vưu Chiếu Hy rồi, nhưng Younes vẫn muốn xác định rõ ràng hơn một chút. Vì vậy mà cố tình gọi một cô gái vào đây để kiểm tra.
Vưu Chiếu Hy hiện tại giống như lạc vào một thế giới khác biệt hoàn toàn. Cậu không giỏi tiếng Anh, cũng chưa từng giao thiệp với một người nước ngoài nào, cho nên khi ngồi trong đây liền không rõ bọn người kia nói cái gì.
Vưu Thần cũng sử dụng tiếng Anh cho nên cậu càng mơ hồ hoang mang hơn nữa.
Cho đến khi một cô gái từ bên ngoài bước vào, đôi mắt kiêu sa nhìn đến Vưu Thần, cảm tưởng như một giây sau rất có thể nhào ngay vào lòng của y mà âu âu yếm yếm.
Dự cảm trong lòng Vưu Chiếu Hy bỗng nhạy bén hơn bình thường, bàn tay hơi nắm chặt lại, đôi mắt quan sát tỉ mỉ từng bước chân cùng ánh mắt của cô gái kia dành cho Vưu Thần.
Vưu Thần quả thật vô cùng lạnh lùng. Động tác nâng ly rượu nhẹ nhàng lại tao nhã, ngay cả việc hơi cúi thấp đầu nhấp môi một ngụm huyết tửu cũng khiến người khác phải say mê.
"Hailey, lại đây, làm cho ngài Louis vui vẻ một chút nào." Younes ở bên cạnh nháy mắt với Hailey.
Cô gái tên Hailey từ lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Thần đã gặp trúng tiếng sét ái tình. Cô thực sự muốn cố gắng khiến cho người kia cảm thấy vui vẻ dù chỉ là một chút.
Nhưng trước khi để Hailey kịp thời hành động thì Vưu Thần đã nhanh chóng ngăn lại bằng một ánh mắt cùng nụ cười rất lãnh đạm.
Y đặt ly rượu xuống bàn, trầm thấp nói một câu, "Tôi không dùng đồ lạ bên ngoài."
Younes cùng Hailey nghe rõ một câu như vậy, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Younes trao cho y một cái nhìn đầy vẻ mỉa mai cùng thích thú với thái độ thẳng thừng lạnh nhạt của y. Còn Hailey lại có vẻ mất mát hơn những người còn lại.
Bị một người mà cô vừa gặp đã thích từ chối như thế, bao nhiêu cảm xúc cũng trôi tuột đi mất.
Younes nhìn Hailey, "Được rồi Hailey đáng thương của tôi, lần sau tôi sẽ bù đắp cho em."
Hailey nghe thấy vậy cũng không buồn cười lên một cái, ánh mắt ủy khuất nhìn Vưu Thần một lúc rồi mới im lặng rời khỏi phòng.
Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh không rõ ba người họ vừa nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của cô gái kia từ phấn khích sang rũ rượi liền làm cậu hả dạ.
Hẳn bị từ chối?
"Thần, khi nãy anh đã nói gì với cô gái kia vậy?" Vưu Chiếu Hy không nén được tò mò của mình, nghiêng đầu hỏi y một câu.
Vưu Thần lúc này hơi ngả lưng ra phía sau, đối với những loại vui vẻ ở trong phòng không có một chút hứng thú.
"Tôi bảo mình không có hứng thú."
Từ chối thẳng thừng như vậy sao?
Nhưng mà nghe câu này vẫn có gì đó thật nhẹ nhàng, không giống phong cách xử lý của anh ấy cho lắm.
Hmm cơ mà dù sao cũng đã từ chối, như vậy tối nay anh cũng không bị nằm dưới sàn mà ngủ rồi.
Vưu Chiếu Hy trong lòng cười lạnh một tiếng, ngoài mặt vẫn như một chú nai tơ, đưa mắt nhìn những cô gái đang trình diễn màn múa cột khiêu gợi của mình.
Ngay sau khi Hailey rời đi, Vưu Thần lập tức nâng mắt nhìn một gã thanh niên đứng gần đó. Đây là một người thân cận với y, chỉ cần nhìn ánh mắt đã hiểu được ý của y muốn gì.
Thanh niên ấy rời khỏi phòng, rất nhanh sau đó liền mang vào một vị thiếu niên có khuôn mặt thuần túy xinh đẹp, khiến cho người khác nhìn qua liền si mê không thể dứt ra.
Younes còn đang cười rộn rã với những người trong đoàn, vô tình bắt lấy ánh mắt mềm mại như nước của thiếu niên đó, mọi thứ lập tức ngưng đọng.
Younes còn đang hoài nghi mình vì bị hình ảnh của Vưu Chiếu Hy ám lấy nên mới tưởng tượng ra một người xinh đẹp giống như cậu đang đứng trước mặt nhìn mình thì thiếu niên đó vững vàng đi lại gần chỗ của gã.
Cả người cẩn thận đổ xuống, đôi mắt mềm mại quấn lấy cả người của Younes, khẽ cất giọng thì thầm, "Ngài Younes, xin chào."
Yết hầu nơi cổ họng của gã di chuyển lên xuống đầy phấn khích, nhưng vài phút sau đó, gã liền dứt khoát đẩy người thiếu niên kia ra khỏi người mình một khoảng.
Ánh mắt Younes đổ dồn về phía của Vưu Thần, "Louis, cậu vẫn luôn là người tinh tế như vậy. Làm sao cậu hiểu rõ "gu" của tôi như thế?"
Vưu Thần một bên ôm chặt lấy hông của Vưu Chiếu Hy, vì khuất trong bóng tối nên rất khó để người ta phát hiện, một bên nhàn nhã nâng ly huyết tửu uống vào một ngụm cay nồng.
Khóe môi y hiện lên ý cười thật đậm, "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi ít nhất cũng phải hiểu được hình mẫu của ông thì mới tìm được loại xúc tác phù hợp chứ?"
Younes nghe xong cười bật một tiếng thống khoái, cánh tay duỗi ra kéo thiếu niên kia lại, chuẩn xác hôn lên cánh môi hé mở của cậu ta. Cả hai dường như mặc kệ những người xung quanh, điên cuồng triền miên với nụ hôn của mình.
Chỉ có Vưu Chiếu Hy hơi bị ngây người bởi cảnh tượng tùy hứng như vậy. Cậu tròn mắt nhìn bọn họ thoải mái âu yếm với nhau, trong lòng không rõ dấy lên loại cảm xúc gì.
Vưu Thần ngược lại vẫn bình tĩnh, chẳng buồn nhìn ngắm hình ảnh ân ái ở bên cạnh, chỉ nhất mực nghiêng mặt quan sát Vưu Chiếu Hy.
Không gian như chìm ngập trong một sự mê loạn ái muội, ai cũng như ai, đều hồ loạn không rõ nhận thức.
Vưu Thần kề sát môi mình đến môi của Vưu Chiếu Hy, nửa hôn nửa lại không hôn, "Đừng ngây người như vậy. Nơi đây chính là thế này đấy, bảo bối."
Vưu Chiếu Hy ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm bám trên người của y, vừa có chút quyến rũ lại có chút lưu manh hư hỏng. Nâng mắt nhìn y một cái, cậu bình tĩnh mỉm cười.
"Anh không sợ em sẽ bị dạy cho hư sao?"
Vưu Thần lập tức cười trầm một tiếng, đem miệng ly rượu áp đến trước ngực của cậu, "Sự ngoan ngoãn của em chỉ còn là một lớp màng mỏng manh mà thôi. Nó hiện tại hoàn toàn phụ thuộc vào việc tôi có dứt khoát chọc thủng hay không?"
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ môi dưới, trong đầu tỉ mỉ nghĩ đến điều y vừa nói, nhất thời cười lên một tiếng hết sức bất cần.
Sau một hồi mê loạn triền miên, Younes cuối cùng cũng buông tha cho thiếu niên xinh đẹp kia. Để cho cậu ta lui ra ngoài rồi, gã mới cầm ly rượu uống sạch đến giọt cuối cùng.
Sau đó, Younes quay người, đôi mắt híp lại, rất thẳng thừng tuyên bố một câu, "Louis, cậu không cần gài người ngoài vào mua vui cho tôi. Tôi nghĩ ra thứ có thể khiến tôi ngay lập tức ký hợp đồng với cậu rồi."
Vưu Thần còn chưa rõ lắm ý của gã, ánh nhìn hướng về phía của gã, thầm lặng đánh giá.
Younes nhìn y im lặng càng nở một nụ cười bỡn cợt, đưa ly rượu kề sát bên y, nhỏ giọng thì thầm vào tai y, "Tôi muốn em trai của cậu."
"Ông biết rõ cậu ấy là em trai của tôi còn có thể mở miệng nói điều này?"
Younes phất tay, "Vậy cậu nghĩ mình trong sạch lắm sao? Ánh mắt của cậu đối với người kia có cả dục vọng, cậu không biết hay sao?"
Vưu Thần nhất thời nhíu chặt chân mày, ngón tay giữ lấy chân ly rượu vô thức cuộn tròn vào.
"Sở hữu món ngon như vậy, đối với loại người mưu mô như cậu, hẳn là nên dùng cho có ích một chút chứ nhỉ?" Younes càng nói càng lật tẩy con người thật của Vưu Thần.
Vì nhất thời phải suy nghĩ quá nhiều, Vưu Thần chậm rãi châm một điếu thuốc luôn mang bên người. Ánh lửa đỏ cháy chập chờn giữa bóng tối, càng trở nên huyễn hoặc lạ thường.
Túy ý nhả ra một làn khói xám tro, Vưu Thần gảy phần tàn thuốc vào một chiếc hộp nhỏ, khóe môi rướn lên đáp lại:
"Quả thật là ông cũng rất tinh mắt đấy, Youn. Nhưng có vẻ ông bỏ sót một phần quan trọng mà tôi đã nói trước đó rồi."
Dừng lại, Vưu Thần nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của Younes, nhấn mạnh từng chữ, "Đó, là, người, của, tôi."
Nụ cười trên môi của Younes thoáng vụt tắt. Gã nghiêm chỉnh uống một hớp rượu nữa mới nói tiếp, "Cậu cố chấp như vậy vì mục đích gì? Chẳng phải đôi bên đều có lợi hay sao? Nếu như cậu đồng ý đem người kia cho tôi vui vẻ một đêm, hợp đồng lập tức ký kết, cậu tám, tôi hai cũng không vấn đề gì."
Vưu Thần cười lạnh, di điếu thuốc vào chiếc hộp sắt, chớm lửa tắt ngấm.
Đôi bàn tay trống không nhẹ nhàng cạ vào nhau, Vưu Thần vẻ mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng giống ban nãy, giọng nói cũng trở nên sắc bén như dao.
Giống như chỉ cần Younes nói thêm một câu nữa, y lập tức dùng con dao ấy xử lý gã.
Giữa một màn vui đùa của những người còn lại, Vưu Thần nghiêng người nói nhỏ vào tai của Younes một lời quả quyết chắc nịch.
"Tôi tám, ông hai không phải là vấn đề. Trọng tâm ở đây chính là ông không có cách nào chạm một ngón tay vào em ấy."